Túy Tử Đương Đồ

Chương 36: Cô nàng ngực to




“Cô à, đâu cần.. đâu cần phải đi vội như vậy chứ?”

Trái tim tôi nhói đau cuộn lại, lưỡi cũng trở nên khô cứng. Tôi nghĩ ngay tới vấn đề thực tế nhất lúc này, lão nương Bì đã bán nhà, vốn có trung tâm nghệ thuật đứng ra thuê cho cô phòng trọ, nhưng nếu lão nương Bì chủ động thôi việc, cô không lấy được đồng nào, đến nơi ở cũng bị lấy lại.

Mỹ nhân tuổi heo may đã đủ bi ai, giờ đứng tuổi lại còn trằn trọc nơi đất khách, cô đã theo cái nghề vũ đạo hơn nửa đời người, sau này biết phải làm sao?

Lão nương Bì nói Will Mark cần phải về, nhưng chuyện cô đi không có liên quan gì tới Will Mark, thật ra cô đã nghĩ từ trước, vào thu rồi Bắc Kinh sẽ trở lạnh, cô lớn tuổi rồi, muốn về phương nam tìm người thân để nương tựa.

Tôi chưa từng nghĩ lão nương Bì còn có người thân, có lẽ là có, chỉ là cô chưa từng nhắc tới. Đương nhiên cũng có thể không có, cô nói vậy để tôi bớt buồn lòng.

Chốc lát sau Lê Kiều và Dương Diễm cùng nhau tới đây. Lão nương Bì tiến lên đưa tờ đơn xin nghỉ việc cho Lê Kiều, cô chủ động thừa nhận mình gây rắc rối cho tổ kịch, cô không đảm nhiệm nổi công việc này. Nhìn bóng lưng lão nương Bì, đột nhiên tôi có cảm giác bi thương, lần này cô đi, có lẽ không bao giờ.. không bao giờ có thể được gặp lại cô nữa.

“Cô à.” Trong lúc sốt ruột tôi thốt lên, “Em muốn đưa “Túy tử Đương Đồ” lên sân khấu.”

Nhất thời lão nương Bì cả kinh, Lê Kiều ngạc nhiên, ngay cả Dương Diễm cũng mở to đôi mắt tròn xinh đẹp, bọn họ nhìn tôi chòng chọc, thể như tôi vừa nói điều gì lạ lùng lắm.

“Em muốn đưa “Túy tử Đương Đồ” lên sân khấu, để tiễn cô đi, cũng là bắt đầu một trang mới cho chính em.”

Tôi mạnh miệng nói, dứt lời nói với lão nương Bì “Chúng ta đi”, vốn là tôi đang cố gắng không quay đầu lại không rơi lệ, nhưng Lê Kiều lại vươn tay cản tôi: “Tôi tìm người đưa cậu về.”

“Không cần, tôi biết đường, tự đi được.” Tôi dứt khoát đẩy hắn ra, phát hiện đôi mắt màu xám tro kia hiếm khi không có tia sáng, duy chỉ có giọng nói bi thương tựa như bao nhiêu ưu tư hóa đông lại. Mình giết địch một ngàn, lại tự hại tám trăm, tôi đau lòng nghĩ: Đáng đời.

Tôi bắt xe đưa lão nương Bì về, xe đi vào ngõ sâu được, hóa ra là phía trên chấn chỉnh lại khu chợ, dỡ bỏ hàng chim, hàng thịt hai bên ngõ, cũng đuổi luôn cả hàng rau, hàng gạo đi.

Khu chợ mới được dựng ở một con đường cách đây không xa, cái cũ lúc nào cũng bị đào thải.

Tôi đưa lão nương Bì quay về nhà trọ, có phụ huynh đứa bé trước theo học cô đứng ở đó, nhà kia vừa thấy lão nương Bì liền chạy ra đón, nói là con bé nhà mình không chịu theo học cô giáo mới, khóc lóc đòi học múa chỗ cô Vương.

Lão nương Bì nói với phụ huynh nhà kia, cô không dạy múa nữa, lớn tuổi rồi, dạy sai đứa bé thì không hay.

Mặc cho đứa bé khóc lóc thế nào, lão nương Bì cũng không nói gì, chỉ mỉm cười.

Nhìn lão nương Bì lúc này, tôi chợt nhớ tới một người phụ nữ mình hay gặp ngày còn bé.

Người phụ nữ ấy là hàng xóm nhà tôi khi đó, giống mẹ tôi, dáng người bé nhỏ gầy gò, lúc nào cũng mặc trên người tấm sườn xám cũ, lúc nào cũng trang điểm rạng rỡ nhất. Bà ấy có thể ngồi trên chiếc ghế bày trước cửa nhà cả một ngày, mái tóc vừa trắng vừa dài gần như chạm đất, có lúc bà chải đầu, có lúc chỉ lặng lẽ ngồi. Có vài đứa bé không hiểu chuyện, sợ dáng vẻ quái gở của bà, thường xuyên ném đá về phía bà. Mặc dù tôi không có ác ý, những cũng thường xuyên tham gia vào nhóm đó.

Dáng vẻ ung dung trầm tĩnh của bà khiến tôi ấn tượng sâu sắc, cũng khiến tôi kinh hồn bạt vía.

Tôi từng kể chuyện này cho lão Viên nghe, kết quả lão Viên xắn tay áo lên đuổi theo tôi mà đánh, bố nói lúc bố ở cái tuổi tôi, người phụ nữ kia từng là mỹ nhân, rất nhiều thiếu niên nhìn quần lót của bà mà hiến tặng lần đầu tiên của mình cho tay trái, bố cũng là một trong số đó; lão Viên còn nói ông trời rất công bằng, càng hồng nhan, thì lại càng bạc mệnh.

Tôi không biết vì sao mình lại chợt nhớ tới người phụ nữ kia.

Tôi nghĩ lão nương Bì hẳn sẽ biết.

Quay trở lại ngôi nhà không có lão Viên, tôi nhằm nhoài xuống đất, cảm thấy mệt mỏi, uể oải, trái tim đau như bị dao cắt.

Tôi không chấp nhận nổi sự thật rằng lão nương Bì không thể quay trở lại sân khấu, nó khiến tôi cảm thấy chán nản ủ rũ và sợ hãi khôn cùng, tôi tin rằng vết thương trí mạng nhất đối với con người mà nói, không phải là đau đớn xương thịt thể xác, mà là ở tinh thần, không có gì tàn khốc hơn những lời Dương Diễm đã nói với tôi. Mấy ngày liên tiếp, tôi trốn trong phòng nhìn ngắm bức ảnh mình chụp chung với lão nương Bì thời niên thiếu, trong hình tôi vừa giành giải thưởng khiêu vũ lớn lứa tuổi thiếu niên, trên người mặc đồ đồng tử đi bên cạnh Quan Thế Âm, mà lão nương Bì thì thật đẹp, xung quanh như được thánh quang bao phủ, chỉ đứng yên một chỗ mà như đang phiêu chốn tiên cảnh.

Thật ra tôi không trách mấy cái tát Lê Kiều tát mình, mà là tôi bực hắn đánh chưa đủ, đáng lẽ hắn phải lấy giày ra dày xéo, lấy roi ra mà quật, dù có như vậy tôi cũng sẽ không tra hỏi tận gốc, mặc dù có thể tới cuối cùng tôi vẫn không chịu thua, nhưng hắn cũng có thể giữ kín trong lòng, bảo vệ chắc chắn bí mật này.

Tôi không có dũng khí “sợ bệnh không sợ thầy”, tôi thà tự lừa mình dối người mà tin tưởng, lão nương Bì trời sinh đặc biệt, tài múa hơn người thường một bậc, gương mặt, tư thái cũng mãi mãi tươi trẻ như tiên.

Lê Kiều phá lệ lần đầu tiên cúi đầu trước, gọi cho tôi rất nhều lần, nhưng tôi không bắt máy, tôi không có tâm tình chơi đùa cùng hắn —— có lẽ là có thể chơi đùa một chút. Lần này tôi cũng rất bận rộn. Ban ngày phải theo lão nương Bì học nhảy “Túy tử Đương Đồ”, ban đêm thì phải tới bệnh viện trông chừng lão Viên cả đêm, tôi bận tới mức mấy ngày liền không chợp mắt, nhưng cuộc sống như vậy mới khiến tôi cảm thấy kiên định.

Muốn đưa “Túy tử Đương Đồ” lên sân khấu một lần nữa, phải được công ty đồng ý mới được, cho nên tôi gọi điện thông báo rõ ràng tình hình cho Cố Dao, anh ta tỏ ý tán thành, qua điện thoại nghe giọng anh ta có vẻ mệt mỏi, bởi vì tôi nghe Skylar nói Dương Diễm đã đệ đơn ly hôn lên tòa.

Skylar còn nói sắp tới có một chương trình tài năng, thể lệ thi đấu không quá phức tạp, con bé muốn tham gia.

Ai cũng có một ước mơ, ai cũng có một cách theo đuổi ước mơ của mình. Tôi không ngăn cản.

Ví dụ như ước mơ của tôi bây giờ là cho lão Viên ăn mặn một bữa, nắm nắm kéo kéo cô nàng có đôi bàn tay ngọc ngà, sau đó cùng người ta chuyện trò trên trời dưới biển. Tiếc là lão Viên không có phúc hưởng mỹ nhân, lúc cô gái mà lão K giới thiệu tới, lão Viên đang nằm trong phòng cấp cứu.

Tôi không ngờ, cô nàng ngực to kia lại là người quen, cô ta chính là người ngày ấy ngồi bar cùng Phạm Tiểu Ly và hai thằng choắt con, hại tôi bị em gái hàng xóm đập cả chai rượu vào đầu.

Thế mà cô nàng cũng nhớ tôi, sau vài giây ngẩn người thì thoải mái phẩy tay: “Thật ra giá thấp như vậy tôi vốn không định tới, nhưng mà tôi muốn nhìn xem rốt cuộc hạng người thế nào lại có thể nghĩ ra chuyện này, hóa ra lại là anh —— anh nói xem tôi nên gọi anh là “người con có hiếu” hay là “thằng ngu”? Có phải lần trước anh bị Tiểu Ly đập cho đần rồi không?” Thấy tôi muốn mở miệng, cô nàng lại bồi thêm một câu, “Dù hôm nay được hay không, 50% tiền còn lại anh cũng không được thiếu tôi.”

“Không thiếu của cô một xu.” Tôi không tính toán so đo hiềm khích lúc trước, gật đầu với cô, lại liếc mắt nhìn, tôi nhận ra cô nàng có vẻ khác với lần đầu gặp mặt, ngực to hẳn ra, nhất thời không thể thu hồi tầm mắt.

“Mới đi nâng, đẹp không?”

Thực ra vẻ đẹp cơ thể phụ nữ tôi không thưởng thức được, tôi gật đầu cứng nhắc, bảo cô ta, ngồi xuống đi.

“Anh dị thật đấy, tôi từng gặp một số người, đối xử với bố mẹ chưa hẳn là hiếu thảo, thế nhưng lúc chết lại khóc vang trời, chỉ sợ bị người ta chỉ vào mũi chửi bất hiếu, anh thì ngược lại, sao lúc này vẫn còn chưa khóc?”

“Không phải vẫn chưa chết sao?”

Cô ta vẫn chưa chịu buông tha: “Nếu giờ không cứu nổi thì sao?”

Tôi vẫn còn mạnh miệng: “Không cứu nổi cũng không khóc.”

“Cứ ngồi như thế này cũng kì, nói chuyện gì cho vui đi.”

“Tôi có nhiều chuyện cười về lão Vương phòng bên lắm, cô muốn nghe chuyện nào?”

“Chuyện gì mà bậy nhất ấy.”

Tôi vắt óc suy nghĩ, rồi kể chuyện. Cô nàng xinh đẹp đáp lại tôi bằng vẻ mặt cau có, tôi nhận ra mình đã đánh mất trình độ ngày xưa, vì vậy chẳng buồn nói gì nữa.

“Sao nhiệt độ ngày đêm chênh lệch ghê nhỉ, tôi sắp chết rét tới nơi rồi ——”

Mùa thu tới thật rồi, đêm lạnh như nước, như lanh, như bầu không khí trong nhà xác, tôi cuộn tròn người, cảm nhận cơ thể mình cứng ngắc, bị hong lạnh từng chút từng chút một, rồi lại từng chút, từng chút một mà hòa làm một thể với màn đêm lạnh se.

Mãi đến khi bác sĩ của bố tôi đi tới, tôi giật bắn lên, như mất hết khống chế.

Bác sĩ chính nói: “Đã cứu được ông nhà, tuy rằng giờ giữ được mạng—— ôi, cậu đừng quỳ, cậu đừng quỳ chứ!”

Sau khi các bác sĩ kéo lão Viên từ quỷ môn quan trở về, cuối cùng tôi cũng được sống lại, có thể chỉnh đốn lại tâm tình mà nói chuyện với cô nàng kia. Tôi nghĩ tới một vấn đề đã canh cánh trong lòng từ lâu, bèn hỏi: “Tôi muốn biết, có phải tay đạo diễn khốn nạn họ Vương kia hại Tiểu Ly, rồi bội tình bạc nghĩa không?”

Cô nàng thẳng thắn đáp: “Không phải đâu.”

Tôi chau mày, mài sắc con dao trong lòng: “Thế thì.. chẳng lẽ là một trong hai thằng ranh trong quán bar ngày hôm đó?”

“Cũng không phải, lần đấy Tiểu Ly đi giải sầu thôi, chứ cũng không quen thân với hai thằng đấy. Khi ấy con bé nó rầu rĩ, buồn lòng mãi, bởi vì người kia đã có gia đình, nói rõ chỉ muốn chơi đùa với con bé, con bé nói nó cũng chỉ định xin chữ ký cho anh trai, không ngờ..”