Sét đánh giữa trời quang, Cát Lương bay tới hồ Thanh Hải, không phải vì rượu ngon thịt ngon hay mấy em gái xinh đẹp, mà là để từ chức.
Cát Lương nói với Lê Kiều quyết định của mình xong, liền gọi cho tôi. Anh ở đầu bên kia nói cho tôi hay, Lee không giữ lại lấy một câu, chỉ cho anh hai lựa chọn: Hoặc là ở lại vĩnh viễn, tiền lương đãi ngộ theo anh ấy yêu cầu, hoặc là lập tức cút đi, một xu cũng đừng hòng cầm.
Cát Lương nói đoạn tuyệt, anh bảo mình xa quê đã hơn mười năm, mà tuy nay đã nói sõi tiếng Bắc Kinh như tiếng mẹ đẻ, nhưng ‘quy tâm tự tiến’[1], vốn là anh muốn làm theo hợp đồng lao động, xin trước rồi ở lại làm việc thêm vài tháng nữa, vừa để giải quyết công việc gần đây, vừa để sếp có thời gian tuyển người gấp. Nhưng vì Lê Kiều nổi giận, không nghĩ tới tình nghĩa, không nói nhiều lời đã bảo anh ấy cút về Nhật Bản.
Vị gia này khỏi nói có phần tự luyến, nghĩ người khác theo hắn dù có làm gì thì cũng rạng danh tổ tông, huống hồ giữa hắn và Cát Lương còn có mười năm đồng cam cộng khổ trải qua sóng gió, từ một người mới vô danh cho tới một thiên vương có thể hô phong hoán vũ, hắn được như vậy ít nhất có nửa phần công lao của người trợ lý này.
Có lẽ không ai ngờ, đến độ tươi đẹp nhất, anh lại hướng quân vái chào, thúc ngựa phóng đi.
Ngày đó Cát Lương rời Bắc Kinh, Lê Kiều ở hồ Thanh Hải ra lệnh không cho phép tôi đi tiễn anh ấy, hắn nói, nếu tôi muốn tiễn, vậy cút theo anh ấy đi.
Không thể trách Lê Kiều không nghĩ ra, tôi cũng phải phỏng đoán hồi lâu. Tôi làm trái lệnh gia, vừa lái xe vừa trầm mặc, mãi đến khi sắp đến nơi chia tay mới dám lấy hết dũng khí ra hỏi: “Anh à.. anh đột nhiên đi thế này, là vì em sao?”
“Sao lại nói như vậy?”
“Nếu em đoán sai, anh đừng để ý. Thật ra em đã nghĩ như này lâu rồi, dựa vào tính gia chúng ta, người bình thường đến một ngày cũng không chịu nổi, anh đã chịu đựng gia mười năm, chẳng lẽ không có chút gì mờ ám?”
Tôi thuận miệng đoán vậy thôi, không ngờ lại bóc trần đoạn tình cảm ẩn giấu mười năm ra. Cát Lương thế mà lại mỉm cười thừa nhận, tuy không phải ngoài dự đoán, nhưng cũng khiến tôi thất thần hồi lâu.
Ngớ người xong tôi hỏi anh: “Gia… Lê Kiều biết không?”
Chữ “gia” này không tiện nói ra, nó như mang theo âm vị “kiêu căng của kẻ thắng cuộc”, rất châm chọc người.
“Mấy năm này cậu ấy nói tôi dốc lòng, tôi tuân thủ đúng bổn phận của trợ lý, nói cho cậu ấy biết thế nào đây?” Cát Lương lắc đầu, cười khổ, “Không dám nói thẳng với cậu ấy tôi thích, cũng không phải không dám, mà là có nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, giống như tôi từng nói với cậu, con người không nên mộng tưởng xa vời, có thể lấy thân phận này ở bên cậu ấy, đã hơn người khác nhiều rồi.”
Nói chung tôi cũng đồng ý với những lời Cát Lương vừa nói, nhưng máu nóng trong lòng tôi chảy xuống dưới, tôi không khống chế được bản thân mình, không chỉ “mộng tưởng xa vời”, lại còn “tình ký tương phùng tất chủ dâm”. [2]
“Thật ra nếu không phải vì Lee, không có chuyện tôi đi lo cho cậu, vốn tôi coi cậu như một con buôn dung tục thấp kém, nhưng cậu quá bạo, quá nhanh lẹ.” Cát Lương khẽ thở dài, lại lắc đầu, “Cũng bởi tôi thầm thương cậu ta mười năm không có kết quả, nên hâm mộ sự dũng cảm bạo gan của cậu, đấu đá bừa bãi lại hay nhỉ.”
Tôi được lời khen này làm cho phổng mũi, giơ tay lên gãi đầu: “Úi đừng, đừng khen em như thế. Đất nước rộng lớn, nhân tài vô kể, còn đầy người nhanh nhẹn mạnh mẽ hơn, Viên Lạc Băng em đây có là cái gì.”
“Nếu cậu thực sự cảm thấy mình chẳng là cái gì, hay là ta đổi với nhau một chút?”
Biết là Cát Lương cố ý trêu tôi, nhưng dù là nói đùa tôi cũng không bỏ qua được, tôi nghiêm túc đáp lời anh: “Anh à, mấy ngày nay được anh chiếu cố, anh sắp xếp cho bố em vào viện điều dưỡng, anh liên hệ công việc với cô của em, dù ban nãy anh vừa nói không vui, nhưng anh đối đãi rất tốt với em là sự thật. Nhưng gia là của em, không đổi với ai được. Anh, nếu anh không thoải mái, thì anh mắng chửi em mấy câu đi, anh không chửi được, em chửi giúp anh!” Chuẩn bị năm sáu giây, cái miệng thô bỉ lại bắt đầu phun trào, “Viên Lạc Băng mày ra vẻ cái gì, mày tưởng mày lái xe là leo cây được à?! Nghĩ mày cầm đinh ba thì tưởng mình là nguyên soái –” (Nguyên soái ở đây chỉ Thiên Bồng nguyên soái – Trư Bát Giới)
Vẻ ủ rũ trên gương mặt Cát Lương tan biến, anh cười to cắt ngang lời tôi, được rồi, được rồi. Cứ thống khoái đi vậy thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.
“Thật ra tôi phải cảm ơn cậu, tôi sống lâu hơn cậu mười năm, nhưng lại không thể sống vô tư như cậu, thẳng thừng như cậu. Những thứ ‘kính hoa thủy nguyệt’ này, thấy được mà sờ chẳng được, dù có tốt đến đâu cũng không phải của mình.” Anh vừa vô tư vừa quan tâm cười cười an ủi tôi, để bàn tay siết chặt lấy trái tim trong tôi từ từ buông lỏng ra, anh nói, mộng say tỉnh lại âu cũng cũng là chuyện tốt, sau này tôi sẽ có tình duyên mới, đoạn duyên này chỉ dừng ở đây thôi, cậu đừng nói cho cậu ấy, ngàn vạn lần đừng nói. (Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng dưới nước)
Cát Lương không “Hướng quân vái chào” dứt khoát, tiêu sái như tôi nghĩ. Anh đi từng bước ổn trọng, cuối cùng mắt rớm lệ cay. Tôi biết anh có nói thời gian rời Trung Quốc cho Lê Kiều, anh vẫn hy vọng Lê Kiều sẽ bỏ đoàn phim, rời hồ Thanh Hải, tới đây gặp mặt anh.
Thế nhưng Cát Lương không được toại nguyện, tôi buồn bã quay đầu nhìn, không ngờ lại trông thấy một bóng người từ trong góc đi ra, hắn mặt đồ đen, đeo kính râm, ưu tư trốn trong nơi không ai biết.
Tôi vội quay người lại, mật báo cho Cát Lương, tôi nói với anh, gia tới tiễn anh kìa, mau quay đầu lại đi.
“Không quay lại, quay đầu rồi lại không nỡ đi.” Giọng anh khàn khàn, Cát Lương hết sức thỏa mãn mà cười to, cuối cùng anh nói với tôi một câu, cuộc sống của anh ở phía trước.
“Gia, anh đến lúc nào vậy?” Tôi cất điện thoại vào túi, tiến lên đón mà hỏi hắn. Lúc này sân bay người tới người lui tấp nập, không ai chú ý siêu sao trong giới showbiz đang đứng ở đây.
“Vừa mới tới.” Giọng Lê Kiều có vẻ khàn khàn, tôi không nhìn thấy khóe mắt hắn có đỏ từ trước hay không.
Dọc đường về Lê Kiều chẳng vui vẻ gì. Hắn im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên lặp đi lặp lại mấy lần, sao nói đi là đi, tôi đối với cậu ta còn chưa đủ tốt sao?
Tôi không biết nói thế nào, chỉ đành phải tập trung nhìn về con đường phía trước.
Cát Lương rời đi tạo thành đả kích rất lớn với Lê Kiều, mặc dù hắn tuyệt đối không thừa nhận, nhưng tôi có thể cảm nhận được. Mấy ngày liền, hắn không cho tôi về nhà, cũng không chịu trao đổi gì với tôi, thường xuyên nói làm thì làm, làm xong rồi rút chim đi. Tôi ở trong căn nhà cao cấp của hắn mà gò bó như ngồi trong nhà giam, có một ngày Lê Kiều nâng mí mắt lên nhìn bốn phía, đột nhiên ra lệnh cho tôi: “Bán nhà đi, ở chung với tôi.”
“Gia, anh… anh vừa nghĩ ra đấy à, căn nhà rách của em còn chưa tới ba mươi mét, bán cho ai đây?”
“Bán cho tôi, cậu về nhà thu dọn đồ đi —— mà không, không cần thu dọn, thiếu gì thì mua, bảo Cát ——” Đột nhiên Lê Kiều im lặng, hắn thở gằn, gượng gạo cắt lời, “Bảo chị Lâm sắp xếp đi, dù sao thì cũng đã ở đây rồi, ở thì ở cả đời đi.”
Hai chữ “cả đời” có sức nặng như vậy mà hắn nói bâng quơ, trong lòng tôi vừa vui vừa buồn, bắt đầu chần chừ: “Cũng tốt, nhưng mà…”
“Giờ bố cậu ở trong viện điều dưỡng, đợi bố cậu xuất viện xong thì mua cho ông ấy căn nhà ở gần đây, cậu có thể yên tâm.” Lê Kiều không cho phép tôi ho he, nói một hơi, “Cát Lương đi rồi, trong thời gian ngắn không tìm được người thay thế, huống hồ để vị trí này cho người khác tôi cũng không yên tâm. Cậu làm đi —— phải rồi, cậu làm đi.”
“Em á?” Hắn kêu tôi qua đó ngồi, nhưng tôi lại chần chừ không tới.
Dường như Lê Kiều rất hài lòng với sắp xếp của mình, hiếm khi nở nụ cười: “Như thế chỉ cần mở mắt ra là thấy cậu, chỉ cần vươn tay là ôm được cậu, cậu không được cách xa tôi quá mười mét.”
“Thật sự em cũng muốn, nhưng không được..” Tôi làm vẻ mặt khổ sở, cuối cùng cũng nói thẳng dự định của mình ra, “Em đã ký hợp đồng với Cố Dao, không dài không ngắn, ba năm.”
Đôi mắt màu xám tro kia đột nhiên tối xuống, sắc mặt Lê Kiều so với ánh mắt hắn càng âm trầm hơn. Tôi ý thức được mình không biết điều, cũng không hiểu phong tình, nhưng tôi ngứa nghề đã nhiều năm, dù quay trở lại sân khấu bằng cách nào cũng được, tôi chỉ muốn nhảy.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi: “Quyết định rồi à?”
Tôi trả lời một nẻo: “Vi phạm hợp đồng phải đền bù mấy triệu đấy.”
Sau đó Lê Kiều không buồn nói gì nữa, hắn chau mày lại, híp mắt, khóe môi hơi nhếch lên, tôi như bị ánh mắt trầm tĩnh quá mức kia bóc trần, cảm thấy bão sắp đổ, cả người lúng túng.
Quả nhiên, sau mấy phút im lặng, cuối cùng Lê Kiều cũng nổi giận, hắn chỉ vào mũi tôi mắng: “Tôi bỏ tiền, giờ cậu gọi điện cho Cố Dao, nói cho hắn biết cậu muốn hủy hợp đồng. Tôi thích cậu! Tôi bảo vệ cho cậu! Tôi nuôi cậu! Cuộc sống vất vả của cậu đã kết thúc, cậu không cần phải khổ cực đi sớm về tối nữa, cũng không cần phải lái xe dù chạy lung tung khắp nơi, giờ cậu nên quỳ gối mà dập đầu tạ lễ trước Phật, chứ không phải vui vẻ lắc mông chạy đi đóng kịch cho người khác!”
Con chó hết ăn rồi nằm trong phòng bị dọa sợ, bỏ lại tôi ‘phụ ngung ngoạn khoáng’. (Phụ ngung ngoạn kháng: dựa vào nơi hiểm yếu chống lại)
“Gia, hợp đồng cũng đã ký rồi, em không bỏ đâu, hay là cứ như vậy đi.” Tôi nhìn Lê Kiều hết sức thành khẩn, “Hay là anh tìm cái xích chó dài mười mét buộc em, không thì anh tạm cho em làm trợ lý cũng được.”
Nhìn vẻ mặt Lê Kiều đang hết sức phẫn nộ, nhưng lúc nghe lời này lại đột nhiên nở nụ cười. Thế là tôi xốc tinh thần, cố gắng giải thích: “Anh là diễn viên, lúc diễn anh quên mình bất kể sinh tử, em là vũ công, em cũng như anh..”
Nụ cười trên môi Lê Kiều càng sâu hơn, tôi nghĩ hắn đã hiểu ý mình, nhưng hắn không để tôi nói hết, đã túm cổ áo tôi, đẩy tôi ra khỏi cửa.
Hắn bảo tôi cút đi.
Dù sao thì cũng không phải lần đầu, bảo tôi cút thì tôi cút. Tháng bảy hè oi, chó bên đường lè lưỡi, trên đường tiếng ve râm ran, tôi đi qua nhiều con đường, lúc ngang qua tiệm tạp hóa rẽ vào mua chai bia lạnh. Lấy răng bật nắp chai, ngửa đầu tu một hơi. Bia nhạt thếch, như nước sôi để nguội, chỉ tạm để an ủi cái cổ họng đang khát khô. Tôi nghĩ mình vẫn còn một nửa suy nghĩ nghịch thiên chưa nói cho Lê Kiều, hắn nói tôi nên dập đầu tạ lễ trước Phật không sai, nhưng chỉ một phần —— với tôi, hắn và vũ đạo năm mươi năm mươi, không cái nào hơn cái nào.
Tối hôm sau Skylar tới tìm tôi, nói muốn đi thăm bố tôi cùng tôi.
Skylar xuống xe, thần thần bí bí mà chớp mắt nhìn tôi, em nói, em mới phát hiện một bí mật, anh biết chồng Dương Diễm là ai không?
“Ai vậy?” Tôi không muốn làm em cụt hứng, giả vờ như không biết.
“Chính là…. Cố Dao đó! Anh ấy ngoài đời nhìn đẹp hơn nhiều, chẳng kém gì Lê Kiều.”
“Thế à.” Lúc này tôi mất kiên nhẫn, không hùa theo em nữa, suy nghĩ một chút rồi lại bồi thêm một câu, “Vẫn là gia của chúng ta đẹp trai hơn một chút.”
“Em nói cho anh nghe cái này này, anh đừng nói cho ai đấy..” Em cúi đầu sát lại, “Bí mật em định nói này, chắc cái đám trong giới cũng không biết đâu..”
“Chắc mấy người có thâm niên trong giới cũng biết, chỉ là quan hệ của Cố Dao trong giới quá tốt, mọi người ngầm hiểu ý, không bóc trần chuyện riêng của anh ta.”
“Em nghĩ chắc chuyện này chẳng giấu lâu được nữa, họ sắp ly hôn rồi.”
“Không thể nào? Em nghe được ở đâu vậy?” Thật sự mà nói tôi không tin. Lúc ký hợp đồng Cố Dao còn đặc biệt quan tâm tới chuyện tôi bị bắt vào trại tạm giam, anh ấy nói anh ấy thân là ông chủ vốn nên đưa tôi ra, tiếc là lại bị Lê Kiều giành trước một bước. Thành thật mà nói, so với Lê Kiều thì anh ấy thân thiện hơn nhiều, anh là tấm gương sáng mẫu mực trong giới showbiz, với Dương Diễm là một đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ, làm gì có chuyện đột nhiên họ ly hôn không lý do.
“Thật đó, không lừa anh đâu, chính tai em nghe được mà. Hôm đó trung tâm nghệ thuật sắp đóng cửa, em về được nửa đường thì quay lại lấy đồ, cả trung tâm chỉ có mỗi Cố Dao và Dương Diễm, hai người họ không nhận ra có em là người ngoài, còn mải cãi nhau, cãi ghê lắm…”
“Có đôi vợ chồng nào mà không cãi nhau đâu, em đừng nghĩ nhiều..”
Skylar liền lườm tôi, cắt lời nói: “Không chỉ cãi nhau thôi đâu, còn động tay động chân luôn! Cố Dao nói Dương Diễm không muốn sinh con vì không muốn mang thai cho nhà họ Cố, vừa nhìn họ Lê gặp chuyện cái, liền tự tìm tới cửa, còn cạo đầu thành bộ dạng nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ.. Dương Diễm thì nói Cố Dao diễn quá sâu, suốt ngày bắt bóng bắt gió không chút tin tưởng, bản thân cũng có người khác ở bên ngoài.. Chắc anh không ngờ Cố Dao trên màn ảnh nho nhã điềm đạm thế mà lại bị thần kinh, anh xem “Ngoạn Phong” chưa, lúc đấy anh ta giống hệt cái lão nhà thơ tâm thần ấy, trán nổi gân xanh, mắt lòi ra, anh ta còn nhào ra cắn cổ tay Dương Diễm, Dương Diễm khóc luôn…”
[1] Quy tâm tự tiến: Nóng lòng muốn về quê hương.[2] Tình ký tương phùng tất chủ dâm: Đây là một câu trong Hồng Lâu Mông. “Tình thiên tình hải ảo tình thân, tình ký tương phùng tất chủ dâm”
nghĩa là “Trời tình, bể tình là mộng ảo; Mà tội dâm kia cũng bởi tình.” (Bản dịch nhóm Vũ Bội Hoàng)