Túy Tử Đương Đồ

Chương 23: Niệm viễn




Sau hôm đó Cố Dao có gọi thêm hai cuộc điện thoại, thành thử có ý mời ba lần liền. Tôi không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, bình thường tôi vốn không phải người ra vẻ kiểu cách như vậy, chỉ là chuyện này thật sự rất khó nghĩ.

Thời tiết càng ngày càng nóng, sàn nhà bắt đầu nồm, muỗi cũng bắt đầu hoành hành, tôi bảo bố vào nằm trong cái giường có móc màn, còn mình thì ra ghế sofa ngoài phòng khách chiến đấu cùng chúng nó. Ban ngày phun thuốc xịt muỗi, ban đêm thì đốt nhang, lúc này tôi còn vung tay múa chân để xua đuổi chúng, không muốn lại bị thua trận, hậm hực trong lòng: Oánh không chết thì ông đây chịu đựng chúng mày.

Thời gian này không có ông chủ, tôi trở nên rảnh rỗi. Cát Lương bảo tôi đợi, tôi không biết đợi cái gì, Cát Lương bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung, nhưng tôi rảnh tới phát chán, mà lại chẳng có gì để làm. Tôi đành phải vùi đầu vào ổ chăn trên giường, đánh được một giấc, trong lúc ngủ tôi có mơ một giấc mơ, chẳng hiểu sao lại mơ về thời mình còn học cấp hai.

Dường như đang tầm giờ trưa. Thảm cỏ xanh non, xanh non như tình cảm của thiếu niên mới lớn, ánh dương bồng bột, bồng bột như tính dục của thiếu niên đương tuổi trưởng thành. Khi đó giờ nghỉ trưa, tôi đi tiểu từ nhà vệ sinh quay trở về, đột nhiên bị một đám con gái hùng hổ vây xung quanh. Mới đầu còn tưởng đám con gái tụ tập lại làm loạn, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra không phải, cô bạn cầm đầu liên tục ngoắc tay về phía sau, nói cái gì mà, tới đây đi! Đừng sợ! Qua nói với cậu ta đi!

Tôi thấy một cô bạn mập mạp đang co người trốn trong đám đông. Cô bạn cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng, trông có vẻ rất sợ hãi, im lặng nửa ngày, cuối cùng chẳng nói được câu gì đã bỏ chạy. Mấy cô bạn khác hận không thể rèn sắt thành thép, cuối cùng tản ra, trước khi đi còn bỏ lại một câu: Nó thích cậu lắm đấy!

Thích thì thích thôi, tôi không hiểu, thích một người sao phải sợ hãi như vậy.

Sau này có một người bạn nói với tôi, hot girl lớp tao rõ ràng có ý với mày, nhưng mà nó nhát, không dám nói ra. Tôi âm thầm so sánh cô bạn hot girl với cô bạn mập mạp kia, cuối cùng phát hiện ra, với tôi mà nói, hai cô bạn kia chẳng có gì khác biệt — mãi sau này tôi mới hiểu ra, lúc đó không phải mình mù dở, mà là trời sinh mình không có hứng thú với người khác phái, mấy cô bạn ấy trao mối tình đầu cho tôi, tôi lại dành tình đầu của mình cho tay trái.

Giấc mộng kết thúc, hai mở mắt ra đã là mười năm sau. Tôi không ngủ được nữa, từ sofa đứng dậy, mở máy tính ra.

Tôi lên mạng tìm kiếm phim điện ảnh Lê Kiều từng diễn, tìm một bộ phim mà đọc giới thiệu có vẻ thú vị, vừa xoạc chân vừa xem.

Bộ phim này cũng miễn cưỡng phù hợp với khẩu vị của tôi, thoạt đầu Lê Kiều diễn một tên khát máu biến thái, trông gầy gò hơn hắn bây giờ nhiều, còn là một nhân vật bị què nữa. Tuy bị què, nhưng cũng vẫn là một chàng què nhiều tiền và đẹp trai. Bởi là phim lúc hắn mới debut nên nghe cách hắn đọc lời thoại còn có vẻ giả giả, nhưng diễn xuất rất tốt, đặt vào một người đẹp trai vạn người mê, chút sạn đó không thấm vào đâu.

Mấy năm trước đó hầu như Lê Kiều không từ chối bất cứ ai, dù là sao nữ đã đến tuổi, trước đó hiếm có scandal cũng không ngoại lệ, diễn viên trong phim này cũng như vậy. Hai người họ đóng cảnh giường chiếu hết sức chân thực, hết sức đẹp đẽ, đủ để những người ngồi xem nóng máu sôi trào ——

Đột nhiên tôi nhớ ra, ngoài thi thoảng chỉ huy từ xa tổ kịch “Khiển Đường”, từ lúc Lê Kiều đi quay phim thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tôi.

Đêm hôm đó rốt cuộc chúng tôi fuck hay không fuck, tôi dần có chút không rõ.

Tuy trái tim trong lồng ngực không thuộc quyền quản lý của tôi, những hai bọc thịt dưới quần tôi lại có thể chi phối. Thần xui quỷ khiến thế nào tôi lại lấy cái sextoy giấu dưới sofa ra, kéo khóa quần xuống, cúi đầu nhìn cậu em của nhìn —— vốn tôi từng cảm thấy nó rất cường tráng to lớn, nhưng nhớ tới cậu em ngày ấy Lê Kiều lấy ra, lại chuyển sang chê nó bé nhỏ thấp gầy, không có chút tinh thần nào.

Trên màn hình đang chiếu cơ thể trần tụi tuấn mỹ của Lê Kiều, trán hắn rịn mồ hôi, ánh mắt vừa gợi tình lại vừa hung ác, yết hầu lên xuống theo nhịp eo đong đưa, hoàn toàn có thể tưởng tượng hai thân thể ‘giao chiến’ kịch liệt tới cỡ nào. Hắn gọi tên người kia giữa tiếng thở dồn dập, trái tim tôi cũng nhảy lên tận cuống họng theo tiếng hắn, thể như trong phim không có nhân vật nữ chính, người cùng hắn dây dưa triền miên kia chính là tôi.

Tôi lấy sextoy ra massage quanh cậu em của mình, đặt quy đầu của sextoy vào hai cái bọng dưới gốc cậu em, chà xát nhiều lần, cọ lên cọ xuống. Chẳng bao lâu sau cậu em của tôi cứng căng thẳng tắp, dâm dịch nhỏ ra mã nhãn, tôi lại đặt sextoy trước mông mình, nhẹ nhàng cọ quanh.

Nhất tâm tam dụng, tôi vừa xem nội dung phim vừa ngắm Lê Kiều để thủ dâm, còn phải phải san một chút tâm lực ra để suy nghĩ về lời mời của Cố Dao. Những suy nghĩ kia tranh đấu trong đầu tôi, tranh nhau vị trí hàng đầu, cuối cùng cơ thể tôi giần giật, ngưng mắt nhìn đôi mắt màu xám tro trong màn hình thể như bị trúng bùa, sung sướng bắn đầy ra.

Sau khi phóng ra, cơ thể đột nhiên thoải mái hẳn, chiếc áo phông rộng thùng thình đẫm mồ hôi. Tôi đứng dậy mở cửa, để ánh sao chiếu xuống, gió nóng phả vào mặt. Những bông hoa tím hồng nho nhỏ trong bụi cỏ đã héo rũ vì nóng, ánh trăng trên trời cao tựa như bờ mi cong dài của người thiếu nữ.

Tôi cuộn mình nằm trên sofa, nhắm mắt lại dặn mình mau ngủ thôi.

Bữa nay hoa không tươi, trăng không tròn, nhưng tôi lại hết sức nhớ gia của tôi.

Chừng bốn giờ sáng, tôi bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình tỉnh giấc, vừa nhận điện thoại, người ở đầu dây bên kia đã hỏi dồn: “Cho cậu suốt hai mươi bốn giờ đợi, sao giờ mới nhận điện thoại?”

“Gia” Giọng nói đã lâu không nghe khiến trái tim tôi ấm lên, tôi ngáp một cái, dụi dụi mắt, “Anh biết đã mấy giờ rồi không?”

“Tôi vừa mới về khách sạn, cậu đang làm gì thế?” Để đuổi kịp tiến độ, đoàn phim làm việc tới giờ mới kết thúc, giờ gia đang ở Thanh Hải, nhưng không biết tranh thủ thời gian mà nghỉ một lát, lại không cho người khác ngủ.

“Em vừa mới xem xong phim của anh, bộ phim đầu tiên mà anh hợp tác với Cố Dao ——”

“Lịch sử đen tối, không được phép nhắc tới.” Tôi còn chưa nói xong câu, đã bị Lê Kiều lạnh lùng cắt lời, “Ban ngày cậu làm cái gì thế?”

“Không làm gì, toàn mấy chuyện vặt vãnh, không đáng để anh nghe.”

“Hỏi thì cậu trả lời, nói nhảm nhiều như thế làm cái gì?”

Nghe giọng hắn dường như không có chuyện gấp gì, chỉ muốn lảm nhảm lung tung. Tôi xốc tinh thần nhớ lại, trả lời từng câu từng câu một.

“Đừng nói mấy tỉnh khác, tới đường xá Bắc Kinh cậu cũng không thuộc, tôi có dẫn cậu đi cũng vô ích. Cậu đừng quên mình là tài xế, lúc rảnh thì lái xe đi dạo đường phố, làm tài xế thì phải có tinh thần chuyên nghiệp của tài xế….”

Có lẽ là vẫn còn buồn ngủ, lúc Lê Kiều nói xong, đầu tôi “Ong” lên một tiếng.

“Phong cảnh ở đảo này cũng đẹp lắm, thịt viên ăn cũng rất ngon, mấy người dân tộc Tạng cũng biết nhảy múa, hôm nay trước khi kết thúc công việc, có một cậu bé dân tộc Tạng nhảy một đoạn cho tôi xem, đột nhiên tôi lại nhớ tới cậu….”

Có lẽ là cũng buồn ngủ giống tôi, lúc Lê Kiều nói giọng hắn rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, nhưng hắn nói gì tôi không nghe rõ, hai chữ “tài xế” ban nãy cứ vang mãi trong đầu tôi không chịu đi. Đột nhiên tôi mở miệng cắt ngang lời hắn, “Gia, em có lời muốn nói với anh.” Không đợi hắn hỏi, tôi xốc tinh thần mà nói, “Gia, em xin từ chức.”

Đến tiếng hít thở cũng ngưng lại, ngay cả một câu hỏi “vì sao” cũng không có, đầu dây bên kia hoàn toàn tĩnh lặng.

Tôi ngập ngừng muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng lặng lẽ đợi đối phương cất tiếng.

“Con mẹ nó thằng chó.” Trước khi Lê Kiều cúp máy bỏ lại một lời cuối cùng, cút.

Màn hình vi tính đen thui, muỗi bay vo vo vò vè, đến màn hình di động cũng tối dần đi, cả căn phòng tối om. Nghe tiếng điện thoại cúp, tôi có một chút hối hận, nhưng lại vui vẻ rất nhiều. Tôi như trút được gánh nặng, như khai sáng được đầu óc, cảm thấy mình tự do tự tại, không gì rằng buộc, có thể nhẹ nhàng đi xa.

….. Mà khoan, hắn vừa chửi ai là chó cơ?!

Thời gian không chỉ có thể kiểm nghiệm chân lý, mà cũng có thể kiểm nghiệm chân tình. Sau khi trải qua “Một ngày dài tựa ba thu”, cuối cùng tôi cũng thừa nhận mình thích Lê Kiều, tôi cảm thấy cái cô bạn mập xấu hổ năm ấy thật nhát gan, nhưng tôi nghĩ như vậy cũng chẳng có gì mất mặt.

Sau khi nghĩ thông, tôi kích động đến mức cả người run lên trong đêm tối, khàn giọng kêu một tiếng, lại nhận ra mình không nói được lời nào.

Thế là tôi quyết định gửi tin nhắn cho gia, mở rộng tình yêu của mình như mở rộng hai chân. Thể như không biết xấu hổ.

—— Gia, hôm đó anh fuck em, em để yên cho anh fuck đến thoải mái như vậy, anh có biết vì sao không?

—— Gia, em là một đứa thật sự rất có thiên phú vũ đạo, không phải em tự khen mình đâu, người như em, trong một trăm người chắc cũng chỉ có một hai người thôi. Cho nên em phải mở rộng tầm mắt, phải nghĩ tới những thứ xa xôi hơn, bởi người khác sống dưới ánh hào quang chói lóa là quyền lợi, nhưng với em mà nói, đây là nghĩa vụ. Thế nên gia à, tuy em là tài xế của anh, nhưng em muốn được nhảy.

—— Gia, anh là nốt ruồi trong trái tim em, nhưng với anh mà nói em chỉ là bùn nhơ dưới đế giày, sau này không làm tài xế của anh nữa, nếu anh dám đánh em, anh có tin em sẽ đánh lại không?

—— Gia, tuy nói em không làm tài xế của anh nữa, nhưng em vẫn hoan nghênh anh tới làm em bất cứ lúc nào…

—— Gia, em thích anh….

Tin nhắn không gửi đi được, Lê Kiều đã cho tôi vào danh sách đen.