Túy Tử Đương Đồ

Chương 14: Tôi là tiểu hòa thượng




Cảnh sát tới hòa giải, tôi ăn nói dè dặt, ba thằng nhãi kia vốn có thân phận, sau khi bồi thường mấy thứ linh tinh bị đập hỏng xong, chuyện cũng không còn gì để giải quyết.

Kết quả kiểm tra cho thấy tôi bị chấn động não nhẹ, không tính là nghiêm trọng. Để khâu vết thương, bác sĩ cạo một ít tóc trên đầu tôi, tôi cầm cái gương soi trái soi phải soi trước nghía sau, rõ là kinh khủng, chẳng đẹp mắt tẹo nào cả, cứ như mấy con chó bị ghẻ ấy. Thế là tôi tự mình động thủ, cạo sạch cái đầu của mình.

Tôi gửi tin xin nghỉ với Cát Lương, nói qua loa giảm nhẹ tình huống một chút, sau đó làm tổ trong nhà đánh một giấc dài.

Vài ngày sau tôi xuất hiện ở phòng tập, không nói khoa trương chút nào, bầu không khí đông đặc, mấy cô gái đều trợn to mắt há hốc miệng, sau mấy phút tĩnh lặng thế giới mới bừng tỉnh lại, chim ồ ạt sổ lồng.

“Uầy! Tiểu Ách Ba, để kiểu tóc bình thường trông tàm tạm, cậu cạo một cái đẹp trai sáng láng hẳn ra.”

“Sau này không thể gọi cậu là Tiểu Ách Ba nữa, phải gọi là tiểu hòa thượng. Nào, tiểu hòa thượng đẹp trai, mau tới đây cho chị ngắm nghía.”

“Sao trước đây chị không phát hiện, trông cậu nét nào ra nét đấy — ơ, sao sau đầu lại bị thương thế kia?”

Trên mặt còn có máu bầm, tôi nghĩ có giả ngu cũng không được, thế là đành phải nói người xui uống nước lạnh cũng mắc vào răng, một ngày đẹp trời, tôi đang yên đang lành đi trên đường, đột nhiên có chai rượu từ trên lầu cao rơi xuống trúng đầu. Nhưng mấy cô ấy không chịu tin, hết sức trêu chọc, không nói tôi “trùng quan nhất nộ vi hồng nhan”  thì cũng là bảo tôi đi gây sự với người ta.

“Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan”: hiểu nghĩa bóng là đàn ông đánh nhau vì phụ nữ.

Nói về Ngô Tam Quốc, vì một ái thiếp Trần Viên Viên bị tướng mà bán cả giang sơn đại Đại Hán cho Mãn Thanh.

Quên đi, thời tiết dần dần ấm lên, hoa dại bận rộn thụ phấn, chó hoang bận rộn giao phối, nói vì hồng nhan thì cứ coi như là vì hồng nhan đi.

Viên Lạc Băng đã chết một nửa, một nửa kia của hắn là kẻ điêu vong, bi thương muốn chết.

Ngày Lê Kiều trở về từ Nhật Bản cũng là ngày sinh nhật tôi. Khuya hôm trước tôi nhận được chỉ thị, không cần tới sân bay đón, đến thẳng phòng làm việc của hắn đợi đưa về là được.

Sáng sớm định ra khỏi nhà, tôi thấy dưới khe cửa có nhét một tấm thiệp — lúc này bên ngoài vẫn lặng yên không tiếng động, có lẽ ai đó nhân lúc tôi ngủ say nhét vào khe cửa.

Tôi nhặt lên nhìn thử, vừa liếc nhìn thôi cũng biết là một tấm thiệp mừng sinh nhật, nhưng mấy dòng chữ trên đó lại không bình thường chút nào.

Chúc sinh nhật vui vẻ, chúc cho ước mơ trở thành sự thật.

Ký tên: Cố Dao.

Hai chữ Cố Dao vừa nhìn đã biết từng viết không biết bao nhiêu lần, lực viết thoải mái, nét chữ sắc sảo đều đủ cả. Ngay lập tức tôi mắc phải một sai lầm mà rất nhiều người sẽ mắc phải, cầm tấm thiệp có nét bút của Cố Dao mà không nhịn được so sánh với Lê Kiều. Chữ viết của hai người họ đều rất đẹp, Cố Dao thì có phần nắn nót gọn gàng, mà nét bút Lê Kiều lại phóng khoáng ẩu thả.

Sau khi bị thương tôi không gặp lại Phạm Tiểu Ly, nhưng cuối cùng con bé vẫn không hẹn mà tới, còn mang ý không còn bất cứ nợ nần gì. Tôi nắm tấm thiệp này, như nắm trang kết của một câu chuyện xưa cũ, một suy nghĩ vô cùng bi thương thoáng hiện lên trong đầu: Có lẽ tình huynh muội đã lâu này sẽ chấm dứt.

Chuyến đi Nhật rất thuận lợi. Trong khu nghỉ ngơi ở phòng làm việc, gia ngồi rạng rỡ phơ lớ trên ghế sofa, dường như tâm tình rất tốt. Trước khi tôi xuất hiện, từ xa đã nghe thấy tiếng hắn cười sang sảng, mà sau khi tôi vào, đột nhiên hắn không cười nữa, hai mắt nhìn chằm chằm, nhìn tôi thể như nhìn quỷ.

Tôi gãi gãi da đầu trơn bóng, luống cuống mà đáp lại ánh mắt của hắn.

Một lát sau hắn mới hỏi, “Đầu cậu sao vậy?” Ánh mắt hắn thoáng lướt qua gương mặt tôi, lại hỏi: “Mặt nữa? Bị sao thế?”

Rất có thể vì đại não bị chấn động vẫn chưa khỏi, nên tôi phản ứng chậm chạp hơn nhiều, gặp câu hỏi kia mà ngẩn người nửa ngày không lên tiếng, lại để Cát Lương ở bên cạnh giúp tôi trả lời: “Lạc Băng với bạn đi ra ngoài, không ngờ bị mấy tên phú nhị đại gây hấn, tôi bảo cậu ấy nghỉ thêm vài ngày mà cậu ấy không muốn.”

“Có đánh lại không?” Lê Kiều lạnh lùng nhìn tôi, đột nhiên hỏi như vậy.

Lời Cát Lương nói không hoàn toàn là sự thật, nhưng tôi không có hơi sức đâu để giải thích. Tôi cho rằng Lê Kiều hỏi như vậy là sợ tôi gây phiền phức bên ngoài, bôi nhọ thanh danh của hắn, cho nên lắc đầu, không ngờ hắn lại ném cái gối ôm trên sofa về phía tôi, miệng mắng: “Ngu thế! Người khác đánh cậu mà cậu cũng không đánh lại sao?”

Tôi trốn cũng không trốn, bị cái gối rơi vào đầu.

“Quên đi, ngày trọng đại một năm mới có một lần, không nói nữa lại mất vui.” Lê Kiều liếc mắt bảo tôi cầm lấy hộp quà trên bàn trà, hai mắt vui vẻ mà nhìn tôi, “Tôi mang quà từ Nhật về cho cậu, mở ra xem đi.”

Không cần biết người ngoài miêu tả Lê Kiều máu lạnh mất hết nhân tính như nào, nhưng đó giờ hắn đối xử với nhân viên của mình không tồi, lần này đi Nhật Bản, hắn đều tặng mỗi người trong đoàn một phần quà, cũng bao gồm cả tôi.

Mấy nhân viên nữ mở quà ra nhìn, thấy bên trong là ví da cao cấp cùng mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền đều ngạc nhiên reo lên. Tôi không ham những thứ này, nhưng cũng không cưỡng lại được ánh mắt tha thiết và cổ vũ khó hiểu của Lê Kiều, mở hộp quà ra trước mặt bao người —

Kết quả, không ngờ trong hộp quà long trọng đẹp đẽ như vậy lại là một chiếc sextoy chạy bằng điện, nó to lớn không gì sánh bằng, đường vân trên đó nổi rõ ràng, được bọc vỏ da, hình thức không khác gì đồ thật.

Xung quanh cười rộ lên, có người ý vị thâm trường mà “Ồ” một tiếng.

Chồn tặng quà cho gà, vị gia này lấy việc chế giễu tôi làm thú vui, tùy tùy tiện tiện mà vạch trần khuynh hướng tình dục của tôi trước mặt mọi người: “Hôm đó trong bể bơi nhà tôi, cậu nói mình là một bé trai chưa từng trinh chiến, cho nên lần này đi tôi đặc biệt giúp cậu một chút. Theo lời cô nhân viên bán hàng giới thiệu, cái này chuyên dùng cho gay, được trang bị khả năng “đẩy đưa” độc nhất vô nhị, đặc biệt thích hợp cho những cậu trai chưa từng khai bao chơi tại nhà, đảm bảo cậu chơi sướng vô cùng tận…”

Chồn tặng quà cho gà: ý nói tặng quà nhưng không có hảo ý.

Hắn nói rành mạch từng từ từng từ một, những người bên cạnh cười đến thô tục, chốc chốc lại có người ngạc nhiên, âm dương quái khí mà cảm thán: “Tiểu hòa thượng thật đúng là tiểu hòa thượng, sống uổng phí hơn hai mươi năm, thế mà chưa từng hưởng lạc đến một lần..”

Lê Kiều dựa người ra phía sau, nở nụ cười vạn người mê: “Cất đi, đêm nay mang về giải phóng thiên tính của cậu, không cần cảm ơn tôi đâu.”

Xung quanh lại cười rộ lên, chỉ mình tôi ỉu xìu, không cãi cũng chẳng biện bạch, vẫn cứ cúi thấp đầu.

Dường như gia không hài lòng với phản ứng này của tôi, lại giơ tay lên ném một cái gối ôm vào mặt tôi.

Tôi vẫn chẳng né tránh, cú ném này kết hợp với cái trước đó làm đầu tôi ù lên, hai mắt hoa cả đi, tôi mệt mỏi nhấc mí mắt lên: “Gia, đừng làm loạn nữa.”

“Sao hôm nay trông cậu chẳng có tinh thần gì thế kia?” Lê Kiều tỏ vẻ mất hứng, trầm mặc một hồi, nói với tôi: “Nói một nguyện vọng sinh nhật đi.”

“Thì là cái này,” Tôi quơ quơ chiếc sextoy trong tay, “Tốt lắm.”

“Nói nghiêm túc một cái đi.” Thấy tôi lại sắp múa mép, Lê Kiều nghiêm túc mà bổ sung thêm một câu, “Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, cơ hội chỉ có một thôi.”

Tôi cố gắng suy nghĩ một chút, chẳng nghĩ xa xôi được, bèn dựa theo hiện trạng mình bây giờ mà nói ra một nguyện vọng: “Đau đầu, đau muốn chết, có thể cho tôi xin nghỉ về nhà không?”

“Không được.” Lê Kiều dứt khoát từ chối, “Nói lại đi.”

Chỉ vậy thôi mà cũng không được, đột nhiên trong đầu tôi nảy lên một ý nghĩ xấu xa, cố ý nói những lời mà hắn không thích nghe: “…Có thể dẫn tôi đi gặp Cố Dao được không, tôi rất muốn gặp lại anh ấy một lần, đứng trước mặt anh ấy nói tôi thích anh ấy ——”

Lời còn chưa dứt, Lê Kiều cầm một vật trang trí bằng ngọc lên định đập tôi ——

Lần này không né không được, cái thứ này mà ném tới, tôi mất mạng ngay tại chỗ chứ chẳng chơi. Thế nhưng tôi vừa ôm tay bảo vệ đầu, lại thấy hắn xoay tay đặt đồ xuống, ghét bỏ mà nói, thứ này đáng giá hơn mặt cậu nhiều.

Tôi thật sự rất váng đầu, não căng ra như sắp mất tri giác, chỉ đành phải hạ giọng xin được tha: “Gia, tôi nhận đồ anh tặng anh mất hứng, tôi muốn về nhà tắm rồi đánh một giấc anh không vui, anh nói thẳng anh muốn hôm nay tôi làm gì đi, đỡ cho cái đứa mù dở như tôi cân nhắc đắn đo, cũng đỡ cho tôi nói gì không hay khiến anh khó chịu, nói trắng ra là, phân to bón rễ cây nhỏ, ngoài mặt thì làm như tặng quà biếu cáp, nhưng thực ra lại không cam lòng mà bưng bít nó chết đi, làm nó thối um lên!”

Mọi người xung quanh cười rộ lên, ngay cả Lê Kiều cũng nở nụ cười.

Nụ cười của hắn mang tới cảm giác rất khó giải thích, rõ ràng chân mày nhíu chặt lại, gương mặt vẫn rõ vẻ lạnh lùng, thế nhưng đôi mắt lại tươi roi rói, bờ môi gợi cảm nửa mím nửa hé, vô cùng đẹp đẽ.

Sau đó Lê Kiều híp mắt nhìn tôi đăm đăm, chừng năm phút đồng hồ. Sau năm phút, đột nhiên hắn đứng dậy, đoạn đi về phía tôi, vươn một tay ra túm lấy gáy tôi, như túm lấy con chó không chịu nghe lời mà kéo lê ra ngoài cửa: “Hôm nay ngoài theo tôi ra, đừng hòng muốn đi đâu cả…”

Tôi không dám cứng đầu không nhúc nhích, ngoan ngoãn đi theo hắn.

Một nhân viên truyền thông trong phòng cất tiếng hỏi: “Gia, anh định đi đâu vậy?”

Trước đây những người này đều gọi Lê Kiều là ông chủ, những ai thân cận hơn một chút thì gọi thẳng là Lee, mà bây giờ cả cái đám này bị nhiễm bởi tôi, cũng đều không nghiêm túc mà gọi hắn là “Gia”. Thế nhưng Lê Kiều lạnh lùng liếc mắt nhìn cái tên ẻo lả kia một cái, không chút dung tình mà cảnh cáo hắn: “Còn dám gọi tôi như vậy, lập tức thu dọn đồ đạc cuốn xéo!”