Để ổn định lòng quân, nên tạm thời không trảm người Ninh gia? Quả nhiên chu đáo. Lạc Vô Cực mỉm cười. Hoàng đế bệ hạ ra chiếu thư khi nào mà đã đến tay Lạc Tự Trì? Tuy nói đem việc này giao cho Hoàng Tiển an bài, nhưng vị bệ hạ này cũng đã tốn không ít tâm tư, khống chế cục diện vững vàng, quả nhiên cao tay.
Sau đó, Ninh Khương, Lạc Tự Trì, Lạc Vô Cực lại chạy tới đông doanh, tây doanh, nam doanh, bắc doanh của Ninh gia tuyên chiếu phong tướng.
Do Ninh Khương là người Ninh gia, tính cách thẳng thắn ôn hoà, mới được lòng quân, đại đa số vẫn chưa có bất mãn gì lớn. Những người không phục, thì ban cho ngân lượng, gạch khỏi quân tịch (danh sách trong quân đội), giải ngũ về quê.
Như vậy, trừ ra số lượng binh sĩ trú đóng ở nơi khác, hơn sáu mươi vạn tướng sĩ ở ngoài kinh thành đều đã tiếp nhận người lãnh đạo mới. Từ nay về sau, nỗi uy hiếp từ binh lực Ninh gia hoàn toàn rơi vào tay phe thái tử. Không có đại quân làm chỗ dựa, thế lực của phe trưởng công chúa đã ở trong tình thế thất bại.
Ngay khi Ninh Khương trở thành tả tướng quân tân nhiệm, thu phục được lòng quân là lúc Phong Niệm Dật phụng chỉ dẫn quân thẳng đến Vũ Châu, tiêu diệt thế lực dòng họ Chu, Giản, giết tận hai tộc; đại quân Lạc gia chia binh hai đường, một đường theo sát hướng đi của quân Ninh gia, một đường theo sự hướng dẫn của thái tử Hoàng Tiển, Lạc Tự Thanh, Lạc Tự Tiết, bao vây nơi đóng quân của ngự lâm quân; cấm vệ quân cấp tốc phong toả nội thành và hoàng thành, bao vây phủ đệ của các quan lại thuộc phe trưởng công chúa.
Thay đổi bất ngờ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đại đa số thần tử đều trở tay không kịp. Phe trưởng công chúa mặc dù đã biết nằm trong thế bại, để bảo toàn tính mạng, vẫn cố thủ. Phe thái tử thì muốn nhanh chóng toàn thắng, nên dốc hết toàn lực; những chư thần trung lập thì đóng chặt cửa, thấp thỏm đợi kết quả.
Giữa giờ tỵ, Lạc Tự Tuý đã ở trên hoàng thành phía ngoài Hưng An môn sắp nửa canh giờ, không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào những xe ngựa vào ra cổng thành, dường như muốn nhìn thấu điều gì đó trên nét mặt những người ngồi trên xe ngựa, lại như chỉ trầm tư mà nhìn.
Cuối cùng, hắn lấy lại tinh thần, nheo nheo mắt —— tuy rằng trong tay áo có lung noãn lô (là cái lồng/rương/ hộp sưởi ấm), vậy mà gió lạnh vẫn khiến cả người hắn cứng ngắc.
Mùa đông, với hắn mà nói, chính là thời gian khó chịu đựng nhất trong một năm. Lúc này nếu để bị phong hàn, thì mấy tháng sau cũng chưa bớt được.
Có thể, không phải do cỗ thân thể này sợ lạnh, mà là do ký ức kinh khủng đã khắc sâu vào linh hồn hắn. Dù uống thuốc hay châm cứu xoa bóp thế nào cũng không khá hơn, đợi mùa xuân đến tự nhiên sẽ khỏi.
“Công tử, ngoài trời lạnh lắm, hay là hồi cung thôi.” Phía sau truyền đến tiếng nói nhỏ của Đường Tam.
“Cũng được, về cung sưởi ấm.” Lạc Tự Tuý xoay lại nhìn mọi người, lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó cười ra tiếng. Đường Tam cúi đầu đứng cạnh mấy tiểu thị hầu hạ hắn, còn Nguyên nhi và Đặng nhi, đứng không nhúc nhích giữa trời tuyết, đã sớm biến thành người tuyết rồi.
Tiếu ý chưa tan, ra hiệu bảo bọn họ phủi tuyết trên người, rồi hắn bước nhanh xuống cửa thành.
Trước cửa thành, từng nhóm cấm vệ quân cưỡi khoái mã, chạy băng băng theo hàng mà qua.
Vừa trở về Tử Dương điện, Lạc Tự Tuý thấp giọng phân phó Đường Tam một lúc, Đường Tam tuân lệnh rồi vội vã đi ra.
Nhìn y đã đi xa, Lạc Tự Tuý bỗng nhiên muốn gọi lại, suy nghĩ kỹ đành thôi, ngồi xuống sưởi ấm. Nghỉ ngơi một lát, thân thể cũng ấm hơn, hắn mới đứng dậy, khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài áo lông rồi chậm rãi đi ra điện.
Năm thị vệ cao to đang chờ ở trước điện, thấy hắn tới, vội vàng hành lễ.
Người đứng đầu nói: “Tướng quân sai tiểu nhân đến dẫn đường cho công tử, mời lên ngựa.”
Người khác dắt đến một con thanh truy mã (là ngựa lông trắng pha xanh), con ngựa bật hơi giơ cao vó, Lạc Tự Tuý nhận ra đây là một trong những con ngựa yêu thích của Lê Tuần. Xem ra, việc hôm qua hắn bị ám sát khiến y rất lo lắng, còn phái riêng cao thủ đến bảo vệ.
“Làm phiền năm vị.” Đang định lên ngựa, Lạc Tự Tuý quay đầu lại nhìn, “Tạm thời đợi một lát, ta còn phải đến nơi này.”
“Tiểu nhân có thể đi cùng công tử.”
Lạc Tự Tuý cười cười, quay gót đi về hướng đông.
Chín năm qua chưa từng bước vào Đạm Thanh điện này, chuyện trước đây không ngờ lại giống đến kiếp này.
Vốn dĩ hắn cho rằng sẽ không trở lại, ở đây xảy ra chuyện gì cũng không liên hệ đến hắn, hôm nay, việc này lại rơi vào người hắn.
Lạc Tự Tuý cười khổ.
Lại nghĩ tới Hậu Khí Diễm.
Có chút mệt mỏi.
Có thể trước đây cũng không thích những chuyện mưu tính hại nhau. nhưng vì không thể làm khác, vì Hậu Khí Diễm cùng hắn đồng hội đồng thuyền, nên mới không cảm thấy chán ghét.
Cũng có thể, thắng lợi đã ở trước mắt, nơi đây đã không còn cần đến y, cho nên càng khát vọng tự do tự tại.
Cũng nên rời đi, cuộc sống thế này so với dự định của y thật kém quá xa.
Đi tới gần Đạm Thanh điện, Lạc Tự Tuý nghe được tiếng kêu la quát tháo ——
“Gọi chủ tử các ngươi đến! Chúng ta cùng phong ngũ quân, hắn có quyền gì ban chết cho chúng ta?”
“Lớn mật! Gọi Lạc Tự Tuý đến đây!”
“Các ngươi dám mạo phạm chúng ta? Cút ra!”
Quả nhiên, sự tình cũng không thuận lợi.
Đi qua một mái hiên bằng cây mây, Lạc Tự Tuý vào trong viện, quét mắt nhìn các loại ánh mắt hỗn loạn, lạnh nhạt nói: “Còn chưa hành hình?”
Đường Tam đứng ở sau Giản Tư Di và Chu Việt, gật đầu, bưng lên một chung rượu, lạnh nhạt nói: “Diêu Tinh quân, Dật Vân quân, Tê Phong quân đã nhận chức trách thay cho hoàng hậu, tất nhiên phải xử lý mầm tai hoạ trong hậu cung. Nhị vị nên tự mình uống rượu, đỡ phải chịu thêm tội.”
Sắc mặt Giản Tư Di nhất thời trở nên trắng bệch, vẻ tuấn tú ôn nhuận ngày thường mất hết: “Lạc Tự Tuý! Cung phi và người nhà vô can! Lẽ nào ngươi không biết đây là thông lệ sao? Ngươi dựa vào cái gì giết ta?”
Hắn tất nhiên biết rõ. Tiểu thị đi theo Lạc Tự Tuý đem tới ghế mềm, hắn ngồi xuống mỉm cười: “Cứ như vậy vô can sao? Chu Giản nhị gia phản loạn, đều lập tức hành quyết, hai người các ngươi được thánh ân, mới được toàn thây.”
Chu Việt mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng gì.
Lạc Tự Tuý bưng một ly trà, hớp một hơi, nhìn y, nói tiếp: “Phạm tội gì, trong lòng các ngươi ắt biết, đừng nói ta oan uổng các ngươi.”
“Sao không phải oan uổng? Chúng ta đã làm gì! Ngươi nói thử xem!” Trong đôi mắt Giản Tư Di lộ ra sát khí, đi từng bước lên phía trước.
Lạc Tự Tuý thản nhiên nhìn mặt hắn, một lát, thở dài: “Từ lúc các ngươi vào cung Thập Nguyệt đại ca đã ngầm bố trí trận pháp, các ngươi đi đâu đều không tránh được mắt y. Những người ám sát ta và Thập Nguyệt đại ca, đều từ trong điện các ngươi đi ra. Y tận mắt nhìn thấy, các ngươi còn muốn phủ nhận sao?”
Giản Tư Di ngẩn ra, cắn răng nói: “Nếu do người khác hãm hại?”
Nghe xong lời này, Lạc Tự Túy không khỏi nở nụ cười.
Hắn hiếm khí cười sảng khoái như vậy, Đường Tam và bọn thị vệ đều nhìn hắn.
Chỉ xong, biểu tình gì cũng đều biến mất. Lạc Tự Tuý đứng lên, nói: “Đừng nói là không phải hãm hại, cho dù bị hãm hại, các ngươi cũng phải chết.” Ai bảo các ngươi sinh ra là người Chu gia và Giản gia? Sống hay chết, sớm đã định rồi.
“Ngươi ——” Giản Tư Di chưa nói xong, Chu Việt đã nhận lấy ly rượu độc trong tay Đường Tam, một hơi uống cạn sạch.
Giản Tư Di nhìn, biết không thể cứu vãn, sắc mặt xám xịt bưng lên ly rượu độc, cũng uống cạn một hơi. Uống xong, hắn cầm chung rượu ném về phía Lạc Tự Tuý.
Chung rượu sượt qua mặt Lạc Tự Tuý, hắn cũng không để ý, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Giản Tư Di cười thảm nói: “Lạc tứ ơi Lạc tứ! Ngày chết của ngươi cũng không còn xa!”
Ánh mắt Lạc Tự Tuý khẽ động, khuôn mặt cũng không có biến hoá gì.
Ước chừng sau thời gian một tuần trà, hai người thất khiếu chảy máu mà chết.
Đường Tam tiến lên kiểm tra mạch tượng và hơi thở của hai người, khom người nói: “Công tử, Diêu Tinh quân và Dật Vân quân đã sợ tội tự sát, chết rồi.”
“Mời Thường thái y đến đây, thông báo cho nghi lễ ti chuẩn bị hậu sự.”
“Vâng.”
Liếc mắt nhìn vế phía hai người trung ti và mười mấy tiểu thị đang run rẩy quỳ trên mặt đất, Lạc Tự Tuý xoay người bỏ đi.
Phía sau truyền đến từng hồi kêu đau.
“Tê Phong quân! Xin tha cho tiểu nhân!”
“Tê Phong quân tha mạng a! Tiểu nhân cái gì cũng không biết!”
Hắn dường như không nghe thấy, bước nhanh hơn.
Đi tới bên ngoài Đạm Thanh điện, hắn leo lên thanh truy mã, vút roi lao đi.
Ra khỏi hoàng thành, Lạc Tự Tuý thúc ngựa, trực tiếp chạy về phía Chu gia.
Đi tới gần Chu gia, đã thấy cấm vệ quân bao vây nơi đây đến mức con kiến cũng chui không lọt, nhưng cửa phủ thừa tướng vẫn đóng chặt như cũ, cứ như không tìm được cách phá cửa vậy.
Lê Tuần đứng ở trước cửa, ngưng thần nhìn cánh cửa đỏ thắm gần trong ngay trước mắt, môi mím chặt.
“Lê nhị ca, sao rồi?”
Lạc Tự Tuý thúc ngựa đến bên cạnh hắn, hỏi.
Trở mặt thật là nhanh, nháy mắt mà Lê Tuần đã cười đến thanh thoát: “Trận thế nơi này khá hiểm trở, ta và chúng tham tướng đều không giải được.”
“Thập Nguyệt đại ca đâu?”
“Tiểu Duy đang dẫn người phá trận của Giản gia.”
Lạc Tự Tuý nhíu mày: “Thái tử điện hạ đang dẫn quân khai chiến với ngự lâm quân, nhất thời cũng không phân thân ra được.” Nếu lúc này có Lạc Vô Cực thì tốt rồi.
Ý nghĩ này vừa trôi qua trong đầu, cửa đỏ Chu phủ đột nhiên từ từ mở ra.
Tất cả mọi người cảnh giác mà nhìn chằm chằm phía sau cánh cửa, đao kiếm sáng loáng đều rút ra cả.
Lạc Tự Tuý giục ngựa lui lại mấy bước, nhìn vào trong cửa.
Chỉ thấy bên trong đáp xuống một bóng người màu xanh nhạt, thần thái động tác đều tự nhiên thong thả, không phải Lạc Vô Cực thì là ai?
Lạc Tự Tuý mở to mắt, xuống ngựa.
“Chậc chậc, tiểu Vô Cực, ngươi vào trong này lúc nào vậy?” Lê Tuần cũng nhảy xuống ngựa, cười hỏi.
“Ở trung quân doanh của Ninh gia phát hiện mấy cái mật đạo, tuỳ ý chọn một cái, vừa vặn đuổi kịp thừa tướng đại nhân.” Lạc Vô Cực nói mà không có biểu tình gì, nhưng Lạc Tự Tuý biết trong lời của hắn còn có chút hưng phấn. Hắn ít khi cảm thấy điều này, không lẽ là biết được tin tức gì, Chu Giản gia kia đúng là khó ưa.
Dưới sự hướng dẫn của Lạc Vô Cực, Lạc Tự Túy, Lê Tuần và gần trăm cấm vệ quân tinh nhuệ đi vào bên trong hoa viên ở hậu viện Chu gia. Chu gia trên dưới trăm người đều bị điểm huyệt đạo, có người đang đi, đang chạy hoặc đang định đào tẩu – thảm hại không chịu được.
Lê Tuần phân phó thuộc hạ giải huyệt, sau đó lập tức trói lại.
Đợi tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất, Lạc Tự Túy mở thánh chỉ, lạnh nhạt nói: “Nghịch tặc Chu gia tiếp chỉ! Trẫm ưng hạo thiên chi quyến mệnh: Chu gia mưu phản làm loạn, tai hoạ triều đình, tội ác tày trời, mãn môn sao trảm!” (tịch thu gia sản chém đầu cả nhà)
“Lập tức hành quyết.” Lê Tuần nói.
Lạc Tự Túy khẽ gật đầu: “Theo pháp lệnh, nữ quyến miễn tử, đưa đến thánh cung nhận tội.”
“Người đâu! Đem nữ quyến đi, đám người còn lại, xử tử tại chỗ!”
“Tuân lệnh!”
Những nữ tử đang khóc sướt mướt đều bị mang đi khỏi, mấy nam tử cường trán bán xích thân (bán nude =]] ), vác theo đại đao đứng thành hàng.
Đao đã kề sát cổ.
Chu thừa tướng trừng trừng nhìn thẳng Lạc Tự Tuý, bỗng nhiên cười như điên.
Lạc Tự Túy nhìn phía gã, ánh mắt yên tĩnh.
Sau tràng cười, gã gào lên: “Lão phu ngàn tính vạn tính! Lại thua đứa trẻ miệng còn hôi sữa trong tay ngươi! Lạc gia cớ gì lại đưa ngươi vào cung? Sao ngươi lại làm thái phó của Hoàng Tiển? Sao ngươi lại phổ biến tân chính?”
Lạc Tự Tuý không trả lời.
Gã lại điên cuồng la: “Lạc gia Lê gia Phong gia! Có câu ‘Thỏ tử cẩu phanh, điểu tẫn cung tàng’! Sớm muộn gì các ngươi cũng có kết quả này!” (Được chim quên ná, đặng cá quên nơm – mình chỉ ghi câu tương đồng. Ví với việc đã thành công, đem giết những người đã từng góp công góp sức – mình để nguyên hán việt cho mọi người)
Cứ như vừa nghe xong một truyện tiếu lâm, Lạc Tự Tuý cười khẽ: “Chúng ta toàn tâm toàn ý tận trung với thánh thượng, chỉ cần không thẹn với lòng, không có dục vọng riêng. Thánh thượng anh minh, hiểu rõ lòng người, sao có thể phanh cẫu tàng cung (là lấy 2 chữ cuối trong 2 cụm trên, đảo ngữ cho hay)? Các ngươi rắp tâm hại người, mưu đồ bất chính, vọng tưởng hoán thiên cải địa, tất nhiên chỉ có một con đường chết.”
“Ha ha ha!” Tiếng cười của Chu thừa tướng lúc này có chút quỷ dị, “Khá Lắm, hay cho câu ‘không thẹn với lòng, không có dục vọng riêng’! Có một người tài tuyệt thiên hạ như Lạc tứ công tử bồi táng vậy cũng đủ rồi! Kẻ hèn này coi như cũng vinh dự!”
Nói vừa xong, nam tử hán giơ đao chém xuống, đầu rời khỏi cỗ ngã nhào trên mặt đất.
Một đôi mắt như oán hận lại không cam lòng, trợn tròn nhìn Lạc Tự Tuý.
Tiếp đó, từng cái từng cái đầu rơi xuống, máu tươi nhuộm thấm đất. Kinh hãi có, khủng hoảng có, tuyệt vọng có, tất thảy khuôn mặt đều hoà vào máu và tuyết.
Muốn lấy thứ không thuộc về mình, đây chính là cái giả phải trả của bọn họ.
Nếu nói “Vô dục tự nhiên tâm như thuỷ, hữu doanh hà chỉ sự như mao” thì dục vọng càng nhiều, thì càng dễ đánh mất chính mình. (Câu này mình tra không ra, đại khái đoán ý là: Không có dục niệm thì tâm phẳng như nước, còn mưu tính nhiều thì nước cũng nhấp nhô. =)) Không hợp lý lắm, nhưng đây là ý mình đoán)
Nghĩ đến câu nói vừa rồi còn có dụng ý khác, Lạc Tự Tuý không khỏi nhíu mày.
Bên cạnh hắn, mặt Lạc Vô Cực càng lạnh hơn.
Đợi tẩm liệm thi thể xong, Lạc Tự Tuý mới cáo từ Lê Tuần, cùng với Lạc Vô Cực chạy đến Giản phủ.
Thấy hắn có vẻ khác lạ, Lạc Vô Cực nói: “Ngươi đang lo lắng mấy lời y vừa nói?”
“Không phải.” Hắn không lo lắng. Không lo Lạc gia, Lê gia và Phong gia sẽ giống với Hàn Tín. Đây cũng không phải là lúc khai quốc, không ai có thể công cao hơn chúa. Mà Hoàng Hạo cũng không phải người hay nghi ngờ vô căn cứ, rất hiểu đạo dùng người.
“Chỉ là cảm thấy nhị điện hạ không thể chứng kiến cảnh này, chắc là phiền muộn khó tan.”
“…” Đúng là cái người nên ở đây cười khanh khách xem bọn họ thụ hình lại không có mặt, cơn giận còn sót lại của y chưa tan, ắt là vẫn còn thấy buồn bực. Hậu Khí Diễm ra đi, mới đổi được một cơ hội tốt như thế. Kỳ thực, nếu đã sớm xác định Ninh Khương trung thành, thì đã có thể xoay chuyển tất cả. Nhưng trước đây chẳng ai bằng lòng tin tưởng y. Mà chuyện hắn đang quan tâm nhất, không phải việc này.
“Ngươi thay nhị hoàng tử điện hạ xem, không phải cũng giống sao?”
Lạc Tự Tuý lườm Lạc Vô Cực, nói: “Ngươi có chuyện đang giấu ta?” Giản Tư Di và Chu thừa tướng đều nói gì đó rất kỳ quặc về chuyện liên quan đến tính mạng hắn, hắn không thể không để ý. Mà mới vừa rồi, nét mặt Lạc Vô Cực cũng có chút kỳ quái.
“Bây giờ chưa phải lúc, tối nay sẽ nói cho ngươi biết.” Lạc Vô Cực thẳng thắn thừa nhận.
Do việc này cũng không tính là cấp bách, Lạc Tự Tuý cũng không truy cứu tiếp.
Hai người ra roi thúc ngựa, đi tới Giản phủ.
Lê Duy đã bắt được tội phạm, Lạc Tự Túy tuyên thánh chỉ là huyết nhục văng tung toé.
Lê Duy cùng hắn lạnh nhạt nhìn.
Sau đó ba người bọn họ cùng nhau đi đến nơi trú đóng của ngự lâm quân.
Xa xa đã thấy cảnh chém giết thảm thiết, Lạc Tự Tuý ghìm cương ngựa, yên lặng nhìn.
Lạc Vô Cực một mình tiến lên phía trước, đoạt lấy một cây cung, cài tên lên liền bắn. Tài bắn cung của hắn vẫn rất chuẩn xác, ba mũi tên đồng loạt bay về phía trước lấy mạng người khác.
Lê Duy nhìn Lạc Tự Tuý.
“Chưa từng thấy qua chiến trường sao?”
“Chưa từng thấy qua.”
“Thế giới của đệ quả là một nơi tốt đẹp.”
Tốt ư? Không hề tốt. Chí ít, hắn chẳng sung sướng gì. Khi hắn cần sự giúp đỡ, không ai chìa tay về phía hắn. Ngược lại với thế giới giết người như rạ này, lại có rất nhiều người nguyện ý bảo vệ hắn, quan tâm hắn.
“Ở thế giới kia, mạng người về đa số đều được tôn trọng. Chiến tranh vẫn có nhưng không phát sinh ở nơi đệ sống. Dù được giáo dục từ nhỏ nhưng đệ cũng không ghét chuyện giết chóc lắm.” Có chút kỳ quái, cũng có chút hợp lý. Vì từ lâu hắn đã quyết định, khi đạo đức không phải là chuẩn mực để hành động, sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Giết người, ngươi lừa ta gạt, cạm bẫy, lợi dụng, diễn trò… Trước đây hắn chưa từng bao giờ làm, vậy mà giờ hắn đều trải qua từng việc một, hơn nữa còn làm rất tốt.
“Đó là vì đệ không có lý do để không giết.”
Không sai, đây chính là lý do chính đáng nhất.
“Thập Nguyệt đại ca, hồi cung chứ?”
“Cũng được.”
Trì Dương Văn Tuyên đế thuần hữu mùng một tháng mười năm hai mươi mốt, phe thái tử đã đập tan bè đảng của trưởng công chúa. Chu Giản hai nhà mãn môn sao trảm, giam lỏng Ninh gia, các thế gia đại tộc khác hoặc bị giết hoặc bị tống vào ngục hoặc bị cách chức, toàn bộ đều bị diệt.
Thắng hay bại, bất quá chỉ trong nửa ngày mà thôi.
Lại một tháng sau, trong quân Ninh gia, rất nhiều binh sĩ giải giáp về quê, hoàng đế hạ chỉ truy cứu tội mưu phản của Ninh gia, toàn gia bị cách chức làm nô, phế bỏ võ nghệ cùng linh lực, sung quân làm lao dịch.