Túy Trường Sinh

Chương 87




Tẩm điện của hoàng đế rộng lớn như vậy, như lại trống rỗng cô tịch, so với khí phái ung dung thường ngày khác nhau một trời một vực.

Lạc Tự Tuý vòng qua tiền đường, đi tới giữa trắc phòng, nhìn thấy Hoàng Hạo đang ngồi trên nhuyễn tháp, tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương.

“Vi thần tham kiến bệ hạ.”

“Bình thân.”

Hoàng Hạo ngẩng đầu lên, nhìn hắn, khép lại tấu chương: “Ái khanh ngồi đi.”

“Tạ thánh thượng ban toạ.” Cách đó không xa có bày trà và điểm tâm trên án kỷ bằng mặc ngọc, sau khi Lạc Tự Tuý cởi áo choàng, liền đi đến ngồi cạnh đó.

“Ái khanh, những chức trách của hoàng hậu trong những ngày này do ngươi thay y thực hiện. Trẫm sẽ chỉ thị Thập Nguyệt quân hỗ trợ.” Thần sắc ôn hoà của hoàng đế so với trước đây không khác nhiều, đạm mạc mà tôn quý.

“Thần tuân chỉ.” Lạc Tự Túy đứng dậy hành lễ.

Sau đó, Hoàng Hạo tự mình lấy ra hai cái hộp gấm màu hạnh hoàng, ra hiệu bảo hắn tiến lên: “Đây là hai đạo thánh chỉ, ngày mai ái khanh nhất định phải dùng tới.”

Tuy rằng y đem tất cả mọi chuyện đều giao cho Hoàng Tiển, nhưng giữa đường đi nước bước của ái tử và cục diện chính trị, lại vẫn rõ như lòng bàn tay. Lạc Tự Tuý làm bạn với Hậu Khí Diễm đã lâu, hiểu rõ y cũng là đế vương chi tài. Nhưng lúc này cảm thấy có phần xa lạ người này, trong lúc vô thức, khiến hắn cảm nhận được muốn làm hoàng đế cần phải có tài năng vượt trội.

Đứng dậy đến gần, Lạc Tự Tuý đón lấy thánh chỉ, cẩn thận bỏ vào trong ngực, sau đó lại lui về chỗ cũ.

Hoàng Hạo tiếp tục xem tấu chương.

Lạc Tự Tuý ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng phía trước.

Nội các chìm vào im lặng.

Thoạt nhìn, hắn cảm thấy y cũng không có gì đáng ngại. Lạc Tự Túy nghĩ thầm.

Có thể với người ngoài, Hoàng Hạo sẽ không vì sự ra đi của Hậu Khí Diễm mà bị đả kích. Y vẫn tỉnh táo xử lý chính sự như cũ, thậm chí còn nhanh chóng đưa ra quyết định chọn ai làm người tiếp quản hậu cung. Nhưng, cũng không có nghĩa là nội tâm y không thấy bi thương.

Giống như hắn.

Tê Phong quân bề ngoài luôn không để lộ thất tình lục dục, là một Lạc tứ công tử vân đạm phong khinh. Nhưng, chỉ có bản thân hắn mới biết rõ, sự xao động trong lòng từ lâu đã không thể yên tĩnh trở lại.

Nếu không phải do thời cuộc vội vã, chức trách vẫn còn, Hoàng Hạo không có thời gian để đau buồn tiếc nhớ vì chia ly.

Đã nhiều ngày đêm không nghỉ ngơi tốt, dù có kiên cường đến mấy, dù thân thể cường tráng cũng không chịu nổi sự dằn vặt như vậy. Lạc Tự Tuý thấp giọng nói: “Thánh thượng nên bảo trọng long thể, đừng quá lao tâm.”

Hoàng Hạo nhìn hắn, buông bút chu sa, trầm mặc.

Từ chính ti chẳng biết đã vào trong từ lúc nào, lẳng lặng đứng một bên.

Lạc Tự Túy nhấp một ngụm trà, quay đầu nói nhỏ: “Từ chính ti, nhanh sai người mời thái y đến kê vài toa thuốc an thần cho thánh thượng.” “Vâng.” Từ chính ti cõi lòng ngập tràn cảm kích, trước khi lui ra, lặng lẽ lấy ra một túi hương từ trong tay áo. Lạc Tự Tuý nhận lấy, ngửi ngửi, mỉm cười.

Bên trong chỉ còn hai người bọn họ, Lạc Tự Tuý bình thản nói: “Thánh thượng khó ngủ lâu ngày, nên dùng nhiều thuốc an thần. Nhưng thuốc tốt nhất ——” hắn đứng lên, dâng cái túi hương kia.

Hoàng Hạo nhìn chăm chú, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.

Lạc Tự Tuý làm như không nhìn thấy gì, trở lại chỗ ngồi, không nhanh không chậm nói: “Thánh thượng, đây là điện hạ đặc biệt để lại cho ngài. Việc này mặc dù vì nó mà ra, nhưng, bản thân nó cũng không hoàn toàn có lỗi.”

Nghe vậy, Hoàng Hạo nắm chặt túi hương trong tay, lại trầm mặc thêm, bỗng nhiên nói: “Ái khanh là bằng hữu thân thiết với y, có phải y đã sớm có ý muốn đi?”

Hắn đã rõ, lại cố chấp muốn nghe câu trả lời của người khác sao? Lạc Tự Tuý đắn đo một lát, mới trả lời: “Tính cách của điện hạ, thánh thượng phải là người hiểu rõ nhất. Y cao ngạo như vậy, trong mắt không thể chấp nhận dù nửa hạt bụi, càng không để người khác lộng ngôn. Ở Trì Dương, y buồn nhiều hơn vui. Thân phận khiến tính cách và thú vui bị không ít hạn chế. Tất cả nguyên cớ đều vì bệ hạ, y mới miễn cưỡng mà ở lại. Tất nhiên về lâu về dài, cho dù có bao nhiêu nhẫn nại cũng sẽ dần vơi mất.”

Hoàng Hạo cười khổ, thở dài: “Trẫm sao lại không biết tâm sự của y. Chỉ là, không có cách để buông tay.”

“Bệ hạ, điện hạ quyết định ra đi, quả thật là do tình thế bức bách. Thần tin, vẫn có ngày xoay chuyển được.”

“Có lẽ, tự tại mới chính là y.” Hoàng Hạo nhắm mắt cười khẽ.

Không bao lâu, Từ chính ti dẫn Thường Diệc Huyền đến. Lạc Tự Tuý mỉm cười nhìn y ra hiệu, y cũng cười cười, trầm tĩnh thản nhiên như bình thường. Giúp Hoàng Hạo bắt mạch xong, y khom người nói: “Thánh thượng gần đây sầu lo việc nước, tỉnh dưỡng mấy ngày là được.”

Hoàng Hạo nghe xong, chậm rãi nghiêng người nằm xuống sạp giường, kéo giãn hai đầu mày nói: “Cũng tốt, hai ngày này, ái khanh và hoàng nhi thay trẫm xử lý quốc sự đi.”

“Thần tuân chỉ.”

Y đồng và thị tòng bắt đầu điều phối huân hương, Thường Diệc Huyền nâng bút viết vài toa thuốc giao cho Từ chính ti.

Vô tình, bầu không khí yên ắng ban đầu lại lan ra.

Hoàng Hạo dời tầm nhìn qua Lạc Tự Tuý: “Ái khanh, chuyện an táng Phùng tu nghi sao rồi?”

Lạc Tự Túy gật đầu trả lời: “Thánh thượng không cần bận tâm. Thần đã báo cho Nghi Lễ ti, bọn họ sẽ nhanh chóng chuẩn bị thoả đáng. Vài khắc nữa thần sẽ đi vào nội cung bái tế, tiện thể xem có sai sót gì không.”

Hoàng Hạo khẽ cười: “Theo như y nói, chỉ cần ái khanh nguyện ý, mọi việc giao cho khanh trẫm cũng yên tâm.”

Lạc Tự Túy kinh ngạc, hắn chưa bao giờ biết Hậu Khí Diễm đánh giá hắn cao như thế, hơi có chút sững sờ, trong lòng không ngừng cười khổ. Hắn chỉ là tận tâm tận lực làm việc mà thôi, hơn nữa động cơ cũng không mấy thành thật.

“Ái khanh nên đi sớm đi. Mấy ngày nay ái khanh cũng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều.”

“Đa tạ thánh thượng quan tâm, vi thần xin cáo lui.”

Đi ra khỏi tẩm điện của hoàng đế, ngồi trên noãn kiệu đi đến trước nội cung.

Ngược lại Lạc Tự Tuý không cảm thấy mệt nhọc gì. Có lẽ là do chín năm nay ngủ cũng hơi nhiều, có thể là do lâu lắm về trước, mỗi giây mỗi khắc đều không dám thả lỏng, đã sớm hình thành thói quen bận rộn. Cho nên hắn không vì trong cung thiếu đi một người quen mà cảm thấy trống rỗng.

Vén màn cửa sổ lên, nhìn bên ngoài trời tuyết nhẹ bay phấp phới.

Đột nhiên thấy cung đình này ngày càng xa lạ.

Hay chăng hắn chưa từng quen thuộc nơi này.

Đột nhiên, noãn kiệu bị lắc lư mạnh.

Một trận sát khí nhanh chóng bức gần, Lạc Tự Tuý buông màn, tung người phá kiệu bay ra, đáp xuống giữa tuyết.

Trong nháy mắt, thị vệ và thị tòng đều ngã xuống không một tiếng động, máu nhiễm đỏ cả sắc tuyết trắng.

Lạc Tự Tuý nhíu mày lại, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, sẵn sàng đón địch.

Những thích khách này đang nấp tìm thời cơ tấn công.

Đây là lần đầu hắn trực diện với thích khách. Trong quá khứ, tất cả những chuyện không tốt đều do Lạc Vô Cực xử lý. Mãi đến thời điểm này, hắn mới giật mình phát hiện ra an toàn của bản thân được gầy dựng bởi người nào đó.

Chừng mười một hắc y nhân hiện thân, vây quanh hắn.

Trong bống tối hình như còn rất nhiều tia nhìn băng lãnh dõi theo hắn.

Không thể để cho thích khách công kích trước, bằng không chắc chắn sẽ bị thiệt. Lạc Tự Tuý vẽ ra một đường kiếm, giáng đòn phủ đầu.

Người kiếm hợp nhất, câu thiêu thứ trát* về phía mấy hắc y nhân. (*) móc, hất, chém gì đó, 7 thức cơ bản trong kiếm pháp.

Chỉ một lát, vài tên hắc y nhân đã ngã xuống. Nhưng, trong lòng Lạc Tự Tuý biết, tình thế càng lúc càng bất lợi cho hắn.

Người không có phận sự sẽ không tuỳ tiện vào nội cung, tuy rằng bên ngoài thị vệ đông đảo, nhưng bên trong lại không có cấm vệ quân tuần tra.

Đơn độc một mình hắn, sớm muộn cũng bị thích khách giết chết.

Sát khí ẩn giấu càng nặng hơn.

Lạc Tự Tuý rùng mình.

Hôm nay hắn làm sao vậy.

Ngày xưa, Lạc Vô Cực luôn theo cạnh bên hắn, bất luận nơi đâu hắn cũng không quá lưu ý đến an nguy của chính mình. Nhưng hôm nay Lạc Vô Cực không có. Mà hắn, lại không chú ý đến việc thiếu mất sự bảo hộ.

Có điều ——

Y không ở đây, hắn sẽ cầm cự không được sao?

Trong lòng cảm thấy không phục, kiếm chiêu của hắn đánh ra càng nhanh hơn, song song với việc tránh ám khí đội đất chui lên.

Đúng lúc này, một bóng người màu xám từ giữa không trung hạ xuống, bình thản vung một kiếm, kiếm khí tựa như lưỡi đao sắc bén tản ra bốn phía, chỉ nghe vài tiếng động xa xa, sát khí giảm xuống đi nhiều.

Thích khách hết sức kinh ngạc, liếc nhau, vừa đánh vừa lui.

Lạc Tự Tuý cùng người vừa tới cũng không có ý muốn truy cứu thân phận của bọn họ, sau khi bức lui bọn chúng, liền thu kiếm lại.

“Thập Nguyệt đại ca!” Lạc Tự Tuý cười chạy tới một bên. Nếu không có y cứu giúp, e rằng cái mạng này đã đến hồi kết.

Lê Duy nhìn bóng thích khách biến mất sau những lầu các trùng điệp, nhàn nhạt nói: “Ở trong nội cung, so ra bọn họ khá quen thuộc đệ.”

Lạc Tự Tuý thu lại nụ cười, than thở nói: “Quanh năm sinh hoạt trong cung, làm sao mà không quen được?”

Lê Duy quay đầu lại, quan sát hắn một lượt, mỉm cười nói: “Võ công của đệ có tiến bộ. Nhưng, Vô Cực không có ở bên, tránh đến nơi thị phi này nhiều.”

“Thánh thượng ra lệnh cho đệ chủ trì tang lễ của Phùng tu nghi, đệ tất nhiên phải hết lòng.”

“Vậy chúng ta cùng đi.”

“Về tình về lý, hai người chúng ta cũng phải vào cúng tế.”

Hai người gọi cấm vệ quân bên ngoài nội cung đến để giải quyết hậu quả, sau đó cùng nhau đi đến bên ngoài linh điện.

Linh điện của Phùng tu nghi bên trong là một màu trắng, lồng đèn trắng hoà cùng màn vải trắng phảng phất thêm vài phần âm khí nặng nề.

Vốn chẳng ưa gì loại không khí đậm mùi chết chóc này, nên Lạc Tự Tuý chỉ theo sau Lê Duy, đi vào trong điện. Hai người bước vào bên trong vừa gặp trưởng công chúa và Thục phi đang đi tới.

Sau khi gật đầu hỏi thăm, Hoàng Duyệt nhìn ra chỗ đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, cau mày liễu: “Bên ngoài sao lại ồn như vậy?”

Thục phi cũng lộ vẻ mặt không vui: “Thị vệ với cấm vệ quân lại vào nội cung? Bọn họ không biết nội cung là cấm địa sao? Thuộc hạ của Lê tướng quân càng lúc càng lớn mật.”

Lạc Tự Túy bình tĩnh nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Mới vừa rồi có hơn mười tên thích khách đột nhập vào cung. Vì sợ thủ vệ nội cung canh chừng lỏng lẻo, lo lắng cho an nguy của các vị nương nương, nên ta mới ra lệnh cho cấm vệ quân đi vào bên trong bố trí canh phòng. Mấy ngày nay trong cung có chút bất ổn, công chúa điện hạ và Thục phi nương nương hãy nhẫn nại, qua vài hôm, ta sẽ cho bọn họ rút lui.”

“Lại có thích khách?” Hoàng Duyệt có chút kinh ngạc quay đầu lại, “Lần đầu tiên ta nghe nói có thích khách xông vào nội cung đó! Không biết là điêu dân phương nào? Có mục đích gì?”

“Vẫn còn đang điều tra, ít lâu nữa chắc sẽ có đầu mối.” Lạc Tự Túy trả lời, vẫn rất bình thản.

Lúc này, có một đám người đang vội vã chạy lại từ trong tuyết. Nhìn kỹ, hoá ra là Từ chính ti vẻ mặt lo lắng.

Hắn ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Lạc Tự Tuý và Lê Duy, không kịp thở dốc đã quỳ xuống hành lễ: “Tiểu nhân thất trách! Khiến Tê Phong quân gặp phải thích khách! Tê Phong quân có sao không? Thập Nguyệt quân không sao chứ?”

“Chúng ta không có việc gì, Từ chính ti không nên tự trách.” Lạc Tự Túy nhẹ nhàng cười, đưa tay đỡ y dậy.

Từ chính ti tất nhiên chưa hết lo sợ, cố ý quỳ: “Lẽ ra tiểu nhân phải bố trí thêm nhiều thị vệ mới đúng! Nếu Tê Phong quân có gì sơ xuất, tiểu nhân có chết cũng không thể đền tội!”

“Bây giờ đã không sao, cớ gì còn nói vậy?” Lê Duy đứng một bên thờ ơ nói.

“Vâng… Vâng! Thập Nguyệt quân nói rất đúng, là tiểu nhân lỡ lời.” Từ chính ti dừng một chút, bình ổn tâm trạng rồi nói: “Thánh thượng và thái tử điện hạ biết được tin này, tức giận vô cùng.”

Nhanh như vậy đã truyền tới Tuyên Lân cung, không lẽ trong nội cung cũng có Ám Hành ngự sử? Với ý nghĩ vừa loé trong đầu, Lạc Tự Tuý không khỏi than nhẹ: Hoàng Hạo và Hậu Khí Diễm sao có thể để nội cung tự ý làm loạn? Nhất định là đã sắp xếp tâm phúc. Cho dù Hoàng Duyệt và Thục phi có chuẩn bị chu toàn đến đâu, chung quy vẫn có kẽ hở. “Chính ti nên nhanh chóng hồi cung bẩm báo lại thánh thượng, lát nữa ta sẽ đến bẩm rõ sau.”

“Vâng. Còn về chuyện điều tra, thánh thượng có ban khẩu dụ —— chức trách của hoàng hậu từ nay về sau do Tê Phong quân thay mặt, nên ngài có thể toàn quyền xử lý.”

“Cũng tốt, ta đang muốn tăng cường cấm vệ quân ở nội cung, vẫn chưa báo cho Lê tướng quân. Làm phiền chính ti sai người báo cho Lê tướng quân, tốt nhất là an bài thoả đáng trước buổi triều sớm ngày mai.”

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi lo liệu.”

Từ chính ti hành lễ với trưởng công chúa và Thục phi, để lại vài tiểu thị rồi vội vội vàng vàng rời đi.

Lê Duy thản nhiên nhìn Lạc Tự Tuý, cười nói: “Sau này, mọi chuyện cần phải nghe lời Tê Phong quân đây.”

“Thập Nguyệt đại ca lại chê cười rồi.” Lạc Tự Tuý cũng mỉm cười. Hắn không nghĩ sẽ nhận trách nhiệm này, nhưng hoàng lệnh đã hạ, không thể không nhận.

Hoàng Duyệt mang theo vẻ mặt ba phần ôn hoà, bảy phần mờ ám nhìn chằm chằm hắn, cũng cười nói: “Chúc mừng Tê Phong quân.”

“Chúc mừng chuyện gì thế?” Ánh mắt Lạc Tự Tuý đột nhiên trầm xuống, lạnh nhạt trả lời, “Người không nên đi cũng đã đi rồi, ngay cả thời gian để buồn thương mong nhớ ta cũng không có.”

Nghe xong thế, vẻ mặt Thục phi có chút bí hiểm, trưởng công chúa bên cạnh thì vẫn cười: “Biết đâu, y đi khỏi đây chính là chuyện tốt.”

Lê Duy nhìn ánh mắt nàng, hai hàng lông mày nhíu lại với nhau.

Lạc Tự Tuý tất nhiên cũng hiểu được dụng ý trong lời nàng, tiếp tục lạnh nhạt.

“Tê Phong quân, Thập Nguyệt quân, thời gian không còn sớm, chúng ta đi trước.” Thục phi vẫn im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng, không quay đầu lại mà đi. Trưởng công chúa nở nụ cười xinh đẹp rồi cũng đi theo sau nàng.

“Đi thong thả.” Lạc Tự Tuý nhìn theo bóng các nàng khuất sau khúc quanh của hoa viên, ánh mắt càng thêm lạnh.

Sau một nén hương, gọi nghi lễ ti chính ti đến hỏi han về vài vấn đề về nghi thức, Lạc Tự Tuý và Lê Duy rời khỏi linh điện.

Đi ngang qua chỗ mới vừa rồi bị ám sát, cấm vệ quân còn đang lục soát xung quanh.

Hai người đứng nhìn một lúc.

“Thập Nguyệt đại ca có bố trận trong nội cung không?” Bây giờ nghĩ lại, chỉ có khả năng đã bày trận nên mới xuất hiện kịp lúc như vậy.

“Không, trận này là do thái tử điện hạ và Vô Cực bố trí. Trọng Mộc từng có ý muốn phá trận này, nên bọn họ đã mời ta hộ trận. Chỉ cần một ngày trong cung có sát khí, trận thế sẽ khởi động.”

Hình như đã từng nghe Vô Cực nói. Xem ra, hai người bọn họ quả thật là được chân truyền từ Lê Duy. “Mỗi ngày Thập Nguyệt đại ca đều ở trong Huyền Nguyên điện không ra ngoài, chính là do khống chế trận này sao?”

“Cũng coi như vậy.”

“Chắc là mệt mỏi rồi, huynh nên nghỉ ngơi sớm.” Lạc Tự Tuý nói, xoay người gọi người mang đến noãn kiệu.

Lê Duy nhìn hắn: “Đệ còn phải đến Tuyên Lân cung?”

Lạc Tự Túy gật đầu: “Chắc lát nữa Lê nhị ca sẽ đến gặp huynh hỏi thăm, phiền huynh giải thích cho y, ngày mai không lên triều, nhưng phải chờ ở ngoài nghị chính điện.”

“Thái tử điện hạ có hành động gì sao?”

“Rất có thể.”

“Giấu cả thái phó sao?”

“Lê thái sư trí kế hơn người, thông thạo mọi thứ, cũng không biết à?”

Hai người bèn nhìn nhau người, chia ra hai noãn kiệu. Ra khỏi nội cung, hai cỗ kiệu một đông một tây đi xa, khuất lấp giữa một trời tuyết bay trắng xoá.

Vừa bước ra khỏi noãn kiệu, Lạc Tự Tuý đã thấy Lạc Vô Cực đứng trước hành lang của đế tẩm. Trời đêm ở đây rét lạnh, nhưng y chỉ mặc đơn bào, giống như không biết lạnh là gì. Luận về thể chất, thật đúng là niềm mơ ước của hắn.

Thấy hắn cuối cùng cũng tới, Lạc Vô Cực đi lên trước, nhìn ngắm trước sau kỹ càng.

“Ta không sao.” Lạc Tự Tuý trấn an.

“Ta sẽ về sớm.” Lạc Vô Cực thấp giọng, đầy ý chán nản. Sau chuyện này, lần thứ hai khiến hắn phải cân nhắc chính mình vẫn chưa đủ chu toàn.

Lạc Tự Tuý dựng thẳng hai tai: ” ‘Về’? Ngươi đi đâu?” Biết y sẽ không nói, hắn chỉ muốn hỏi mà thôi.

Lạc Vô Cực cũng hiểu được, chỉ mím môi một cái, không trả lời.

Lạc Tự Túy cười cười, đi vào trong điện.

Y đồng mà Thường Diệc Huyền dẫn tới vẫn đang cẩn thận điều hương, chắc y cũng chưa đi.

“Thái phó có bị thương không?”

Vừa bước vào trong, đã nghe Hoàng Tiển vội vàng hỏi.

Lạc Tự Tuý nhìn lên, Hoàng Tiển đang ngồi bên sạp giường, còn Hoàng Hạo hai mắt khép hờ, nghe y nói, cũng mở mắt nhìn hắn.

“May là có Thập Nguyệt quân tương trợ, không có gì đáng ngại.”

“Thái phó bình yên vô sự là tốt. Không ngờ bọn họ dám chuyển mục tiêu sang thái phó, ngày sau ta nhất định sẽ để bọn họ trả món nợ này.”

Nghe vậy, Lạc Tự Tuý khẽ mỉm cười, hành lễ: “Thánh thượng, chuyện an táng Phùng tu nghi đã chuẩn bị thoả đáng. Mười ngày sau, để cho quốc sư chủ trì nghi thức, sau đó di quan đến thánh cung.”

Hoàng Hạo hơi khép mắt. Nhìn y có chút buồn ngủ, nhưng hình như còn chuyện muốn phân phó nên cố ý nhẫn nhịn.

Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực đứng cách hai bên trái phải sạp giường khoảng hai trượng.

“Phụ hoàng, mới vừa rồi không phải nói đến phương pháp phá giải trận thế thiên lao sao? Nhi thần rất có hứng thú.” Vẻ giận dữ của Hoàng Tiển trong nháy mắt hoá thành nụ cười.

Hoàng Hạo nhẹ nhàng cong khoé miệng, liếc mắt nhìn Lạc Vô Cực đang cúi đầu: “Nghe cho kỹ, ta cũng không muốn nói nhiều.”

“Tạ ơn phụ hoàng!”

Hình như y đã phát hiện năng lực của Vô Cực, thậm chí là thân thế đằng sau. Chỉ là hiện nay không có ý truy cứu.

Lạc Tự Tuý cũng không có ý muốn giấu giếm vị hoàng đế này. Đây là tội khi quân, chứa chấp hoàng thất dị quốc là tội, chỉ có thể nói là vì tình cảm với Hậu Khí Diễm nên y không tính toán.

Mính hương hoa và dược liệu hiệu quả rõ rệt, sau khi nói xong phương pháp giải trận, Hoàng Hạo liền ngủ thật say.

Hoàng Tiển, Lạc Tự Túy, Lạc Vô Cực, Thường Diệc Huyền lặng lẽ ra ngoài canh giữ.

Giờ dần đến, Từ chính ti thấp giọng báo canh.

Lạc Vô Cực cúi đầu, nhìn chăm chú Lạc Tự Tuý đang an nhàn uống trà.

“Cẩn thận.”

Chỉ một câu như vậy.

Lạc Vô Cực trong mắt lộ ra tiếu ý, gật đầu, sau đó cùng Hoàng Tiển biến mất vào trong bóng đêm.