Túy Trường Sinh

Chương 79




Lạc Vô Cực một mặt vui mừng một mặt cười khổ. Người bên dưới không hề cố kỵ mà chìm đắm trong dục niệm, phong tình hiếm có như vậy, mà hắn phải khổ sở áp chế dục vọng đang kêu gào trong thân thể. Nghĩ đến, hắn không nhịn được cúi đầu, tiếp tục hôn y. Lạc Tự Tuý ôm lấy lưng hắn, môi lưỡi nhiệt tình đáp lại, bàn tay tìm vào trong vạt áo hắn.

Lạc Vô Cực rên khẽ một tiếng, lý trí nhất thời bốc hơi.

Sau lần đầu tiên, hai người đều đã biết thế nào là tình cảm, lại xa cách nhau trong khoảng thời gian này, còn thêm nhiều chuyện xảy ra. Đúng lúc này, một người chỉ biết đến sắc dục, lo lắng thường ngày đều đâu mất; một người tình căn thâm chủng, ngày ngày vắt óc suy nghĩ cách để thổ lộ. Không còn ngăn cách, hai người chỉ muốn đối phương nhiều hơn, chỉ muốn cho đối phương nhiều hơn.

Phù dung trướng noãn, ái dục đan vào.

(Theo như trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị là: Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu – Trải qua đêm xuân ấm áp trong trướng phù dung. Hehe, chắc là ai cũng biết là gì đấy)

Sau mấy lần phiên vân phúc vũ (lật qua lật lại), ánh mắt Lạc Tự Tuý từ từ thanh tỉnh. Đợi hắn ý thức được chuyện gì đã xảy ra, Lạc Vô Cực đã quần áo chỉnh tề, ôm ngang hắn đi về phía bình phong.

Vốn không để bụng chuyện mình khoả thân trước Lạc Vô Cực, nhưng bây giờ dục niệm trong cơ thể chưa hết, lại thêm “việc đã rồi” vừa nãy, Lạc Tự Tuý muốn cử động, cảm thấy cả người không còn chút khí lực.

Lạc Vô Cực phát hiện thấy biểu tình của hắn, đem hắn bỏ vào thùng nước thuốc thanh nhiệt, nói: “Ta…”

Lời còn chưa nói xong, đã thấy Lạc Tự Tuý đang chăm chú nhìn môi mình, trong ánh mắt y, là dục niệm cùng tức giận.

Không chần chừ thêm, Lạc Vô Cực lập tức cúi người, hai tay nâng người y lên lại. Tiếp đó, một tay kẽ vuốt ve vòng eo tinh tế của y, tay kia phủ lên dục vọng đang ngẩng cao.

Lạc Tự Tuý còn tưởng rằng Lạc Vô Cực sẽ như trước đây, biết hắn tức giận sẽ lập tức rời đi, không ngờ y lại tự ý ôm hắn như vậy, vừa bất ngờ vừa lúng túng.

“Lạc Vô Cực! Ngươi… ưm…” Đuôi lông mày nhướng lên tỏ vẻ không vui, lại nhịn không được mà ngâm khẽ.

Phát hiện bản thân mình lại phát ra âm thanh như vậy, Lạc Tự Tuý muốn giãy dụa, Lạc Vô Cực vẫn như cũ không buông.

“Vô Cực… Ngươi…” Khoái cảm xông thẳng lên, lời nói ra cũng gián đoạn, như trách cứ, như đồng tình, lại như rên rỉ.

Hắn từng cho rằng, việc nam tử cùng nhau là chuyện chính đáng, hắn cũng sẽ không muốn cùng nam nhân có gì đó dây dưa. Dù sao, sống hơn mười tám năm, hắn không hề thấy bản thân mình và đại đa số mọi người có gì khác. Nữ tử, hắn không muốn trêu chọc; nam tử, càng kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng không gần gũi). Tất nhiên, Lạc Vô Cực là ngoại lệ. Ngoại lệ duy nhất.

Đụng chạm của y, hắn không cảm thấy khó chịu, trái lại còn thấy dễ chịu.

Lạc Tự Tuý khôi phục năm phần lý trí, tình dục cũng giảm đi hai phần, vẫn không quên giãy dụa.

Hắn vùng vẫy mãi, làm xiên y của Lạc Vô Cực cũng ướt đẫm. Lạc Vô Cực quanh năm suốt tháng đều mặc rất ít quần áo, y phục ẩm ướt càng khiến đường cong thân thể thêm rõ ràng, cơ thể trẻ trung vô cùng cuốn hút.

Lạc Tự Tuý dùng toàn bộ khí lực, để tránh khỏi sự kìm hãm của Lạc Vô Cực, trong lúc lơ đãng, nhìn thấy lớp y phục ẩm ướt dán sát vào bắp thịt rắn chắc, dục vọng lần thứ hai bị khơi mào.

Hắn vậy mà, vậy mà đối với Lạc Vô Cực nổi lên dục vọng!!

Sau cơn rung động, trong lòng Lạc Tự Tuý đột nhiên bừng tỉnh. Sở dĩ muốn trốn muốn tránh, bao nhiêu lo lắng, chính vì sợ gặp phải tình huống này. Trong tiềm thức của hắn, hắn lưu tâm Lạc Vô Cực, đã sớm vượt qua giới hạn thân hữu (thân thích bạn bè). Nên việc cùng y sinh hoạt, thoải mái và thoả mãn; nên mới để ý đến chuyện y sẽ rời đi; nên mới lựa chọn yên bình cùng y được lúc nào hay lúc ấy. Giờ lại bị ép rơi vào khốn cảnh khó cả đôi đường thế này.

Vẫn không muốn thừa nhận, vào giờ khắc này, nhất định không thừa nhận.

Đợi đến khi hắn phóng thích một lần nữa, Lạc Vô Cực mới ngừng tay, đứng thẳng người dậy, bình tĩnh nhìn hắn.

Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng thở hổn hển, tuy rằng dược tính của xuân dược chưa hoàn toàn giải hết, nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều.

Lạc Vô Cực không chút e dè mà thay đổi quần áo ngay trước mặt hắn, nói: “Không biết ai đã hạ xuân dược vào người khi nào.”

Lạc Tự Tuý mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, hô hấp dần bình ổn mới nói: “Không phải Trần gia.” Chưa từng nghe nói có loại xuân dược nào qua một đêm mới phát tác. Còn nữa, Trần gia cũng không có lý do gì để hạ độc hắn.

Lạc Vô Cực trầm ngâm, nhìn phía quần áo rải rác bên giường: “Túi hương của ngươi ——”

Túi hương? Mính hương hoa. Mính hương hoa chính là dược liệu, cũng là loại hoa trân quý. Mà hoa cỏ trong trắc hoa viên đều quý giá như nhau, người xưa chưa hiểu rõ hết được tính mà thôi.

Trùng hợp mấy ngày nay, trắc hoa viên đến kỳ ra hoa; trùng hợp sau khi ngắm hoa, hắn ngất xỉu trên triều.

Rượu nhất định không có vấn đề, chính là hoa.

Bây giờ nghĩ lại, Ninh Khương cho hắn túi hương, tuy là vật nhỏ, nhưng được Hậu Khí Diễm thuận miệng nhắc tới, không thể khinh thường. “Vô Cực, ngươi có từng nghe thái tử điện hạ đề cập qua, hoa cỏ quý hiếm trong ngự hoa viên trồng ra sao? Ai là người dâng vào cung?”

Lạc Vô Cực suy tư. Đúng lúc, nhiều ngày trước có nghe Hoàng Tiển nhắc đến, trung ti của trắc hoa viên có bẩm báo với hắn hoa kỳ (thời kỳ ra hoa) đã đến. Y cũng nói, hoa kỳ năm nay rơi vào lúc này, đúng là hiếm có.

Quả thật như vậy sao…

“Hoàng hậu bệ hạ xưa nay yêu thích vật quý hiếm. Đại hôn của thánh thượng và bệ hạ, thừa tướng dâng lên không ít kỳ trân dị bảo. Trong đó có vài loại đặc biệt, cố tình trồng ở trắc hoa viên. Về sau, sinh thần của bệ hạ, Thục phi cũng dâng nhiều loại kỳ hoa, hình như cũng dời về trắc hoa viên.”

Lẽ nào bọn họ đã sớm trù tính chuyện này? Do mính hương hoa khó trồng, hoa kỳ cố định là trung tuần tháng sáu hàng năm, mà chỉ nở trong hai ngày. Mà chu kỳ cũng không ổn định, bởi vậy, chỉ có thể đợi thời cơ?

Trắc hoa viên của Phượng Nghi cung sắp đến kỳ ra hoa, bọn họ biết được tin tức này, mới để Ninh Khương cố ý đến đứa túi hương mính hoa. Hơn nữa, còn không phí chút công phu nào, hắn và Hậu Khí Diễm không hề suy nghĩ, cần dược liệu an thần thư thái, nên mỗi người một túi, đeo ở bên người.

Đã sớm bố trí cạm bẫy, hắn và Hậu Khí Diễm không suy xét đã nhảy xuống. Giả sử nếu sáng nay hắn không lên triều, chỉ sợ ——

Sắc mặt Lạc Tự Tuý bỗng biến đổi.

“Chín năm nay, trưởng công chúa tìm không ít hoa hoa thảo thảo, đều trồng ở trắc hoa viên.” Lạc Vô Cực nói tiếp, thấy sắc mặt Lạc Tự Tuý đột biến, nhớ tới sáng nay y và Hậu Khí Diễm ở bên trong hoa viên uống rượu trò chuyện, thần sắc đột nhiên trầm xuống.

Cái đám hồ ly này! Hoá ra muốn để Hậu Khí Diễm và Tuý tình loạn sinh tội, ngàn tính vạn tính, lại không trúng.

Nói đến mấy loại độc này, bạch mao hồ ly kia nhất định thoát không khỏi liên quan! Lại thêm một món nợ, đến lúc đó tính luôn một lần cho tiện!

“Chớ lo, bệ hạ công lực thâm hậu, có thể áp chế dược tính, ta lập tức đến Phượng Nghi cung!”

Thấy sắc mặt y không tốt mà xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ (có cửa lớn mà, từ đó giờ dậy thì xong toàn nhảy cửa sổ -.-), Lạc Tự Tuý nhìn theo hướng Phượng Nghi cung, lòng nóng như lửa đốt.

Như một mũi tên bắn ra, không bao lâu, Lạc Vô Cực đã hạ xuống bên hoa viên của Phượng Nghi cung. Mới dùng linh lực tìm kiếm Hậu Khí Diễm, đột nhiên thấy Hoàng Tiển vội vàng từ trắc hoa viên đi ra.

“Bệ hạ đâu?” Lạc Vô Cực hất đầu hỏi.

Hoàng Tiển thấy mặt y có vẻ khác thường, đáp: “Tiểu thị theo hầu bên người nói, phụ hậu vốn đang trong hoa viên thưởng rượu, nội cung sai người bẩm báo Phùng Tu nghi bị bệnh lâu ngày không thấy khởi sắc, người liền di giá đến nội cung. Ta đang muốn báo người chuyện của thái phó… Thái phó sao rồi?”

“Đã đỡ rồi.” Lạc Tự Tuý bị ngất cũng không phải chuyện lớn nên tảo triều vẫn tiếp tục. Trong lúc nghị sự, không ai được rời chầu, thị vệ và thị tòng cũng không thể tiết lộ tin tức, hắn cõng y trên lưng quay về Tử Dương điện không có ai nhìn thấy, tin tức sao truyền đi nhanh vậy? Thần sắc Lạc Vô Cực càng lúc càng lạnh, đề khí bay về phía nội cung.

“Mới vừa rồi gặp Thường thái y, mới nghe nói thái phó ngất xỉu. Đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng Tiển lập tức theo sau.

Lạc Vô Cực không rảnh trả lời, tìm một khe hở tránh thoát thị vệ nội cung, xông vào trong điện Phùng Tu nghi.

Hai người đáp xuống hoa viên bên trong, nhìn thấy bên cửa tẩm điện, có một người hầu y phục màu xanh đậm đang ngất xỉu trên mặt đất.

Bọn họ đang định tiến lên xem thử đã thấy Hậu Khí Diễm từ bên trong đi ra.

Ưu nhã cao quý như trước, vẻ mặt cũng rất tự nhiên, nhưng không che giấu được vài phần âm u trong đáy mắt.

Lạc Vô Cực cảm giác được tình huống không ổn, quay đầu nhìn Hoàng Tiển. Sắc mặt Hoàng Tiển cũng thay đổi vài phần, hình như phát hiện điều gì.

Quan sát tỉ mỉ lần nữa, có thể nhìn thấy quần áo Hậu Khí Diễm hơi xốc xếch, tóc cũng rối loạn. Lạc Vô Cực thầm nghĩ không xong rồi.

Hậu Khí Diễm nhìn bọn họ, nét mặt không có chút ý cười nào.

Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển hiếm thấy y không cười đùa như vậy, vội vào trong điện nhìn một cái.

Lúc này, liền nghe được một hồi tiếng chân hỗn độn.

Ba người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thục phi dẫn theo Đức phi, Lâm chiêu dung, Thượng tiệp dư đi vào trong điện. Thục phi đi đằng trước, nhìn tình cảnh ở đây, giả vờ kinh ngạc, nói: “Thái tử điện hạ và Lạc thị tòng sao lại vào nội cung? A, tiểu thị này sao lại ngất trên đất thế này? Lẽ nào có kẻ lớn mật dám mạo phạm bệ hạ?”

Hậu Khí Diễm lạnh lùng nhìn. Ánh mắt sắc bén bức bách người đối diện, đến cảm tâm cơ sâu nặng như Thục phi cũng giật mình. Rồi lại khôi phục vẻ mặt tươi cười đẹp đẽ không chê vào đâu được.

Hoàng Tiển và Lạc Vô Cực đối với Hậu Khí Diễm đã hiểu rõ, nên rất bình tĩnh.

Hậu Khí Diễm thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn Lạc Vô Cực hỏi: “Tê Phong quân đâu?” Thanh âm của y so với thường ngày khàn hơn rất nhiều, lại đượm vẻ xa cách, khiến người nghe cảm thấy tâm tình có chút rung động.

Lạc Vô Cực khom mình hành lễ, trả lời: “Công tử ngất xỉu trên triều, hiện đã ổn.”

Hậu Khí Diễm lộ ra nụ cười mỉm, là nụ cười cao ngạo mà đắng chát, chỉ thoáng chốc rồi tan biến.

“Vậy cũng tốt.”

“Bệ hạ, công tử ——”

“Ai nha, tỷ muội chúng ta đến đây, chính là muốn thăm bệnh của Tu nghi muội muội. Bệ hạ, Tu Nghi muội muội thân thể sao rồi?” Thục phi cắt lời Lạc Vô Cực, cười hỏi.

Hậu Khí Diễm chậm rãi dời tầm nhìn, đến khi nhìn sang nàng, đã là lạnh lùng đến cực điểm.

Lúc này, gió đột nhiên nổi lên, thổi tung tấm màn buông hững hờ trong tẩm điện.

Mọi người từ ngoài nhìn vào, liếc mắt đã thấy chính ti Phượng Nghi cung ngã ở giữa tiền điện, mà màn lụa sa trướng mỏng thấp thoáng ngổn ngang.

“Chuyện gì xảy ra?” Thục phi kinh hoảng nói.

Theo các nàng là bốn vị trung ti đang định vào trong coi, Hậu Khí Diễm chợt lạnh lùng cười nói: “Chớ quá phận, trong cung này, bây giờ vẫn do ta làm chủ.”

Nghe nói thế, các trung ti đều nhanh chóng dừng lại, len lén nhìn sắc mặt Thục phi.

Thục phi chỉ khẽ cười, nói: “Bệ hạ xin lượng thứ, bọn họ cũng là quá lo cho Tu nghi muội muội thôi. Quá phận thất lễ, còn không mau thỉnh tội với bệ hạ?”

“Tiểu nhân biết sai rồi! Xin bệ hạ tha cho tiểu nhân!” Bốn người trung ti thay đổi rất nhanh, vội vã hành lễ quỳ xuống.

Hậu Khí Diễm hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Hoàng tiển và Lạc Vô Cực lập tức đi vào trong điện. Chính ti Phượng Nghi cung té xỉu ở sảnh chính, chung quanh còn có năm sáu tiểu thị cũng như vậy. Bọn họ có vẻ bị nội lực thâm hậu đánh bay, nội lực của chính ti là mạnh nhất còn có thể tự bảo vệ mình, những người khác đã không còn cách cứu chữa.

Vòng qua tấm rèm mỏng đang bay phất phới vì gió, hai người đi vào nội sảnh.

Sau tấm lụa mỏng cuối cùng, một vị nữ tử mặc áo lụa mỏng giữa không trung, theo gió mà đung đưa.

Trên giường phía sau nàng, khắp nơi đều có vết máu, quần áo ngủ bằng gấm bị xé nát rơi lả tả xung quanh.

Không khí vẫn còn phảng phất sự mờ ám chưa kịp tan hết.

Nhìn thấy cảnh này, hai người nhìn nhau. Mặc dù không muốn tin ở đây từng xảy ra chuyện gì, nhưng không thể không tin.

Phía sau một tiếng thét chói tai kêu khóc.

Hoàng Tiển phi thân tiến lên, đem Phùng Tu nghi xuống, kiểm tra mạch đập trên cổ nàng, quay đầu nhìn Lạc Vô Cực lắc lắc đầu.

Lạc Vô Cực né người tránh ra, trung ti nội cung chen chúc chạy tới, Thục phi, Đức phi, Lâm chiêu dung, Thượng tiệp dư cũng nhào qua, ôm thi thể, lớn tiếng khóc thét.

“Muội muội! Sao nghĩ quẩn vậy?”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Khiến ngươi phải tự tuyệt như vậy!”

Sau khi họ khóc lóc đã đời, Hậu Khí Diễm chậm rãi đi vào nội sảnh, lạnh nhạt nói: “Thục phi, không cần giả từ bi. Đúng như ngươi mong muốn, là ta khinh bạc nàng.” (Ý là cợt nhã)

Y nói vô cùng bình thản, cứ như là một chuyện nhỏ bé giữa đời này.

Tuy nhiên lời này, lại khiến cung đình Trì Dương xảy ra biến động.

Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển nhanh chóng trao đổi ánh mắt, muốn cản lại ba tiểu thị đang định chạy đi thông báo. Hậu Khí Diễm chậm rãi đưa tay ngăn cản bọn họ, khẽ cười nói: “Ta mệt rồi, muốn hồi cung nghỉ ngơi, không muốn gặp ai cả. Các ngươi canh bên ngoài tẩm cung đi.”

“Vâng, bệ hạ.” Lạc Vô Cực cúi đầu đáp ứng.

“Vâng, phụ hậu.” Hoàng Tiển cũng lên tiếng, lạnh lùng nhìn Thục phi.

Trì Dương Văn Tuyên đế thuần hữu năm hai mươi mốt, ngày hai mươi tám tháng chín, đầu giờ trưa, tin tức kinh thiên động địa truyền đến nghị chính điện, chấn động hoàng đế cùng quần thần —— hoàng hậu dâm loạn nội cung, khinh bạc Phùng Tu nghi, khiến nàng xấu hổ uất ức mà tự vẫn.

Trong nhất thời, cả triều hỗn loạn.

Lập tức, thừa tướng, đại học sĩ, lễ bộ thượng thư dẫn đầu quan văn dâng tấu phế hậu. Hoàng đế nổi giận đùng đùng, ban lệnh bãi triều. Không ít thần tử hô to can gián, y vẫn lạnh lùng không màng. Vì vậy bọn họ quỳ rạp xuống quảng trường trước nghị chính điện, nói nào là không thể làm nhục lễ chế, nào là nhất định phải phế hậu.

Hoàng đế lập tức bãi giá Phượng Nghi cung, bị ngăn lại ở bên ngoài.

Hoàng hậu không gặp bất kỳ ai. Bất kỳ ai, tất nhiên cũng bao gồm cả thánh thượng.

Hoàng đế lửa giận bừng bừng đợi bên ngoài tẩm cung Phượng Nghi hai canh giờ, cũng không nhận được trả lời của hoàng hậu, đành phải đến nội cung trước, muốn điều tra nguồn cơn.

Lúc này, Phong Minh cung Tử Dương điện, Lạc Tự Tuý ngồi trong thùng nước thuốc lạnh ngắt, đã lường trước, Lạc Vô Cực đi lâu chưa về, nhất định đã xảy ra chuyện khó có thể vãn hồi.

Hắn nhắm mắt lại, nhớ tới lúc còn bị huyết chú, Sơ Ngôn nói.

Tình kiếp đã động, hữu kiếp lại chưa qua.

Hữu kiếp với hắn, không liên quan đến tính mạng, ngược lại chính là cơ hội. Giờ hắn cũng lý giải được cái mà hữu kiếp mang đến chính là duyên phận.

Nhưng, Sơ Ngôn không đề cập đến, Hậu Khí Diễm sẽ gặp phải chuyện gì.

Một trận lạnh lẽo ùa đến, Lạc Tự Tuý đứng lên, lau khô nước, chỉnh lại trang phục.

Đi đến bên giường, nhìn thấy túi hương mính hương hoa ở trong góc giường, ánh mắt lạnh lẽo.