Túy Trường Sinh

Chương 59




Sắc mặt Lạc Tự Tuý nháy mắt trở nên trắng bệch, không bao lâu đã ra đầy mồ hôi lạnh. Lạc Vô Cực ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đặt trên sạp mềm.

Chỉ lát sau, Hoàng Tiển từ nội điện đi ra, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt: “Thái phó cũng phát tác sao?”

“Ngươi cũng biết rồi.”

“Phụ hậu và thái phó đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ, làm sao có thể buông tha ai.”

Hắn cũng vì nhìn thấy đồ văn mới nghĩ ra… Không được, vẫn còn chưa đủ năng lực. Lạc Vô Cực, ngươi còn chưa đủ, không thể bảo vệ hắn, làm sao khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Lạc Vô Cực cắn chặt môi, lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán Lạc Tự Tuý.

“Xem ra người hạ chú không đợi được phụ hoàng xuất phát đã bắt đầu.”

“Có khả năng bọn chúng đã cho người mai phục ở Hạo Quang, đợi thánh thượng.”

“Trước diệt phụ hậu và thái phó, sau đó là phụ hoàng, tiếp nữa chắc chắn là ta. Bọn chúng xem ta như kẻ nhu nhược, mặc chúng thao túng phải không!”

“Ta đã từng thề, sớm muộn sẽ có một ngày… Cũng để cho bọn họ nếm thử thủ đoạn của ta. Chính là lúc này.” Lạc Vô Cực ngẩng mặt lên, thần sắc đã không còn giống ngày thường, trong lời nói còn mang theo sự lạnh lẽo mà những đứa trẻ mười sáu tuổi tầm thường không thể nào tưởng tượng được, “Công tử đã căn dặn ta với ngươi đến hai nhà Chu, Giản dò xét.”

“Cơ hội tốt.” Hoàng Tiển nói, “Ta quay về Ích Triêu cung một chuyến.” Dứt lời, hắn đi ra khỏi điện.

Lạc Vô Cực không động đậy ngồi cạnh sạp giường nhìn khuôn mặt Lạc Tự Tuý rất lâu.

Khi Lạc Tự Tuý tỉnh lại, chỉ thấy Lạc Vô Cực đã đổi sang một bộ y phục màu đen, tựa vào sạp giường không xa.

“Vô Cực.”

Hắn thấp giọng kêu.

Lạc Vô Cực bật người dậy, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.

Lạc Tự Tuý chợt thấy y có chút thay đổi. Nhưng thay đổi như thế nào hắn lại nhìn không ra, cũng không biết nguyên nhân thay đổi.

“Quốc sư đã đến sao?”

“Một nén hương trước đã đến.”

“Nói như vậy, đã biết vị trí?”

“Quân Châu.” Xung quanh bỗng vang lên giọng nói của Hậu Khí Diễm, Lạc Tự Tuý bèn nhìn theo âm thanh.

Hậu Khí Diễm đang ngồi bên bàn cờ san hô, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn. Sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều.

“Ra là Quân Châu. Ba năm trước, thế tộc ở Quân Châu phạm pháp, đều bị giáng xuống hàn tộc. Bọn họ ghi hận trong lòng cũng đúng thôi.” Lạc Tự Tuý khẽ thở dài.

“Chú ngôn đã phát ra, tìm bọn họ không khó.” Sơ Ngôn ngồi cạnh Hậu Khí Diễm thản nhiên nói.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc ——

“Thần tham kiến thánh thượng, hoàng hậu bệ hạ.”

“Vào đi.” Hoàng Hạo giơ quân cờ, lạnh lùng nói.

Lạc Vô Cực nhíu chặt mày, Lạc Tự Tuý lại cười tươi tắn nhìn ra cửa điện.

Phong Niệm Dật và Lê Duy bước nhanh vào trong.

Lê Duy đến bên giường, cẩn thận xem sắc mặt Lạc Tự Tuý. Phong Niệm Dật hành lễ với Hoàng Hạo, Hậu Khí Diễm và Sơ Ngôn, cũng đi tới nhìn hắn, nheo mắt: “Đêm đã xuống, sớm đi thôi.”

“Phong tướng quân, ngươi dẫn theo thái tử điện hạ, Lạc Vô Cực và Duy.” Sơ Ngôn bay đến trước sạp giường, nắm lấy cổ tay Lạc Tự Tuý, thản nhiên nhìn Phong Niệm Dật.

“Thái tử điện hạ và Vô Cực cũng đi?” Phong Niệm Dật không che giấu sự miễn cưỡng.

Lạc Vô Cực xoay lưng, đi tới bên cạnh Hoàng Tiển.

Hoàng Tiển cười hì hì, dường như cảm thấy phản ứng này rất thú vị.

“Nếu muốn phá giải trận pháp mà Quân Châu bày ra, phải có một người là hoàng tộc.” Sơ Ngôn giải thích.

“Là trận pháp bày ở Quân Châu?” Không chỉ Phong Niệm Dật mà Lạc Tự Tuý cũng kinh ngạc.

Hậu Khí Diễm cười nói: “Không sai, ngoại trừ kinh thành, không ngờ còn có một nơi bày trận pháp ở Trì Dương.”

Sơ Ngôn nhẹ nhàng buông tay Lạc Tự Tuý, thản nhiên nói: “Không thể xem nhẹ trận pháp này, nhưng mà Duy vẫn có thể giải. Duy, ta sẽ đưa cho ngươi một Diện Vân Kính, tuỳ tình huống có thể liên lạc.”

“Vâng, sư tôn.”

“Việc này không nên chậm trễ, mau đi đi.”

“Quốc sư đại nhân…”

“Tiểu Vô Cực ngươi an tâm. Ngày mai thánh thượng sẽ khởi hành đi Hạo Quang trước, ta sẽ chăm sóc họ thêm mấy ngày.”

Lạc Vô Cực lại nhìn Lạc Tự Tuý một lần nữa mới theo Hoàng Tiển ra ngoài.

Nhìn bọn họ đi trước, Sơ Ngôn khẽ cười nói: “Phong tướng quân, ba người bọn họ chưa từng ra ngoài, hãy chiếu cố.”

“Lúc trước ta từng dẫn quân ngang qua Quân Châu, không có gì đáng ngại.”

“Tê Phong tam đệ bảo trọng.”

“Thập Nguyệt đại ca yên tâm.” Lạc Tự Tuý cười đáp.

Thấy vẻ mặt hắn tự nhiên, thân thể cũng đã khá hơn nhiều, Phong Niệm Dật và Lê Duy mới thoải mái hơn, thở dài hành lễ cùng đế hậu rồi biến mất trong nháy mắt.

Sơ Ngôn ngồi xuống cạnh sạp giường, nâng cằm Lạc Tự Tuý, quan sát tường tận: “Theo lý thuyết, ngươi sẽ không phát tác nhanh như vậy. Lẽ nào bọn họ gia tăng chú thuật?”

Lạc Tự Tuý cười khổ, không nói. Vừa rồi hắn tận sức cầm cự để tránh làm Lạc Vô Cực, Phong Niệm Dật và Lê Duy lo lắng. Bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu sức, ngay cả cử động ngón tay cũng khó.

“Ta vốn tưởng có thể cầm cự đến lúc thánh thượng rời kinh.” Hậu Khí Diễm nói.

Hoàng Hạo không nói, chỉ lạnh lùng nhìn bàn cờ trên án kỷ.

“Thánh thượng và ta phải đi Hạo Quang, quốc sự chỉ có thể nhờ hai vị.”

“Chuyện này không có gì.” Hậu Khí Diễm cười nói, “Hoàng thượng không có ở đây, tất nhiên không thiết triều. Tấu sớ đem tới đây là được.”

“Bệ hạ và ta không ra mặt có lẽ tốt hơn.” Lạc Tự Tuý nói tiếp, “Chỉ sợ hai lão hồ ly kia không dễ đối phó như vậy, e là lần này nguy hiểm có thể xảy ra bất thình lình.”

“Chậc chậc, ta rất tin tưởng năng lực của tiểu thư đồng.” Hậu Khí Diễm liếc nhìn hắn, nói.

Lạc Tự Tuý không khỏi bật cười: “Hắn dù sao cũng mới mười sáu tuổi ——”

“Vậy sao?” Hậu Khí Diễm cười cười, đùa bỡn quân cờ trên bàn.

“Tiểu Vô Cực tuy không có kinh nghiệm, Phong tướng quân thì khác. Bọn họ nhất định sẽ không có gì.” Sơ Ngôn nhàn nhạt trấn an.

Lạc Tự Tuý than nhẹ, giơ tay lên xoa trán mình: “Hôm nay chỉ có thể đi từng bước một.”

“Hoàng hậu, nghỉ ngơi thôi.” Hoàng Hạo đứng lên, lửng thửng đi ra ngoài.

“Hoàng thượng, nếu ngươi muốn đến Cảnh Hậu phủ, mang thêm vài thị vệ.” Hậu Khí Diễm cũng không quay đầu nói, nhưng mắt nhìn thế cờ ẩn hiện sự lẻ loi đơn độc.

Hoàng Hạo ngừng lại một chút, sau đó cũng không thấy hình bóng.

Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại.

“Ngươi nên ngủ nhiều hơn.” Sơ Ngôn nói.

“Vốn dĩ ta đã thích ngủ, như vậy cũng tốt.” Hậu Khí Diễm cũng cười.

Lạc Tự Tuý cười cười, đem những suy tính ngổn ngang ném ra khỏi đầu. Hậu Khí Diễm nói đúng, Lạc Vô Cực từ lâu đã không còn như trước. Hắn rất rõ ràng, nhưng vì thói quen vẫn cảm thấy lo lắng. Hắn phải tin tưởng năng lực của y mới đúng.

Đêm đến, Lạc Tự Tuý nằm mơ.

Hắn mơ thấy xung quanh là lửa nóng hừng hực, sáng rực cả một vùng trời như ban ngày.

Giống như biển lửa trong địa ngục, đốt cháy hết tất cả mọi thứ xung quanh. Dù cách hắn rất xa, cả người vẫn như bị rút hết nước.

Thế lửa không ngừng lan tràn, hắn đi từng bước đến gần cứ như không thấy nguy hiểm.

Có người, có người bị vây trong biển lửa!

Là ai ở giữa lửa nóng!

Hắn ở gần vùng giáp ranh lưỡng lự, xiêm y xốc xếch, chạy khắp nơi kêu gào. Kêu gào… Hắn đang gọi ai? Đang tìm ai?

Mọi thứ trong tầm mắt đều bị đốt đến đỏ bừng.

Giữa sắc đỏ thắm trập trùng lửa, hắn thấy một bóng người bên trong.

Tóc, xiêm y đều bị lửa đỏ khao khát chiếm lấy, người nọ không nhúc nhích, mặc cho ngọn lửa gặm nhắm thân thể y.

Lửa rực cháy khắp trời.

Hắn ở bên ngoài biển lửa gào thét.

Người nọ hình như không nghe thấy, đưa lưng về phía hắn, cứ như vậy mà hoá thành tro tàn.

Hắn như chết đứng ở bên ngoài biển lửa, chỉ biết giương mắt nhìn, nhìn thân thể người kia tiêu tan trong ngọn lửa cháy bừng bừng.

Rất đau.

Rất khó chịu.

Nhưng không có cách nào biểu đạt sự đau khổ ra, chỉ có thể kinh ngạc nhìn như vậy, bất lực nhìn…

Lúc tỉnh lại, hắn mới biết cả người nóng ran như phát sốt.

Tầm mắt mơ hồ, tóc màu ngân phát (bạch kim) của Sơ Ngôn dưới trăng càng thêm chói mắt.

Hắn muốn nói, Sơ Ngôn lại lắc đầu, cười nhạt ý bảo hắn đừng lên tiếng, giữ gìn sức khoẻ.

“Tu vi của ngươi không bằng hoàng hậu bệ hạ, cho nên mới sốt cao. Không quan trọng, nghỉ ngơi nhiều là được.”

Không, không phải, cái hắn muốn hỏi là vì sao lại mơ như vậy.

Chỉ trùng hợp do tình trạng thân thể hắn sao?

Sơ Ngôn ngồi trên đệm cói giữa phòng, tay cầm một cái gương đồng chạm khắc cổ xưa, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Còn nhớ lúc đó ta từng nói qua chuyện ‘Ba kiếp’?”

Kỷ kiếp, hữu kiếp, tình kiếp. Hắn dĩ nhiên nhớ rõ. Lạc Tự Tuý gật đầu.

“Ta còn tưởng rằng, trải qua mấy năm nay, hữu kiếp đã giảm đi không ít, ai ngờ vẫn tồn tại như cũ.”

“Nhưng có lẽ là bước ngoặt của số phận.”

Lạc Tự Tuý nhắm hờ mắt, hữu kiếp này hắn đã có thể xác nhận là người bằng hữu nào.

“Hơn nữa, ta từng nói không biết ngươi có gặp phải tình kiếp hay không. Xem ra, nay tình kiếp đã động.”

Tình kiếp? Lạc Tự Tuý không hiểu nhìn về phía Sơ Ngôn vẫn nhàn nhạt cười. Mấy năm nay chưa từng quá thân thiết với người ngoài, làm sao lại có tình kiếp?

“Đây là thiên cơ.” Nhìn thấy sự nghi ngờ của hắn, Sơ Ngôn hờ hững trả lời.

Người có thể mang đến tình kiếp cho hắn? Sẽ là ai? Lạc Tự Tuý hồi tưởng, vẫn không có chút manh mối. Vậy hắn chưa hẳn đã là cô gia tinh một đời, điều này lại khiến hắn cảm thấy có chút vui sướng.

Mang theo những nghi vấn không lời giải hắn chìm vào mê man.

Trong lúc ngủ mơ, vẫn là lửa cháy hừng hực.

Người nọ nghiêng người sang, hình như còn nhìn hắn, lại một lần nữa dần dần tan biến trong lửa đỏ.

Hắn thấy không rõ khuôn mặt người kia, chỉ có thể mở mắt cứng đờ cả người nhìn y biến mất lần nữa.

Lửa đốt đau mắt, hắn cúi thấp mặt, hai gò má lại lạnh như băng.

Trên một con đường nào đó ở Trì Dương, bốn con tuấn mã chạy như bay, hình bóng mất dần trong mờ mịt.