Hôm sau, lại qua thêm vài hôm sau nữa, Lạc Tự Tuý mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Lê Duy và Ninh Khương cho rằng hắn bị bệnh, cũng có đến thăm hắn vài lần, Thường Diệc Huyền mỗi ngày đều đến bắt mạch cho hắn. Hắn chỉ cười lắc đầu nói không sao.
Không sai, chỉ là sự nặng trĩu lâu ngày trong lòng vừa được giải toả, hắn cảm thấy khó thích ứng mà thôi.
Chết đi lại gặp được cơ duyên, làm cho hắn trở thành người của Lạc gia, tự đáy lòng hắn thầm cảm tạ vị tử thần kia.
Lần thứ hai có được người thân thật sự, giúp hắn nguôi ngoai được bi thương, tín nhiệm cũng dần tăng. Rất nhiều năm trước kia, đều không cảm thấy được như thế này, chỉ cần ngồi, đứng, nhìn ngoài cửa sổ nhưng trong lòng cảm thấy yên tĩnh lạ thường. Cũng không phải sự yên ả của vắng lặng, mà là thâm tâm yên bình, sự yên bình của nhẹ nhõm cùng sung sướng.
Giống như được trở lại thời thơ ấu, thể xác và tinh thần đều được bảo vệ, không hề cố kỵ mà tận lực nắm lấy hạnh phúc.
Chỉ là giống như mà thôi.
Tuổi thơ và thời niên thiếu của hắn đều đã qua, không thể níu kéo được thời gian hạnh phúc ấy.
Hắn hôm nay cho dù nhận được không ít sự bảo hộ, đúng hơn là trở thành người quan trọng được mọi người che chở.
Hôm nay lại đến ngày vấn an theo thường lệ.
Lạc Tự Tuý đã năm tháng chưa đến Phượng Nghi cung, hồi tưởng lại cảnh xuân ở đây, trong lòng dâng lên vui vẻ.
Sáng sớm hắn đã ăn mặc chỉnh tề —– vì khí trời vẫn nóng như trước, hắn đem băng trù chế thành áo lót màu trắng bạc, trường bào đỏ thẫm bên ngoài được thêu trúc non xanh biếc, sau đó còn khoác thêm một lớp áo sa mỏng gần như trong suốt, liền dẫn Lạc Vô Cực và thái tử Hoàng Tiển ra khỏi Tử Dương điện.
Thời gian còn sớm, ba người trên đường đi không gặp gỡ ai.
Lạc Tự Tuý nhìn hai đứa trẻ đuổi bắt nhau mà cười, bỗng nhiên nghĩ lại chuyện phản ứng bất thường của thân thể này, không khỏi thu lại nụ cười, cẩn thận suy xét.
Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển thấy hắn thay đổi nét mặt, còn tưởng do bọn họ huyên náo quá đà, đều ngừng lại, dòm hắn.
“Làm sao vậy thái phó?” Mấy hôm trước, vì không chịu được nổi sự năn nỉ của Hoàng Tiển, hoàng đế hạ chỉ lệnh Tê Phong quân Lạc Tự Tuý làm thái phó của thái tử. Từ lúc thánh chỉ hạ xuống, Hoàng Tiển cũng đổi cách xưng hô.
Lạc Tự Tuý thấy bọn họ như vậy cứ như đang cẩn thận phỏng đoán tâm tình của hắn, không nhịn được cười một tiếng, nói: “Không có gì.”
Lạc Vô Cực ậm ừ trong cổ họng: “Còn nói không có gì, rõ ràng có chuyện phiền lòng.”
“Đúng đó thái phó, nói ra một chút đi.”
Lạc Tự Tuý nghĩ nghĩ, nói: “Các ngươi cũng biết Phong nhị công tử Phong Niệm Dật?”
Hoàng Tiển không cần nghĩ ngợi đã đáp: “Không phải là tứ phẩm Định Viễn tướng quân đại công cáo thành sắp hồi kinh sao?”
Lạc Vô Cực há miệng, liếc nhìn Hoàng Tiển, không trả lời.
Hoàng Tiển thấy hắn im lặng, cười nói: “Thế nào, Lạc Vô Cực ngươi không có nghe nói tới sao? Định Viễn tướng quân bảy năm trước tự thỉnh xuất cung tiêu diệt phản tặc. Bảy năm qua, tuy không đại thắng nhưng chiến công nhỏ thì vô số, bắt tù binh, tiêu diệt không ít loạn tặc, uy danh chấn động cả triều đình. Lúc đó phụ hoàng còn phái đại công tử nhà ngươi mang theo viện binh ra chiến trường, không bao lâu sau đã đại phá doanh trại tặc tử, bắt sống thủ lĩnh phản tặc, có thể nói là lập được đại công.”
Lạc Vô Cực hừ một cái cắt ngang câu chuyện.
Lạc Tự Tuý khẽ cười nói: “Điện hạ quả nhiên biết rất rõ.”
“Tất nhiên. Người làm vua, ngoài việc có quan văn thanh liêm để trị quốc bách tính an cư, còn phải có võ tướng trí dũng để ổn xã tắc bình loạn thế. Một Trì Dương lớn như vậy, không thể chỉ dựa vào một người mà phải lấy bá tánh làm gốc. Trong mắt ta, Phong tướng quân và Lạc tướng qân đều là những dũng tướng giỏi cả văn lẫn võ, giúp ích cho xã tắc.” Hoàng Tiển lộ ra một nụ cười tao nhã, mới vừa rồi còn là bộ dáng trẻ con bướng bỉnh, đã đổi thành thái tử điện hạ hoàn mỹ không có khuyết điểm, “Nhưng mà, người tài tuy tốt, nhưng nếu không nắm giữ được lại là tai hoạ. Trừ phi vạn nhất, còn không chẳng thể dùng.”
Lạc Vô Cực lạnh nhạt nói: “Ngươi nói như vậy, là tín nhiệm Lạc gia và Phong gia?”
“Nếu cứ nghi ngờ vô căn cứ tất cả thần tôi, chẳng phải sẽ rất mệt sao? Dĩ nhiên phải có vài người đáng tin cậy chứ.” Hoàng Tiển liếc mắt nhìn Lạc Tự Tuý: “Thái phó, ta nói đúng không?”
Lạc Tự Tuý gật đầu.
Lạc Vô Cực nói: “Ngươi làm thế nào để chọn ra người đáng tin? Tin một người, không thể không xét đến vợ con người đó; tin một nhà không thể không xét bạn bè thân thích. Cũng có người ở trước mặt ngươi thì liêm khiết công tư phân minh, sau lưng lại thành cái dạng gì ngươi làm sao mà biết.”
“Bởi vậy, bậc vua chúa không thể quá xa thần tử. Nhìn người phải nhìn gần, chứ không phải đứng từ xa nhìn. Có khi thần tử phẩm hạnh ra sao chỉ cần nhìn vợ con hắn là rõ. Cái gọi là gần mực thì đen, chỉ cần xem hắn kết giao bạn bè như thế nào cũng có thể phần nào đoán được tính cách. Nhưng mà, nước trong ắt không có cá, cương trực quá cũng khó đối nhân xử thế.”
“Đạo lí đối nhân xử thế đương nhiên có ngoại lệ, chỉ là hoàng đế chỉ có một người, làm sao đủ thời gian để nhìn thấu hết thảy quan lại? Huống hồ ngày nay quan hệ các gia tộc rắc rối, đa số thế gia đại tộc đều kết thân cùng bao che. Nói là có thể tin nhưng củi mục làm sao dùng.”
“Lạc Vô Cực, ngươi rõ ràng cố ý chống đối ta!”
“Ta chỉ tuỳ việc mà xét.”
“Rõ ràng chỉ nói làm sao chọn ra trung thần, ngươi lại lôi ra chuyện thế tộc kết thân!”
“Đây đều là sự thật!”
Lại bắt đầu náo loạn. Lạc Tự Tuý bước nhanh hơn, bỏ lại tiếng huyên náo của hai người. Tướng lĩnh trí tuệ và mưu kế xuất sắc đúng là phúc của xã tắc, nhưng chỉ cần nắm không được người, đối với hoàng tộc mà nói, so với quan văn càng nguy hiểm gấp trăm ngàn lần. Phong Niệm Dật bởi nếu không có chứng cứ rõ ràng chứng tỏ mình vô can, e là Phong gia cũng bị liên luỵ.
Nghĩ đến đây thân thể không tự chủ mà khẩn trương.
“Lạc Tự Tuý” không muốn để cho Phong Niệm Dật chết sao?
Được thôi. Ngươi đã không muốn hắn chết, ta liền tìm cách bảo vệ hắn.
Cũng sắp nửa năm mới trở lại vườn hoa phía trước Phượng Nghi cung, vẫn là khiến người sinh lòng tán thưởng. Tuy rằng xuân hạ đã qua, cũng bắt đầu bước sang thu, bên trong vườn chỉ còn vài loại hoa nở muộn, nhưng cành liễu vẫn như cũ một màu. Trăm cây ngàn cây liễu xanh biếc rũ mình đong đưa, mang theo vô vàn phong tình chập chờn theo ngọn gió.
Chậm rãi đi qua hàng liễu, giữa sắc xanh tràn ngập ngẫu nhiên có vài khóm phượng tiên (cây bóng nước) tím, trắng, đỏ thắm, hồng nhạt, hồng đậm, xanh thẳm, đủ loại màu sắc xinh xắn lung linh, tạo ra cảm giác mới lạ tinh tế.
Đang từ từ rảo bước, trước mắt chợt loé lên bóng trắng.
Lạc Tự Tuý dừng lại, nhìn thấy một người đang phe phẩy quạt giấy dưới tàn liễu già.
Người nọ tự tiếu phi tiếu quay đầu lại, ra là hoàng hậu bệ hạ Hậu Khí Diễm.
“Nghe nói dạo này tinh thần ngươi không được tốt, hôm nay xem ra khí sắc cũng không tệ.”
Lạc Tự Tuý hành lễ, cười nói: “Đã khá hơn, đa tạ bệ hạ quan tâm. Trái lại giờ này bệ hạ vẫn chưa hạ triều, thế nào —-“
Hoàng hậu gấp cây quạt, nhướng cao mày: “Ngươi chưa biết sao? Từ sau khi bị thương ta không hề vào triều.”
“Bệ hạ thân thể không phải đã bình phục rồi sao?”
“Đúng vậy. Ta không nghỉ ngơi mà lên triều để nhìn đám lão già kia tức giận, chẳng phải là bạc đãi chính mình?”
E rằng không phải bạc đãi, mà là nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy lùi làm tiến. Lạc Tự Tuý nhẹ cười, nói: “Bận rộn quốc sự còn bị người oán giận, bệ hạ cực khổ rồi.”
Hoàng hậu chỉ cười không nói.
Hai người đi theo đường mòn tới bờ sông, đứng bên bờ nhìn đám cá chép đủ màu rực rỡ quẫy đuôi trong nước.
“Ngày mai, Lạc đại công tử và Phong Niệm Dật sẽ hồi kinh.” Hoàng hậu bỗng nhiên nói.
Lạc Tự Tuý có chút kinh ngạc: “Không phải nói còn mấy ngày nữa sao?”
“Tướng sĩ nôn nóng về nhà, tất nhiên là nhanh hơn nhiều.”
Nghĩ đến lâu rồi không gặp Lạc Tự Thanh, Lạc Tự Tuý tự nhiên cảm thấy vui vẻ: “Ngày mai giờ nào? Có cần ra thành nghênh tiếp không?”
“Không cần. Thánh thượng cùng ta ở cửa nam nội thành đón chào là được.”
“Bệ hạ, chuyện của Phong Niệm Dật, điều tra ra sao rồi?”
“Chưa có gì mới.” Hậu Khí Diễm khẽ nâng mắt, nhìn hắn, “Ngươi đã quên chuyện cũ mà vẫn còn lo lắng cho hắn?”
“Bệ hạ dường như biết chuyện quá khứ của ta và Phong Niệm Dật.” Nhắc đến, còn không rõ đối với người bên cạnh này là chuyện gì? Lạc Tự Tuý trong lòng thở dài. Nói là ca tụng cũng chưa hẳn, kính phục càng không, kính sợ thì không hẳn… Gần đây, hắn cứ như không đem Hậu Khí Diễm đối xử như hoàng hậu bệ hạ, thật không biết nên vui hay buồn.
“Một hai phần mà thôi. Phong Niệm Dật đã rời kinh trước lúc ta trở thành Trì Dương hoàng hậu, ta chưa từng gặp hắn. Chỉ vì nghe hắn cùng ngươi trước nay giao tình rất tốt nên mới biết được có người này.”
Giao tình? Lạc Tự Tuý cúi đầu. Rốt cuộc có giao tình sâu đậm gì? Giống nhị ca và Lê nhị ca sao? Có lẽ chỉ là người ngoài cho rằng giao tình tốt?
Hai người yên lặng một lúc, đến khi có tiếng trống vang lên, không hẹn mà cùng bước về phía trước điện.
Những người còn lại đều đang ở chỗ hành lang, thấy Hậu Khí Diễm và Lạc Tự Tuý từ trong rừng đi ra, đều giật mình.