Một nam một nữ, nữ tử đoan chính thanh nhã dịu dàng, vận một bộ y phục bằng lụa màu xanh nhạt, thanh tịnh mỹ miều, giở tay nhấc chân đều mang khí chất khoan thai của đại gia khuê tú. Mà nam tử còn lại dị thường tuấn mỹ, cũng y phục màu xanh nhạt có thêm vài đường viền màu bạc, tóc xoã phiêu bồng, khoé môi mỉm cười, vừa biếng nhác lại phóng túng.
Hai người kia thấy bọn họ đến, vội vã quỳ xuống hành lễ: “Vi thần (thần thiếp) không biết hoàng hậu bệ hạ, Tê Phong quân giá lâm, không kịp tiếp đón, mong bệ hạ và Tê Phong quân thứ tội.”
Hoàng hậu cười nói: “Tất cả đứng lên đi.” Nói xong, đi vào trong nội đường, nhìn ngắm bên trong.
Lạc Tự Tuý cũng nhìn sang, Lê Tuần đang muốn ngồi dậy, nhìn thấy hắn, nhe răng cười, sắc mặt cũng không tệ, Lạc Tự Tuý cũng thả lỏng, cười lại.
“Vi thần không có từ xa tiếp đón, mong bệ hạ thứ tội.”
“Ngươi cứ nằm đi, không cần ngại.” Hoàng hậu tự nhiên ngồi ở chủ vị. Lạc Tự Tuý ngồi bên tay phải hắn, Lạc Vô Cực lẳng lặng cúi đầu đứng sau hầu hạ.
“Khi đó là do vi thần hộ giá tắc trách, cũng muốn sớm ngày gặp thánh thượng và bệ hạ thỉnh tội. Hôm nay bệ hạ đích thân đến thăm trước, thần lấy làm xấu hổ.” Lê Tuần vẫn cố ngồi, cúi đầu nói.
“Lê Khanh gia đã tận lực, ta cũng không sao nữa, vậy có tội gì?”
“Không. Là thần quản giáo không nghiêm, nhìn người sai lầm, mới khiến bệ hạ và Tê Phong quân rơi vào hiểm cảnh, đáng bị phạt.”
“Việc này sao trách ngươi được? Nếu đã có ý, việc trà trộn vào cung không phải việc khó, huống hồ là cấm vệ quân. Còn nữa, trừ ngươi ra thánh thượng cùng ta cũng không biết đem cấm vệ quân giao cho ai.”
“Đa tạ thánh thượng và bệ hạ tín nhiệm.”
Hoàng hậu nhìn về phía một nam một nữ kia, thản nhiên cười nói: “Hai vị này, ắt là ái thê của Lê khanh gia.”
Lạc Tự Tuý nghe được, hơi ngẩn ra. Ngược lại nghĩ đến Lạc Tự Trì quả nhiên là thánh nhân hiếm có, Lê Tuần đã có thê thất mới được coi là bình thường. Tuy rằng con em thế gia cũng phải đợi đến ngàn tuổi hoàng thượng mới có thể hạ chỉ ban thưởng nữ thê, nhưng Lê Tuần quyền cao chức trọng, công trạng nhất định không ít, chuyện có nữ thê cũng hợp tình hợp lý. Nghĩ đến nhị ca nhà hắn không chọn ra chiến trường mà nhận chức Hình bộ, đồng thời đối với chuyện lập gia đình cũng không hề quan tâm tí nào, thật đúng là lập dị trong những người kỳ lạ.
Chỉ thấy nam tử kia hành lễ nói: “Thần tứ phẩm ám hành sử Chiến Vân, tham kiến bệ hạ, Tê Phong quân.”
Nữ tử cũng chậm rãi khom lưng làm lễ: “Thần thiếp lục phẩm sử quan Liễu Vũ Tinh, tham kiến bệ hạ, Tê Phong quân.”
Hoàng hậu cười tỉ mỉ quan sát hai người một lúc, nói: “Lê khanh gia thực sự là hưởng hết tề nhân chi phúc. Hơn hai trăm năm trước, tuổi trẻ đã kết phu thê với Chiến khanh gia, bốn mươi năm sau lại cưới con gái Liễu gia tài ba làm vợ, ba người phu xướng phụ tuỳ, ở trong triều cũng là chuyện để mọi người ca tụng.”
Lê Tuần nói: “Bệ hạ chê cười rồi. Ba người bọn thần sinh sống bình đạm, mỗi người đều làm việc của mình, nào có chuyện để mọi người ca tụng.”
“Ha ha.” Hoàng hậu nhận chén nhà từ Liễu Vũ Tinh, nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Lạc Tự Tuý cũng tiếp nhận một ly trà, bưng ở trên tay. Cảm thấy chủ đề sắp thay đổi, nếu không những người hầu ngoài kia không biết phải đợi bao lâu. Hắn cũng đang quan tâm việc này nên tập trung lắng nghe.
“Nói vậy Lê khanh gia còn chưa biết, đêm qua, từ những cấm vệ quân bị thương đã điều tra được manh mối.”
Lê Tuần sắc mặt biến đổi, phi thường lạnh lùng.
Hoàng hậu vẫn là tiếu ý dạt dào, để ly xuống, nhẹ giọng nói: “Ta và thánh thượng không nghĩ đến, lại có thể trực tiếp chỉ ra kẻ chủ mưu khả nghi nhất.”
Lạc Tự Tuý trong lòng căng thẳng. Chứng cứ nhất định không phải do Chu gia và Giản gia, nếu không hoàng đế đã sớm mượn chuyện này diệt trừ Chu Giản hai nhà. Cũng không phải nhà hắn, vậy sẽ là ai? Trữ gia? Trữ Khương không phải từng nói chuyện lựa chọn phe thái tử sao? Phong gia? Phong gia làm sao lại phản bội đế hậu?
“Không biết là ai mà lại đại nghịch bất đạo như vậy?” Hình dáng Lê Tuần lúc này rất giống bộ dạng xưa nay của Lạc Tự Trì. Một đôi mắt sâu thẫm lạnh lùng, khoé miệng kéo thành một đường thẳng, dù đang bệnh nhưng thần sắc vẫn khiến người ta kính nể ba phần.
“Có người nói, hắn đã từng có giao tình tốt với kẻ phản bội, trong lúc vô ý đã từng nghe nhắc tới… Phong nhị công tử.”
“Phong nhị công tử?”
“Phong nhị công tử?”
Lạc Tự Tuý và Lê Tuần đồng thời hỏi, một ánh mắt nghi hoặc, một lại thoáng vẻ bình tĩnh.
Hoàng hậu cười nói: “Không sai, Phong nhị công tử, Phong Niệm Dật, tứ phẩm Định Viễn tướng quân.”
Cuối cùng là Phong gia? Việc này nghĩ thế nào cũng có nội tình. Chỉ sợ là thế lực của trưởng công chúa lo lắng đế hậu tứ hôn Phong gia cùng Lạc gia, đưa mình vào thế bất lợi, đơn giản là giá hoạ cho Phong gia. Nếu đế hậu dấy lên sự ngờ vực vô căn cứ, Phong gia vì bảo vệ mình tất nhiên sẽ đảo hướng về phía Chu gia và Giản gia, như vậy lưỡng hậu đều nằm hai phái khác nhau cũng có thể cân bằng thế lực. Lạc Tự Tuý lặng lẽ quan sát Lê Tuần, thấy nét mặt y hoà hoãn chắc cũng không cho rằng là Phong gia.
“Việc này, ta và thánh thượng cũng không tin. Nhưng lúc bắn tên, Lê khanh, Tê Phong quân bị thương, đợt tên độc thứ nhất chính là do phản tặc trong giang hồ —– mũi tên rất nhỏ lại đặc biệt, lại được bắn bằng loại nỏ liên phát, độc vật cũng hi hữu trên thế gian này. Mà Phong Niệm Dật bảy năm qua đều ở trên chiến trường, muốn cấu kết phản tặc cũng không khó, muốn lấy loại tên phát nổ này hay lấy độc vật từ giang hồ dị sĩ lại càng không khó. Đợt tên độc thứ hai, là cung của cấm vệ quân, độc tố cũng tầm thường, nhưng lại có thể phá phong trận của ta. Đủ thấy hai nhóm thích khách này linh lực đều cao cường khó sánh. Có khả năng chỉ huy những người này, ít nhất cũng phải là bậc tướng quân với cấp quan của Phong Niệm Dật đã đủ thoả mãn.”
Lê Tuần trầm mặc một lúc, nói: “Ý của bệ hạ là đã có người chỉ ra Phong Niệm Dật, cần đề phòng Phong gia?”
Hoàng hậu cười cười, không tự chủ nhìn Lạc Tự Tuý đang cầm chặt ly trà, nói: “Đúng là như thế. Nhưng mà —- Tê Phong quân, nếu có lời, cứ nói ra nghe thử.”
Lạc Tự Tuý trong lòng cảm thấy kỳ quái, hắn cùng với Phong Niệm Dật vốn không quen biết, theo lý thuyết hắn có thể bình tâm, yên tĩnh suy xét. Nhưng bây giờ hắn tuy nghĩ là bình tĩnh nhưng động tác của thân thể lại có chút dấu hiệu khẩn trương. Sau khi nhập vào thân thể này, đây là lần đầu tiên nó không hoàn toàn nghe theo chỉ thị của hắn. Lẽ nào, Phong Niệm Dật và Lạc Tự Tuý quen biết? Thậm chí, còn là quan hệ vượt quá thân thiết? “Bệ hạ, thần nghĩ, cũng có khả năng bị người giá hoạ. Dù sao cũng không có ai bảo đảm trong những cấm vệ quân bị thương kia không có kẻ phản bội.”
Hoàng hậu gật đầu, cười nhưng không nói.
Lê Tuần nói tiếp: “Vậy còn chuyện cung liên phát, đúng là mấy năm gần đây Phong Niệm Dật mới bắt đầu sử dụng cung nỏ để đối phó với phản tặc. Theo như việc bắn thử nỏ của tặc nhân, là người linh lực cao cường vậy mà vẫn khó ứng phó. Những quân sĩ bình thường còn chưa từng thấy qua nỏ liên phát này. Phong Niệm Dật có đưa lên triều đình mười cái liên phát nỏ, hiện còn đang nghiên cứu phần khung và cách sử dụng. Nếu thực sự có người hãm hại hắn, từ đâu mà có đến hơn mười cái nỏ này? Làm sao điều khiển hơn mười vị cao thủ mai phục? Lại cài cao thủ vào cấm vệ quân từ bao giờ? Phong Niệm Dật bảy năm trước tự xin rời kinh để thanh lọc phản loạn, mấy năm nay chưa từng hồi kinh. Bất luận chức quan phẩm cấp, địa vị, năng lực, mưu kế, thời gian đều thập phần thích hợp.”
Giống như càng khẩn trương hơn. Bảy năm trước, không phải là năm mà Vô Cực sinh ra sao? Lạc Vô Cực sinh vào tháng chín, tháng hai Lạc Tự Tuý đem Mẫn nhi về Lạc gia… Phong Niệm Dật tự thỉnh rời kinh, trong này còn có gì ẩn dấu sao? Lạc Tự Tuý nhìn Lạc Vô Cực, hắn vẫn đang yên lặng đứng một bên.
“Không sai, khai man chỉ có mười cái nỏ, ai biết được hắn đã bắt bao nhiêu phản tặc làm tù binh? Có lẽ cũng đã thu phục được không ít?” Hoàng hậu vẫn cười cười nói tiếp, “Bất quá, Lê khanh gia lại không cho là hắn.”
“Quả thật. Tứ đệ của thần kết hôn cùng Phong gia tiểu thư, Lê gia và Phong gia càng gắn bó. Thần đã nhìn Phong Niệm Dật trưởng thành, hắn rất chính trực, tuyệt đối không có dị tâm.”
“Con người, đều sẽ thay đổi.” Hoàng hậu ý tứ hàm xúc nói.
Lạc Tự Tuý ngước mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn cười, cả khoé môi cong lên.
“Chuyện này, ý của bệ hạ, hay là để thần tới chiến trường, xem đến tột cùng là sao?” Chiến Vân thần sắc ngưng trọng hỏi.
“Không sai. Trong Ám hành sử người mà thánh thượng và ta có thể tin cũng không được mấy người. Vậy hết thảy đều giao phó cho Chiến khanh gia.”
“Thần nhất định không phụ lòng bệ hạ.”
“Lạc Tự Thanh mang binh trợ giúp Phong Niệm Dật, chiến thắng liên tục, hoàng thượng hạ chiếu cho bọn hắn hồi kinh trọng thưởng. Hai người dẫn quân đang trên đường hồi kinh.”
“Thần lập tức xuất phát.” Chiến Vân quỳ gối hành lễ, liếc nhìn Lê Tuần mới xoay người đi ra.
Liễu Vũ Tinh cúi người xin cáo lui, cũng đi theo ra ngoài.
Hoá ra nói thăm bệnh thực ra là đi hạ mật chỉ, đã sớm biết hành động của hoàng hậu tuyệt không đơn giản. Lạc Tự Tuý than nhẹ, nhìn nhìn Lê Tuần. Chiến Vân thân là ám hành sử, cả năm chỉ hành tẩu khắp nơi, âm thầm điều tra dân tình các phủ các huyện, thời gian ở nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói vậy Lê Tuần mỗi ngày ắt hẳn lo lắng. Lần này còn phải làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy…
Lê Tuần vẫn nhìn theo hướng Chiến Vân và Vũ Tinh rời đi, nhìn hồi lâu mới nói: “Bệ hạ, thần nhất định lập tức chấn chỉnh cấm vệ quân, thỉnh thánh thượng và bệ hạ yên tâm.”
“Lê khanh gia hành sự thánh thượng và ta rất yên lòng.” Hoàng hậu cười nói, đứng lên, “Thời gian không còn sớm, ta và Tê Phong quân cũng phải hồi cung. Lê khanh gia tĩnh dưỡng cho tốt, sớm ngày khỏi hẳn.”
“Tạ ơn bệ hạ quan tâm.”
Hoàng hậu liền đi ra ngoài.
Lạc Tự Tuý bước chân ngập ngừng, quay đầu nói: “Lê nhị ca mau nằm xuống nghỉ ngơi, tránh làm cho vết thương rách lại.”
“Còn phải cảm ơn Lạc tiểu tứ ngươi tặng hổ cẩm.” Lê Tuần cười khà khà, “Chắc chắn mấy ngày nữa ta sẽ có thể vào triều.”
“Lê nhị ca đừng khách sáo. Nếu không có huynh bảo vệ, hồn đệ giờ đã về tây thiên.”
“Ngươi nếu hồn về tây thiên, chỉ sợ ta sống cũng không thọ.” Lê Tuần sắc mặt dịu dàng, nói “Nếu nhị ca ngươi không giết ta, ta cũng muốn tự vẫn để tạ tội. Ngươi trước đây đã quên, hiện tại nhớ kỹ cho ta, xưa nay ta và nhị ca ngươi đều yêu thương ngươi.”
Lạc Tự Tuý nở một nụ cười: “Đệ sẽ nhớ kỹ. Ngày khác sẽ đến cấm vệ doanh vấn an Lê nhị ca.”
“Được.”
Ra khỏi Cảnh Hậu phủ, hoàng hậu bỗng nhiên quay đầu lại cười nói: “Dường như Tê Phong quân còn lời gì muốn nói?”
Lạc Tự Tuý gật đầu.
“Lên kiệu rồi hãy nói.”
Hai người lên kiệu, ngồi đối diện bên một cái án kỷ bằng gỗ đàn hương thượng hạng, người hầu vội vàng dâng trà.
Ngửi mùi đã biết là loại trà cực phẩm được cống nạp cho triều đình, Lạc Tự Tuý nhấp một ngụm, thấp giọng nói: “Bệ hạ, nói đến hãm hại Phong nhị công tử, cũng chỉ có Ninh gia mới có thể làm được. Nhưng mà Ninh Khương từng đối ta và Thập Nguyệt đại ca thề rằng Ninh gia đã chọn thái tử điện hạ.”
Hoàng hậu khẽ nâng hai hàng lông mày, mỉm cười nói: “Lời thề, thì sẽ làm đúng sao? Nói không chừng, chuyện mà Ninh gia làm ngay cả Ninh Khương cũng chẳng hay biết gì. Phong gia này, có thể cũng không phải bị hãm hại…”
“Bệ hạ ——“
“Cuối cùng là Ninh gia hay là Phong gia, hai nhà đều… A, thật đau đầu mà.”
Nếu thật sự lo lắng vậy, tốt xấu gì đáy mắt cũng phải thoáng lộ ra vài phần buồn rầu, sẽ làm cho người ta tin hơn. Lạc Tự Tuý nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, trong lòng thở dài: “Thần, tin tưởng Phong gia.”
“Hả? Thật không?” Hoàng hậu lấy một miếng điểm tâm, nếm nếm, nheo mắt lại, “Đợi Phong Niệm Dật hồi kinh, sự tình sẽ rõ hơn chút ít.”
Người này quả không hổ là Khê Dự nhị hoàng tử, cả động tác lấy điểm tâm cũng có thể phong độ ưu nhã như vậy. Lạc Tự Tuý đưa mắt nhìn tấm mạn đang đung đưa trong gió, đương lúc màn tơ tung bay, mơ hồ nhìn được đường phố bên ngoài. Hắn chợt nhớ —- “Bệ hạ, ta muốn tiện thể ghé thăm nhà, có được không?”
“A, ta cũng nghe nói Lạc phu nhân có tin vui, được, đến Lạc phủ một chuyến.”
Hơn nửa canh giờ sau, sắc trời tối đen, liễn kiệu mới vừa tới trước cửa Lạc phủ ở nội thành phía đông nam.
Lạc Trình cùng Lạc phu nhân, Thường Diệc Huyền, Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết, Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ ở trước cửa quỳ nghênh đón.
“Lạc tướng quân, Lạc phu nhân mau bình thân.” Hoàng hậu đưa tay ra đỡ.
“Phụ thân, mẫu thân.” Lạc Tự Tuý cười nhìn Lạc phu nhân, nàng cũng yêu thương mỉm cười đi đến xoa xoa mặt hắn: “Sắc mặt tốt lắm.”
“Vết thương đều lành rồi, mẫu thân không cần phải lo lắng.”
Vào đến Lạc phủ, tâm tình trở nên thoải mái. Khoé mắt nhìn thấy Lạc Trình, Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết cùng đi với hoàng hậu vào thư phòng, Lạc Tự Tuý không đi chung, cùng Thường Diệc Huyền đỡ Lạc phu nhân đi tới hoa viên uống trà. Lạc Vô Cực thì cùng Lạc Tự Tỉnh, Lạc Tự Ngộ ở bên cạnh ăn điểm tâm. Hắn vô tình kể ra chuyện của thái tử, Lạc Tự Tỉnh cười to một trận, ôm lấy vai hắn chỉ dạy phương pháp đối phó. Lạc Vô Cực nghe xong vẻ mặt khá hơn rất nhiều.
Lạc Tự Tuý cùng Lạc phu nhân, Thường Diệc Huyền nói vài chuyện trong cung. Ngoại trừ chuyện bị thương lần này, hầu hết thời gian đều ung dung tự tại, nghe xong Lạc phu nhân cũng vơi đi chút sầu lo.
Sau khi dùng bữa tối, hai người chuẩn bị hồi cung.
Lạc Tự Tuý hành lễ bái biệt với Lạc Trình và Lạc phu nhân, Lạc phu nhân nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, thấp giọng nói: “Con ngoan. Về cung rồi thì giúp mẫu thân nghĩ xem nên đặt tên gì cho hài tử trong bụng này.”
“Mẫu thân, tên phải là do phụ thân đặt mới thích hợp.”
“Không. Lý ra con là thuận theo ý chỉ của thần mà hạ phàm đến Lạc gia làm đứa con thứ bảy này.”
Lạc Tự Tuý sắc mặt biến động, trong đầu chỉ còn hỗn độn.
Cũng không biết làm sao mà rời khỏi Lạc phủ, càng không biết làm sao leo lên xe ngựa, về cung như thế nào hắn đều quên hết.
Lúc hoàn hồn đã là nửa đêm, hắn đang ngồi trước án kỷ, Lạc Vô Cực ngồi đối diện mở to hai mắt theo dõi hắn.
Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại, che đi đôi viền mắt đang đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Người đã biết. Bọn họ cũng đều biết.”
“Ừ.”
“Nhận ra từ khi nào? Ta còn tưởng có thể giấu diếm, không muốn người thương tâm.”
“Làm sao mà giấu được. Hơn nữa, bọn họ đều biết ngươi không phải cha ta nhưng vẫn đối xử như người của Lạc gia không phải sao?”
Đúng vậy. Đối với cha mẹ mà nói, dù con cái có bất kỳ thay đổi nào cũng không thể qua mắt họ được. Hắn vì sao cứ kỳ vọng sẽ vĩnh viễn chôn giấu sự thật này?
Biết được lúc nào cũng không còn quan trọng. Quan trọng là bọn họ chưa từng phân biệt đối xử với hắn.
Vậy… Cũng đủ rồi.
Được rồi.
“Ngươi… Khóc sao? Đừng khóc.”
Hắn làm sao mà khóc? Cái từ khóc này, lâu lắm rồi hắn cũng không nghe. Từ khi hắn chịu đủ bi thương khi còn bị giam lỏng tù túng, hắn đã không biết khóc ra sao. Hắn… Sao có thể khóc?
Lạc Tự Tuý mở mắt ra, chỉ thấy quang cảnh mông lung, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lạc Vô Cực đứng lên, nghiêng người giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Ở trong lòng một đứa bé, Lạc Tự Tuý khóc, là khóc nức nở giống như một buổi tối năm mười hai tuổi vậy. Nhưng lại không có đau thương, cũng không còn thống khổ. Hay là toàn bộ những bi ai kia đều đã rời xa.