Túy Trường Sinh

Chương 149: Pn7




Cũng không lâu sau, ta biết tin mình sắp kết hôn. Hoá ra khi đó người ta giăng đèn kết hoa, là đang chuẩn bị hôn lễ cho ta. Chẳng biết tại sao, tâm tình đột nhiên vui vẻ. Ta rất cao hứng, rất chờ mong, tuy không biết ai là phò mã, dáng dấp thế nào, là người ra sao.

Có thể, các nữ tử sắp xuất giá đều như vậy —— vui mừng, ngượng ngùng, bối rối.

Ta chỉ biết, khi ta ngồi trên giường đợi y, tim như muốn nhảy ra ngoài. Thời gian trôi qua quá chậm, ta đợi lâu lắm, rất lâu, mỗi một khắc đồng hồ tựa như một năm.

Cửa mở.

Tiếng bước chân đến gần.

Ta nín thở, trong tai chỉ còn tiếng đập của mình.

Y dừng lại trước mặt ta.

Y giở khăn đỏ ra.

Hai mắt vừa nhìn chỉ thấy toàn màu đỏ rực.

Ta ngước mắt, ánh nến đỏ chiếu vào người nam tử ở trước mặt ta. Y mỉm cười, nụ cười chợt nở rồi chợt tắt.

Bấy giờ ta mới biết mình đang rơi lệ.

Không, không phải người đó!

Tuy rằng y vừa nhìn rất dịu dàng tuấn tú, nhưng không phải người đó.

Người đó, không phải là y.

Ta lệ rơi như mưa, bi thương và khổ đau tích luỹ trong lòng nhiều năm chẳng nén được.

Cuối cùng ta đã hiểu, ta quên mất một người. Một người ta xem như sinh mệnh, một người ta dốc lòng tôn sùng.

“Công chúa điện hạ, đừng khóc.” Phò mã lúng ta lúng túng an ủi ta, sau đó ôm ta vào lòng.

Ta vẫn khóc không ngừng.

Ta vậy mà đã quên người đó, vậy mà lại quên mất người ta yêu.

“Công chúa điện hạ, đã quên mất quá khứ cũng không sao. Điện hạ còn tương lai, sau này ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Không phải người đó, ngươi không phải y! Ngươi không thể thay thế y!

“Ta sẽ yêu thương điện hạ, như huynh trưởng, như người yêu, điện hạ an tâm đi.”

Ta không muốn… Ta có thể bỏ tất cả, chỉ cần y! Chỉ cần y ở bên cạnh ta! Chỉ cần y thuộc về ta!

Trong đêm động phòng, ta nằm trong lòng phò mã mà khóc.

Hôm sau, ta rời khỏi kinh thành.

Ta chẳng bận tâm có trở lại hoàng cung hay không, ta chỉ quan tâm ký ức. Ta không ngừng cố nhớ, dường như trong cuộc đời ta chỉ thiếu mất đoạn ký ức này. Nhưng năm này qua tháng nọ, ta không nhớ ra được gì.

Xung quanh không ngừng thay đổi, thậm chí con của ta ra đời rồi lớn lên, cũng không mấy liên hệ cùng ta.

Nhiều năm sau, ta hồi cung một lần.

Chợt có ý nghĩ muốn đi ngự hoa viên tản bộ, ta đột nhiên nhìn thấy một người. Người kia ở bên hồ sen, ôm tiểu hoàng tử cười đùa với nó.

Ta ngây ngẩn cả người, không tự chủ mà dừng chân.

Người kia mặc một thân trường bào màu tím, phi thường đẹp đẽ quý giá, nhưng y hết sức dịu dàng mỉm cười với tiểu hoàng tử, nhẹ nhàng vuốt sống mũi nó. Hiền lành như vậy, tao nhã như vậy, … Xa xôi như vậy.

Người kia phát hiện ta, vẻ mặt tươi cười dịu dàng đi đến: “Điện hạ, đã lâu không gặp.”

Trong giọng nói y mang theo hớn hở và hạnh phúc, đột nhiên ta rơi lệ. Nước mắt không thể ngừng lại, thể diện mất hết trước mặt người xa lạ này.

Ta nhớ ra rồi, người đó rất hay cười. Nhưng người đó nào cười dịu dàng như vậy, mà vừa dịu dàng vừa lạnh nhạt.

Lần đầu tiên ta gặp người đó, ta vẫn còn rất nhỏ. Y cười nhìn ta, giống như đang khen ngợi. Nét mặt tươi cười đó, làm ta cả đời khó quên.

Lần thứ hai nhìn thấy người đó, y chẳng còn cười dịu dàng với ta như vậy nữa. Sau đó, có một lần, ta nhìn thấy người đó đứng bên hồ sen, ôm một đứa trẻ, chọc cho nó cười. Đứa trẻ kia trông gầy còm, nhưng cười đến vui vẻ.

Ta rất ghen tỵ…

Tuổi ta lúc đó không lớn, nhưng ta biết rõ, ta đang ghen tỵ.

Vì sao y không yêu thương ta vậy? Vì sao y không chú ý đến ta?

Lại qua vài năm, ta trưởng thành, ta biết, cả đời ta chỉ yêu y.

Ta muốn y, lại không chiếm được y.

Y không thuộc về ta. Y không phải người thuộc về ta. Mặc kệ ta làm cái gì, mặc kệ ta kỳ vọng y làm gì, y đều thản nhiên. Nụ cười của y, trước sau vừa thân thiện vừa lạnh lùng.

Ta yêu ngươi.

Nhưng ta nhớ không được dung mạo của ngươi.

Nghĩ như thế nào cũng không ra.

Ngươi có hoàn mỹ như người trước mắt này không? Mặc kệ ở đâu đều thu hút ánh mắt mọi người?

Ngươi bây giờ ở đâu? Có uy nghi tự nhiên như người trước mắt này không? Mặc kệ ở đâu đều khiến người ta không thể xem nhẹ?

Ta không thể kiềm chế nước mắt đau thương, thậm chí quên mất phải lau đi. Ta chỉ nhìn người trước mắt này, im lặng khóc.

Y nhẹ giọng nói: “Điện hạ nhớ ra ta sao?”

Ta lắc đầu, nước mắt càng rơi nhanh hơn.

“Điện hạ không cần miễn cưỡng. Chuyện lúc trước đều đã qua.”

Không! Không! Người đó không thể quên đi như vậy! Không thể trở thành quá khứ đã quên của ta!

Ta không thể quên y!

Người kia biết ta không thể bày ra đau đớn, bình thản nói: “Nếu nhớ ra quá khứ, điện hạ sẽ làm gì?”

Đúng vậy. Nhớ ra dung mạo của y, biết y là ai rồi thì làm gì? Y có thể không quan tâm ta, thậm chí đã quên mất ta từ lâu.

“Như thế này… Là tốt sao? Vừa nhớ mà vừa không nhớ, thì tốt sao?”

“Điện hạ cần chi cố chấp? Bên người điện hạ còn rất nhiều người quan tâm yêu thương ngươi, không phải à?”

Nhưng bọn họ không phải y! Không ai có thể biết ta yêu y đến nhường nào. Ta so với người y yêu càng yêu y hơn! Ta so với tất cả mọi người càng yêu y hơn!

Ta… Chỉ muốn có y thôi, vì sao trời cao không cho ta cơ hội?

Vì sao… Y phải lạnh lùng cự tuyệt ta như thế?

Không chiếm được… với quên… Cái nào hạnh phúc hơn? Ta chẳng phân biệt được.

Người xa lạ ôm tiểu hoàng tử chậm rãi đi xa, ra khỏi tầm nhìn của ta.

Ta ngồi ở cạnh hồ sen, nhìn theo hướng y biến mất rất lâu, rất lâu.