Trong sự buồn chán đó, ta buông tha hai đứa bé. Mỗi khi bọn họ cẩn thận che giấu thù hận lúc gặp ta, ta đều rất khoái trá. Đợi ngày bọn họ lớn lên báo thù lâu quá, cảm thấy gian nan.
Ta cũng bỏ qua cho tiểu cô nương người đã nói cho ta biết niềm vui sướng này, tiểu hoàng muội của ta.
Nàng đã lớn lên, với dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, cũng không quên khát vọng đối với ngôi vị hoàng đế. Khuyết điểm duy nhất của nàng chính là không đủ quyết tâm, quyết tâm chém giết tất cả.
Ta nghe nói nàng đã có thai, cảm thấy rất vui.
Phu quân của nàng là một người có mưu trí, con của hai người bọn họ, nhất định đáng chờ mong hơn hai đứa trẻ kia.
Nhưng nàng không tin ta. Không tin ta sẽ tha cho nàng một con đường sống, lại càng không tin ta sẽ không động đến đứa con trong bụng nàng.
Nàng khóc nói rằng nàng hận ta.
Ta chỉ mỉm cười.
Mẫn nhi, các ngươi là người của quốc gia này, phải tiếp nhận vận mệnh mà quốc gia này đem đến cho các ngươi.
Nhưng, nàng trốn đi.
Rời khỏi quốc gia này, thoát khỏi vận mệnh của nàng, cũng khiến đứa trẻ kia cách xa vận mệnh của nó.
Ta tìm kiếm khắp nơi, cũng tìm không thấy tung tích của nàng.
Mẫn nhi, muội sai rồi.
Cái ngôi vị hoàng đế này, vốn là của muội, không phải sao? Muội đã từng rất muốn mà? Hôm nay vì sao mà từ bỏ?
Đó chính là nguyện vọng của phụ hoàng. Nếu ta không xuất hiện, muội và phu quân của muội nhất định sẽ ngồi lên chỗ quyền lực cao nhất.
Nếu muội không thích, có thể để lại cho con muội.
Để đoạt lại thứ thuộc về nó, nó sẽ trở thành ma thú.
Nó phải lấy được sự tôn vinh chí cao vô thượng này và sinh mạng tẻ nhạt.