Khi còn nhỏ, dưới sự giáo dục ân cần của phụ mẫu, Lạc đại công tử đã biết hắn có thể sẽ có các đệ đệ muội muội. Mà người làm đại ca như hắn, không chỉ muốn cùng các đệ muội hoà hợp, còn phải cẩn thận chăm sóc hướng dẫn bọn họ.
Hắn rất chờ mong sinh mạng nhỏ ra đời, thậm chí thường xuyên hỏi phụ mẫu bao giờ mới có đệ muội nữa. Nhưng câu trả lời cứ lần lượt làm hắn thất vọng.
Cuối cùng, đến lúc hắn trưởng thành mới có một đệ đệ.
Giấc mộng gần như tan biến bỗng hồi sinh. Hắn mừng như điên ôm lấy đệ đệ vào lòng, không nỡ buông tay dù chỉ một lát.
Chỉ cần nghĩ đến em trai nhỏ trong lòng mỗi năm mỗi lớn, chạy sau lưng hắn gọi “Ca”, hắn đã khoái trá muốn bay lên trời. Hắn quyết định, mình phải yêu thượng đệ đệ này.
Nhưng, tuổi đệ đệ càng lớn, nhiệt tình chan chứa của hắn cũng dần biến mất.
Nói trắng ra, đây không phải lỗi của hắn ——
“Tiểu Trì, ca dẫn đệ đi chợ có được không?” (Cười dịu dàng)
“Không muốn đi.” (Thẳng thắn đập vỡ)
“Ở chợ có bánh ngọt, có mặt nạ, có đèn lồng, có diều…” (Ra vẻ dụ dỗ)
“Ca, hôm nay đệ muốn đọc sách.” (Không bị ảnh hưởng)
“Ở chợ cũng có thư hoạ, ca mua cho đệ nha?” (Hơi bất đắc dĩ)
Đứa trẻ năm tuổi lộ ra bộ mặt cau có, suy nghĩ một lát, thành khẩn nói: “Ca, nếu huynh muốn đi, rủ mẫu thân đi cùng đi.” Dứt lời, xoay người đi.
Lạc đại công tử đứng tại chỗ trợn mắt há mồm nhìn y bỏ đi. Hăng hái bị đóng băng làm hắn đứng một lát cũng chưa khôi phục được.
Tuy nhiên không vì thế mà hắn từ bỏ. Đệ đệ này không có tính cách hiếu kỳ bướng bỉnh của mấy đứa trẻ tầm thường, không tệ. Nhưng ngày ngày chỉ ở trong nhà đọc sách, khó tránh bị buồn bực làm hư. Hắn nhất định phải tìm cơ hội dẫn y ra khỏi thành dạo chơi một chút. Hai huynh đệ bọn hắn nhất định sẽ thân mật khăng khít hơn huynh đệ nhà họ Lê kia!
“Tiểu Trì, cùng ca đi ngoại ô săn thú không? Hôm nay cuối thu trời mát, rất thích hợp đó.” (Vẫn dịu dàng như cũ)
“Không đi.” (Vẫn thẳng thắn)
“Khi săn bắn có thể xem tài bắn cung của đệ. Bắn bia với bắn vật sống không giống nhau, cần phải săn bắn nhiều để luyện tài bắn cung. Săn được mồi còn có thể nướng ăn, rất đặc sắc.” (bất khuất)
“Hôm nay đệ muốn đến trường Tử Lâu mượn sách.” (Bình tĩnh như thường)
“… Vậy ngày mai?” (Lùi một bước)
“Ngày mai cùng Lê nhị đi bái kiến một vị tiên sinh.” (Không hề do dự)
“Sau này?” (Lùi thêm bước nữa)
“Vị tiên sinh kia khó khăn lắm mới đến kinh thành, đệ muốn nghe y giảng đạo.” (Không thay đổi)
“Vậy khi nào đệ mới rảnh?” (Sát bờ sụp đổ)
“Mười ngày gần đây đều không.” Đứa trẻ bảy tuổi trả lời, chắp tay thi lễ, “Tâm ý của đại ca đệ xin nhận. Nhưng đệ ở trong nhà một chút cũng không buồn, võ nghệ cũng thành thạo, không cần phải ra ngoài.”
Đệ đệ thiên phú cao quá. Thoạt nhìn như say mê đọc sách, nhưng võ nghệ cũng chẳng kém. Y văn võ song toàn, làm đại ca như hắn phải vui vẻ mới đúng, tại sao không thấy chút phấn chấn nào…
Trải qua ngần ấy năm, Lạc đại công tử chưa từng có cơ hội cùng mỗi nhị đệ ra ngoài săn bắn. Hắn nghĩ có thể do hắn và phụ thân ở bên ngoài quá nhiều, nên không thân thiết với đệ đệ. Nếu hai người mỗi ngày đều gặp nhau, chẳng phải rất nhanh sẽ hiểu nhau hơn, làm tình huynh đệ càng thêm sâu sắc?
Vì vậy, hắn kiên trì đợi giữa cự tuyệt và thất bại. Mãi đến khi Lạc nhị công tử mười lăm tuổi thì, mới hỏi y ——
“Tiểu Trì, gần đây huynh với phụ thân phải xuất chinh, đệ đi không?”
“Không muốn đi.”
Câu trả lời ngoài dự liệu. Huyết mạch Lạc gia đang chảy trong người, vậy mà không thích sa trường?! “Đệ không thích ra chiến trường?”
“Ừm. Vài năm nữa, đệ sẽ vào Hình bộ.”
“… …”
Lạc đại công tử lúc này đã nếm được thất bại hoàn toàn. Hắn vô cùng tiếc nuối, cho rằng là lỗi của mình mới khiến đệ đệ trở thành người lạnh nhạt như vậy. Hắn vô cùng tự trách. Nhưng, sau khi tam đệ ra đời, hắn mới phát hiện ra sự thật hình như không phải vậy.
Là do tính tình nhị đệ vô cùng khác biệt, còn tính tình hắn quá mức quy củ, cho nên không hợp. Không thể dùng biện pháp bình thường để đối với người không bình thường.
Tuy ngoài mặt không cách nào nhìn ra, nhưng Lạc đại công tử biết, nhị đệ vẫn rất tôn kính mình. Mà chỉ dừng lại ở tôn kính thôi… Cách dự đoán hoà thuận vui vẻ của hắn một trời một vực.