Ai mau tới cứu nó? Ai đến giúp nó?
Đứa bé co ro, tuyệt vọng nhìn mãi vào cánh cửa đóng im lìm kia.
Một vị bác sĩ nhìn nó với vẻ mặt đồng tình. Vị ấy nói những lời này, nó đều nhớ rất rõ, mỗi khi nhớ đến lại không kìm được run rẩy, sợ hãi lại tăng thêm một phần —–
“Con còn nhỏ, chắc không biết đây là bệnh gì.”
Bệnh nan y! Không thể chữa khỏi! Là loại bệnh có thể lấy mạng nó bất cứ lúc nào! Chỉ những thứ này, còn muốn nó phải biết thêm cái gì khác sao?!
“Hiện tại đã xác định con dương tính, nhưng đến khi phát bệnh vẫn có một thời kỳ ủ bệnh, có lẽ là một năm, cũng có thể là mười năm.”
Chết… Nó không muốn chết! Nó muốn thay ba mẹ sống thật tốt! Nó còn muốn biết rất nhiều rất nhiều chuyện! Nó còn muốn trở thành người ưu tú như ba nó! Không muốn chết! Không muốn chết!
“Biện pháp không phải không có, chỉ có thể kéo dài thời gian ủ bệnh, nhưng cũng không thể đảm bảo.”
Đừng nói nữa! Đừng nói! Sợ… Nó sợ lắm!
Không dám ngủ, không thể lãng phí thời gian. Bởi vì có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, sau đó lập tức chết đi. Chuyện gì cũng không có thể làm. Nó, bốn năm trước đã quyết định, không còn “sau này”, không có tương lai.
Đứa bé đợi lâu lắm.
Nó biết sẽ không có ai đến thăm nó, nhưng vẫn không ngừng mong mỏi, dù đang đọc sách nhưng ánh mắt luôn luôn nhìn cánh cửa kia. Ngoại trừ bác sĩ và y tá ra ra vào vào, cánh cửa cứ đóng kín.
Có một ngày, cửa mở.
Không nhìn thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ, mang một bộ dáng tươi cười khoa trương nói: “Nào, cùng bác về nhà. Ai, thật là tội nghiệp, chỉ có một mình trong bệnh viện.”
Đúng vậy, một người cô đơn. Nó không muốn. Đứa bé vươn tay, người phụ nữ nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của nó. Tuy cách một lớp bao tay, nó vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm. Nó run nhẹ, cố sức nắm chặt nơi ấm áp này, giống như làm vậy thì nó sẽ có được tất cả.
Nó được đưa tới nhà mới, bước vào một căn phòng nhỏ độc lập. Cánh cửa căn phòng đóng lại ngay lập tức, nó mới biết, cánh cửa kia vĩnh viễn cũng không có người mở ra nữa.
Nó như bị tách rời với nhân thế.
Nó hoàn toàn bị quên lãng.
Hy vọng bị tước đoạt thẳng thừng.
********************
Ngày thứ hai, khi Lạc Tự Tuý tỉnh lại, ánh nắng đã xuyên qua song cửa rọi vào phòng ngủ. Hắn ngồi xuống, cảm thấy cơ thể mình có chút mềm nhũn, nhưng đầy rẫy những u tối trong đầu đêm qua giờ đã tiêu tan.
Hắn nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cụm hoa hải đường lay động trong gió.
Hắn nằm mơ, rõ ràng một giấc mơ.
Cũng không phải là mơ, ký ức đã qua cũng trôi theo bản thân yếu ớt ngày xưa. Thống khổ, đau thương, tịch mịch và tuyệt vọng khi đó, hắn không muốn trải qua thêm lần nào. Hắn gần như đã quên hết những chuyện kia. Tuy rằng rất muốn sống một cuộc đời mới nhưng tính tình của hắn, kiến thức, đều là trải qua từ sinh mệnh kia, điểm này vĩnh viễn không thể chối bỏ.
Bỗng nhớ ra hôm nay còn phải đi vấn an hoàng đế và hoàng hậu, lúc này không biết là giờ gì. Vì vậy, Lạc Tự Túy vén chăn xuống giường, muốn đổi y phục lại cảm thấy cả người dinh dính, như là ra rất nhiều mồ hôi.
Hắn nhăn mày, vòng qua bình phong, quả nhiên giường Lạc Vô Cực trống không.
“Công tử đã tỉnh?” Nguyên nhi từ phòng ngủ bên ngoài chạy đến, hành lễ, “Tiểu nhân giúp công tử mặc quần áo.”
“Không cần.” Lạc Tự Tuý lắc lắc đầu nói. Hắn không quen có người giúp mấy chuyện sinh hoạt thường ngày này. Một mặt trước giờ hắn đều tự mình làm, mặt khác tự hắn làm mới cảm thấy yên tâm. Hắn sợ cảm giác không an toàn.
“Hầu hạ công tử là trách nhiệm của tiểu nhân.” Nguyên nhi chần chừ một hồi, cầm lấy quần áo và đồ dùng hằng ngày trên bình phong.
“Không. Ngươi đi giúp ta đun nước, ta muốn tắm.”
“Trung ti đã phân phó chúng tiểu nhân đun nước nóng, tiểu nhân đi mang tới.”
“Bây giờ là giờ nào?”
“Khởi bẩm công tử, đã quá giờ Thìn.”
Vậy là khoảng tám, chín giờ. Lạc Tự Tuý quay lại sau tấm bình phong: “Nguyên nhi, Đường Tam đâu rồi?”
“Công tử gọi tiểu nhân?” Thanh âm Đường Tam từ bên ngoài truyền đến.
Lạc Tự Tuý nghe thanh âm hắn không có chút vội vàng, cũng nhẹ lòng hơn: “Ta thức dậy trễ, sợ không kịp giờ vấn an thánh thượng và hoàng hậu bệ hạ.”
“Công tử cứ yên tâm, hai vị bệ hạ cũng phải thiết triều sớm, đến giờ Tỵ mới bãi triều. Hiện tại mới vừa qua giờ Thìn không lâu.”
Rất nhanh, Cổ nhi và Điền nhi đã mang thùng tắm đặt sau bình phong. Đặng nhi, Nguyên nhi đem nước nóng đổ vào.
Lạc Tự Tuý không có thói quen ở trước mặt người khác cởi áo, tháo thắt lưng, sai bọn họ ra ngoài mới cởi trung y, nội y rồi bước vào thùng tắm.
Lúc này Đường Tam bưng nước nóng đứng ngoài bình phong, hành lễ xong mới đứng một bên: “Công tử, thân thể đã khá hơn chưa? Có cần đến ngự y quán cho Thường thái y khám?”
“Đã đỡ.” Lạc Tự Tuý nói, nước nóng bốc lên làm mặt hắn ửng đỏ.
“Đêm qua làm phiền Vô Cực chăm sóc công tử. Tiểu nhân thiếp đi một chút rồi đến xem, Trương nhi khờ khạo kia đã ngủ mất, đều là Vô Cực chăm sóc cho công tử.”
“Thật vậy sao?” Lạc Tự Tuý nhớ lại, mơ mơ màng màng hình như có nhìn thấy mặt Lạc Vô Cực, không biết tại sao nghe nói đêm qua được y chăm sóc, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái một ít. “Vô Cực đâu?”
“Vô Cực đang ở trong thư phòng luyện chữ, công tử muốn gọi hắn đến sao?” Tiến lên đổ thêm nước nóng, Đường Tam nhẹ giọng nói.
“Không cần.” Lạc Tự Tuý lắc đầu, lát nữa phải nói chuyện rõ với hắn. Là hắn có lỗi, tất nhiên phải đi tìm y rồi.
“Công tử, có thật không cần mời Thường thái y đến?”
“Ta đã bớt sốt, nghỉ ngơi hai ba ngày sẽ khoẻ lại, không cần làm phiền đại tẩu.”
Tắm xong, Lạc Tự Tuý chỉnh lại quần áo mão, đi tới phòng khách dùng điểm tâm. Điểm tâm là cháo hạt sen long nhãn và nấm tuyết, phối với vài món chay. Hắn ngủ lâu như vậy cũng có chút đói, cháo này lại nấu vừa ý như vậy, vào miệng tan ngay, ngọt mà không ngấy, cho nên ăn luôn hai chén.
Ăn xong điểm tâm, hắn đi đến thư phòng.
Lạc Vô Cực đang ngồi ngay ngắn phía sau bàn gỗ sam, sao chép thư văn. Hắn tiến vào, y cũng không ngẩng đầu.
Lạc Tự Tuý đứng ở cạnh cửa, lẳng lặng nhìn động tác của hắn.
Bảy tuổi.
Hắn mất đi cha mẹ cũng ở cái tuổi này.
Khi đó hắn cũng khát vọng có người thật tình yêu thương hắn, khát vọng biết được lý do vì sao mình tồn tại, sau này vì ai mà sống tiếp…
Lạc Tự Tuý nghĩ nghĩ trong lòng, cũng không suy nghĩ thêm; lo lắng, liệu có thay đổi được gì. Đã vậy hắn còn chiếm lấy thân thể cha y.
Từ lúc này hắn đã khiến Vô Cực ấp ủ hi vọng, hy vọng hắn giống như Lạc Tự Tuý lúc trước yêu thương hắn, nhưng hắn dù sao cũng là một linh hồn khác, lại còn quá khứ kia, nên đối xử cũng khác so với trước đây. Y thất vọng cũng đúng.
Không nên, không nên đem hài tử này xem như trói buộc.
Đây là cái giá phải trả cho sinh mệnh này, còn phải tuỳ người mà đối xử.
Sống bên cạnh những người này lâu bản thân cũng lây nhiễm ít nhiều khí tức, thậm chí cũng không thành tâm thực lòng đối đãi người khác, vì mình mà sống, lời này quả không sai. Nhưng đối với người cũng nên phân ra thân hay không, hắn biết rõ, không phải ai tiếp cận người khác cũng đều có dã tâm. Hắn cũng đã chấp nhận những người của Lạc gia như là người thân, vì sao không thể xem Lạc Vô Cực như một trong số đó?
Là vì điều kiện kia sao?
Có thể không phải là “điều kiện” mà là “kỳ ngộ”, hắn đi đến thế giới này chính là “kỳ ngộ”.
Thậm chí hắn còn phải cảm ơn đứa bé này.
“Vô Cực.” Hắn nhẹ giọng gọi.
Lạc Vô Cực buông bút, ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn còn cứng ngắc.
Lạc Tự Tuý nhẹ cười, ngồi đối diện với hắn: “Ta có lời muốn nói với ngươi.” Lơ đãng liếc mắt nhìn hắn văn tự hắn đã chép, chữ nhỏ nhưng đẹp, hình dạng chữ viết đều không tệ, nhị ca muốn hắn đốc thúc hắn học bài viết chữ, thoạt nhìn có một số chữ Vô Cực viết còn đẹp hơn hắn.
“Nếu là mấy lời sáo rỗng thì ngươi có thể giữ lại để nói cho người khác.”
Chưa có nói gì mà…
“Không, không phải. Những lời này ngay cả nhị bá và tam bá của ngươi ta chưa hề nói.” Cũng không có ý giấu diếm, mà là có nhiều chuyện đối với họ cũng không quan trọng. Huống hồ, những chuyện đã qua hắn không muốn nhắc lại. Mà hôm nay, đột nhiên cảm thấy đối với đứa trẻ này nên nói thẳng ra thì hơn. Để cho hắn biết rằng mình không dối trá, mong hắn tin tưởng hơn thôi.
Lạc Vô Cực rũ mắt: “Vì sao phải nói với ta?”
“Ta với ngươi có chút khác biệt.”
“Có gì khác biệt? Chúng ta sống ở trong cung, ngươi cần dùng đến ta. Ta biết rõ bản chất của ngươi, mà nhị bá, tam bá lại đối với ngươi như huynh đệ ruột thịt.
Lạc Tự Tuý giật mình, không ngờ đứa bé này thông minh, lại suy nghĩ sâu xa như vậy, bất quá ở trong mắt y, hắn đã trở thành loại người như thế? Hắn cười khổ một tiếng, nói: “Điều không phải, ngươi trước tiên cứ nghe ta nói… Ta có thể thề, một lời cũng không nói dối.”
“Ngươi thề trước thần, ta sẽ tin.” Lạc Vô Cực tay phải cầm tay phải của hắn, giơ lên cao, trên mặt nghiêm túc.
“Được, ta sẽ thề.” Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ, nhắm mắt, cao giọng nói, “Lạc Tự Tuý thề với thần linh, đối với Lạc Vô Cực không có nửa câu dối trá, bằng không sẽ bị trời phạt.”
Thấy hắn hô to lời thề, Lạc Vô Cực sắc mặt hoà hoãn hơn nhiều, lộ ra bộ dáng bình tĩnh, nói: “Ngươi nói đi, ta tin.”
Nhìn quanh bốn phía —- ngoài thư phòng không có ai. Đường Tam dẫn năm tiểu thị đi quét dọn đình viện. Lạc Tự Tuý thấp giọng nói: “Ta đã nói, ta không phải người ở nơi này, mà là một linh hồn của thế giới khác.”