Túy Trường Sinh

Chương 136




“Thiên tử.”

Hình như có ai gọi hắn.

“Thiên tử, người tỉnh chưa?”

Âm thanh kỳ ảo vô cùng, như truyền từ đời này sang đời khác, vượt qua thời gian và không gian đằng đẵng.

Sau đó là tiếng thở dài: “Ta đợi lâu lắm rồi, cuối cùng người mới xuất hiện.”

Câu nói trực tiếp giọi vào trong tiềm thức, khiến hắn chậm rãi tập trung lại tinh thần rời rạc. Con trai Phượng Hoàng huyết, thiên tử, gần đây hắn có không ít biệt hiệu mới.

Thân thể dường như đang lơ lửng giữa không trung, đong đong đưa đưa.

Hắn có thể cảm giác được gió lạnh phần phật thổi qua, có thể cảm giác được cơ thể đau nhức, chỉ không điều khiển được thân mình.

Nhớ ra rồi. Khi đó, ngọn lửa ác liệt và lôi đình không ngừng tập kích, tấm lá chắn đã vỡ tan. Hắn cố sức cầm cự, đem hết linh lực trong người sử dụng. Không ngờ Xích Long ra ngoài. Dù hắn có bản lĩnh cỡ nào, linh lực cường đại cũng chống không nổi sự phẫn nộ của linh thú. Ngọn lửa màu đen từ không trung đánh thẳng xuống, bức tường ngăn cản yếu ớt nháy mắt tan biến, thân thể hắn bị lửa bao vây, thân thể dần bị đốt thành tro…

Cái cảm giác mãnh liệt và sâu sắc khi thân thể bị đốt thành tro hắn nhớ rất rõ.

Chuyện gì xảy ra vậy? Người chết rồi vì sao còn có thể cảm nhận được đau đớn? Không, đau đớn vẫn còn đây, thân thể vẫn còn đây, hắn còn sống.

Là ai đã cứu bọn họ?

“Ngươi nguyện cùng ta định sinh tử ước hẹn chứ?”

Thanh âm khiến hắn tỉnh lại càng lúc càng gần.

Thậm chí hắn có thể nghe thấy tiếng gió gào thét khác thường, giống như tiếng gió khi một con chim vỗ cánh…

Có thể nghe thấy. Chứ không phải âm thanh vang lên trong đầu, mà nghe được âm thanh chân thật. Đột nhiên hắn mở mắt ra. Nhưng ánh sáng mãnh liệt trước mắt khiến hắn phải lập tức nhắm lại để thích ứng.

Trong nháy mắt đó, hình như hắn nhìn thấy một con chim to lớn do lửa tụ thành.

Lần thứ hai hắn mở mắt ra. Quả nhiên lơ lửng trước mắt hắn đúng là một màu lửa đỏ tươi —— có thể nói là một loài chim có diện mạo như lửa.

‘Nó’ quạt đôi cánh bằng lửa, những tia lửa lắc lư rung động, sức nóng bức người.

Trải qua kiếp nạn do lửa mang tới, nhất thời trong tiềm thức có cảm giác sợ lửa. Đế Vô Cực không khỏi cười khổ ngồi dậy: “Các hạ là?”

‘Nó’ giống như không nghe thấy lời của hắn, hỏi lại: “Ngươi nguyện cùng ta định sinh tử ước hẹn chứ?”

Đế Vô Cực nhìn xung quanh mình. Vị trí hiện tại của bọn họ là một thế giới yên tĩnh không có ánh sáng và âm thanh. Tình cảnh này rất quen thuộc, nhưng đột nhiên xuất hiện một con hoả điểu (vì chim lửa rất kỳ) khiến hắn hơi nghi hoặc. Chỉ có nó mới có khả năng thả hắn ra ngoài à?

“Ngươi có nhìn thấy người ngân phát cùng ta không?”

“Y không chết. Nhưng không ở đây.” Con chim ngưng tụ từ lửa đáp, một đôi mắt loé kim quang nhìn chằm chằm hắn.

Lo lắng nhất thời giảm đi, với trực giác của hắn, nó có thể tin tưởng. “Nơi này… lại là nơi nào?”

“Dùng để trọng tố (làm lại) thân thể ngươi – Hỗn độn cảnh.”

Hắn đúng là đã chết một lần, cái này cũng coi như một thể nghiệm khó có. Tuy nhớ lại chẳng thoải mái gì. “Đa tạ ân cứu mạng của các hạ.”

“Vậy, ngươi nguyện cùng ta định sinh tử ước hẹn chứ?”

Chính vì ơn cứu mạng này, hắn có thể đáp ứng. Đế Vô Cực nhìn chăm chú hoả điểu, chậm rãi gật đầu. Nếu hắn đoán không sai, ‘Nó’ chính là linh thú.

“Ngươi không cần vì ân tình mà miễn cưỡng, ta chỉ mời ngươi thôi. Nguyện ý hay không nguyện ý?” Hoả điều nhìn thấu tâm tư hắn, nói tiếp.

“Nguyện ý.” Đế Vô Cực không chần chừ, khẽ cười, “Ngày sau nếu bội ước, lấy tính mệnh mà hiến tế.”

Hắn còn chưa dứt lời, hoả diễm đột nhiên tứ tán, biến mất trong bóng đêm.

“Thiên thần tại thượng, ta cùng thiên tử Đế Vô Cực lấy máu làm khế ước, lấy mạng làm thường (bồi thường), kết thành minh ước. Ta nguyện thủ hộ ngô chủ (chúa tôi), tuyệt không hai lòng.” Tiếng ngâm trầm thấp như tiếng trời, quanh quẩn khắp nơi trong không gian. Từng tiếng từng tiếng vang vọng không ngừng.

Sau đó bóng tối tan đi như sương mù.

Đế Vô Cực cúi đầu, nhìn thấy Liễu Thì đang chầm chậm trôi trong không trung, vội vàng kéo y lại gần.

Liễu Thì vẫn hôn mê, lồng ngực hơi nhấp nhô, khí tức rất yếu.

Đế Vô Cực nhíu mày, dõi mắt nhìn xung quanh.

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh theo gió, không có bóng dáng ai, cũng không thể dùng lực. Lẽ nào linh thú của hắn vứt bọn họ ở đây à?

Những áng mây dưới thân chậm rãi trôi đi, Đế Vô Cực nhìn toà thành dần dần bị hắc viêm thôn phệ, biểu cảm vô tình.

Đột nhiên, bóng tối trên đất nhanh chóng tràn lan, giống như ai vừa làm đổ nghiên mực, mặc cho mực nhuộm đen cả non sông gấm vóc huy hoàng mà cực khổ gây dựng.

Đế Vô Cực trơ mắt nhìn bức tranh non sông bị mực đen huỷ hoại, dần dần mờ đi, dần dần biến mất, toàn thân căng thẳng, những tâm tình đè nén trong lòng bắt đầu tuôn ra.

Ở lưng chừng trời đột nhiên hiện ra một sắc vàng chói mắt.

Đế Vô Cực nheo mắt lại, nhìn thấy trong ánh vàng đó, là một con chim mỹ lệ vô song đang ưu nhã giương cao đôi cánh bay vút.

Nó có hai sợi quan vũ (lông trên đầu – hình minh hoạ ở dưới) một lam một đỏ dài nhỏ trên đầu, lông vũ hoa lệ trên người như được khoác lửa, khi sải cánh, màu sắc từ đậm đến nhạt, từ xa nhìn lại như ngọn lửa vĩnh viễn không tắt. Phần đuôi thất thải (bảy màu) dài gấp mấy lần thân thể phất phới trong gió, đẹp đẽ đến hút hồn người.

Đây là —— phượng hoàng?

Mặc dù có rất nhiều linh thú được tôn vinh là thần thánh uy nghiêm, nhưng vua của bách điểu không hề nhiều, khiến người ta không tiếc từ ngữ ca tụng vẻ đẹp của chúng nó.

Xinh đẹp, mạnh mẽ, linh khí, kiêu ngạo, tôn nghiêm, thánh khiết…

Phượng hoàng kêu to, thanh âm thanh thuý dễ nghe.

Không ngờ linh thú của hắn chủ động ký kết ước cùng hắn chính là phượng hoàng. Đế Vô Cực khó nén vui mừng trong lòng, nhàn nhạt cong khoé môi. Phượng hoàng là hồi sinh, ý nghĩa này, hắn như được trợ sức thêm. Nếu việc Hiến Thần bị huỷ là điều tất yếu, như vậy, việc nó hồi sinh cũng là tất yếu.

Phượng hoàng đáp xuống trước người hắn, cúi cái đầu cao ngạo xuống, nói: “Ngô chủ, Phượng trong Song Phượng, tộc trưởng phượng hoàng tộc ở linh thú giới, theo lời kêu gọi của ngài mà đến. Xin ban cho máu thiên.”

Trên người không có vũ khí, Đế Vô Cực đành cắn ngón tay. Máu chậm rãi chảy xuống quan vũ của phượng hoàng. Sau khi quan vũ màu đỏ hấp thu máu, càng thêm đỏ rực, cuối cùng đồng hoá với màu máu.

“Minh ước đã thành.”

Theo lời của Phượng, Đế Vô Cực chợt thấy thái dương truyền đến một cơn đau nhức, giống như bị que hàn in dấu vào.

Phượng mở hai cánh, bay lên lần hai. Cánh của nó kéo theo một trận gió mạnh, Đế Vô Cực bị gió thổi đến mờ mắt, lui ra sau mấy bước.

Song, mới lùi vài bước hắn cảm giác hai chân đang đứng trên đất bằng chắc chắn. Mở mắt ra, phát hiện mình đã ở trên một bãi cỏ trong rừng rậm. Ánh nắng chói lọi, cây cỏ xanh mướt, cây cao rợp bóng. Liễu Thì đang ngủ say dưới gốc cổ mộc, gió khe khẽ lay trường bào của y.

Thế giới yên tĩnh.

Ở đây chắc là linh thú giới. Với những lời Tuý từng kể rất tương đồng, cũng bất đồng. Chí ít, trong tầm mắt của hắn chẳng có con linh thú nào.

“Đây là lãnh địa của phượng hoàng tộc trong linh thú giới, ngoại nhân không được phép vào.”

Phía sau vang lên âm thanh bình tĩnh, giải đáp nghi vấn của hắn.

Có chút xa lạ, không giống với Phượng. Đế  Vô Cực quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên áo đỏ đứng gần đó.

Vẻ mặt thiếu niên hơi lạnh nhạt, càng tôn thêm dung mạo xuất chúng. Mặt mày tinh xảo như tranh, có thể nói là tuyệt sắc. Tuy nhiên, Đế Vô Cực nhờ quen với dung mạo của mình rồi nên không có phản ứng nhiều (=))) mạnh kaka). Nhưng nhìn thấy mái tóc đen dài của đối phương xen lẫn vài sợi tóc thất thải, hắn hơi nhíu mày.

“Phượng.” Mười phần khẳng định.

Hắn chưa từng nghe nhắc đến linh thú có thể hoá thành hình người. Có điều cái này không khó tưởng tượng. Dù sao, đạt được tu vi đến mức này ngay cả yêu quái còn hoá thành người, linh thú tất nhiên càng không thành vấn đề. Với bọn họ mà nói, đại khái thú chỉ là một trong những hình dạng mà thôi.

Thiếu niên gật đầu: “Giác Ngâm đại trận toàn bộ bị huỷ, ta không thể đưa ngài về nhân giới. Đợi trận thế thiết lập sơ bộ có thể trở về.”

“Ngươi không làm huyết khế với quốc sư à.” Lúc này không ký huyết khế theo thông lệ, ít nhiều cũng có ảnh hưởng.

Phượng rủ mắt nhìn Liễu Thì, nói: “Thương thế của hắn rất nặng, giữ được mạng chẳng dễ. Muốn khôi phục lại linh lực, cần tới mấy trăm năm nữa.”

Đế Vô Cực hơi suy tư, nói: “Tuy… Có người có thể kế nhiệm.” Cũng chỉ còn con bạch mao hồ ly kia. Tất nhiên, nếu có người khác để chọn, hắn tuyệt đối sẽ không cân nhắc tên đó.

“Vậy được. Sau khi đến nhân giới, sớm ngày kết thành huyết khế, tiện cho việc thiết trận.” Phượng mỉm cười, vẻ lạnh như băng tan đi một nửa, “Ngô chủ, nghỉ ngơi cho tốt.”

Đế Vô Cực nhìn y đi vào sâu trong rừng cây mới ngồi xuống.

Dù không có gì làm, Đế Vô Cực cũng không muốn đi lung tung.

Đây là thế giới khác, mặc dù là lãnh địa của phượng hoàng tộc nhưng vẫn có nguy cơ. Mà hắn không có hiếu kỳ gì, cho dù có cũng bị mệt mỏi và đau đớn bóp chết.

Vì vậy hắn ngồi xếp chân, vận khí.

Sau một vòng đại thiên chu, đau đớn giảm bớt không ít. Ký ức khi bị lửa nuốt lấy cũng phai nhạt một chút.

Trong lúc miên mang suy nghĩ, hắn nghe thấy tiếng bước chân lại gần, trầm tĩnh hỏi: “Tắt rồi sao?”

“Hắc viêm cháy hết, trận thế cũng lập rồi.”

“Nhân thế bao nhiêu ngày rồi?” Hắc viêm tuyệt đối không có khả năng cháy hết trong hai ba canh giờ.

“Nửa tháng.”

Chính là ‘trong núi bảy ngày, bên ngoài như ngàn năm’. Theo như Tuý nói, thời gian ở linh thú giới không chênh lệch nhiều với bên ngoài, nhưng hôm nay ——

Người mà hắn không yên tâm nhất, bây giờ ra sao?

Tận mắt thấy hắn tỉnh lại giữa biển lửa, tận mắt thấy hắn bị lôi điện công kích, tận mắt thấy hắn bị hắc viêm vây quanh. Nhiều ngày bặt vô âm tín, nghìn vạn lần mong y đừng đi vào chỗ bế tắc.

“Ngô chủ, linh lực của vách tường ngăn cách hai thế giới đang yếu nhất, mời lập tức đứng dậy chuẩn bị. Ta cùng với ngài đến nhân giới.”

“Phiền ngươi.”

Tóc dài của Phượng tung bay, nháy mắt hoá thành vua của muôn chim. Sau một tiếng ré dài vang dội, nó mở hai cánh, hoá thành một đạo hồng quang, bao lấy Đế Vô Cực và Liễu Thì, vọt lên không trung.

Mười sáu ngày sau khi Giác Ngâm bị huỷ.

Đã là đầu tháng mười một, trời không có tuyết rơi. Thành trì trống rỗng, đồng nội hoa cỏ điêu linh, thoạt nhìn vô cùng hoang vắng.

Ngày này, so với mấy ngày trước chẳng khác là bao.

Mọi người cứ ngồi ngơ ngác trong quân doanh ở Nguyệt Kỳ Sơn hoặc chưa từ bỏ ý định mà đi khai quật khắp nơi, hoặc khóc lóc, hoặc đau buồn, hoặc tuyệt vọng.

Không ai còn hy vọng.

Trọng Mộc đứng ngoài lều của Lạc Tự Tuý một lát, rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Lúc đầu khi Giác Ngâm mới bị huỷ, y đã khẩn cầu ba vị trưởng bối cho y tạm thời giữ chức quốc sư Hiến Thần. Cuối cùng Mẫn Diễn quyết định, để y nhận chức. Mặc dù không có thời gian để tế thiên cáo thần, nhưng y đã tự nhận lấy trách nhiệm này. Vì vậy trong mấy ngày nay, dưới sự chỉ đạo của Mẫn Diễn, dùng các tế khí thượng cổ còn sót lại bày ra Thiên Địa hợp nhất trận.

Bên cổng doanh trại, Đế Quân chăm chú nghe một ám vệ bẩm báo, vừa nghiêng mặt nhìn Giác Ngâm đã không còn tồn tại.

Trọng Mộc đến bên cạnh y, nhíu mày, tận lực không nhìn chỗ lác đác mấy người đang ngồi đơ ra như tượng gỗ.

“Xem kìa! Nhìn trên trời đi!”

“Đó là cái gì!”

Bốn phía bỗng nhiên rối loạn. Mấy người mặt xám như tro đều ngẩng đầu, nhìn lên trời.

Trọng Mộc và Đế Quân cũng ngẩng nhìn.

Trên bầu trời xanh thăm thẳm không mây, có một con chim đang lao xuống.

Nó lao xuống rất nhanh, thoáng cái đã hiện rõ thân thể: Lông chim như lửa, cái đuôi thất thải rất dài, đẹp đến mức chẳng ai dời mắt được.

“Là phượng hoàng!” Có người kinh ngạc la lên.

“Đúng là phượng hoàng rồi! Phượng hoàng thần cầm!” (chim thần)

Tất cả mọi người dưới đất đứng dậy, kích động nhìn.

Phượng hoàng hạ xuống, thân hình như núi, hai cánh sải đến mấy ngàn trượng, duôi dài khoảng vạn trượng phất phới trong gió, che khuất cả ánh mặt trời.

Nó xoay tròn trên bầu trời Giác Ngâm hót vang, như tiếng chuông kêu gọi hồi sinh.

“Lạc tứ, phượng hoàng hiện thân, ngươi ra xem đi.”

Hậu Khí Diễm cong môi, nhìn không chớp mắt con chim khổng lồ kia.

Lạc Tự Tuý xốc màn lên, kéo chặt áo lông cáo trắng tinh, nhìn qua.

Phượng hoàng là hồi sinh.

Phượng hoàng kêu to, như đến nơi này hót mừng. Những cái lông trên người nó rơi xuống bay theo gió, như tuyết đỏ.

Lông chim rơi đến lưng chừng đột nhiên hoá thành những ngọn lửa.

Không phải màu đỏ, không phải màu lam, cũng không phải màu đen nữa, mà là ngọn lửa màu trắng.

Lạc Tự Tuý đưa tay, nâng một ngọn lửa màu trắng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ấm, mà chẳng có đau đớn gì.

Rất nhiều người cũng làm giống hắn, kìm lòng không nổi mà nâng niu bạch viêm bỏ vào trong ngực.

Bạch viêm rơi xuống đất, bao trùm Giác Ngâm và mọi nẻo.

Ngọn lửa cháy lên hừng hực, nhưng không ai e ngại.

Nháy mắt, đại thụ cao vút tận mây từ đất mọc lên, từng hàng từng nhóm, đã thành rừng rậm. Vốn dĩ một mảnh hoang vu, cây cối đằng la hoa cỏ đều nảy mầm, lớn lên bằng tốc độ kinh người.

Giác Ngâm nhanh chóng được rừng rậm thảo nguyên bao vây.

Bạch viêm vừa chạm đất, như hơi thở mùa xuân thổi đến, mang theo vô số sinh mệnh.

Giác Ngâm, Hiến Thần, hồi sinh rồi.

Trên bầu trời hiện ra bốn luồng bạch quang, chia ra bốn hướng bay đi, bạch viêm như bị chúng nó dẫn dắt, từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Lạc Tự Tuý xoay người nhìn quần sơn xanh um một màu, cảm thấy đây giống như chuyện thần kỳ. Từng xem qua nhiều phim điện ảnh và kịch truyền hình cũng không huyền diệu đến vậy. Ngọn lửa mang theo sinh mệnh làm thức tỉnh vô số sinh linh, khiến người ta như quay lại thời viễn cổ, về lại thời gian thành trì chưa được dựng nên.

Hồi sinh, sau khi bị huỷ diệt lại bắt đầu lần nữa. Nếu vạn vật đều vui mừng tốt tươi, người sao không thể trở về lần hai như vậy?

Tâm tình mọi người thay đổi rất nhiều, ai nấy đều phấn chấn không dứt.

Trên trời tụ lại một tầng mây, tuyết trắng như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống.

Tuy lạnh, nhưng không khó chịu —— cũng có thể nói, lúc này hắn đã quên cả lạnh rồi. Lạc Tự Tuý chăm chú nhìn gần con phượng hoàng, nhìn người nhảy xuống từ trên nó.

Người đó mỉm cười, trong tay đang dìu Liễu Thì đưa cho quốc sư Sơ Ngôn, sau đó, từng bước đi tới.

Dòng người như thuỷ triều tự giác tách làm hai bên, tạo ra một con đường thẳng tắp.

“Phượng Hoàng đế vạn tuế!”

Người hoàn hồn đầu tiên vội hô lớn.

Những người đang ngơ ngác kia cũng tỉnh lại, lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Bệ hạ vạn tuế!”

“Ngô hoàng vạn tuế!”

Lạc Tự Tuý bình tĩnh nhìn người kia.

Khuôn mặt quen thuộc này, ánh mắt ôn nhu quen thuộc, nét tươi cười quen thuộc. Cuối cùng đã trở về. Hắn an tâm rồi, phòng ngự cao nhất sâu trong nội tâm sụp xuống từng chút một.

Đế Vô Cực trực tiếp đi đến chỗ người mà hắn mong nhớ nhất, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt này cảm thấy đau lòng khôn nguôi.

“Ta đã trở về.”

Lạc Tự Tuý không đáp.

Đế Vô Cực than nhẹ một tiếng, giang tay ôm y: “Thế nào? Còn lo lắng hả? Là thật, ta còn sống trở về.”

Lát sau, bên tai truyền đến giọng nói buồn buồn của người trong lòng: “Còn một ván chưa giải xong…”

Đế Vô Cực kinh ngạc, bật cười: “Sao vậy, ta trở về sớm, ngươi không vừa ý? Ván này làm khó dễ ngươi bao lâu rồi?”

“Mười ngày.”

“Nếu vĩnh viễn ngươi không giải được, vậy phải làm thế nào cho phải đây?”