Túy Trường Sinh

Chương 134




“Tuy rằng đang ở trong thôi trận, nhưng Diêu Duệ không phải người đệ có thể đối phó. Cẩn thận bảo vệ mình, đừng lo cho chúng ta.”

Bên tai truyền đến giọng của Lê Duy, Lạc Tự Tuý lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Nàng còn muốn giữ đệ xem kết cục, sẽ không ra tay hạ sát, tuỳ vào đệ có công kích hay không thôi.”

“Sẽ không lập tức hạ thủ, nhưng đánh đệ gần chết hoặc trọng thương thù của nàng coi như triệt để báo.”

Đúng vậy. Lạc Tự Tuý cười khổ lui ra mấy bước. Hắn chỉ làm liên luỵ bọn họ, cách xa một chút là chuyện duy nhất hắn có thể làm để bọn họ khỏi bận tâm sau lưng. Cái cảm giác bất lực này khiến hắn hối hận. Nếu hắn dụng tâm luyện võ nhiều hơn, nếu hắn để tâm học cách khống chế linh lực nhiều hơn, bây giờ sẽ không thành gánh nặng. Vì người thân cùng bằng hữu bảo vệ, hắn suốt ngày nhàn nhã, đến thời khắc nguy hiểm lại không có tác dụng gì.

Tuy hắn quý mạng, nhưng không mong mình luôn luôn được bảo vệ. Mà từ nay về sau, sẽ không còn cảnh này.

Thấy Lạc Tự Túy thối lui, hai mắt Diêu Duệ chuyển động, cười tủm tỉm: “Chỉ bằng hai người các ngươi, còn không tổn thương được ta. Thay vì tự tìm đường chết, chi bằng đứng yên xem mỹ cảnh cuối cùng.”

Trọng Mộc dựng thẳng mi, lạnh nhạt nói: “Chưa thử sao biết.” Lời vừa dứt, y chậm rãi duỗi dài cơ thể, nháy mắt biến thành một thiếu niên, nháy nháy đôi mắt hoa đào, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Trước đây không có cơ hội so tài với sư tỷ, thời cơ tốt như thế này sao để lỡ được?”

Diêu Duệ hiển nhiên có chút kinh ngạc, không ngờ y có thể tăng trưởng trong nháy mắt, tay áo vung lên, lui ra hơn mười trượng.

Tóc màu bạc thật dài nhẹ bay trong gió, Trọng Mộc không cho nàng nhiều thời gian để phản ứng, cấp tốc tiến tới, tay không cùng nàng so chiêu.

Lê Duy rút kiếm ra, thản nhiên nói: “U minh hoả trận tuy hung hiểm nhưng không vây khốn được Liễu Thì sư thúc. Chắc chắn từ lâu nàng đã âm thầm ám toán. Thế cục thay đổi, đệ phải cẩn thận nhiều.”

Lạc Tự Tuý rút nhuyễn kiếm ra, khẽ gật đầu, nhìn Lê Duy đề khí xoay người, lao về phía Trọng Mộc đang đấu với Diêu Duệ.

Nàng sao có thể gây thương tổn cho Liễu Thì quốc sư không ai hay biết? Dường như đã đắc thủ. Lạc Tự Tuý đề cao cảnh giác, tránh né tên lửa bay loạn, vừa cẩn thận quan sát hoả cầu. Không lâu sau, hắn cảm thấy bóng người trong hoả cầu bị bóp méo dần, ắt hẳn sức lực đang suy yếu.

Trong lòng hắn ngập tràn đau đớn và bất lực, cắn răng nắm chặt kiếm.

Bắt gặp ánh mắt Đế Vô Cực chỉ chốc lát, không nhìn rõ được ánh mắt đó, thậm chí không kịp suy nghĩ. Ngay cả vậy, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt bình tĩnh của y.

Vô cực, ta tin tưởng ngươi. Nhưng niềm tin không đủ dập tắt sợ hãi, càng không thể ngăn chặn đau khổ.

Ngươi nói chỉ cần quan tâm đến kết cục là được, nhưng quá trình này thật rất gian nan.

E sợ mất đi… … E sợ mất đi.

“Liễu Thì quốc sư, vết thương của ngươi ──” mắt thấy sắc mặt của Liễu Thì ngày càng kém, Đế Vô Cực vận lực, kéo y lên giường đá, tận lực đem lá chắn thu nhỏ lại.

Liễu Thì hai mắt nhắm chặt, khoé miệng rỉ máu, khó khăn nói: “Bệ hạ, ta… E là…”

Nói chưa dứt, y bỗng ôm ngực, phun ra một ngụm máu lớn.

“Quốc sư!” Trên mặt Đế Vô Cực hiện lên vài phần lo lắng. Liễu Thì đến bây giờ còn chưa nói cho hắn biết đã có chuyện gì phát sinh, vì sao mà phát sinh, hắn cũng chưa tìm ra phương pháp thoát khỏi biển lửa. Lẽ nào bọn họ muốn nhốt hắn nơi đây đến khi bị thiêu sống? Nghĩ đến ánh nhìn ngắn ngủi vừa rồi, nghĩ đến Tuý ở ngoài nhìn được tất cả, hắn sao có thể buông xuôi?

“Giác Ngâm… E là… … Không giữ được nữa.” Liễu Thì cả người dính máu nói ra lời tiên đoán, khiến Đế Vô Cực ngẩn ra. Giác Ngâm không bảo đảm, là giai đoạn đầu huỷ hoại Hiến Thần. Muốn huỷ diệt Giác Ngâm hoàn toàn, không phải con người nữa rồi! Chẳng lẽ là ──

“Quốc sư, có phải… …” Thấy y đã mất tri giác, Đế Vô Cực không nói tiếp, ngẩng đầu nhìn lên trên. Xuyên qua tầng lửa màu xanh lam, hắn mơ hồ nhìn sắc mây đỏ và đen ở xa, thỉnh thoảng từ trong mây sẽ phóng ra mấy tia chớp. Loại dự triệu không rõ này khiến hắn căng thẳng, cắn răng đem toàn bộ sức mạnh hoá thành thực thể, định mạnh mẽ đột phá.

Gió lốc cuồn cuộn nổi lên, xua tan ngọn lửa, thổi đến mức lửa tạo ra kẽ hở; men theo thế gió ào ào xông ra ngoài như hồng thuỷ bay vọt ra; ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, cùng với lửa xanh triệt tiêu lẫn nhau, chậm rãi mở rộng, cắn nuốt u minh hoả; trong ánh sáng lẫn lộn ấy, tia lửa điện như sấm chớp trong bão nhanh chóng bành trướng, không bao lâu đã phủ lên hoả cầu màu lam.

Hao tổn linh lực như vậy ắt chống chọi không lâu. Chỉ cần xuất hiện một khoảng trống sẽ có hy vọng.

Kết cục sẽ không thay đổi! Hắn sẽ không để cho nó thay đổi!

Rõ ràng mới qua buổi trưa, sắc trời càng ngày càng tối. Chẳng biết từ lúc nào, một áng mây màu đỏ đen kỳ quái che khuất bầu trời, như muốn thay đổi thời gian. Khắp trời đầy mây đen, bên trong còn lộ ra sắc đỏ quỷ dị. Là điềm xấu.

Hoả cầu đột nhiên khác thường, ánh sáng chói mắt khiến Lạc Tự Tuý không thể nhìn thẳng. Là quang linh lực! Hắn vội nghiêng đầu, tầm mắt còn bị ảnh hưởng, xung quanh chỉ thấy trắng xoá.

Khó khăn lắm mới khôi phục thị lực, trên bầu trời lại vang một tiếng thật lớn, cả ngàn ánh chớp từ trên trời giáng xuống.

Luồng lôi điện này ngăn cản bóng tối, muốn xé rách cả bầu trời, đánh vào hoả cầu. Tiếng nổ mạnh rung chuyển cả đất trời, khiến bốn người ở gần bị hất văng.

Lạc Tự Tuý lảo đảo đứng dậy, buông hai tay đang che mắt. Hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy tia sét lao xuống, mà lòng đã lạnh. Những đau đớn trong lòng lần lượt lan tới toàn thân, kéo dài chẳng dứt.

Trọng Mộc và Lê Duy bày xong tư thế, Diêu Duệ tiến đến cười tươi rói: “Đừng nói các ngươi giết không được ta. Dù giết được cũng là đồng quy vu tận.”

Đây là ý gì? Nàng đã làm gì? Lạc Tự Tuý ngây ra nhìn nàng, nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay.

Sắc mặt Lê Duy và Trọng Mộc trở nên tái nhợt, vẫn không ngừng công kích.

Diêu Duệ vung ống tay áo, bay lượn xung quanh hai người nhẹ nhàng tựa tiên. Nhưng điệu cười lời nói của nàng giống như thuốc độc: “Có tân đế, quốc sư, có người kế thừa quốc sư, vương gia cùng quân phi bồi táng (chôn cùng), còn có ai chết mà xa xỉ như ta? Ha ha, không, còn có ngàn ngạn vạn vạn người Hiến Thần bồi táng, còn ai vinh hạnh như ta?”

Trọng Mộc tay cầm ngọc khí, trong miệng đọc gì đó. Ngọc khí phát ra ánh sáng nhu hoà, hoá thành một cây châm (kim) cực lớn, đâm tới Diêu Duệ.

Mặc dù Diêu Duệ khéo léo né được nhưng ngọc châm theo sát không tha, rất nhanh tìm thấy sơ hở đánh vào vai phải nàng. Nàng vội vàng rút ra, bịt vết thương lại, oán hận trừng trừng nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Trọng Mộc: “Ra Mẫn Diễn đã nói cho ngươi biết!”

Trọng Mộc không đáp, lại lấy một cái ngọc khí khác, tiếp tục đọc chú văn.

Cảm thấy tình huống không ổn, Diêu Duệ trước tiên phòng thủ rồi nhào tới.

Lê Duy quét ngang kiếm cản nàng, tóc trên đầu đổi sắc, đổi thành màu bạc.

Diêu Duệ giật mình, cười to: “Hoá ra ngươi cũng là tạp chủng!” Lời chưa dứt đã dùng ống tay áo định quấn lấy kiếm của y.

Sau khi ngân phát sức mạnh và tốc độ của Lê Duy đều tăng không ít, trường kiếm biến ra vô số ảo ảnh, mỗi chiêu đều lợi hại, dần bức lui Diêu Duệ.

Tay cầm kiếm của Lạc Tự Tuý gần tê, hắn cũng chẳng phát hiện, chỉ chăm chú nhìn vào thiền điện nơi luồng sấm sét mạnh mẽ kia vừa đánh nổ. Hắn không thể tưởng tượng, bóng người mờ ảo trong hoả cầu biến thành thế nào. Không có cách nào tưởng tượng, nên không nghĩ nữa, cứ như việc trước mắt không phải là thật.

Chẳng biết có phải do liên quan đến sấm sét lúc nãy, mặt đất dường như rung động. Cường độ càng ngày càng mạnh, phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Mặt đất tựa như mặt nước, nhấp nhô lên xuống. Lạc Tự Tuý bị ép đến nhảy liên tục để giữ thăng bằng, vì không tập trung nên phản ứng chưa kịp, ngã sấp xuống. Hắn đang định đứng lên, dưới nền đất lại dâng lên một luồng sóng, mạnh mẽ đánh vào một tảng đá phía dưới lòng đất, sau đó mặt đất chấn động kịch liệt. Hắn bị lắc đến không thể đứng dậy, nằm bẹp trên mặt đất, bụi cát bay mờ mắt.

Do hệ quả này, mặt đất tạo thành từng khe hở, như yêu thú ngoác to cái miệng đen ngòm.

Đất đá không ngừng bay lên, rớt xuống, vỡ ra, văng tung toé, trước sự hà khắc của sức mạnh tự nhiên, con người chỉ có thể mặc nó thao túng. Lê Duy và Trọng Mộc lập tức lui đến gần Lạc Tự Tuý, kéo hắn từ chỗ mấy khe hở đến nơi an toàn. Mà Diêu Duệ cứ nhìn trận chấn động này, cười to không ngớt.

Chướng khí màu đỏ sậm từ trong khe tràn ra, kèm theo tiếng gào khóc thảm thiết thê lương là vô số yêu ma chạy tứ tán.

Sắc mặt Trọng Mộc và Lê Duy nghiêm trọng dị thường, bọn họ lộ vẻ đã biết chuyện gì sắp xảy ra.

“Nữ nhân này điên rồi! Cả gan phá hư huyết khế!”

Trọng Mộc cắn răng trừng mắt nhìn Diêu Duệ.

“Ta điên rồi! Đã sớm điên rồi! Lúc người chết ta cũng phát điên rồi!” Diêu Duệ cười vang, giọng nói vô cùng luống cuống, “Người không có được, các ngươi ai cũng đừng mơ! Cái người từng lấy được, các ngươi đừng hòng tiếp tục hưởng thụ!”

Phá hư huyết khế là ý gì? Lạc Tự Tuý vẫn chưa thể phản ứng kịp, dưới chân lại truyền đến một trận rung động kịch liệt. Hắn vừa đảo mắt đã thấy một con rồng màu đỏ chạy khỏi mặt đất.

Lạc Tự Tuý kinh ngạc nhìn râu rồng dài nhỏ lay động, long nhãn sáng rực, sừng rồng kiên cố mạnh mẽ, lớp vảy trơn nhẵn lóng lánh ánh lửa và bộ vuốt sắc bén hơi cong, không kìm được mà mở to mắt. Hắn chưa từng ở gần như vậy để chiêm ngưỡng vẻ ngoài của loài sinh vật thần thánh này! Cảm giác lúc này, ngoại trừ chấn động, chỉ có kính nể.

Linh thú của tiên đế, cuối cùng phải ra ngoài à!

Không đúng, xích long vẫn tận tuỵ bảo vệ kinh thành tại sao đột nhiên mất khống chế chạy đi? Đây là thủ đoạn cuối cùng của Diêu Duệ sao?

Không có linh thú bảo hộ, yêu nghiệt tác loạn vô số, Giác Ngâm sẽ bị huỷ diệt. Tâm huyết của Vô Cực, đã hoá thành số không.

Cự long (rồng lớn) bay lên trời, chiếm cứ đám mây màu lửa đó, đôi mắt lấp lánh, đảo qua tất cả sinh linh dưới đất. Ánh mắt kia cao ngạo như vậy, coi thường tất thảy, rồi lại như… … Phẫn nộ ──

Không tốt! Vô Cực.

Còn chưa đợi Lạc Tự Tuý đứng vững, cự long há mồm, phun ra một hoả cầu đen sì, đánh thẳng vào cái hố chỗ thiền điện.

Lạc Tự Tuý ngây người nhìn, đã không còn nghe thấy âm thanh gì, cũng chẳng có cảm giác đất dưới chân rung chuyển. Trong tầm mắt của hắn giờ chỉ còn lại ngọn lửa màu đen, tựa như dòng nước chảy từ bốn phía, đốt mọi thứ thành tro bụi.

“Ngay cả hồn phách cũng bị thiêu bởi độc viêm (lửa)! Ngươi nghĩ ta muốn cho ngươi coi cái gì! Chính là cái này đó! Ha ha! Hồn phi phách tán! Hồn phi phách tán!!”

Hồn phi… … Phách tán… …

Y nói, cho dù có chết cũng sẽ nghịch thiên trở về.

Vô Cực, nếu ngươi hồn phi phách tán, còn trở về được không?

“Đây là kết quả của kẻ ngán đường! Đều đem đi bồi táng! Đều bồi táng cùng chúng ta!”

Xích Long hoàn toàn trở thành yêu thú, khẽ vẫy đuôi, miệng phun ra hắc viêm, đốt hết mọi thứ. Áng mây đỏ đen trên vòm trời hạ dần, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng khóc rống đau đớn, không dứt bên tai giống như ngày tận thế đến rồi.

Chỗ mà ánh mắt có thể nhìn tới, đều là một màu đen. Xa xa có tiếng người chạy loạn kêu thảm, được vài bước liền hoá thành một luồng khói nhẹ. Mùi da thịt bị thiêu cháy, mùi máu tươi, nồng nặc trong không khí.

Nhà cửa, cây cối, con người đều biến mất, hoặc rơi vào trong hắc viêm, có người rơi vào các khe hở trên mặt đất đang không ngừng rộng ra, còn không thì rơi vào nanh vuốt yêu ma.

Đây… … Chính là quang cảnh địa ngục.

Lạc Tự Tuý lấy lại tinh thần, nhìn Lê Duy cả người đầy máu. Mái tóc màu bạc đều dính phải máu, trên người lỗ chỗ vết thương, nét mặt chẳng hoang mang dao động. Mà trong cặp mắt kia, lại hàm chứa vô vàn thương xót và bất lực.

Lạc Tự Tuý dời tầm nhìn ── Trọng Mộc đang cầm ngọc khí tiếp tục công kích Diêu Duệ. Mặt Diêu Duệ trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười hài lòng. Nàng phát hiện ra ánh mắt của hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Đồng sinh cộng tử thế này, không phải sẽ thành một đoạn giai thoại sao?”

Lạc Tự Tuý không trả lời, chật vật đứng lên.

“Lê ngũ ca, huyết khế là cái gì?”

“Là khế ước do hoàng đế và linh thú ký, quốc sư làm người dẫn, là khế ước máu của ba người. Cái giá phải trả của huyết khế là tính mạng, người làm trái với huyết khế sẽ chết.”

Lẽ nào… “Nó cho rằng Liễu Thì quốc sư bội ước, nên sinh lòng phẫn nộ? Không có cách nào khiến nó an tĩnh lại sao?”

“Linh thú tức giận bỏ đi, không thể thu phục, chỉ có thể đợi chính nó trở về thế giới linh thú. Dù sao trên mảnh đất này, người có thể trao đổi với linh thú, chỉ có Liễu Thì sư thúc và Diêu Duệ.”

Nói cách khác, cũng chỉ có Diêu Duệ có khả năng tổn hại an nguy của Liễu Thì, huỷ diệt huyết khế, làm linh thú tức giận bỏ đi. Quá tin tưởng dẫn đến phản bội, e là quốc sư chưa từng nghĩ đến.

Lạc Tự Túy lặng yên. Những âm thanh kêu la thảm thiết vẫn liên tục vang lên trong đầu, cảnh tàn sát đẫm máu trong tầm mắt cứ tái hiện. Giác Ngâm như thánh cảnh ngày đó, nay còn đâu?

“Thập Nguyệt quân, phiền ngươi đem tứ công tử đi khỏi đây!” Thoái lui khỏi phạm vi công kích, Trọng Mộc bỗng nhiên nói.

Vẻ mặt Lạc Tự Tuý hơi lo, thấp giọng nói: “Một mình ngươi đối phó nàng?”

“Bản thân nàng ta đã trọng thương, hơn nữa ta còn một sát chiêu! Nhưng ta dùng chiêu này chưa thành thạo, sợ liên luỵ các ngươi, đi nhanh đi!” Trọng Mộc không quay đầu lại, dùng ngọc châm truy đuổi thân hình biến ảo của Diêu Duệ.

“Đã vậy, chúng ta đi trước. Gặp lại chỗ núi phía tây.” Lê Duy một tay cầm kiếm, một tay kéo tay áo Lạc Tự Tuý, không do dự thả người nhảy lên.

Lạc Tự Tuý không biết lời vừa rồi của Trọng Mộc là thật hay giả, đi thì lo cho y sẽ mất mạng trong tay Diêu Duệ, không đi sẽ phụ lòng tốt của y, cảm thấy rất do dự.

Trọng Mộc quay đầu lại cười, đôi mắt hoa đào híp lại: “Yên tâm, gặp lại chỗ núi phía tây.”

Diêu Duệ tìm được kẽ hở, dùng máu làm mũi tên bắn về phía y, căm hận nói: “Hết lần này đến lần khác cản trở ta! Chu Trọng Mộc! Nếu không phải ngươi! Đế Vô Cực và Lạc Tự Túy sao có thể sống đến hôm nay!”

Nàng đã nhận ra Trọng Mộc lúc đó cứu người từ trong trận pháp tà thuật của nàng, chẳng phải y càng nguy hiểm hơn sao? Lạc Tự Tuý bị Lê Duy mang đi, hai mắt không chớp nhìn người ở dưới tranh đấu.

Chỉ thấy Trọng Mộc lấy một món ngọc khí từ trong ống tay áo nữa, niệm vài câu chú ngữ, ngọc khí hoá thành một cây hồng anh ngân thương. (Cây thương màu bạc có tua rua đỏ – loại binh khí nổi tiếng của Dương gia tướng.)

Diêu Duệ cảm thấy hoảng sợ, hốt hoảng lùi ra, giống như đã biết rõ uy lực của trường thương: “Mẫn Diễn quả nhiên hiểu thấu nhược điểm của tà thuật!”

Ánh mắt Trọng Mộc cực kỳ lạnh lùng, hừ nói: “Tục danh của sư tôn ta há để ngươi gọi?” Dứt lời xoay cổ tay điều khiển trường thương. Cây thương màu bạc xoay tròn tạo ra hào quang mơ hồ, đâm về phía kẻ địch.

Diêu Duệ thảm hại né tránh, khó tránh khỏi hàn khí từ thân thương toả ra, tốc độ của nàng càng ngày càng chậm.

Trên mái hiên, Lê Duy mang theo Lạc Tự Tuý tận lực xông ra khỏi trận, nhất thời không ra được, còn bị một trận cuồng phong thổi tung không lại gần được.

Trọng Mộc nhìn thấy thế, lẩm nhẩm vài câu, nhảy lên chụp lấy ngân thương, kêu to: “Thập Nguyệt quân cứ mang theo y xông trận ra ngoài! Ta nhiễu loạn nàng để phá bớt thế trận!”

“U Minh hoả trận nào dễ ra vậy? Các ngươi cứ an tâm ở đây chết cùng với ta đi!” Diêu Duệ lau vệt máu bên khoé miệng, khuôn mặt vặn vẹo nói.

Lạc Tự Tuý và Lê Duy bị gió thổi như diều đứt dây, hoàn toàn không khống chế được động tác.

Trong lúc rối ren, Lạc Tự Tuý cúi mắt nhìn, cảm thấy mình càng lúc càng gần mấy cái khe hở, cười khổ dùng phong linh lực. Căn bản phong linh lực của hắn không phải đối thủ của cường phong trong trận, hai người dần dần rơi xuống.

Lê Duy đột nhiên dùng lực muốn hất hắn ra. Lạc Tự Tuý đã đoán trước y sẽ có hành động này, không suy nghĩ nhiều, trở tay nắm lấy cổ tay y. Loại thời điểm này, nếu hắn có thể ra khỏi trận cũng chẳng toàn thây. Mặc dù hai người hiện tại lâm vào hiểm cảnh, tỷ lệ xoay chuyển cũng không cao.

Lê Duy khẽ thở dài, không nói gì. Lạc Tự Tuý không quản mệt nhọc, liên tục tiêu hao linh lực của mình. Trời sinh Lạc gia có năng lực sử phong, nhưng tu vi hắn không cao, chống đỡ không được lâu. Thấy phía dưới khe hở như một cái miệng to khát máu, thay đổi suy nghĩ, dù sao yêu ma cũng ra rồi, bên ngoài còn nguy hiểm hơn bên trong. Nghĩ thế, hắn thấy nhẹ lòng hơn, nhìn về hướng Trọng Mộc.

Lúc này Trọng Mộc đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, một cây ngân thương càng thêm uy lực, không chừa bất kỳ đường lui nào cho Diêu Duệ.

Thêm vào lúc nãy hai người luân phiên xông trận cuối cùng đã có kết quả. Thương tích Diêu Duệ càng nặng hơn, lại không có cơ hội trị thương cho mình, đành miễn cưỡng ứng phó.

Giữa đất trời tối tăm, hai bóng áo trắng quần nhau, khó phân thắng bại.

Trọng Mộc bỗng lui mấy bước, tạo một tư thế mới.

Diêu Duệ cảnh giác nhìn, giơ tay lên, chuẩn bị công kích.

Trọng Mộc không cho nàng thời gian nhiều, đề khí công tiếp.

Lạc Tự Tuý nhìn thấy rất rõ, y nhanh tay lấy ra một cái tế khí (đồ cúng tế) bằng ngọc, bóp vụn, vẩy vào chỗ vết thương của Diêu Duệ. Nét mặt Diêu Duệ chợt thống khổ, vội vã tách ra. Trọng Mộc nào để nàng tránh, gắt gao theo sát, đồng thời rút kiếm chém vào đầu ngân thương. Một đạo bạch quang loé lên từ đầu mũi thương, vỡ thành nghìn vạn mảnh, thân thương còn sót lại biến thành một thanh lợi kiếm. (kiếm sắc bén)

Từ vũ khí công kích tầm trung biến thành vũ khí công kích phạm vi gần. Diêu Duệ vốn dựa vào cận chiến gắng gượng bảo vệ mình, bây giờ tình hình hoàn toàn đảo ngược. Ưu thế biến thành nhược điểm trí mạng, nàng đã không kịp chạy thoát. Trọng Mộc chém tới một kiếm, nhanh như ảo ảnh.

Lạc Tự Tuý không kịp nhắy mắt đã thấy máu tươi văng tung toé. Một cái đầu xinh đẹp bay qua một bên mặt hắn. Vẻ mặt kinh ngạc còn đọng lại trên gương mặt kia, hai mắt mở to oán giận.

Lạc Tự Tuý đột nhiên cảm thấy, cặp mắt đã mất đi ánh sáng hình như chuyển động, vô số oán giận xông vào trong đầu hắn. Cho đến khi nó bay qua khỏi hắn mới hồi phục tinh thần.

Đầu người trong hắc viêm hoá thành tro bụi, U Minh hoả trận tan biến, nhưng Xích Long nổi giận thì không ngừng.

Lạc Tự Tuý và Lê Duy rơi trên mặt đất. Trọng Mộc lạnh như băng dùng tay áo lau máu trên thân kiếm, vừa xoay người lại, tay chân đã rút ngắn, đổi thành gương mặt khả ái của tiểu đồng ba tuổi.

“Trọng Mộc, đi tới núi phía tây thôi.” Giọng nói Lạc Tự Tuý hơi khàn. Không thể trì hoãn nữa, nếu Xích Long đổi đối tượng trút giận, bọn họ nhất định tránh không được số phận bị biến mất.

Trọng Mộc không nhúc nhích, nói: “Sư tôn và các sư bá sẽ đến nhanh. Ta có mang theo tế khí thượng cổ, có thể giúp bọn họ một tay.”

“Muốn dẫn dụ nó đi?” Lê Duy hỏi.

“Nếu không như vậy, sợ rằng mảnh đất một khi chưa bị huỷ nó sẽ không từ bỏ.”

Lạc Tự Tuý cắn chặt môi, nhìn quang cảnh xung quanh, tro bụi dày đặc, buộc lại nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi cẩn thận.”

“Tứ công tử đừng lo, tên Đế Vô Cực đó đúng là tai hoạ ngàn năm, còn có Liễu Thì sư thúc… …” Trọng Mộc nói hai câu, không rõ tại sao ngừng lại.

“Ta không lo.” Lạc Tự Tuý mỉm cười, xoay người rời đi. Xích Long bỏ trốn, nói vậy Liễu Thì đã trả giá. Mà Vô Cực ── không, hắn không lo lắng, không thể lo lắng. Hắn… … Không thể nghĩ, không được nhớ đến, chỉ có thể đợi lời người nọ từng hứa.

Sau khi từ biệt Trọng Mộc, Lạc Tự Tuý và Lê Duy ngự phong về phía tây. Bởi vì lúc nãy hao tổn linh lực quá độ, tốc độ so với người thường không nhanh lắm. Vì vậy có thể nhìn thấy cảnh vật bên dưới rất rõ ràng. Máu tươi, xương cốt, tường thành đổ nát, mỗi trận gió qua làm khói đen cuồn cuộn, tro bụi tung bay.

Hai người đi rất vội, mặc dù có thoáng thấy bóng dáng yêu ma đang gặm cắn thịt người cũng không dừng lại. Dọc đường đi tử khí càng nặng, khiến lòng bọn họ càng thêm bất an.

Bay gần nửa canh giờ, vượt qua phân nửa toà thành, ngay cả một vật sống cũng không thấy. Lạc Tự Tuý ngẩng đầu nhìn Xích Long to lớn không ngừng phun ra hắc viêm, ánh mắt ủ rũ.

Đến khi lờ mờ thấy được cổng thành, mấy con yêu quái cả người vấy máu đang bao vây mấy người già và trẻ con, nhe răng trợn mắt, lộ ra những cái răng nanh dài nhọn. Mấy người già và trẻ nhỏ co rúm lại một nhóm, ánh mắt cầu cứu người đang đi qua. Những người còn sót lại trên phố làm như không thấy, cúi đầu vội vàng chạy ra khỏi thành.

Lạc Tự Tuý và Lê Duy nhìn nhau, dừng lại.

Lê Duy dẫn dụ yêu quái đi ra, chém giết từng con, Lạc Tự Tuý đưa người ra khỏi cổng thành, không ngừng chạy về hướng tây.

Chạy được một đoạn, cảm thấy an tâm rồi, Lạc Tự Tuý mới thả chậm tốc độ. Mọi người trong lòng cảm kích, khom người tạ ân. Hắn bước lên trước đỡ bọn họ dậy, giơ tay chỉ: “Mọi người chạy về phía ngọn núi trốn đi.”

“Ân công có biết trong thành xảy ra chuyện gì không?”

Thấy sự bất an và sợ hãi trên mặt bọn họ, Lạc Tự Tuý cười nói: “Có người trong thánh cung làm phản, nên gây ra tai hoạ. Chỉ cần Vân vương điện hạ đăng cơ, tất cả sẽ khôi phục bình thường.”

Chắc bị nụ cười của hắn trấn an, mọi người bình tĩnh hơn nhiều, sau khi hành lễ liền dẫn bọn nhỏ chạy đi.

Lạc Tự Tuý đứng tại chỗ đợi Lê Duy.

Không bao lâu, Lê Duy vọt đến, thu kiếm, nhàn nhạt nói: “Mới vừa rồi ta có gặp một thị vệ của Linh vương điện hạ. Theo y nói, Linh vương đã thoát hiểm, hiện nay đang ở trên Nguyệt Kỳ Sơn hạ trại. Lạc tứ, đệ đến đó đi.”

“Lê ngũ ca trở về sao?” Lạc Tự Tuý cảm thấy chua chát, hắn liên luỵ bọn họ quá nhiều.

“Hai người vẫn hơn một người. Huống chi, xếp đặt tế khí càng nhanh càng tốt.”

Lạc Tự Tuý gật đầu, nhìn y rời đi. Sau đó, một mình đi theo lộ trình.