Đang giữa buổi tiệc, Lạc Tự Tuý không thể khuyên y, còn bên kia lại là người không thể đắc tội. Nhất thời chẳng nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể nhíu mày.
Chuyện mờ ám như vậy, ai cũng đang lén lút quan sát, nhưng đối phương lại là thái tử, chỉ có thể vờ như không biết gì.
Thái tử lại giơ đũa lên, nóng lòng muốn thử xem sao.
Lúc Lạc Tự Tuý đang nhìn chằm chằm vào miếng cá chuẩn bị ném tiếp, hoàng hậu nhẹ nhàng nâng mi, lên tiếng ngăn cản: “Tiển nhi, ngồi im! Ngươi muốn làm gì?”
Thái tử buông miếng cá, vẻ mặt hài lòng: “Bẩm phụ hậu, nhi thần nghĩ hắn đói bụng rồi, chắc là muốn ăn gì đó cho nên muốn thưởng miếng cá vừa nãy. Không ngờ lại hụt tay.”
Lạc Tự Tuý âm thầm cắn răng, đứa trẻ này thật quá ngỗ nghịch, khi dễ người khác mà còn nói như là chuyện dĩ nhiên.
Hoàng hậu vẫn nhàn nhạt nói: “Vậy sao?”
“Thật đó. Này, ngươi tên gì? Lại đây, cho ngươi đồ ăn nè!”
Lớn chuyện rồi!
Lạc Tự Tuý quay đầu nhìn Lạc Vô Cực. Mặt của y chuyển từ hồng sang xanh, xem ra đã bị chọc tức. Mặc dù trước mặt Ninh Khương làm ra vẻ ngoan ngoãn, nhưng ở Lạc gia cũng được yêu thương. Dù không xiêm y lộng lẫy nhưng người trong Lạc gia đều đối xử với y như người nhà. Bây giờ bị người khác làm nhục như vậy, tánh khí cao ngạo của y nhất định không chịu nổi. Lạc Tự Tuý chỉ thầm cầu mong y nhẫn nhục một chút, không nên vùng lên đối kháng.
Còn phần — cái người không để ai trong mắt kia, ngày sau tính sổ cũng không muộn. Chỉ có điều mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
“Tiển nhi, không được hồ đồ!” Quý phi mắng.
Lạc Tự Tuý nhắm mắt, thở dài, mở mắt ra đã là khuôn mặt tươi cười. Đang định nói vài câu khách sáo để xoa dịu, một miếng lươn vàng ươm đập thẳng vào mặt hắn.
Không chần chờ, hắn nghiêng người né tránh, miếng lươn chỉ sượt qua mặt, rơi thẳng xuống đất.
“Tiển nhi!” Bầu không khí nhất thời thay đổi, tất cả mọi người ngừng động tác.
Thanh âm của hoàng hậu rõ ràng không vui. Mới vừa rồi còn nói vài câu thăm dò, làm dáng một chút, giờ thì hoàn toàn chỉ trích. Bị ánh mắt nhu hoà nhưng vô cùng sắc bén kia nhìn, thái tử dù nghịch ngợm đến đâu cũng chỉ biết rụt cổ lại, ngoan ngoãn cúi xuống ngồi im.
“Tiển nhi, mau xin lỗi Tê Phong quân.” Quý phi nhanh chóng thúc giục.
Thái tử ngước mắt, lén nhìn hoàng hậu một cái, sau lại nhìn Lạc Tự Tuý, ngẫm nghĩ một chút mới lên tiếng: “Tê Phong quân, xin lỗi, là ta càn quấy…”
“Không sao không sao.” Lạc Tự Tuý nhận khăn ướt từ người hầu, lau vết bẩn trên mặt nhìn thái tử khe khẽ cười nói: “Thái tử tuổi còn nhỏ, hiếu động là chuyện đương nhiên. Chắc là thấy Vô Cực và điện hạ gần bằng tuổi nhau, nên mới vui đùa một chút.”
Lau xong, hắn đặt khăn lên tay Vô Cực. Lạc Vô Cực nhanh chóng lau khô tóc, đưa khăn ướt lại cho người hầu, đầu càng cúi thấp hơn nữa.
“Hắn cũng quá bướng bỉnh.” Hoàng hậu than thở, ánh mắt lạnh lùng nhìn thái tử, “Tiển nhi, ngươi nếu còn càn quấy như vậy sẽ không đơn giản như lần này, nhớ kỹ!”
“Nhi thần đã biết, phụ hậu.”
Yến hội lại tiếp tục. Nhưng do chuyện vừa rồi, bầu không khí vẫn có chút quái lạ. Hoàng hậu cùng nữ phi, hoàng tử, công chúa sau thời gian một nén hương, tất cả đều đứng dậy.
Trước khi rời đi, hoàng hậu vẻ mặt ôn hoà gọi Lạc Vô Cực đứng lên để hắn nhìn một cái, cười nói: “Rất có khí chất tiên đồng”, sau đó ban thưởng một đôi khuyên tai ngọc bích nạm vàng, tặng Lạc Tự Tuý cây quạt có đeo một miếng mã não mà hắn vẫn mang theo bên người.
Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực tạ ân, ở trong yến tiệc cũng thấy hỗn độn vô vị. Xung quanh cũng không đoán được suy nghĩ của người khác càng khiến người ta bực bội. Không lâu sau, Lạc Tự Tuý đứng dậy cáo lỗi với bốn người kia, nói rằng thân thể yếu đuối dễ mắc phong hàn, có chút không khoẻ. Bốn người kia khách khí vài câu liền để hắn dẫn Lạc Vô Cực rời đi trước.
Đi đến phía sau Thiên Hồ đình, vẫn còn sớm. Đường Tam và Đặng nhi còn chưa tới. Hai người đi loanh quanh một hồi cũng chậm rãi đi trở về.
Lạc Vô Cực lúc đầu không hề nói chuyện, Lạc Tự Tuý nghĩ đến chuyện ngày mai, nên không lên tiếng an ủi hắn.
Mãi cho đến khi tới gần Tử Dương điện, ở ngoài hành lang, Lạc Vô Cực tức giận kêu lên: “Ngươi quả nhiên không phải cha ta!”
Lạc Tự Tuý cười khổ quay đầu lại: “Ngươi đã sớm biết, ta không phải là cha ngươi.”
Hành lang mặc dù có đèn lồng, nhưng lờ mờ như có như tắt. Hai người đều không nhìn được nét mặt đối phương, chỉ có thể nghe giọng điệu mà phán đoán tâm tình.
Lạc Vô Cực trong lòng chua xót, hai mắt đỏ lên, thấp giọng nói: “Cha ta sẽ không nói láo, sẽ không nói mấy câu khách sáo, không kìm nén giận dữ, để mặc cho người ta khi dễ!”
Lạc Tự Tuý dừng một chút nhưng không đáp.
Lạc Vô Cực thấy hắn không nói câu nào, kìm nén nước mắt, thanh âm kéo cao thêm vài phần: “Ngươi tuyệt không giống cha ta! Ngươi bịa đặt! Ngươi ngoài mặt trong lòng không đồng nhất!”
Lạc Tự Tuý biết rõ hắn không nhìn thấy vẫn lắc đầu một cái, thản nhiên nói: “Nếu ngươi ở trong hoàn cảnh của ta, ngươi chẳng lẽ không nói láo, sẽ không bằng mặt không bằng lòng? Ngươi xem những người đó là người nào? Chẳng lẽ muốn phát hoả lật tung bàn lên mới tốt?”
“Không! Đều không phải!” Lạc Vô Cực trong mắt là vô vàn thất vọng, nước mắt không kìm nén nữa mà trào ra, “Ngươi đối với mọi người đều giống nhau! Ngươi rõ ràng rất ghét ta! Lại giả dạng như quan tâm ta! Thích hình dáng của ta! Ngươi cho rằng giả vờ như thế, ta nhìn không ra sao?” Phát hiện mình ở trước người này không thể khống chế mà rơi nước mắt, hắn cúi đầu, ra sức dùng ống tay áo lau nước mắt: “Đừng có ra vẻ! Càng làm ta càng chán ghét ngươi! Ta không bao giờ phải ra vẻ như ngươi!”
Nói xong cũng lướt qua hắn đi mất. Thân hình hắn thật nhanh, chỉ nhìn thấy ngoại bào màu đen, nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Lạc Tự Tuý sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, xoay người nhìn hướng hắn rời đi, không nói nên lời.
Không sai. Cái gì là thật là giả, đối với người nào thật tình, người nào giả dối hắn cũng không phân biệt được. Hắn cho rằng đứa trẻ này chấp nhận hắn, chỉ cần đối xử với Lạc Vô Cực thật tốt, có một ngày hắn sẽ nghe lời mình. Vậy mà Lạc Vô Cực trưởng thành quá sớm, thập phần nhạy cảm, trực giác nhạy bén, vừa nhìn đã biết hắn dối trá.
Với Lạc Vô Cực, chưa từng nghĩ là thích hay không. Có lúc nghĩ Vô Cực là trách nhiệm, là gông cùm xiềng xích của hắn ở thế giới này, có khi lại không khỏi đồng tình với số mệnh cô độc.
Quả là dối trá.
Trước đây luôn cảm thấy chán ghét vẻ mặt của những người thân thích, trong lòng ghê tởm hắn như vậy mà ngoài miệng vẫn nói năng đàng hoàng. Bây giờ, trong mắt Lạc Vô Cực đại khái hắn cũng như vậy.
Không nghĩ tới, bất tri bất giác lại biến thành loại người mà bản thân mình căm ghét.
Lạc Tự Tuý chậm rãi trở về điện. Đến trước điện hắn nhìn thấy Đường Tam đang cầm lồng đèn đi về phía này, thấy hắn vội hỏi: “Công tử, sao sớm như vậy đã về?”
“Thân thể có chút không khoẻ.” Lạc Tự Tuý nhẹ giọng nói, nhìn ngắm bốn phía, một mảnh u tối, trong lòng chưa nghĩ tới ngoài miệng đã hỏi: “Có gặp Vô Cực không?”
“Không thấy.” Đường Tam cẩn thận đỡ hắn đi vao trong điện, “Công tử, người nên đi nghỉ sớm.”
Thật ra bị gió lạnh thổi cũng có chút khó chịu, Lạc Tự Tuý bỗng thấy đầu choáng váng, gật gật đầu: “Được.”
Đường Tam buông đèn lồng, gọi Nguyên nhi dìu hắn vào trong phòng ngủ, giúp hắn cởi áo, an bài hắn nằm trên giường, sau đó khơi than cho ấm.
Cảm thấy ngoài ấm trong lạnh Lạc Tự Tuý như mê man, từ từ nhắm hai mắt nói: “Đừng đóng cửa phòng ngủ… À, đun thêm nước nóng, nếu Vô Cực trở về, nói hắn tắm một chút…” Dứt lời cũng chìm vào giấc ngủ.
***
Trong đêm khuya, một bóng dáng nhỏ cùng áo choàng ẩm ướt lặng lẽ đi tới trước giường, nhìn người trên giường hai gò má ửng đỏ. Hồi lâu hắn áp trán mình lên trán người kia, nóng quá, nhiệt độ từ cái trán kia truyền tới. Hắn ngồi dậy, giơ tay áo lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên mặt người kia, thấy người hầu đang ngủ trên giường nhỏ phía ngoài, trên giường là một chậu nước đã lạnh. Hắn cũng không muốn đánh thức người khác, bước đến bưng chậu nước. Suy nghĩ một chút, hắn đưa tay ngâm vào trong nước, không bao lâu, nước kết một tầng băng mỏng. Không để ý bàn tay vì lạnh mà đỏ lên, hắn đem khăn mặt nhúng vào rồi vắt khô, đặt tên trán Lạc Tự Tuý.
Người nọ dường như ngủ không ngon, cứ lật qua lật lại, trong miệng còn lẩm bẫm gì đó hắn nghe không hiểu.
Hắn túc trực một bên, quan tâm thay khăn vài lần. Nhưng mà người nọ vẫn nhíu chặt mày, tựa rất thống khổ, gắt gao nắm chặt chăn.
Nhìn thấy y bị ác mộng quấn lấy, hắn có chút luống cuống. Nghĩ tới nghĩ lui, cúi người, nằm úp sấp ghé sát tai hắn cúi đầu gọi nhỏ: “Phụ thân, phụ thân…” Gọi vài tiếng, trên mặt khựng lại, dừng một chút mới nói: “Tự… Tuý, Tự Tuý, Tự Tuý…”
Người nọ nghe xong thanh âm của hắn, dần dần an tĩnh lại, ngủ thật say.
Đêm dài đằng đẵng, hắn đổi thêm vài lần khăn mặt, nhìn chằm chằm dung mạo người kia đang ngủ. Đêm đen như mực hoà cùng ánh mắt tĩnh mịch kia, hiện lên đau đớn, lại có bi thương, sợ hãi, cũng có… dựa dẫm.