Hắn vẫn nhớ rất rõ, lần đầu tiên ngồi ở đây nhìn thấy ảo cảnh đô thành trong lòng vô cùng vui sướng và luống cuống. Giống như một vật báu, như đưa hắn trở về chỗ cũ, cũng tượng trưng cho niềm kiêu ngạo của hắn.
Khi đó, hắn phong trần mệt mỏi từ phía tây mà đến. Vừa tránh né truy sát, vừa nhớ nhung người trong lòng. Để thoát khỏi kẻ địch, hắn cứ chạy theo vòng tròn, lúc đi lúc ngừng, mà vùng núi gần Giác Ngâm gần như chẳng có điểm dừng. Hắn căn bản chưa từng đoán rằng có một ngày Giác Ngâm lại đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.
Tường thành tuyết trắng, dưới nắng chiều như được dát một lớp lưu ly, giống như một cung điện giữa mây trời.
Hắn đứng một mình trên đỉnh núi, ngây ngẩn cười.
Cho đến thời khắc đó, hắn chưa bao giờ tỉ mỉ cân nhắc xem bản thân mình có bao nhiêu ham muốn ngôi vị hoàng đế kia, có thể vì nó mà làm những gì. Nhưng, nếu ngồi trong một cung điện như thế, hắn thấy đáng giá. Đáng giá với việc hắn tạm thời phải xa cách người kia, đáng giá tâm tư mà hắn bỏ ra để tranh đoạt, càng đáng giá với huyết mạch mà mình theo đuổi.
Đế Vô Cực đến, Vân vương điện hạ đến.
Đối thủ hình như rất e dè hắn ── không ngừng truy sát, không ngừng cản đường, không do dự, cũng chẳng nương tay. Vẫn không thể khiến hắn dừng lại.
Tìm lại những cựu thần, cả những người do hắn tự tìm được, còn có bề tôi của Đế Quân và tiên đế, đều ở xung quanh hắn. Lực lượng của hắn ngày càng mạnh, đã đủ cướp lấy toà thành này.
Vì sao đột nhiên nhớ lại những chuyện này? Trong bóng tối, hắn dừng bước, im lặng nhìn phía trước. Nơi đây vẫn chẳng có ánh sáng, không âm thanh, không mùi, một thế giới không có vạn vật, nhưng không giống lúc mới tới. Hắn cảm giác được, có người đang rất hứng thú quan sát hắn.
Hắn không lên tiếng, không có hành động gì, buông mắt đứng thẳng tại chỗ.
“Hình như ngươi nghĩ tới chuyện xưa thú vị nào đó.” Đột nhiên, giọng người đó vang lên.
Ở trong nơi này, ngay cả suy nghĩ của mình cũng bị khống chế? Hắn hơi nhướn mày, như trước không nói lời gì.
“Ngươi định đối xử thế nào với hai vị biểu huynh?”
“Biểu huynh?”
‘Huynh đệ’ danh xưng này dùng với bọn họ hơi buồn cười. Cái điểm chung duy nhất giữa bọn họ, chỉ có huyết mạch hoàng thất đang chảy mà thôi.
“Nói là đối thủ thì thích hợp hơn. Ngươi định thế nào?”
“Chưa từng nghĩ qua.”
“Cùng bọn họ tranh đấu năm năm, một chút cảm xúc cũng không có à?”
Hắn khẽ nâng mi, nhìn vào hư không, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Nếu nói ra, đó chính là bản lĩnh lôi kéo lòng người cao thâm của bọn họ.” Trong triều, đã khống chế được một bộ phận thần tử tiên đế, có thể kích động quân đội phản loạn; ở bên ngoài thì kéo Diêu Duệ về phe mình; trong giang hồ có một đám thích khách toàn là cao thủ nghe lệnh. Mỗi một bước đều vô cùng cẩn trọng, không có sai sót. Không thể phủ nhận bọn họ đúng là đối thủ lợi hại.
Người nọ khẽ cười: “Chỉ e ngươi quan tâm nhất, chính là vị tu hành giả phản bội kia.”
“Vì sao không quan tâm? Bọn họ có thể chống chọi đến hôm nay, gần như đều nhờ vào nàng.”
“Đó là số phận của nàng. Khắp nơi gây khó dễ cho ngươi, đều đã là thử thách định trước.”
Hắn cúi đầu cười thành tiếng, trong lời nói ẩn chứa hàn khí: “Sao vậy, ngươi không để ý chuyện tu hành giả của ngươi phản bội làm ác?”
“Nếu không phải nàng làm trái đạo lý, sao ngươi đến đây được?”
“Nói vậy…”
Hắc ám dưới chân rút đi, mặt đất trở nên vô cùng mềm mại, như giẫm vào đám mây. Hắn ngắm nhìn toà đô thành xinh đẹp rộng lớn dưới chân, hơi xuất thần. Tại đây, ngay giờ phút này dường như hắn nghe được tiếng kim linh trên toà tháp cao lay động, trong trẻo dễ nghe, như một khúc nhạc trong gió.
“Y đã chết.”
“Lúc nào?”
“Vừa rồi. Huyết mạch của y không đậm bằng ngươi.”
Hắn thoáng lắc đầu, trong bóng tối không thể thấy hình dạng người này: “Vì sao ta còn ở đây?”
“Ta chưa đánh giá xong, ngươi có thể trở thành một vị vua phục hưng hay không.”
“Cho nên đem ta giam cầm nơi đây? Ta đã kẹt nơi đây, còn nói chuyện phục hưng?”
“Nguyên nhân cũng vì tu hành giả kia… Ngươi muốn nhanh tỉnh lại?”
Hắn nhìn đường phố vắng vẻ dưới chân, híp hai mắt lại: “Ngươi muốn thế nào mới vừa lòng?” Lẽ nào hoàng đế phải ích kỷ nhất? Phải bỏ qua tất cả? Chỉ có quyền thế, không thể sống theo ý mình?
Người nọ im lặng.
Hắn cũng lặng im nhìn về phía hành cung, muốn từ nơi hồng trần nhơ nhuốc kia nhìn thấy bóng hình người hắn yêu thương.
Một lúc lâu, hắn đột nhiên phá vỡ trầm tịch: “Sắp khai chiến rồi.”
Người nọ thở dài một tiếng, sau đó thế giới trở về yên tĩnh.
. . .
Lúc Lạc Tự Tuý tỉnh lại, nghe thấy âm thanh trống điểm canh.
Mới giờ thìn, hắn ngủ không lâu. Mở mắt ra, đã thấy Lạc Tự Trì trầm tư bên cạnh, hắn khẽ mỉm cười. Có nhị ca nhà hắn ở bên, tâm tình dù rối loạn đến đâu cũng dần tĩnh lại. Sau khi nghỉ ngơi hắn trở lại như trước. Giờ nhớ lại, chuyện đêm qua như không có thật.
Lạc Tự Tuý lười biếng vươn vai, vén màn ra, nhìn bên án kỷ. Lạc Tự Trì đã đi rồi, trong phòng không có ai.
Yên tĩnh quá, hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt buổi sáng. Nhưng hai tình huống này hắn đều không thích.
Theo nghi thức an táng sẽ bắt đầu vào giờ tỵ kết thúc giờ dần. Tuy vừa ngủ dậy hắn không muốn bước vào Nhữ vương biệt phủ, nhưng thân là hoàng thất Khê Dự, không thể do hắn định đoạt.
Lạc Tự Tuý thở dài, đứng dậy. Sau khi tìm thấy lễ phục, đã thấy đôi song sinh rón ra rón rén chạy vào.
Không nghĩ tới sẽ đánh thức hắn, Lâm với Mạch ngẩng đầu lúng túng nhìn.
Thấy hai đứa cuống quýt giấu tay sau lưng, Lạc Tự Tuý hơi nâng mắt, mỉm cười: “Vừa hay, cha tìm mãi không thấy đồ tang, các con giúp cha đem tới hả?”
Hai nam hài lui đến chỗ tháp, khẩn trương nhìn hắn.
Một lát sau, Lạc Lâm trả lời: “Cha, người xấu chết rồi phải không? Đến cúng tế người xấu làm gì? Hơn nữa cha còn bị thương, lại ngủ ít, chi bằng ở lại hành cung đi cha.”
Lạc Mạch gật đầu không ngừng phụ hoạ: “Đúng á cha. Cha, đừng đi, hài nhi bồi người đánh cờ.”
Khó có được hai đứa con trai hiếu thuận như vậy, Lạc Tự Tuý cười một tiếng, lắc đầu: “Vết thương không sao. Tuy nói là đến cúng tế kẻ địch, bệ hạ sẽ đi với cha. Các con đều biết thủ đoạn của y lợi hại, không cần lo.”
“Tối hôm qua chẳng phải người đi cùng bệ hạ còn gì? Còn bị trúng bẫy.”
“Cha, đừng đi mà.”
Lạc Tự Tuý dở khóc dở cười nhìn hai hài tử rươm rướm nước mắt, tiến lên ôm lấy hai đứa.
“Không sao đâu.”
“Đều tại Lâm. Nếu không phải ngủ say như vậy, bị người ta bắt…”
“Không phải lỗi của con. Do cha chủ quan, mới khiến các con gặp nguy hiểm.”
Hắn trở về lúc hừng đông, thấy Lạc Lâm buồn phiền loay hoay trong sân. Lạc Tự Tuý vừa bôi thuốc vừa hỏi xem nó có nhớ được gì không, nó ngẩn người rồi chẳng biết gì. Suy nghĩ một lát, ấn tượng duy nhất là ngựa xông tới. Là ai dẫn nó ra khỏi cung, vào lúc nào nó nghĩ không ra.
Tất nhiên Diêu Duệ hành sự không có khả năng để lại dấu vết, hắn cũng không ôm hy vọng gì. Huống hồ, nếu nàng đã động tay vào ký ức của Lâm, miễn cưỡng nhớ lại chỉ khiến nó đau đớn.
“Cha, nhất định phải đi sao?”
“Sẽ về nhanh. Các con ở nhà chơi với thị vệ đi.”
Lạc Tự Tuý thay đồ tang, vụng về chỉnh quan đái (mão, thắt lưng). Y phục tàm tạm, buộc tóc chỉnh quan hắn đã học nhiều lần vẫn làm không quen. Điều này khiến hắn nhớ lại những ngày tháng ở Trì Dương. Khi đó, buộc tóc chỉnh quan hay những việc nhỏ nhặt đều có Vô Cực giúp, giờ nghĩ đến, những ngày tháng đó mới nhàn nhã làm sao. Khi nào mới có thể như lúc đó tự do tự tại? Con đường phía trước còn quá nhiều khó khăn.
Lạc Tự Tuý lộ ra một nụ cười khổ, giao hai nam hài cho thị vệ.
Dặn dò một phen, nhìn cặp song sinh gật đầu đáp ứng, hắn mới xoay bước đi ra cửa chính.
Trước cửa cung, đã thấy đội ngũ Khê Dự hăng hái đứng đó. Cờ xí rợp một góc trời, tràng phiên phấp phới, phô trương thái quá.
Đây nhất định là do Đàm chính ti bù lại chuyện thiếu lễ nghĩa đêm qua. Lạc Tự Tuý cười nhạt, chậm rãi bước lên một cái kim lộ được đoàn phiến với hoà tán che kín.
Hậu Khí Diễm ngồi giữa xe, không nhanh không chậm phe phẩy quạt, ra hiệu cho hắn ngồi cạnh.
Đợi Lạc Tự Tuý ngồi vào chỗ mình, Đàm chính ti bên ngoài hô một tiếng ‘Khởi giá!’, mã xa nghi trượng chậm rãi chạy về phía ngoại thành.
“Triều sớm kết thúc lúc nào?”
“Kéo dài khoảng hai khắc, rất thuận lợi.”
“Ngươi ngủ ngon không?” Không đến thăm hắn, chắc y bận nhiều việc. Lạc Tự Tuý lấy ấm trà, châm hai chén.
Hậu Khí Diễm uống trà, lườm hắn, cứ hết gấp lại mở cây quạt: “Ngươi bị thương vậy còn rảnh quan tâm ta sao?”
Lạc Tự Tuý cười khẽ: “Vết thương nhẹ, không sao.”
“Bị đâm bị bỏng gọi là vết thương nhẹ… Chậc, Lạc tứ, ngươi càng ngày càng coi rẻ an nguy của mình.”
“Nào có? Ngươi thấy ta không để ý an nguy của mình khi nào? Do mấy năm gần đây vết thương lớn nhỏ khá nhiều, chỉ nhiêu đây không bằng.”
Hậu Khí Diễm lắc đầu, rõ ràng không đồng tình.
Lạc Tự Tuý cười uống trà, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Trận hoả hoạn đã thiêu huỷ gần phân nửa nội thành, từ xa nhìn lại, phong cảnh càng ảm đạm. Giác Ngâm động lòng người mới thấy lúc đầu xuân nay đã đi đâu rồi. Hai phái cam lòng tham gia nghi thức phượng hoàng huyết, một phần vì muốn bảo toàn toà đô thành này. Nhưng chiến tranh chưa bắt đầu, Giác Ngâm đã không còn vẻ cũ.
Ước nguyện ban đầu của Vô Cực đã lãng phí, y vẫn còn đấu tranh với nghi thức, vẫn còn trong nguy hiểm. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, y tuyệt đối không buông tha bất kỳ ai liên can.
“Từ giờ ngươi có thể yên tâm hơn. Vô Gian quốc sư, Sơ Ngôn quốc sư và Mẫn Diễn quốc sư đều ra tay.”
Nghe thế, Lạc Tự Tuý hơi ngạc nhiên, nhíu mày: “Bây giờ chỉ còn Liễu Thì quốc sư trông chừng Vô Cực?”
“Không cần lo, Diêu Duệ không đến gần được. Đăng trận do bốn quốc sư hợp lực bày, cũng chỉ bốn vị quốc sư hợp sức lại mới có thể giải ra. Để tra rõ việc này, Liễu Thì quốc sư còn phái Diêu Duệ đi theo Vô Gian quốc sư.”
Lạc Tự Tuý yên lặng một lát, hỏi: “Các quốc sư chia ra?” Năng lực của Diêu Duệ khỏi phải bàn, còn tu luyện thêm tà thuật, các quốc sư lại không đề phòng, rất dễ gặp nguy hiểm.
“Sơ Ngôn quốc sư rời kinh, Vô Gian quốc sư quan sát Giác Ngâm đại trận, Mẫn Diễn quốc sư chủ trì an táng Nhữ vương.”
Nếu Mẫn Diễn quốc sư sinh lòng nghi ngờ, nhất định sẽ không bận tâm chuyện tình nghĩa hai trăm năm. Vết thương hơi đau, Lạc Tự Tuý buông ly trà, nhìn ra ngoài cửa sổ lại. Chỉ dựa vào năng lực của Trọng Mộc và Lê Duy chưa đủ, cần tìm thời cơ ‘thỉnh giáo’ Mẫn Diễn quốc sư.
Diêu Duệ cuối cùng đã học được bao nhiêu tà thuật? Với trực giác của hắn, không chỉ vẻn vẹn một quyển của Hiến Thần. Vậy thánh cung bốn nước đều cần thanh lý.
“Diễm, nghe nói về quyển trục tà thuật chưa?” Có thể quốc sư đều nói cho hoàng đế biết nơi cất giấu quyển trục.
Hậu Khí Diễm nhướng mày, cười cười: “Diêu Duệ học tà thuật? Nếu học hơn một quyển, chắc chắn không phải quyển của Khê Dự.” Dứt lời y tháo một miếng bạch ngọc bên thắt lưng ra.
Lạc Tự Tuý cầm lấy tỉ mỉ quan sát ── trên miếng ngọc trắng thuần này chi chít chữ: “Không lẽ đây là tà thuật?”
“Một phần thôi. Quyển trục Khê Dự chia làm hai, một nửa do quốc sư bảo quản, nửa còn lại do hoàng đế giữ.”
“Chữ quá nhỏ, căn bản nhìn không rõ.”
“Cho dù nhìn rõ, chỉ sợ không thể lý giải. Quyển trục của Khê Dự từng bị trộm, để phòng ngừa chuyện phát sinh lần nữa, Vô Gian quốc sư mới đem quyển trục hoá thành hai miếng ngọc. Khi ghép lại mới trở về trình tự ban đầu.”
Vật quan trọng vậy sao cứ bày ra ngoài. Lạc Tự Tuý thở dài: “Ngươi cứ mang bên hông vậy, lỡ mất thì sao?”
Hậu Khí Diễm cười: “Ngọc này có linh tính, chỉ thừa nhận Khê Dự hoàng đế. Huống chi ta thường mang nó, ai cũng cho rằng đây là trang sức thôi.”
“Nói như thế, quyển trục Trì Dương nguy hiểm nhất.”
“Đúng vậy. Ta sẽ hỏi Tiển nhi thử, để nó đi điều tra chuyện này.”
“Trực tiếp hỏi vị kia không phải nhanh hơn à?”
“Hỏi Tiển nhi cũng vậy thôi.”
Là sảo giác sao? Hậu Khí Diễm có vẻ đang tận sức kiểm tra năng lực của Hoàng Tiển. Thoạt nhìn, ngăn cách giữa y và Hoàng Hạo gần như biến mất. Lạc Tự Tuý khẽ cười, tâm tình cũng thả lỏng hơn. Khi hắn thay bọn họ lo lắng, Hậu Khí Diễm cũng âu lo giùm bọn họ, tư vị này thật không dễ chịu.
“Diễm, ta muốn nói cho ngươi biết một việc.”
“Nói đi, ta đang chờ nè.”
Cuối giờ thìn, xa giá dừng trước biệt phủ của Nhữ vương.
Trước cửa có mấy tiểu thị đang treo bạch phiên và đèn lồng ngừng động tác, lẳng lặng quỳ xuống.
Lạc Tự Tuý theo sau Hậu Khí Diễm, nhàn nhạt cong môi. Buổi triều xong sớm, hẳn đủ thời gian để bố trí phủ đệ, chứ không kéo đến bây giờ. Tất nhiên chẳng mấy ai để ý chuyện này.
Một vị quản sự quần áo gọn gàng từ trong cửa nghênh đón, quỳ trên mặt đất.
Hậu Khí Diễm chậm rãi nhìn quanh, nhướn mi hỏi: “Chủ tử nhà ngươi về phủ chưa?”
“Bẩm bệ hạ, Cảnh vương gia khó nén đau thương, sau khi hồi phủ liền nhốt mình trong tẩm điện. Nghi thức an táng Nhữ vương do tiểu nhân xử lý.”
Đàm chính ti hắng giọng: “To gan! Thánh thượng giá lâm, chỉ có một tên nô tài như ngươi đón.”
Sơ suất như vậy tất nhiên tổn hại tôn nghiêm hoàng thất Khê Dự, Hậu Khí Diễm và Lạc Tự Tuý bình tĩnh lướt qua quản sự đi vào.
Quản sự khom người theo sau, nhẹ giọng: “Tiểu nhân tự biết đã mạo phạm bệ hạ và Hoàn vương điện hạ, mặc bệ hạ xử trí.”
Hậu Khí Diễm và Lạc Tự Tuý coi như gã không tồn tại, bình thản ung dung đi vào chủ điện.
Quản sự theo một lúc, liền yên lặng lui mất.
Trong linh điện, Hoàng Hạo, Hoàng Tiển, Lê Duy, Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh, Đế Quân đều đã đủ mặt.
Lạc Tự Túy hướng hai vị hoàng đế hành lễ, sau đó ngồi cạnh Hậu Khí Diễm.
Một gã thị tòng mặt vô cảm rót trà, âm thầm trừng hắn một cái rồi cúi đầu lui xuống.
Bàn tay bị bỏng mơ hồ còn đau, Lạc Tự Tuý khẽ đẩy chung trà ra, nhìn linh điện. Mẫn Diễn một thân bạch y đứng giữa điện, hai tay nâng ngọc trượng, thấp giọng đọc cái gì đó. Bên cạnh bàn thờ, Trọng Mộc lần lượt bày đồ cúng, sau đó rót đầy nước.
Không lâu sau, mấy vị đại thần Hiến Thần cũng vào điện, vẻ mặt trang nghiêm ngồi xếp bằng hai bên linh đường. Cung Sâm và một số thần tử Vân vương phái cũng đến, lẳng lặng vào trong, đứng sau Đế Quân. Giờ này, khách khứa đã đến đông đủ, thân là chủ nhân nhưng Cảnh vương không xuất hiện.
Lạc Tự Túy hơi nhíu mày.
“Diễn trò gì đây? Cho dù bi thương khó nén cũng không thể chọn lúc này để đắc tội với ba vị bệ hạ chứ!” Hoàng Tiển cúi người, nhìn chăm chú chỗ vết thương hắn.
“Dù sao đắc tội nhiều rồi, đâu chỉ lần này.” Lạc Tự Tuý giấu hai tay vào áo, mỉm cười nói tiếp.
“Linh đường thiếu mười mấy người, chắc là đang ở trong tẩm điện ‘khuyên giải an ủi’ thôi.” Đế Quân nói, nét trẻ con ánh lên lo lắng, “Lúc này còn bàn bạc cái gì? Buổi triều lúc hừng đông đáp ứng rõ thẳng thắn.”
“Trở quẻ mới đúng dự liệu.” Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, “Chẳng qua, giờ làm cái gì cũng trễ rồi.”
Lạc Tự Tuý nhìn y trấn an: “Giờ lành sắp đến, mong Cảnh vương điện hạ chớ đau thương quá độ mà trễ thời gian.”
Chưa từng nghĩ, câu nói vô tâm vậy lại trúng.