Lê Duy trầm ngâm, rồi thản nhiên nói: “Đã là tà thuật, nhất định phải đề phòng hạ chú. Ta sẽ bài trí một hộ trận ở Vân vương phủ. Để phòng vạn nhất, Vô Cực, ngươi và các quan lại đều đến nghỉ lại ở trong vương phủ đi.”
“Đa tạ Thập Nguyệt quân tương trợ.”
“Lê ngũ ca, nhân vật đó có giống Trọng Mộc lúc đầu không?” Ninh Khương hỏi.
Lê Duy lắc đầu: “Không giống. Đây là một người đã tu hành, nếu không sẽ không biết đến sự tồn tại của tà thuật.”
Lạc Tự Tuý than thở: “Bốn nước có nhiều người tu hành tại thánh cung, người nghe nhắc đến tà thuật e đếm không xuể. Nếu muốn tra ra, nhất định tốn rất nhiều thời gian.”
Lê Duy thản nhiên: “Đúng vậy. Nhưng người này có thể thi thuật ở kinh thành, nhất định rất quen thuộc với Giác Ngâm đại trận. Có thể thấy được người này đã ở Hiến Thần trên mười năm. Nói vậy lúc này y cũng hao không ít linh lực, để cho an toàn nhất định không đi đâu quá xa. Điều tra bằng mọi cách, có thể tìm được dấu vết.”
Đế Vô Cực lạnh nhạt trả lời: “Trọng Mộc giành làm chuyện này rồi, cứ đợi hắn điều tra xem.”
“Sao ta nghe nói y không có gì tiến triển mà.” Hậu Khí Diễm nói, rủ mắt tỉ mỉ chọn xem để trà bánh ở đâu trên sạp, “Theo như trẫm biết, gần đây không chỉ có gia thần của Vân vương điện hạ bị ám sát, mà thuộc hạ của Nhữ vương và Cảnh vương cũng hao tổn không ít, càng khỏi phải nói đến các châu phủ huyện. Thủ đoạn tập kích đều khá tương tự, dứt khoát gọn gàng, vô cùng tàn nhẫn, khiến cho toàn bộ quan viên lớn nhỏ Hiến Thần đều thấy bất an. A, nếu là giang hồ thảo mãng dám đối nghịch với triều đình, Liễu Thì quốc sư chắc lo lắng lắm.”
Lạc Tự Tuý nhìn Đế Vô Cực. Theo tính tình của y, có thời cơ nhất định sẽ tận dụng. Nói vậy, người nên bỏ và có thể bỏ đều đã giải quyết rồi.
Đế Vô Cực không phản ứng gì, giống như chuyện này chẳng can hệ gì đến hắn. Hắn ngồi một bên giường, đem cháo đẩy đến gần Lạc Tự Tuý, ý bảo y ăn nhanh.
Gió đêm thổi từng cơn mát mẻ, mềm mại thoải mái, cũng thổi đi bớt lo lắng trong lòng. Lạc Tự Tuý khẽ cười, vụng về múc cháo, vừa định bỏ vào miệng đã bị Lạc Tự Tiết đoạt lấy.
“Nào, tam ca đút đệ.”
“Tam ca, tay trái của đệ không sao.”
“Đệ thuận tay phải mà —— người bên ngoài là ai?”
“Đệ!”
Ngoài cửa sổ, Lạc Tự Tỉnh lòi đầu vào, mắt đảo qua mọi người. Khi trông thấy Lạc Tự Trì rõ ràng có vài phần do dự, bất quá vẫn thả người nhảy vào, cười đến xán lạn: “Tam ca, nhị ca, đã lâu không gặp.”
Lạc Tự Tiết vờ như không, tiếp tục giành đút cháo, không để ý đến y.
Lạc Tự Tuý vừa đưa mắt ra hiệu vừa mỉm cười: “Tam ca không phải năm nào cũng đi Hạo Quang à. Tiểu ngũ, nhất định là đệ rước lấy không ít phiền phức rồi.”
Lạc Tự Tỉnh hiểu ý, nghiêm mặt: “Đệ sao dám để mấy huynh trưởng nhọc lòng? Tam ca, mấy hôm nay đệ không có nhàn rỗi đâu, đi điều tra khắp nơi. Những sát thủ ám sát tứ ca và Vô Cực lúc đó đúng là do một vị nhân sĩ giang hồ triệu tập. Nhưng không tiện tra xét nơi ẩn náu của người kia, vừa hay các huynh đã tới, chúng ta đi đi.”
Lạc Tự Tiết thấy Lạc Tự Tuý thực sự không muốn hắn đút ăn, đành bỏ cuộc: “Vậy đi thôi… Tiểu ngũ, đệ đến đây khi nào?”
“…”
“Thuần Hi bệ hạ đến chưa được nửa canh giờ đâu.”
“… Tam ca, hà tất để ý mấy tiểu tiết này? Ha ha, tứ ca, huynh dưỡng thương cho tốt nha. Thanh Ninh bệ hạ, các vị đại ca, chờ tin tốt của chúng ta thôi.”
Hậu Khí Diễm cười ôn hoà không gì sánh được: “Lạc ngũ công tử, nếu có tin gì, người đầu tiên biết nhất định phải là ta.”
Lạc Tự Tỉnh cũng cười ôn hoà như vậy: “Nếu các vị coi như ta chưa từng đến nơi này, tất nhiên ta biết gì nói nấy, mà nói thì sẽ nói hết.”
Mọi người mỉm cười, không nói gì coi như giao dịch hoàn thành.
Hai người rời đi, Đế Vô Cực quay đầu lại nói: “Các vị lên đường gấp rút, chắc chưa dùng cơm tối.”
Hậu Khí Diễm đang chọt chọt điểm tâm, không ngẩng đầu: “Trẫm ở đây ăn được rồi. Mấy món điểm tâm của Hiến Thần không tệ…”
“Ta cũng muốn ở đây.” Lê Duy cười, “Không ngại dùng bữa tối ở đây chứ?”
Ninh Khương và Lê Tuần cũng tán thành.
Đế Vô Cực nhìn phía cạnh cửa. Lạc Tự Trì từ đầu đến giờ chưa nói lời nào, mím môi một cái rồi xoay người rời đi.
Đế Vô Cực nghiêm mặt bước nhanh theo.
Không lâu sau, bữa tối được đem tới.
Lạc Tự Tuý ăn cháo trắng, nhìn các món ăn phong phú trên bàn, cảm thấy tiếc nuối bản thân chẳng có lộc ăn.
“Lê nhị ca và Ninh tam đệ cũng tới vậy ai bảo vệ bệ hạ?” Thế cục Hiến Thần biến hoá kỳ lạ, quả thật có chút nguy hiểm. Chẳng qua, Nhữ vương và Cảnh vương đã là ốc không mang nổi mình ốc, không có khả năng uy hiếp được ba vị hoàng đế.
“Bệ hạ định xuất hành đơn giản, là do chúng ta đến thỉnh cầu xin theo, đành mang cả đám cùng theo.” Lê Tuần cười nói, “Không phải là lâu ngày chẳng gặp đệ và tiểu thư đồng mà đến đâu.”
“Lạc tứ ca, huynh trước đây đi không từ biệt, đệ vẫn nhớ đó.” Ninh Khương cũng cười tủm tỉm.
Lê Duy nói: “Để giúp đỡ bọn họ, thái tử điện hạ đành ở lại cung.”
Nhắc đến chuyện cũ, Lạc Tự Tuý ít nhiều thấy áy náy: “Khi đó chọn thời cơ không đúng nên không kịp nói lời chia tay.”
“Trước đây phải lẩn trốn, càng ít người biết càng tốt.” Hậu Khí Diễm đang ăn hải đường tô mở miệng, “Cũng như bây giờ, càng ít người biết thương thế của Lạc tứ càng tiện hành sự.”
Lạc Tự Tuý liếc y, biết y đã có dự tính, không nhiều lời nữa.
Bóng đêm nặng nề, trong rừng đom đóm bay lượn như tô điểm thêm cảnh sắc chung quanh. Ánh trăng vằng vặc treo cao, soi bóng xuống dòng suối nhỏ.
Đế Vô Cực lẳng lặng nghe tiếng suối róc rách, nghiêng đầu nhìn Lạc Tự Trì: “Ta không làm tròn trách nhiệm…”
Lạc Tự Trì lạnh nhạt nhìn vào đám đom đóm bay trong rừng, trả lời: “Đây là sự lựa chọn của y.”
“Ta sẽ không để cho y có cơ hội chọn lựa vậy nữa.”
Nghe vậy, Lạc Tự Trì khẽ mỉm cười, lấy một khối bạch ngọc từ trong tay áo ra: “Cả hai cùng bảo vệ nhau không phải tốt hơn sao. Miếng ngọc này được thờ cúng trong thánh cung hơn trăm năm, có linh tính, ngươi mang theo đi.”
Đế Vô Cực nhớ tới năm đó y đưa cho Lạc Tự Tuý một miếng mặc ngọc, không nhịn được cười thành tiếng: “Lẽ ra phải để cho hài tử mang.”
Lạc Tự Trì cầm ngọc bội đặt vào tay hắn, khôi phục vẻ ảm đạm: “Ngươi luôn biết rõ mình muốn gì và phải làm gì. Cứ đi đi.”
Nhất thời, Đế Vô Cực nhớ tới những năm tháng y nghiêm khắc giáo dục, nhớ tới khi hắn còn bé được y chăm sóc ra sao, nhoẻn miệng cười. Từng cho rằng việc tranh ngôi hoàng đế này, nghiêm sư của hắn sẽ không tán thành. Hoá ra hắn sai rồi —— người Lạc gia đều tin tưởng hắn, chẳng liên quan gì đến chuyện hắn làm.
Vân vương Hiến Thần Đế Vô Cực, hay trong tương lai là Hiến Thần tân hoàng Đế Vô Cực, dù trước tên hắn có đặt thêm danh hào gì đi nữa, vẫn là người Lạc gia.
Lạc Tự Tuý miễn cưỡng ngồi dậy, dựa vào một bên giường, uống trà than thở: “Vậy là ta ngủ hơn mười ngày… Ba vị bệ hạ cũng nghỉ lại ở hành cung?” Các vị bệ hạ đều hạ mình mà đến một toà hành cung, thực sự thất lễ. Một phần vì ngự uyển của hoàng gia Hiến Thần đã bỏ hoang lâu ngày nên không còn nơi nào để các vị này đến nghỉ ngơi.
Hậu Khí Diễm hơi nhíu mày: “Biết vậy, ta đã đến sớm hơn.”
Lạc Tự Túy cười đáp: “Có sớm nữa cũng một ngày chứ mấy.” Nếu xong cái tình kiếp này, hắn coi như hoàn toàn an tâm. Nhưng mà, sự thật hiển nhiên không phải như vậy. Trận đại hoả đó nhất định sẽ phát sinh. Kiếp nạn vẫn còn.
Hậu Khí Diễm nhìn hắn, giống như nhìn ra được điều gì nhưng không nói.
Lê Duy đột nhiên duỗi tay, cầm lấy cổ tay hắn, khe khẽ nhíu mày.
“Thế nào?”
“Không chỉ ngoại thương, còn có nội thương… Hình như không nhẹ.”
“Đệ còn tưởng do ngủ lâu nên khí huyết không thông chứ.”
“Nếu đã tập võ, tứ ca, huynh phải thường xuyên vận khí đả thông huyết mạch mới đúng.”
“Lạc tiểu tứ, đại khái nội lực của đệ không bằng lúc trước. Sao vậy, Vô Cực không nói với đệ mỗi ngày phải vận khí tiểu chu thiên một lần?” (Tiểu chu thiên là đường kinh mạch chạy từ huyệt Nhân Trung xuống huyệt Thừa Tương, chạy thẳng qua huyệt Đản Trung rồi sau đó tới nhiều mạch lắm…, wikipedia Phép đạo dẫn là ra nha, tại dài lắm, sợ bỏ vào đây cũng không ai đọc.)
“Hình như có nói qua, đệ không lưu ý lắm.”
“… …”
“Nói ngươi không lưu ý, chi bằng nói ngươi thật ra chẳng quan tâm có thành cao thủ hay không.” Hậu Khí Diễm cười khẽ, quan sát người trên giường, “A, khi đó —— hôm nay cũng vậy, đều không phải có một tuyết thế cao thủ sao?”
Lạc Tự Tuý ngửi hương trà, nâng mắt nhìn phía ngoài cửa.
Thẳng đến phía ngoài cửa hiên, Đế Vô Cực đang bưng cao điểm bay qua. (Mấy em nó không có đi bộ đâu)
“Bệ hạ, bây giờ ta rất là lưu ý đó.”
“Vậy sao? Các quốc sư cũng sắp đến rồi, chắc bọn họ có linh đan diệu dược gì đó trị nội thương.”
Ninh Khương và Lê Tuần ngồi một bên đánh cờ, Lê Duy ngồi xem, cả ba đều rất thoải mái.
Hậu Khí Diễm uống trà xong, nhìn Đế Vô Cực nói: “Mười ngày rồi ngươi không nghỉ ngơi rồi vậy mà còn có thể yên lặng như vậy, đúng là bất thường.”
Đế Vô Cực rót cho y một ly trà nữa, mỉm cười: “Bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi.”
“Bây giờ tinh thần ta rất thoải mái, chưa buồn ngủ. Nếu không phải Lạc tứ đang bị bệnh thật muốn cùng y đánh ván cờ.”
“Bệ hạ, người đánh với Vô Cực đi.”
“Nói phải, đã lâu không thấy tiểu thư đồng đánh cờ, chẳng biết đến cảnh giới nào rồi.”
“Bệ hạ chê cười.”
Kết quả là, những người thăm bệnh với người chăm sóc bệnh nhân đều chăm chú xem ván cờ, gạt bệnh nhân qua một bên.
Lạc Tự Tuý ngồi khá xa, không nhìn thấy thế cục, cảm thấy tiếc nuối đành nằm xuống. Nhớ lại hôm nay nhị ca không nói gì hết… Cũng không cần phải nói, dù sao hắn cũng rõ rồi.
Sắc trời đã gần sáng, chẳng biết tại sao vẫn rất buồn ngủ. Rõ ràng đã ngủ nhiều như vậy rồi —— quả nhiên bị thương làm thân thể mệt mỏi.
Nghe tiếng đánh cờ, Lạc Tự Tuý hơi cong khoé môi nhắm mắt lại.
Ánh mặt trời ấm áp lan toả.
Lạc Tự Tuý mở mắt, nhìn thấy Hậu Khí Diễm chiếm cứ nhuyễn tháp, lười biếng phe phẩy quạt, Lê Duy ngồi cạnh bàn cờ, nhắm mắt dưỡng thần.
“Lê nhị ca và Ninh tam đệ đâu rồi?”
“Theo tiểu thư đồng đến Vân vương phủ. Nói là muốn kết giao với cái gì mà nam tử hào sảng.”
Vậy hẳn sẽ ‘tiện đường’ đến đại doanh luôn. Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng cười: “Bệ hạ, Lê ngũ ca, các người cũng đi nghỉ đi.”
“Chúng ta được tiểu thư đồng nhờ chăm sóc ngươi.”
“Trọng Mộc hôm nay chưa đến.”
“Nói đến tên nhóc con Trọng Mộc này, nếu không có y ở đó, ngươi và tiểu thư đồng lúc đó chỉ sợ không toàn thây trở ra.”
Nhóc con? Nếu để đương sự nghe được từ này, không biết sẽ có phản ứng thế nào. Lạc Tự Tuý cười khổ, đang nghĩ cách đổi đề tài, một tiểu đồng ngân phát hai ba tuổi đẩy cửa vào, giọng non nớt vang lên: “Tứ công tử khoẻ hơn chưa?”
Bốn vị quốc sư cũng đến, theo phía sau mọi người là một vị ngân phát mỹ nhân, mắt hạnh môi anh đào, dịu dàng trầm tĩnh.
Trọng Mộc vui vẻ vội chạy đến đầu giường, thì thầm với người bị thương: “Ta lúc nào cũng nhớ đến tứ công tử! Tên hỗn trướng Đế Vô Cực kia không nói ta biết ngươi bị thương!”
“Không sao, bị thương không nặng.” Khó lắm mới quen được bộ dáng thiếu niên của Trọng Mộc, hôm nay so với ngày thường còn nhỏ hơn, hơn nữa hình như còn che giấu chuyện mình tự ý tăng trưởng hình dáng. Lạc Tự Tuý than nhẹ, nhìn phía Mẫn Diễn đang khom lưng bày các quân cờ. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không biết vị này bình thường quản lý đồ đệ nhà mình như thế nào.
Mẫn Diễn thản nhiên nâng mắt, một đôi yêu đồng khẽ dời, cười nói: “Đồ nhi, ngươi tới Giác Ngâm cũng nhiều ngày rồi, suốt ngày bận rộn chuyện chi? Mà ngay cả tứ công tử bị thương cũng không biết?”
Trọng Mộc quay đầu lại, mang theo ảo não: “Sư phụ, nếu không phải Đế Vô Cực tuỳ tiện phân công con, muốn con toàn lực điều tra trận thế tại bắc doanh, làm sao đến giờ con mới gặp tứ công tử? Hừ, vất vả lắm mới tra được đầu mối, lại kéo dài đến lúc này.”
Liễu Thì lắc đầu: “Trọng Mộc, con không phải người nước ta, không nên tìm hiểu quá sâu. Huống hồ, con thân là người tu hành, cũng không nên can thiệp nhiều vào chuyện bọn họ.”
Sắc mặt Trọng Mộc hơi đen, lẩm bẩm: “Con đã rõ, sư thúc. Nhưng… Trận thế kia rất kỳ lạ, hình như là tạo ra bằng tà thuật…”
Bốn vị quốc sư đều nhìn sang, y giả vờ như không thấy, cẩn thận bắt mạch của Lạc Tự Tuý, vội vàng hỏi: “Tứ công tử, đám thích khách này có phải rất kỳ lạ không?”
Lạc Tự Tuý đảo mắt nhìn các vị quốc sư, gật gật đầu: “Người đó không chỉ lập Bộ phong trận, còn có một lưỡi kiếm vô hình tẩm độc.”
Liễu Thì kinh động, nhất thời lo lắng: “Là sơ suất của ta, liên luỵ tứ công tử.”
Ngân phát mỹ nhân vẻ mặt áy náy, đến gần làm lễ: “Diêu Duệ xin lỗi điện hạ. Sư phụ đã đem điện hạ giao phó cho ta, ta lại lơ là.”
Thấy nàng hổ thẹn, Lạc Tự Tuý cười nhạt: “Là Vô Cực ngạo mạn, không liên quan gì đến Liễu Thì quốc sư và Diêu Duệ tôn giả. Hơn nữa thương thế không nặng.”
Hắn nói chưa xong, Sơ Ngôn đột ngột nắm cổ tay hắn bắt mạch.
Lát sau, y lấy ra một lọ thuốc: “Ngoại thương chỉ cần tiếp tục dùng thuốc sẽ khỏi, nội thương lại nặng hơn rất nhiều. Dùng thêm thuốc này, dưỡng ba bốn tháng sẽ không đáng ngại.”
“Đa tạ Sơ Ngôn quốc sư.”
“Vậy nội thương này do Bộ phong gây ra.” Hậu Khí Diễm đột ngột nói, “Tiểu thư đồng cũng phải dùng thuốc chứ.”
Trọng Mộc hừ lạnh: “Cái tên đó da dày thịt béo, tu vi nội lực đã gần đến tuyệt cảnh, dùng thuốc chi nữa.”
Mẫn Diễn phẩy vạt áo trước qua một bên, cười: “Mới vừa rồi thấy khí sắc y không tệ, chớ lo.”