Lạc Tự Tuý kinh ngạc. Người trước mắt thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, tuấn mỹ phi thường, một đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười. Vừa quen mắt vừa xa lạ.
Thấy hắn không nhận ra, thiếu niên than thở, nhắm mắt rồi lại mở ra.
Hai mắt hai đồng tử, giống thần không phải thần, giống yêu chẳng phải yêu, so với khí tức vừa nãy hoàn toàn khác hẳn.
“Trọng Mộc…”
Trọng Mộc cười đến hoa đào bay loạn: “Nhận ra rồi.”
Lạc Tự Tuý giờ mới nghĩ đến, Đế Vô Cực mời Trọng Mộc tới hỗ trợ từ lâu, tất nhiên y phải ở Giác Ngâm. Nhưng Đế Vô Cực không nhắc, hắn cũng quên mất. Mà lúc trước đồng hành với Trọng Mộc đều là hình dáng bé trai năm tuổi, hắn đã quen với bộ dạng đó, giờ gặp phong cách thiếu niên này đúng là chịu không được.
Đế Vô Cực trừng mắt: “Hắn chỉ nhớ được bộ dạng vốn có của ngươi.”
Nụ cười trên mặt Trọng Mộc biến mất, lạnh lùng đáp: “Ai không có lúc tuổi nhỏ?”
Lạc Tự Tuý cười khổ trong lòng. Hắn còn cho là tình cảm của bọn họ đã khá hơn rồi, hôm nay gặp được mới biết trước giờ chẳng khác gì. Nhân lúc xung đột còn chưa đến mức uy hiếp tính mạng, hắn chen lời: “Những đồ cúng tế này đều là đồ hiếm thấy sao?”
Trọng Mộc quay đầu lại, cười khanh khách: “Người thời xưa dùng để thờ cúng, bây giờ muốn mua cũng không tìm ra.”
Đã là bảo vật, mới một thỏi bạc đã đem người ta đuổi đi rồi, hình như không hợp tình hợp lý cho lắm. Lạc Tự Tuý lắc đầu.
Trọng Mộc hiểu được ý nghĩ của hắn, hai mắt đảo một vòng, cười đến vô hại: “Đối với người biết dùng là bảo vật vô giá, với người bình thường chẳng qua là mấy khối ngọc, vài cục đá thôi.”
“Những đồ này có tác dụng gì?”
“Đây đều là đồ cúng tế trước khi bốn nước thành lập, đều coi như thần vật. Vừa tăng linh lực, có thể bảo vệ đại trận, cũng có thể triệu hồi linh thú. Nhưng dùng chúng phải cẩn thận, bằng không sẽ bị phản phệ, cái được chẳng bù nổi cái mất.”
Lạc Tự Tuý nhìn y gói kỹ mấy món đồ lại, cất vào trong tay áo, xoay người muốn đi, liền gọi: “Trọng Mộc, ngươi có việc quan trọng phải làm?”
Đuôi lông mày Đế Vô Cực khẽ động.
Trọng Mộc quay đầu cười: “Hôm nay không có.”
“Cùng đi dạo thôi.”
“Cũng được.” Nụ cười tươi rói sáng lạn, sánh ngang với ánh mặt trời.
Đế Vô Cực cố nén cảm giác muốn rút kiếm, lạnh lùng như cũ.
“Vô Cực, ở gần Linh vương phủ có một hoa viên để thưởng ngoạn, đúng không?”
“Thưởng ngoạn? Không tệ không tệ, thời tiết này có thể ngắm hoa sen.”
“Vô Cực, ngươi biết đường chứ?”
“Ừ.” Hai người hay lắm, hết lần này đến lần khác tung hứng. Đế Vô Cực liếc Trọng Mộc, không muốn nói nhiều.
Lúc tiên đế còn sống, từng thưởng cho thái tử một du viên. Đế Quân từ bỏ chức vị thái tử, trở thành Linh vương, chỉ còn lại hai nơi. Một là Linh vương phủ hiện tại, hai là một nơi nằm ở ngoại thành hướng đông nam, đã hoang phế lâu ngày.
Nhưng hoang phế cũng đồng nghĩa với tĩnh lặng. Ba vị khách dạo chơi trong du viên, được một canh giờ cũng chẳng nhìn thấy ai.
Cảnh sắc trong vườn trái lại không tệ, không người chăm sóc cũng có cái hay của nó. Lạc Tự Tuý đứng bên hồ nhỏ, phe phẩy quạt, thưởng thức hoa sen.
Đế Vô Cực và Trọng Mộc ở trong một cái đình cách đó chừng một trượng, một người trầm tĩnh, một người tươi cười.
“Nhiều ngày như vậy, ngươi vẫn chưa tra ra nội tình?”
“Hừ, đã bỏ thù oán cũ đến Giác Ngâm là nể mặt ngươi lắm rồi, còn ở đó bắt bẻ?”
“Nếu không có bản lĩnh tra ra, ngươi về Hạo Quang đi.”
“Đế Vô Cực, muốn chọc giận ta, trăm năm sau đi.”
“Ta nói thật. Thay vì giao cho ngươi, không bằng để cho người khác.”
“Nếu ngươi có thể mời được người khác, cũng không ăn nói nhã nhặn đến mời ta, ha ha ha.”
Tia lửa bắn tung toé.
Đế Vô Cực hai mắt tối lại, lạnh lùng nói: “Ta với ngươi tuy có hận cũ, nhưng ta không coi thường năng lực của ngươi. Nếu ngay cả ngươi cũng không giải quyết được, ta cũng không cho là mời người khác sẽ tra được. Nhưng, nếu ta phái nhiều người đi điều tra, dù sao cũng có kết quả hơn cứ dở dang như hiện tại.”
Trọng Mộc thu nụ cười, nhìn dáng vẻ thanh thản của Lạc Tự Tuý: “Ôi, hôm nay sao nói chuyện bằng giọng điệu vương gia thế này. Ngươi nghĩ rằng hôm nay ta đến để lãng phí thời gian chắc?”
“Hành động theo cảm tính, không lãng phí là gì?”
“Không phải. Ta lâu rồi không gặp tứ công tử, cùng y du ngoạn cũng là việc nên làm. Nhân tiện tạo cớ cho hai người bên nhau không đúng sao?”
Bạch mao hồ ly chết tiệt! Im lặng một lát, Đế Vô Cực cố nén khó chịu trong lòng: “Rất khó giải quyết?”
“Đâu chỉ khó giải quyết. Ngươi thiết trận ở nam doanh tuy khó phá, nhưng miễn cưỡng vẫn được. Thận thế ở bắc doanh hoàn toàn đi ngược lại với phương pháp thiết trận bình thường. Trận thế kia không tính là phức tạp, nhưng không có cách phá.”
“Ngươi chưa từng nghe các quốc sư nhắc đến sao? Phương pháp thiết trận tương phản.”
“Sư phụ thật có đề cập qua. Nhưng chúng ta là người tu hành không thể tiếp xúc với tà thuật. Chúng ta tu hành là để phụng dưỡng thần linh, trở thành đồ đệ của thần. Nếu tập tà thuật sẽ rơi vào ma đạo. Đương nhiên, cũng có người vì linh lực cường đại mà tu luyện tà thuật, bất quá, gần vạn năm nay chưa có ai dám thử. Dù sao, đau đớn khi bị yêu ma gặm nhắm linh hồn vượt quá sức chịu đựng của con người.”
“Bọn họ có thể tìm được người tu luyện tà thuật?”
“Tà thuật không chỉ có thiết trận, còn có chú thuật và thuật điều khiển yêu ma. Linh thú gia tăng bảo vệ kinh thành nên yêu quái không thể xuất hiện, nhưng ở ngoài kinh phải cẩn thận. Chú thuật cũng vậy. Nhưng nếu không biết được giờ khắc ra đời của người đó, muốn nguyền rủa cũng không được.”
Đế Vô Cực nhíu mày, thấp giọng nói: “Sinh thần của Tuý…”
Trọng Mộc nhìn hắn: “Không sai, bọn họ biết rất rõ sinh thần của tứ công tử. Năm năm qua, hầu như hàng tháng y đều bị người khác trớ chú (nguyền rủa). May là bên người y luôn mang theo một khối bảo ngọc —— chắc là linh vật được thờ cúng mấy trăm năm trong thánh cung Trì Dương, thay y cản bớt tai hoạ.”
“Hộ bộ Trì Dương không có ghi chép sinh thần của y, không phải trước đây ngươi nói cho bọn họ biết sao?”
“Ra là Hộ bộ… Vốn bọn họ không thể tra được chính xác giờ giấc, mà sinh thần của tứ công tử và Thanh Ninh bệ hạ đều do ta từng bước tính ra. Ta không có nói với ai điều này.” Sắc mặt Trọng Mộc trầm xuống.
Ánh mắt Đế Vô Cực đột nhiên lạnh lẽo.
Hai người im lặng một lát.
“Tính ra sinh thần người khác không phải việc người thường có thể làm.”
“Đúng vậy, người tu hành dù ngộ tính cao đến đâu, cũng không có khả năng tính ra sinh thần, nhìn trộm thiên cơ. Bọn họ hẳn cũng tìm được một ‘Ngân phát đồng tử’.”
“Nói như vậy, cả ta và chư thần đều có khả năng bị nguyền rủa?”
“Đây là trong kinh, không phải lo. Hơn nữa, tính sinh thần chẳng dễ dàng gì, nguyền rủa giết ai đó sẽ tiêu hao không ít linh lực.”
Đế Vô Cực nghĩ đến Cung Sâm rời kinh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lúc này, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện không ít hơi thở kỳ lạ. Hắn cấp tốc dò xét chung quanh, bay tới bên cạnh Lạc Tự Tuý, rút Toái Nguyệt ra.
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, mấy trăm hắc y nhân đột ngột xuất hiện, sát khí bủa vây, đánh tới hai người.
Rất nhiều ẩn vệ hiện thân đấu với hắc y nhân. Trọng Mộc thấy Đế Vô Cực và Lạc Tự Tuý bị vây giữa hắc y nhân, bỗng thấy không ổn, lo lắng phóng ra một luồng linh lực tiến vào trong đám người.
Kiếm nhiều quá, rất nhiều người, mà toàn là cao thủ.
Lạc Tự Tuý chật vật tránh trái tránh phải. Từng đường kiếm của sát thủ chẳng cần phải nói, tất nhiên toàn là chiêu trí mạng, hắn cơ bản không có cơ hội rút nhuyễn kiếm ra phòng ngự!
Đế Vô Cực bảo vệ Lạc Tự Tuý vừa đánh vừa lui, mũi kiếm Toái Nguyệt phóng ra ngọn lửa màu xanh, đốt cháy những nơi chạm qua. Ngay cả như vậy, cũng không chống nổi thích khách từ bốn phương tám hướng bủa vây.
Liếc mắt thấy đại bộ phận ẩn vệ đều tử nạn, thần sắc Đế Vô Cực càng lạnh hơn, ôm lấy Lạc Tự Tuý nhảy lên. Hắn định ngự phong chạy đi, phát hiện tiếng chém giết xung quanh càng lúc càng xa, định thần lại đã rơi vào Bộ phong trận.
Đế Vô Cực nhíu mày. Hôm nay quá khinh xuất, hắn và Trọng Mộc đều ở đây vậy mà không phát giác ra đối phương đã bày Bộ phong trận!
Trong trận cuồng phong gào thét, bóng người lay động. Đế Vô Cực và Lạc Tự Túy đều nâng cao cảnh giác.
Kiếm bủa vây khắp nơi, lại như huyễn ảnh. Đế Vô Cực trái chống phải ngăn, thương tích không ngừng tăng thêm.
Lạc Tự Tuý chỉ có thể dùng ám khí cản địch, nhìn y phục y dần dần bị máu nhuộm đỏ, trong lòng càng lúc càng khó chịu. Nếu không phải hắn cố đòi rời kinh, cũng không rơi vào tình cảnh này! Nếu chỉ một mình y, có nhiều thích khách hơn nữa cũng không thể đả thương y! Hắn cảm thấy sợ hãi, không thể trơ mắt nhìn y rời khỏi mình, không thể trơ mắt nhìn y biến mất trong biển máu và lửa đỏ!
Lẽ nào đây là tình kiếp?!
Đột nhiên, một đạo hàn quang tự trong gió lao ra. Không phải thanh kiếm hữu hình, cũng không mang theo sát khí, khiến người ta không biết!
Nghiêng người muốn rút nhuyễn kiếm ra Lạc Tự Tuý thoáng nhìn thấy lưỡi kiếm vô hình này, không suy nghĩ gì liền đưa tay lên chắn trước ngực Đế Vô Cực.
Đau nhức kéo đến, Lạc Tự Tuý cắn chặt răng, vận khí đánh trả lưỡi phong kiếm.
Máu tươi tuôn trào, huyết nhục tung bay, có thể nhìn thấy cả xương trắng.
“Tuý!”
Đế Vô Cực gầm nhẹ, trong lòng hừng hực lửa giận.
Hai tay giữ lấy Lạc Tự Tuý đem y kéo ra khỏi trận. Sau đó, hào quang chói mắt bắn khắp bốn phía, người hay cảnh trong phút chốc đều hoá thành hư không.
Đau quá… Cánh tay phải như bị chém đứt rồi.
Lạc Tự Tuý dựa vào người Trọng Mộc, sắc mặt trắng bệch. Hắn có thể cảm giác được sự tê dại từ cánh tay lan khắp người, mà đau đớn chẳng hề giảm bớt.
Lưỡi kiếm vô hình kia còn có độc, nếu Vô Cực bị ám toán, tuyệt không có khả năng sống. Cuối cùng là ai? Ai âm thầm điều khiển Bộ phong trận?!
“Tứ công tử!” Giọng nói của Trọng Mộc bên tai, hắn có thể nghe nhưng không đáp lại được. Cả người không còn khí lực, ngay cả tầm nhìn cũng mơ hồ. May là vừa rồi có ăn hai viên thánh dược giải độc, nếu không tánh mạng của hắn cũng kết thúc rồi. May là lúc đó ép Tự Tỉnh liên hệ ám hành sử…
“Tứ công tử!”
Du viên bị huỷ, xung quanh trăm trượng không còn bất kỳ vật sống nào.
Đế Vô Cực thu lại linh lực, vội chạy đến bên người Lạc Tự Tuý, nhìn thấy máu đen đầy đất, nín thở, đau thương đến cực hạn.
Trọng Mộc ngẩng đầu, thấp giọng: “Độc tính đã tạm thời được khống chế… Hình như tứ công tử có uống thuốc giải độc, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cánh tay bị thương quá nặng, nhưng ta đã nối lại gân mạch kịp lúc.”
Đế Vô Cực im lặng ôm lấy Lạc Tự Tuý, ngự phong nhảy lên giữa không trung. Trọng Mộc theo sát phía sau, khuôn mặt u tối.
Lên xuống vài cái, hai người đã về đến hành cung.
Trong hành cung còn sót lại vài kỵ vệ doanh đều giật mình, nhìn bọn họ cả người máu me đi vào tẩm điện.
Đế Vô Cực đứng cạnh giường, mặt không thay đổi nhìn Lạc Tự Tuý tái nhợt.
Trọng Mộc cẩn thận tẩy rửa vết thương, bôi thuốc, lại tỉ mỉ băng bó.
“Vừa nãy, bọn họ tận dực muốn dồn ngươi vào chỗ chết, phái đến mấy trăm tuyệt đỉnh cao thủ, còn vận dụng Bộ phong trận và thuật biến hoá. Vốn là không có sơ hở, nhưng không tính được ta sẽ ở đó. A, ngươi chết thế nào, hay chết lúc nào với ta không quan trọng, chớ liên luỵ tứ công tử.”
Đế Vô Cực mím môi, nhìn ái nhân đang hôn mê.
Trọng Mộc đứng dậy, khẽ cười, bốn con ngươi âm hàn không gì sánh được. “Đế Vô Cực, người kia cứ giao cho ta. Ngươi cũng nên phản kích đi.”
Dứt lời, hắn đắp chăn cho Lạc Tự Tuý, trong giọng nói nhẹ bẫng không có chút dao động: “Ở đây cũng giao cho ta.”
Đế Vô Cực lúc này mới dời ánh mắt, nhìn chằm chằm hắn.
Hai người đối diện trừng nhau, đến khi nghe Lạc Tự Tuý vô thức rên đau, mới kết thúc xung đột.
Đế Vô Cực nhắm mắt, hồi tưởng lại cảnh người yêu bị thương, sát ý bốc lên, lên đến cực điểm rồi như lắng lại. Lát sau, hắn mở mắt ra, thấp giọng: “Ban ngày không thể bỏ chuyện bên Vân vương phủ, Tuý sẽ do ngươi chiếu cố.” Hắn sẽ không quên, người này so với quyền lực địa vị gì đều quan trọng hơn; hắn sẽ không quên, người này cho dù có phải bỏ mạng cũng phải bảo vệ. Dám cả gan thương tổn người của hắn, phải trả giá gấp trăm ngàn lần!