Túy Trường Sinh

Chương 112




Đến gần bọn họ, có không ít hài tử vẫn còn có phụ mẫu chăm sóc. Xem ra, hai đứa trẻ này là cô nhi hoặc bị người thân bỏ rơi. Sinh mệnh bị uy hiếp, dù là ai cũng lo mạng mình, đây chính là bản năng sinh tồn. Nhưng dù thế nào, người bị người nhà vứt bỏ đều rất thống khổ và tuyệt vọng.

Lạc Tự Tuý lấy lương khô trong người ra, đi đến chỗ hai đứa nhỏ.

Cho đến khi hắn ngồi xổm trước hai đứa, hai đôi mắt bé trai chuyển hướng, nhưng trong đó chỉ có đờ đẫn.

Hắn lặng im, đem lương khô nhét vào tay chúng nó.

Ánh mắt cặp sinh đôi lưỡng lự giữa hắn và lương khô, cuối cùng trong mắt cũng có ánh sáng, cầm lấy thức ăn nhai ngấu nghiến.

Lạc Tự Tuý nhìn chúng nó, chậm rãi đứng lên.

“Lương thực ít, mỗi ngày một người chỉ được chia một ít cháo và màn thầu. Hơn nữa hai đứa trẻ này không người chăm sóc, lấy được thức ăn cũng sẽ bị người khác cướp mất.” Cung Sâm ở sau lưng hắn lên tiếng.

Lạc Tự Tuý như trước nhìn hai bé trai, mặt mày hơi cong lên: “Cung đại nhân, có thể đưa bọn nó vào thành không?”

“Tuy bọn nó không nhiễm bệnh, nhưng cũng phải đề phòng vạn nhất.”

“Để cho bọn nó một mình ở trong quân một thời gian, xác nhận không bị nhiễm bệnh có thể đem đến chỗ ta. Ta đang thiếu thị đồng.”

“Như vậy… Cũng được.”

Hai đứa trẻ mở to hai mắt.

Người đang mắc kẹt trong tuyệt vọng, chỉ cần có người chịu đưa tay nhất định sẽ được cứu.

Kiếp trước, hắn muốn nhưng không có được. Không có được và cũng không có ai tình nguyện. Bất quá, dù thật sự có người muốn cũng chẳng cứu được hắn. Vậy đi, kiếp này… Hắn muốn trở thành người đưa tay ra.

“Các ngươi đi theo ta.”

Đi dọc theo tường đất, không bao lâu đã thấy một cái hàng rào cách ly. Sau hàng rào có chừng trên trăm binh sĩ.

Cung Sâm giơ lệnh bài thông hành lên, hàng rào từ từ mở ra.

Bên trong tường cách đó không xa chính là nam doanh của Vân vương.

Đế Vô Cực không ở trong doanh trại, nên Lạc Tự Tuý không muốn ở lại, đổi một con ngựa mới, để hai bé trai ở lại rồi chạy về hướng thành Giác Ngâm.

Nhìn từ xa, phù điêu trên thành Giác Ngâm như sống lại. Theo truyền thống của Hiến Thần, mỗi vị đế hoàng sau khi kế vị sẽ khắc hình linh thú của mình lên tường thành. Cho đến tận bây giờ, linh thú hùng tráng nhất chính là phù điêu Xích Long của tiên đế. Con rồng uốn lượn trên tường thành, đầu đuôi cách nhau một cánh cổng thành, trăm vị công tượng (thợ thủ công) mất một năm để điêu khắc xong.

Đến gần cửa thành, Lạc Tự Tuý kéo dây cương, quả thật nhìn thấy đầu rồng và đuôi rồng.

Cửa thành rộng mở, nhưng không người ra vào.

Bốn phía kinh thành đều bố trí phòng ngự, ngoại trừ thương lữ, không ai có thể vào thành.

Tình hình suy tàn của Giác Ngâm cũng nằm trong dự liệu. Cả nước đều không ổn định, kinh thành ngay cả có linh thú bảo hộ cũng không có khả năng bảo toàn.

Vừa bước vào thành mấy bước, có một đội xe ngựa từ trong chạy ra, cản lại bọn họ.

Dẫn đầu là một trung niên nam tử để râu dài, hai mắt híp thành một cái khe nhỏ, cười rất ôn hoà.

Khoé mắt Lạc Tự Tuý nhìn thấy Cung Sâm muốn cười lại không cười, biết rõ người tới không tốt, trong lòng âm thầm đề phòng.

“Tạ đại nhân sáng sớm muốn ra khỏi thành sao?” Cung Sâm cũng cười híp mắt.

Vị Tạ đại nhân này hiển nhiên không coi y ra gì, trực tiếp nhảy xuống ngựa, đi tới trước ngựa Lạc Tự Tuý, chắp tay hành lễ, cười nói: “Vị này có phải là đặc sứ đại nhân, Lạc tứ công tử. Hạ quan là Lễ bộ thị lang, phụng lệnh Nhữ vương và Cảnh vương điện hạ ở đây nghênh đón đại nhân, mời đại nhân trú tại hành quán phía tây.”

Quả nhiên đã chuẩn bị rồi mới đến. Lạc Tự Tuý nhìn những vệ binh mặc giáp cầm trường thương trong tay đằng sau gã, trong lòng cười nhạt. Nếu hắn không đi, chắc bọn họ cũng cưỡng ép?

“Đa tạ ý tốt của hai vị điện hạ.”

Hắn sao có thể bước vào long đàm hổ huyệt?

“Thế nào, đặc sứ đại nhân đã định nghỉ lại ở hành quán của Vân vương điện hạ à?” Trong lời nói tỏ ý bất mãn.

Lạc Tự Tuý lắc đầu cười, nói: “Ta xin nhận tâm ý tốt của các vị điện hạ, nhưng ta sẽ ở hành cung.”

Lễ bộ thị lang ngẩn người, không ngờ Lạc Tự Tuý đưa ra yêu cầu muốn ở hành cung của hoàng tộc. Gã muốn mở miệng nhắc nhở sự chênh lệch thân phận, nhưng không tiện mở miệng, đành liếc nhìn Cung Sâm.

Lạc Tự Tuý nhíu mày, im lặng giữ lễ.

Cung Sâm mím môi, trực tiếp phớt lờ ánh mắt ‘tha thiết’ của đối phương.

Sau một lúc, Lễ bộ thị lang đại nhân không nhịn được nữa: “Đại nhân, hành cung này…”

Đột nhiên một thị vệ sau lưng Lạc Tự Tuý giơ cao thanh đao, giận dữ: “Bọn ngươi còn muốn cản đường đến khi nào? Đây là đạo đãi khách của Nhữ vương và Cảnh vương sao?”

“Hạ quan thất lễ, nhưng…”

“To gan! Ngài ấy là Hoàn vương điện hạ Khê Dự ở hành cung có gì sai!”

Lễ bộ thị lang sửng sốt nhìn Lạc Tự Tuý, vội vàng nửa quỳ nửa thi lễ nhận lỗi: “Không dám, không dám… Điện hạ, mời.”

Cung Sâm hiển nhiên cũng bất ngờ, nhìn Lạc Tự Tuý nở nụ cười.

“Không phiền Tạ đại nhân, có Cung đại nhân ở đây rồi.” Lạc Tự Tuý vẻ mặt ôn hoà, thấy phía trước nhường đường nên thúc ngựa đi tới.

Hành cung ở phía bắc nội thành Giác Ngâm hoang phế nhiều năm, mặc dù gần đây có tu sửa qua, cung điện lầu các vẫn quá cũ kỹ.

Hoàn vương điện hạ tự chọn một cung điện nhỏ ở chỗ hẻo lánh trong hành cung.

Sau khi chọn chỗ xong, hắn an nhàn ngồi bên hàng hiên thưởng thức trà và đọc sách.

“Tứ công tử… Điện hạ, ngài được phong hoàng tộc từ khi nào? Vì sao chưa từng nói với hạ quan…” Cung Sâm đứng cạnh đó, hỏi.

Lạc Tự Tuý ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười: “Chuyện xảy ra đột ngột, với lại ta cũng không tình nguyện nên mới không nói.”

“Đột ngột?”

“Trước khi đi, bệ hạ cưỡng chế gia phong.”

Ép người ta làm hoàng thất, cũng chỉ có vị kia mới làm ra được. Lúc đó hắn đến ngự thư phòng chỉ muốn chào từ biệt, nào biết Hậu Khí Diễm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném ra một cái chiếu thư lớn tiếng phong hắn làm vương. Hắn kinh ngạc không thôi, cứ ngây ngẩn cả người, cả thánh chỉ cầm cũng không chắc.

Đợi khi hoàn hồn, hắn nghĩ các đại thần nhất định không đồng ý. Dù hắn kết giao với Hậu Khí Diễm nhiều năm cũng không đủ công tích để phong vương. Bọn họ nhất định không chấp nhận.

Nhưng mà hắn quên mất một điều —— đây là Khê Dự, mà trong cung đình Khê Dự chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Các vị trọng thần trong ngự thư phòng hơi kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục binh thường, còn vô cùng nhiệt tình hưởng ứng quyết định của bệ hạ. Bọn họ với Thanh Ninh bệ hạ cùng một giuộc, hoàn toàn không để ý đương sự bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, cao hứng bừng bừng biểu hiện tán thành. Cứ như Khê Dự có thêm hoàng tộc là chuyện vui động trời vậy.

Hắn đoán sai tầm ảnh hưởng của Hậu Khí Diễm rồi…

Rủ mắt mỉm cười, Lạc Tự Tuý hớp miếng trà. Hậu Khí Diễm hẳn đã có dự liệu từ trước. Để bảo vệ hắn an toàn, chỉ có biện pháp phong hắn làm hoàng thất Khê Dự mới thoả đáng.

“Cung đại nhân đừng lo lắng đến an nguy của ta. Xin chuyển lời đến Vân vương điện hạ, các bệ hạ đã xuất phát, nửa tháng sau sẽ tới Giác Ngâm.”

“Vâng, hạ quan lập tức bẩm báo.”

“Cung đại nhân không cần câu nệ, ta đã quen được mọi người gọi là ‘tứ công tử’.”

“Vậy, cứ theo ý tứ công tử. Tại hạ cáo từ.”

Để sách xuống, Lạc Tự Túy nhìn phía ngoài hành lang.

Bạch liên trong hồ nở rộ. Bên hồ là dương liễu lả lướt, phong tư yêu kiều.

“Bùi trang chủ, ngài khoẻ chứ?”

Dưới cây liễu, chính là Bùi Thuỵ một thân y phục xám ôm kiếm, mỉm cười: “Điện hạ hảo nhãn lực.”

“Dọc đường đa tạ trang chủ. Nếu không có sự âm thầm tương trợ của trang chủ, ta sẽ không thể bình an vô sự mà ngồi đây.”

“Tứ công tử quá lời, tại hạ cũng không giúp được gì nhiều, kỵ vệ doanh Khê Dự đúng là danh bất hư truyền.”

Lạc Tự Túy châm một ly trà, làm động tác mời.

Bùi Thuỵ đứng dậy, chậm rãi đi tới.

“Trang chủ cùng bọn họ…” Dù sao cũng là nơi huấn luyện sát thủ, những người đó ắt phải nhận ra ám khí của hắn.

Bùi Thuỵ ngồi xuống, nâng chung trà lên, lơ đễnh cười: “Tại hạ đã sớm phản bội sư môn. Trước đây được thu dưỡng bởi vì có tố chất làm binh khí, chứ không phải giao tình sâu nặng gì.”

“Phản bội? Năm năm trước sao?” Lạc Tự Túy có chút kinh ngạc. Hắn còn tưởng rằng chuyện năm năm trước không có người thứ tư biết được.

Bùi Thuỵ nâng mắt nhìn hắn, cười: “Lúc trước cho rằng Nhữ vương và Cảnh vương là người đáng để hợp tác, sau khi đánh một trận với Vân vương điện hạ cảm thấy y mới là người có thể làm đế vương, nên rời khỏi liên minh kia.”

“Từ nay về sau không liên can gì với triều đình?”

“Đúng vậy. Nếu tứ công tử gặp nạn xin cứ phân phó.”

Giang hồ hiệp sĩ quả nhiên rất trọng ân nghĩa. Có điều năm năm trước, ân nghĩa là bọn họ thiếu chứ không phải y. Lạc Tự Tuý khẽ cong khoé môi: “Khi đó trang chủ từng cứu hai chúng ta, hôm nay thật không biết lấy gì báo đáp.”

Bùi Thuỵ cúi đầu bật cười, ngừng một chút, nói: “Tại hạ chỉ mong sớm ngày nhìn thấy tứ công tử và Vân vương điện hạ chung tay xây dựng Hiến Thần.”

Lạc Tự Tuý ngỡ ra, cũng cười theo.

“Trang chủ muốn lưu lại ở Hiến Thần sao? Nghỉ lại ở hành cung chứ?”

“Đa tạ ý tốt của tứ công tử, tại hạ còn có việc bận, phải tiếp tục đi về phía đông.”

“Mấy ngày mấy đêm đi gấp như vậy, nghỉ tạm một đêm cho hồi phục.”

“Không cần. Tứ công tử cẩn thận, tại hạ cáo từ.”

Buông ly trà, người đã mất dạng. Lạc Tự Tuý vẫn nhắm mắt thưởng thức trà. Gió nhè nhẹ thổi qua, hắn nhìn quyển sách bên cạnh, không còn tâm tình đọc nữa, miễn cưỡng nở nụ cười.

Sắp đến giờ ngọ, Lạc Tự Tuý trở lại tẩm điện, chuẩn bị xong giấy mực, đang định vẽ tranh, chợt nghe tiếng thị vệ huyên náo bên ngoài.

“Điện hạ, Nhữ vương, Cảnh vương mời ngài đến phủ dự tiệc.”

Trong dự liệu rồi, bọn họ còn khẩn cấp hơn cả Vân vương điện hạ. Lạc Tự Tuý cười cợt, đặt cây bút trong tay xuống. “Phải là ta đến bái phỏng nhị vị điện hạ mới đúng. Mời người đưa tin đến đây.”

“Vâng!”

Người đưa này này rất quen mắt, là vị Lễ bộ thị lang sáng nay. So với lần đầu gặp gỡ, gã đã thu liễm không ít, thậm chút có hơi cẩn trọng thái quá.

“Hạ quan mạo muội, quấy rầy nhã hứng của điện hạ. Điện hạ đường xa đến đây, hai vị điện hạ nhà ta muốn tận sức chủ, mời ngài đến vương phủ dùng cơm trưa.”

Tự xưng là chủ, thực sự không khách khí chút nào. Lạc Tự Tuý nghiêng người sang, nhìn y cười: “Đa tạ hai vị điện hạ.”

“Vậy, mời điện hạ xuất phát thôi, hạ quan đã chuẩn bị xe ngựa.”

Kỵ vệ doanh thị vệ chắn trước mặt Lạc Tự Tuý: “Điện hạ nhà ta cưỡi ngựa thành thục.”

“… Vậy…”

Nhìn đối phương khó xử, Lạc Tự Tuý bật cười: “Nếu đã chuẩn bị, vậy cứ ngồi xe đi.”

“Điện hạ, không phải không thích ngồi xe sao?”

“Không sao.” Chỉ không tiện ngắm cảnh thôi.

“Vâng.”