Túy Trường Sinh

Chương 108




Hoàng cung Khê Dự, ngự hoa viên.

Sương sớm chưa tan hết, hàng loạt tia nắng nhỏ xuyên qua màn sương chiếu xuống mặt hồ. Mặt hồ bình lặng lấm tấm vệt sáng. Bên cạnh hồ tiếng đàn sáo rộn vang, các thiếu nữ uyển chuyển nhảy múa. Âm nhạc du dương, còn thoang thoảng tiếng ca, vũ đạo làm say lòng người của các thiếu nữ tuyệt sắc khiến mọi người chìm vào mê say.

Cảnh đẹp, người đẹp, âm thanh của thiên nhiên, cực lạc nhân gian đại khái cũng không hơn lúc này.

Trong điện, người sắp làm hoàng đế nâng ly rượu, nghiêng người tựa vai bằng hữu, như say như tỉnh nhìn vũ cơ nhảy múa mà cười.

Nhận thấy ánh mắt của bệ hạ, các thiếu nữ đỏ mặt, nhảy múa càng thêm quyến rũ.

Cảm thấy sức nặng của người bên cạnh, Lạc Tự Tuý thầm nghĩ: Vào lúc này rồi còn có mỹ nhân ca múa bên cạnh, làm chuyện mình thích, không hổ là Hậu Khí Diễm – Thanh Ninh bệ hạ sắp đăng cơ.

“Thế nào, không hay?”

“Không, đây mới đúng là thập lục thiên ma vũ.” Sự mềm dẻo và dáng người uyển chuyển của các thiếu nữ này càng tăng thêm tư vị. Năm đó ở Trì Dương cũng huấn luyện ra thập lục thiên ma rất xuất sắc nhưng vẫn thua các vũ cơ diễm lệ này.

Lạc Tự Tuý mỉm cười, nhấp một ngụm rượu.

Các thiếu nữ trong điện vẻ mặt ngượng ngùng, sóng mắt lưu chuyển, bộ dáng hờn giận ngây ngô, động lòng người không gì sánh được. Có mấy người bạo gan vừa múa vừa tiến lại gần phía trước, không dám bất kính với bệ hạ đành chuyển hết sang Lạc tứ công tử mà thi triển sự mềm mại đáng yêu.

Lạc Tự Tuý tỉnh bơ thản nhiên cười. Thật sự lúc đầu hắn không biết cách đối mặt với các thiếu nữ xinh đẹp này, nhưng lâu ngày cũng tạo thành thói quen. Vũ cơ của Hậu Khí Diễm có thể coi như các nữ tử mạnh dạn. Trong buổi dạ yến ở Tề vương phủ, các nàng cứ như bươm bướm bay lượn nhảy múa giữa bàn tiệc, khéo cười đẹp làm sao. Các nàng khá hứng thú với hắn, phát hiện hắn không thể tự nhiên như có như không ứng đối với sự khiêu khích của các nàng, Hậu Khí Diễm còn bằng lòng để các nàng trêu chọc hắn. Lúc đầu còn cố gắng bình tĩnh, bây giờ đã thành thói quen thản nhiên chờ đợi, hắn còn không biết đã vượt qua bao nhiêu cái dạ yến ‘đáng sợ’ thế này.

Lạc tứ công tử ngồi im không nhúc nhích, thậm chí độ cong khoé miệng đều không đổi, các thiếu nữ tiến lên hơi thất vọng lui xuống.

“Chậc chậc, ngươi cuối cùng cũng có bộ dáng của một thế gia công tử rồi.” Hậu Khí Diễm khẽ cười, uống cạn sạch một chung rượu.

Cái này với thế gia công tử thì liên quan gì? Lạc Tự Tuý không lên tiếng, ngửi ngửi mỹ tửu, liếc về phía Sử Khiên đang ngồi bên trái.

Sử Khiên hiểu ý, khẽ gật đầu, lên tiếng nói: “Bệ hạ, Văn Tuyên bệ hạ và Thuần Hi bệ hạ sắp đến, ngài nên sớm chuẩn bị đi nghênh đón nhị vị bệ hạ.”

“Không phải nói mời hai vị đó đến ngự hoa viên sao?”

“Đúng là vậy, bệ hạ ngài cũng phải để cho ca vũ ngừng lại chứ? Như vậy không hợp với lễ nghi.”

“Hai vị bệ hạ kia cũng không phải người lạ, lễ nghi gì đó sẽ không cần.”

“Bệ hạ…”

“Ái khanh, ngươi là Lại bộ thượng thư, quản chuyện bên Lễ bộ làm gì? Lại bộ rảnh rỗi vậy à?”

Lại bắt đầu uy hiếp? Nghe nói thế, người ở một bên quan sát là Lạc Tự Tuý không nhịn được mà lộ ra nét thông cảm. Ở bên cạnh Hậu Khí Diễm, mỗi giây mỗi phút hắn đều cảm thông sâu sắc với các vị đại thần. Nếu vị này không phải chỉ theo ý mình, giả vờ không nghe, không để ý đến tấu chương khuyên can của Lễ bộ thượng thư, cần gì phải phiền đến Lại bộ? Thần tử Khê Dự đều rõ ràng, chỉ có Sử Khiên đại nhân ít nhiều gì còn thuyết phục vị bệ hạ này gánh lấy trách nhiệm của mình. Sử Khiên đồng ý sự nhờ vả của các đồng liêu, không ngại cực khổ mà đáp ứng kỳ vọng của bọn họ, cũng là một loại vất vả.

“Vi thần không dám quá phận. Chỉ là…”

“Ái khanh đừng lo, cứ xem như đây là tiệc tẩy trần cho hai vị kia.”

“Nếu là tiệc tẩy trần, phải cử hành lúc chập tối. Sáng sớm đã bắt đầu vui đùa, hình như không đúng.”

“Ái khanh, ngươi đây là đang trách trẫm ham mê không đúng sao?”

“Trong lòng bệ hạ hiểu là tốt rồi.”

Đúng là nhìn hết nổi mà. Lạc Tự Tuý thu lại nụ cười, ưỡn ngực, dùng lời lẽ chính nghĩa nói với Hậu Khí Diễm: “Bệ hạ, theo lễ tiết, bây giờ ngài phải đứng ở hoàng thành đợi nghênh đón hai vị bệ hạ, ngài lại dùng lý do thân thể không khoẻ để thoái thác. Cho dù có đổi thành đến ngự hoa viên, chung quy vẫn phải theo phép tắc. Tất nhiên hai vị bệ hạ không phải người ngoài, nên càng không thể chậm trễ đón tiếp.” Rồi hắn hạ thấp giọng: “Năm năm nay không phải luôn nhớ người kia sao? Sao lại không dám gặp?”

“Ai nói ta không dám?” Hậu Khí Diễm ngồi thẳng dậy, hừ một tiếng.

“Vậy chứ đây là gì? Vất vả lắm mới có cơ hội gặp nhau lần thứ hai, còn để bụng mấy chuyện kia à? Thật ra người phải buồn bực chính là vị kia mới đúng. Trước đây ngươi còn không thèm giải thích một lời.”

“A, Lạc tứ, ngươi… Đúng là không có thiên phú phong hoa tuyết nguyệt gì cả!” (là ý chỉ tình cảm nam nữ, trường hợp này là nam nam)

“Cái này với thiên phú can hệ chi?” Luôn luôn nói nhiều thứ mình không hiểu, lẽ nào do khác thế giới nên không thấu đạt? “Ta cảm thấy là vì ngươi còn gút mắc trong lòng. Chuyện gì liên quan đến vị kia ngươi đều không thể bình tĩnh.” Hai người này sao giống quá vậy, thật xứng đôi!

“Không thể bình tĩnh mới là bình thường.”

“Năm năm, dù có tức giận với uỷ khuất hơn cũng chẳng còn.”

“Chẳng còn?” Hậu Khí Diễm cười rộ lên, “Cách duy nhất để không còn chỉ có một, bây giờ không thực hiện được.”

Lạc Tự Tuý nheo mắt với y, thở dài: “Sau khi từ Trì Dương trở về, ngài càng lúc càng hành động theo cảm tính, bệ hạ.”

“Thật sao. Ha ha.. Chắc là vậy. Sử ái khanh, hai vị bệ hạ khi nào đến?”

Cuối cùng cũng khôi phục bình thường, Lạc Tự Tuý thở phào. Có thể trước đây do chưa giải thích gì đã rời đi, Hậu Khí Diễm cảm thấy bất an nên mới có chút khác thường.

Sử Khiên cũng lộ ra tiếu ý, hành lễ nói: “Một canh giờ trước đã có sứ giả đi đến báo, khoảng hai khắc nữa sẽ đến.”

“Được rồi được rồi, lát nữa nhảy múa trong tiệc tẩy trần cũng được, tất cả lui hết đi.”

“Vâng, bệ hạ.”

Lạc Tự Tuý nén cười, đứng dậy tránh đường để thị tòng đến hầu hạ Hậu Khí Diễm đổi ngoại bào. Nghênh đón hai vị bệ hạ cũng được xem như nghi lễ nhỏ, phải thay đổi mũ miện. (Từ quan đại phu trở lên được đội mũ miện)

“Tứ công tử, làm phiền.” Sử Khiên gật đầu, cười nói.

“Mắt thấy các đại nhân sốt ruột, ta không giúp một tay cũng áy náy.” Lạc Tự Tuý thong thả đến bên cạnh y, vừa nhìn Hậu Khí Diễm vội vàng đổi mũ miện vừa cười nói.

“Đã như vậy, tại hạ còn có một việc muốn nhờ, tứ công tử có thể tương trợ không?”

“Mời nói.”

“Gần đây quan lại bị thay đổi khá nhiều, Lễ bộ thiếu không ít người. Tứ công tử có thể tạm thời thay vị trí giám sát Lễ bộ, chủ trì nhận quà mừng?”

Cái này gọi ngưu tầm ngưu mã tầm mã rồi, phong cách hành sự quân thần Khê Dự đúng là kinh người. Từ lúc hắn trở lại Cung Từ, bọn họ cứ không ngừng nhờ hắn giúp đỡ, nên hắn chẳng có ngày nào yên thân. Chỉ tại giao tình lúc trước không nhỏ, quả thật hắn khó cự tuyệt.

“Được thôi.” Đáp ứng hơi miễn cưỡng, Lạc Tự Tuý dời mắt về ngoài điện, chợt nghiêm mặt.

Trên bãi cỏ trước điện, một cái kiệu hoa lệ đang chậm rãi hạ xuống. Thân kiệu lớn gấp mấy lần so với noãn kiệu bình thường, so với mã xa của hoàng thất còn lớn hơn. Khắp kiệu được làm từ nhuyễn ngọc xanh biếc, chạm khắc nhiều hình rồng còn khảm thêm các loại bảo thạch vô cùng tôn quý.

Mành kiệu bằng ngọc trai hơi lay động trong gió, mười vị ngự tiền thị vệ khiên kiệu quỳ dưới đất, hành lễ.

Cái kiểu trang phục này, chính là ——

Người tính không bằng trời tính, nhất định phải đụng độ nhau lúc này. Lạc Tự Tuý nghiêng mặt sang một bên, nhìn một hàng vũ cơ lần lượt thoái lui. Ai cũng biết được ở đây mới vừa rồi đang làm cái gì…

Hoàng Hạo chỉ thờ ơ nhìn các nàng, vẻ mặt không có bao nhiêu biến hoá.

Hậu Khí Diễm cũng chỉnh trang xong, cong môi nghênh đón, nụ cười không chút tỳ vết: “Bệ hạ, đã lâu không gặp.”

Hoàng Hạo nhìn y, lại nhìn Lạc Tự Tuý và Sử Khiên, mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”

“Thứ cho tội chậm trễ tiếp đón, mời.”

“Chậm sao… Sáng sớm đã tổ chức tiệc tẩy trần, sao lại nói chậm trễ? Chỉ là bệ hạ ngẫu nhiên bị phong hàn, thân thể không khoẻ, vẫn cố gắng tự mình tổ chức yến hội, trẫm thật áy náy.”

Lời nói lạnh nhạt, không có cảm xúc gì. Nhưng dựa theo mấy lời nói dối để thoái thác lễ nghi, đầy vẻ châm chọc.

Nhất thời Lạc Tự Tuý cảm thấy xung quanh xẹt đầy lửa. Cái cảm giác ở trong tâm bão lần thứ hai trỗi dậy. Kinh nghiệm đời sống của hắn quá ít, không giúp được gì. Chuyện tình của hai vị bệ hạ đành để họ tự giải quyết.

“Vi thần tham kiến bệ hạ.”

Hoàng Hạo dời ánh mắt, gật đầu nói: “Lạc ái khanh, đứng lên đi.”

Ở ngoài, thân phận của Lạc Tự Tuý vẫn là ám hành đặc sứ của Trì Dương. Nhưng ‘Chức quan’ này không bị bất kỳ quản thúc hay trách nhiệm nào. Hắn có thể rời khỏi lãnh thổ Trì Dương, tự do tự tại đi lại giữa bốn nước, hơn phân nữa là do quyết định anh minh của vị bệ hạ này. Đương nhiên, trong đó có phần không nhỏ của Hậu Khí Diễm.

“Thần Sử Khiên bái kiến Văn Tuyên bệ hạ.”

“Sử khanh không cần đa lễ.”

Mành kiệu lần thứ hai được xốc lên, có một người từ bên trong bước ra cười cười, chính là Hoàng Tiển.

“Bệ hạ, chúc mừng ngài đăng cơ.” Thái tử điện hạ phong thái vẫn như cũ, xem ra đã hoàn toàn không còn bóng dáng bướng bỉnh ngày xưa.

“Điện hạ cũng tới.”

“Đúng vậy, bởi vì nhớ tới bệ hạ nên mới thỉnh cầu phụ hoàng cho ta đi theo.”

Hậu Khí Diễm khẽ cười, vẻ mặt nhu hoà đi nhiều, nhìn nhìn Hoàng Hạo làm tư thế mời.

Hoàng Hạo vẫn lạnh nhạt, trầm mặc theo y nhập điện.

Lạc Tự Tuý và Hoàng Tiển cố đi chậm lại ở phía sau.

“Thái phó, năm năm không gặp, người khoẻ chứ?” Thái tử điện hạ nhỏ giọng, cười hì hì hỏi.

Quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. “Khoẻ. Mấy năm này hầu như đi khắp Hiến Thần với Hạo Quang rồi.” Lạc Tự Tuý cười trả lời.

“Sao người không về Trì Dương lần nào?”

“Bây giờ chưa phải lúc. Điện hạ, ngài cũng đi theo còn chính sự thì sao?”

“Chỉ vài ngày thôi mà. Hơn nữa, Cảnh Hậu gia và Tương Hậu gia bảo đao chưa già, có thể xử lý.”

Nói như vậy, mời hai vị hầu gia nhậm chức lần hai đúng là thông minh. Thứ nhất bọn họ là trọng thần tam triều, năng lực tốt; thứ hai bọn họ có ảnh hưởng lớn, những thế tộc bất mãn tân chính cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong lúc hàn huyên vài câu, thị tòng đã sớm sắp xếp bàn tiệc, thay đổi thức ăn. Vũ cơ tuy đã lui hết nhưng các nhạc sư vẫn còn ngồi một bên đợi yến tiệc bắt đầu.

So với ca múa vui vẻ lúc nãy, trong điện bây giờ cứ chìm vào im lặng thật khó chịu.