Túy Trường Sinh

Chương 104




Hôm sau, từ sáng sớm Lạc Tự Tuý đã cùng Hậu Khí Diễm đọc một ít sách, tiện thể đến ngự thư phòng. Vừa bước vào cửa, hắn liền biết được mình chọn sai thời điểm rồi.

Hôm nay không như hôm qua, ở trong bày đầy án kỷ. Thừa tướng, thượng thư lục bộ, đại học sĩ, ngự sử đều đang bận rộn với các loại công văn chất đầy trên bàn.

“Không quấy rầy —— “

Hậu Khí Diễm khẽ nói, kéo kéo ống tay áo hắn: “Đúng lúc ta quên mất một chuyện quan trọng. Các vị ái khanh, quốc sư hôm nay có mời ta đến thánh cung bắt linh thú.”

Chúng thần đều ngẩng đầu, hai bên nhìn nhau. Một lát sau, trăm miệng một lời: “Vâng, bệ hạ.”

Hoàng đế bệ hạ lộ ra nụ cười thoả mãn: “Lạc tứ, cùng đi với ta. Sử Khiên, ngươi cũng qua đây.”

“Trách nhiệm bảo vệ bệ hạ, hẳn là giao cho các tướng quân…”

“Giờ còn rảnh để đi gọi bọn họ sao?”

“Vâng, bệ hạ.”

Lạc Tự Tuý nhíu mày. Bắt linh thú, hình như chưa nghe đến việc này. “Bệ hạ, ta không rành săn bắn, e không giúp gì được.”

“Không cần ngươi nhọc công. Linh thú phải do ta tự bắt. Ta chỉ niệm tình ngươi chưa từng nhìn thấy linh thú nên muốn mang ngươi theo xem một chút.”

Linh thú, chắc là thần thú thủ hộ kinh thành. Từng nghe Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển nhắc tới, trong mắt trận của thiên địa hợp nhất trận thủ hộ kinh thành có thần thú, cũng chính linh lực của thần thú giúp cho trận thế an toàn. Lạc Tự Tuý cảm thấy hiếu kỳ. Từ lúc đến thế giới này, hắn chưa từng nghe tin đồn yêu ma quỷ quái, linh thú thần thú gì.

“Mỗi vị hoàng đế trước khi lên ngôi đều phải bắt linh thú, sau đó ký khế ước, cùng nhau thiết kế một trận thế mới có thể cai quản bốn phương. Linh thú có thể trấn áp tà linh, yêu ma quỷ quái, còn có thể phòng ngừa bệnh dịch. Hoàng đế suy yếu, linh thú suy yếu, hoàng đế vô đạo, linh lực của linh thú cũng giảm bớt khiến tai hoạ hoành hành.” Hậu Khí Diễm nheo mắt, cười nói, “Trái lại, linh thú càng hùng mạnh, quốc gia càng yên bình. Ngươi chẳng lẽ không muốn nhìn thấy ta bắt được thần thú gì sao?”

Hai năm trước, Hạo Quang tân đế đăng cơ, bắt được linh thú thương long trong truyền thuyết, cho nên được gọi là “Thương long đế”. Lúc đó Lạc Tự Tuý lỡ mất cơ hội thưởng thức, cảm thấy tiếc nuối. Tất nhiên hắn rất muốn biết Hậu Khí Diễm có thể bắt được linh thú gì. “Nguy hiểm không?”

Hậu Khí Diễm ngẩn ngơ, bất đắc dĩ cười: “Ngươi quả nhiên không quên được an nguy… Yên tâm, quốc sư đang ở gần đó thiết trận.”

Lúc này Lạc Tự Tuý mới gật đầu: “Ta đi.”

Khê Dự thánh cung ở phía đông Cung Từ, non xanh nước biếc.

Hậu Khí Diễm dẫn theo Lạc Tự Tuý, Sử Khiên và kỵ vệ doanh đến thánh cung, Vô Gian hình như đã đoán trước, nên ngồi đợi ở quảng trường ngọc thạch trước thánh cung gần doanh trại.

Đợi mọi người đến gần, hắn mới thong thả đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ, tuyển chọn linh thú không cần quá để ý mạnh yếu, hợp ý là được.”

“Ta biết.” Hậu Khí Diễm mỉm cười trả lời.

“Vậy, xin mời. Tứ công tử đã quay lại.”

“Vâng, Vô Gian quốc sư. Hôm qua vừa đến.”

Lạc Tự Tuý đang nói chuyện cùng Vô Gian, vân kính trên đất loé sáng, biến thành một đám mây mù lượn quanh lối vào. Hậu Khí Diễm quay đầu ra hiệu, khom lưng dẫn mọi người đi qua, Lạc Tự Tuý theo sát đằng sau.

Chỉ một lát, cảnh vật thay đổi.

Chỗ bọn họ đang đứng là một thảo nguyên bằng phẳng, đằng xa là núi cao chót vót, bên cạnh là rừng rậm xanh um. Chim muông hót vang líu lo, phạm vi trong tầm nhìn lại không có sinh vật nào.

Đây giống như một thế giới khác, không có dấu vết của nhân loại.

“Nơi tốt.” Lạc Tự Tuý cảm thán, nghiêng đầu nhìn phía Hậu Khí Diễm, “Muốn bắt linh thú thế nào?”

“Nói là bắt, thật ra là chọn, sau đó thuần phục.”

“Chỉ dựa vào mình ngươi?”

Hậu Khí Diễm giương cao mi, cười: “Năng lực của ta là đủ. Ngươi không cần lo, nhìn kỹ đám linh thú này chút, đoán xem linh thú của tiểu thư đồng là loại gì.”

Lạc Tự Tuý nhẹ cong khoé môi: “Cẩn thận.”

Hậu Khí Diễm không trả lời, điểm nhẹ hai chân, liền như mây khói biến mất trong rừng cây.

Lạc Tự Tuý nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, nhìn rất lâu. Mãi đến lúc ở sau truyền đến tiếng bước chân, hắn mới quay đầu.

“Tứ công tử, bắt linh thú không phải chuyện một hai ngày, mời quay về doanh trại nghỉ ngơi.” Sử Khiên nói.

Nhìn doanh trại được kỵ vệ xây dựng tạm thời, binh sĩ bên ngoài canh gác tuần tra ngay ngắn rõ ràng, Lạc Tự Tuý không khỏi mỉm cười: “Sử đại nhân làm Binh bộ thượng thư cũng không tồi.”

“Công tử chê cười.” Vẫn là phong thái nhẹ nhàng thường ngày.

So với trước đây đâu có gì kỳ lạ… Lạc Tự Tuý càng thêm nghi ngờ phán đoán của Hậu Khí Diễm. Hay là y chỉ muốn trêu chọc hắn… Y đúng là rảnh rỗi an nhàn mà…

Sau một đêm nghỉ ngơi, đúng là Hậu Khí Diễm chưa trở về. Lạc Tự Tuý đi tới gần trận thế, nhìn thấy trong bụi cỏ có không ít tiểu thú tụ tập.

Vừa giống sói vừa giống cáo, nhưng không nhận ra được. Tuy hình thù hơi kỳ quái, nhưng vô cùng đáng yêu, mở to một đôi mắt đen tròn lúng liếng nhìn những vị khách không mời mà đến.

Đã là linh thú, cho dù bộ dáng nhỏ bé chắc cũng không thể tiếp cận. Nên Lạc Tự Tuý đành thu hồi ý tưởng đem một con nuôi như thú cưng trong đầu.

Mở mắt nhìn một lúc lâu, mấy tiểu thú cảm thấy vô vị, nhanh chân chạy đi, những con còn lại rất kiên nhẫn nhìn vị khách này.

Lạc Tự Tuý nhoẻn miệng cười.

Nếu quốc sư đồng ý, hắn muốn vẽ một tuyển tập, gọi là linh thú tập. Đem đi in ra, dân chúng chắc sẽ tranh nhau mua.

Đến với thế giới linh thú ngày thứ hai, đôi bên đều cảm thấy chẳng có nguy hiểm gì.

Ngày thứ ba, bắt đầu có chuẩn cầm mãnh thú (là một loài chim cắt nhỏ) lui tới. Bị những con linh thú ngạo mạn này nhìn chằm chằm, người bên ngoài ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Mà chúng nó chỉ cảm thấy tò mò, không bao lâu đều bỏ đi mất.

Buổi tối ngày thứ tư, Hậu Khí Diễm cuối cùng trở về, nằm xuống ngủ thật say. Ngủ đúng một ngày một đêm y mới khôi phục tinh thần.

Đoàn người quay trở về quảng trường trước thánh cung, Vô Gian không có ở đấy. Hậu Khí Diễm quyết định trì hoãn nghi thức ký khế ước với linh thú, rồi trở về cung.

Chuyện quan trọng đầu tiên cần làm sau khi hồi cung, tất nhiên là tắm rửa.

Vẫy tay cho người hầu lui đúng chuẩn hoàng đế, rồi cùng Lạc tứ công tử ngâm mình trong dục trì thưởng thức đồ ăn.

“Cuối cùng ngươi thuần phục được linh thú gì?” Lần bắt linh thú này chưa được nhìn kết quả, lòng hiếu kỳ của Lạc Tự Tuý đã lên đỉnh điểm. “Trước khi khế ước không thể gặp người khác sao?”

“Cái này không sao.” Hậu Khí Diễm lộ ra nụ cười tự tin, khẽ đọc một loạt từ ngữ, không lâu sau, y chỉ lên trời.

Lạc Tự Tuý ngẩng đầu, mở thật to đôi mắt —— trời xanh mây trắng, nhìn mãi cũng không có bóng dáng sinh vật sống nào. Hắn đang định phàn nàn thì một vật nhỏ từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong dục trì, văng lên một đống bọt nước.

Cái này… Cái này… Màu xanh này? Không lẽ là vịt? Năm đó quả thật hắn coi không ít sách tranh động vật. Lẽ nào đây là ——

Lạc Tự Túy quay đầu nhìn phía Hậu Khí Diễm.

Suýt tân Hoàng đế sắc mặt tái xanh như tàu lá, không nói gì.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy y muốn giận mà không thể giận, Lạc Tự Tuý nghĩ. Cái này là linh thú thật sao? Hay là do chưa trưởng thành…

Không đúng, nó nhỏ như vậy, Hậu Khí Diễm phải mất ba ngày ba đêm mới thuần phục được? Nó rất mạnh sao? Nhìn thế nào cũng không ra nha.

Càng quan sát, càng thấy con này giống với con ngỗng bình thường. Lạc Tự Tuý nghi ngờ đầy bụng nhìn Hậu Khí Diễm: “Nó… rất lợi hại sao?” (=]]]])

Hậu Khí Diễm nghiến răng, thấp giọng nói: “Không đúng, rõ ràng to như một toà thành trì mà…”

“Có phải bắt nhầm con nào không?”

“Không có khả năng.”

“…”

Hai người im lặng, nhìn con ngỗng nhỏ nhàn hạ bơi qua bơi lại trong ao.

Bỗng hai mắt Hậu Khí Diễm loé ra hung quang, một tay túm lấy con ngỗng, oán hận nói: “Ăn nó đi.”

Lạc Tự Tuý lạnh người: “Nhưng nó là linh thú của ngươi đó.”

“Không thích hợp.”

Có cần phải buồn bực vậy không? Có thể do con ngỗng này còn vị thành niên mà thôi… Không lẽ…

“À… vị bệ hạ kia là linh thú gì?”

“… Hoả sư…” Trả lời miễn cưỡng. (sư là sư tử)

“Siêu lớn?”

“…”

Thì ra là thế, thảo nào tức giận. Hôm nay y đã xem vị kia như đối thủ. Làm hoàng đế tất nhiên không muốn thua vị kia, thì linh thú cũng không thể yếu hơn.

Mắt thấy con ngỗng nhỏ khó giữ được tính mạng, trong không gian truyền đến giọng nói của Vô Gian.

“Bệ hạ, trăm ngàn lần không thể ăn vật nhỏ này.”

Vô Gian từ không trung hạ xuống, cứu ngỗng con từ trong tay Hậu Khí Diễm ra, cẩn thận đặt ở trong tay. Sau đó Sơ Ngôn, Mẫn Diễn, Liễu Thì đồng thời xuất hiện. Bốn người nhìn ngỗng con như vật báu vô giá.

Thấy vẻ mặt Hậu Khí Diễm hơi khá hơn, Lạc Tự Tuý lên tiếng hỏi: “Bốn vị quốc sư, cuối cùng đây là thứ gì?”

Vô Gian nâng ngỗng con lên, nghiêm nghị nói: “Bệ hạ, xin để cho ta xem ấn ký trên người ngài.”

Hậu Khí Diễm xoay lưng qua. Bốn vị quốc sư đi đến nhìn chăm chú, tấm tắc tán tụng. (Dê thật kakaka)

“Đây không phải là ấn ký của huyết chú trước đây sao?”

“Cuối cùng thành khế ước ấn… Đây gọi là trong hoạ có phúc a.”

“Bệ hạ, đây là linh cầm trong truyền thuyết, Thanh Hộc.” (thiên nga xanh)

Lạc Tự Tuý mở to mắt, nhìn con ngỗng nhỏ ở trong bàn tay Vô Gian, thực khó tin mà. Hai mắt Hậu Khí Diễm sáng bừng, khoé môi nhếch lên: “Đúng là Thanh Hộc sao? Tại sao nó nhỏ vậy?”

“Có thể do chưa thích ứng thôi. Bệ hạ là quân vương trên trời hạ xuống, là phúc của Khê Dự.”

“Chúc mừng bệ hạ.” Bốn vị quốc sư ở giữa không trung đồng loạt hành lễ.

Lạc Tự Tuý cũng chắp tay cười: “Chúc mừng bệ hạ.”

Vẻ mặt Hậu Khí Diễm như trời quang sau mưa, nhìn ngỗng con cười không nói gì.

Đầu giờ chiều, Vô Gian mời Lạc Tự Tuý đến thánh cung du ngoạn, Lạc Tự Tuý vui vẻ đáp ứng.

Có bốn vị quốc sư cùng chuyện trò, còn gì vui hơn.

Không lâu sau, Sơ Ngôn đề cập đến chuyện linh thú trong truyền thuyết: “Trong giới linh thú có rất nhiều loại linh thú cường đại, nhưng để gặp được và thuần phục chúng lại không có bao nhiêu. Trong đó, Long tộc có Thương Long, Xích Long, Huyền Long, Ngân Long là tứ long  vương, Thương Long đứng đầu. Thế giới của tứ công tử, cũng có tương truyền về tứ hải long vương.”

Lạc Tự Túy gật đầu. Trong Tây Du Ký có nhắc đến tứ hải long vương, không ngờ có thật.

“Hổ tộc lấy Bạch Hổ làm vua, ở sau là Huyền Hổ, Xích Hổ, Kim Hổ phù trợ, là tứ hổ quân.”

Bạch Hổ là một trong tứ đại linh thú Trung Hoa, có nghe nói.

“Phượng tộc, con đực gọi là Phượng, con cái gọi là Hoàng, còn có biệt hiệu là Chu Tước, một trống một mái gọi là Song Phượng Hoàng.”

Có sử gia nghiên cứu Chu Tước và Phượng Hoàng đều gọi là Thái Dương điểu hoặc Phong điểu, hoá ra là một.

“Lân tộc, là thần thú đem đến điềm lành thiêng liêng nhất, tộc trưởng gọi là Kỳ Lân đế. Còn có một nhánh là Quy Xà tộc, chọn Huyền Vũ làm vua, đây cũng là tộc phong phú nhất. Còn có Hộc tộc, Loan tộc, Sư tộc, Ưng tộc, Hồ tộc, Thao Thiết tộc (tương truyền rồng sinh ra chín con khác nhau, trong đó Thao Thiết là con thứ năm của Rồng. Linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, có tính tham ăn vô độ nên được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự.), Báo tộc, Hạc tộc, tộc trưởng đều là đế quân. Những con này đều là cường thú bình thường. Thuở sơ khai, bốn vị hoàng đế chia nhau cai quản Thương Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Thanh Hộc được gọi là Thương Long đế, Phượng Hoàng đế, Kỳ Lân đế, Thanh Hộc đế là tứ đế thượng cổ.”

Lạc Tự Tuý nói: “Như vậy, Thiên Tốn và Diễm là hai trong tứ đế thượng cổ?” (Thiên Tốn hiện tại là vua Hạo Quang – cũng là ‘chồng’ của Lạc Tự Tỉnh, phần này được viết trong bộ khác)

Liễu Thì đáp: “Không sai. Mười mấy triều đại đế hoàng chưa bao giờ đủ tứ đế thượng cổ, khiến cho bốn nước dần bất ổn. Đúng lúc hợp với thiên mệnh, dị thế sứ giả hạ phàm, triệu hoán thượng cổ tứ đế. Chúng ta lúc đầu còn nghĩ chính là Vân vương điện hạ, hôm nay đã có nhị đế xuất thế. Con đường đoạt vị của điện hạ còn nhiều khó khăn.”

Lạc Tự Tuý nhíu mày: “Vô Cực không phải là Phượng Hoàng đế thì sẽ là Kỳ Lân đế?”

“Không, chưa bắt được linh thú thì chưa thể kết luận.” Mẫn Diễn trầm ngâm, “Nhưng, cơ hội tam đế hạ phàm quả thật xa vời.”

“Các vị quốc sư đều ủng hộ y làm vua?” Lạc Tự Tuý trực tiếp hỏi. Có là một trong tứ đế hay không không quan trọng, chỉ cần ngồi lên được ngôi vị là tốt rồi.

“Dĩ nhiên.” Vô Gian nói, “Bốn người chúng ta đều cho rằng Vân vương điện hạ có tư chất của một minh quân.”

“Tốt quá.”

Tuy rằng vậy, trong lòng Lạc Tự Tuý không nén được lo lắng. Hắn đến nơi này có thể đem lại điều gì cho Vô Cực? Nếu không phải thân phận một trong tứ đế, thì là gì? Không phải không tin năng lực của y, chỉ là phía trước còn lắm gian nguy đợi y. Mà hắn, chỉ có thể nhìn y bước từng bước một.