Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 17




”Đông nam hình thắng,

Giang ngô đô hội,

Tiễn đường tự cổ phồn hoa.

Yên liễu họa kiều,

Phong liêm thúy mạc,

Tham soa thập vạn nhân gia.” (*)

Khói trên sông nhàn nhạt lay động, liễu hai bên bờ xanh biếc, mà phía bên ngoài thành bạt ngàn đồi trà xanh bóng, thật không phụ câu:

”Bạch Vân Phong hạ lưỡng kỳ tân,

Nị lục trường tiên Cốc Vũ xuân” (**)

Phong gia đại trạch chính là một ngôi đình xây trên hồ, Phong gia lão gia Nhược Trần công tử đang tự mình châm trà cho phương nhị thiếu gia.

Người nọ hết sức chăm chú, tay nghề thành thạo, nghiền chè, sắc nước, điều cao, làm từ tốn, sau đó dùng một ngón tay hớt nước, một tay lắc, vỗ nhẹ, đều đặn tinh vi, nắm chặt chén trà giữ lại rất lâu.

Cho dù Phương Kính Tai là người tầm thường không hiểu trà, cũng nhìn ra được chiêu thức của Phong Nhược Trần tuyệt đối không giống ai.

“Người uống trà, mùi vị đổi lại nhuận trạch, nước long huyền vị cam thuần, trong sạch ngư gương, cái này xứng cùng trà búp Minh Tiền trà Long Tỉnh không thể tốt hơn.”

Phong Nhược Trần nói, hai tay đem chén trà sứ đưa cho Phương Kính Tai.

Phương Kính Tai vừa mới tiếp xúc qua nước trà, liền cảm nhận được một trận thơm mát lành lạnh, nhàn nhạt nhấp một miếng, vào cổ họng, hương thơm đậm đà sau đó lại không thấy vị gì cả, còn đang nghi hoặc, lại cảm thấy thái hòa chi khí truyền qua kẽ răng, nguyên lai thử vô vị sau đó mới thấy vị.

Phương Kính Tai không khỏi nói một tiếng trà ngon, nghe vậy, Phong Nhược Trần cười nhạt nói, “Trà búp Minh Tiền trà Long Tĩnh cùng tên ‘nữ nhi hồng’, một vạn hai nghìn lượng.”

Phương Kính Tai âm thầm chặc lưỡi, chính mình ngu về trà, dù cho trà ngon hắn cũng ngốc ngốc mà uống, mà cái này giá một vạn hai nghìn lượng ngược lại thấy có chút phí của trời.

Thấy vùng xung quanh lông mày hắn cau lại, cho rằng có lẽ là do chưa biết vị, Phong Nhược Trần an ủi:

“Trà này tự ta cũng không giữ lại bao nhiêu, mấy thứ khác đều phải ép với khuôn bạc vẽ thêm hoa văn long phượng đưa vào cung, nếu ngươi thích, chờ khi ta hồi kinh liền tặng ngươi mấy bánh trà xuân, cam đoan không khác nhau chút nào. ”

Phương Kính Tai khoát tay áo:

“Ta ngoạn không nổi kĩ năng ngươi hầu trà, đưa ta cũng lãng phí, không bằng ngươi giữ lại được rồi.”

Phong Nhược Trần khẽ cười ra tiếng, trong sạch róc rách giống như nước suối chảy về đông, nhìn lại, mặt mày giãn ra, nhếch miệng, trước mắt lại là một thân tố trang, hiện ra vẻ thanh thần tuấn nhã cực kỳ.

Phương Kính Tai nhìn ngơ ngác, cũng may có hạ nhân trở lại bẩm báo khiến hắn hồi thần không đến nỗi mất mặt.

Phong Nhược Trần thu dọn xong trà cụ, đứng dậy nói muốn đi vườn trà tuần tra, hỏi hắn có muốn cùng đi vườn trà nhìn qua hay không, Phương Kính Tai nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi liền gật đầu đồng ý.

Trong vườn, trà nữ đang bận thu trà, mấy người cười cười nói nói đem giỏ tụ lại một chỗ.

Phong Nhược Trần một bên dò xét một bên hướng quản sự hỏi, nghe thấy tiếng người,các trà nữ đều ngẩng đầu, thấy các nàng nhìn mình bên này, Phương Kính Tai gật đầu thi lễ, mấy trà nữ kia đúng là đang tuổi mơ mộng, có mấy người xấu hổ nghiêng đầu, trên mặt nổi lên phiến hoa đào.

Trong lòng Phương Kính Tai vui vẻ, có chút đắc ý dào dạt, lại thấy mấy trà nữ kia tụm lại chỉ vào hướng Phong Nhược Trần vụng trộm thì thầm không biết nói cái gì, có người da mặt mỏng đã xấu hổ đỏ mặt, không ngừng lấy tay đấm những người khác, từng đợt tiếng cười thanh thúy như chuông bạc truyền đến, sung sướng của Phương Kính Tai nhất thời giảm một nửa, tâm tình ủ ê một đoàn.

Phong Nhược Trần hỏi xong chuyện liền đi kiểm tra chọn lấy lá trà tốt, Phương Kính Tai xán tới, thấy chồi non giống như hoa sen, quái quái:

“Đây là giống gì? Sao lớn lên kỳ quái như thế?”

Phong Nhược Trần trả lời:

“Theo như thời kỳ sinh trưởng của trà, lá mầm đến lá già, chia làm tám cấp, tức: Liên tâm, tước thiệt, cực phẩm, minh tiền, vũ tiền, đầu xuân, nhị xuân, trường đại. Đây cũng là ‘Liên tâm’, ban đầu phải trải qua kinh trập (ngày 5 ngày 6 tháng ba), trước khi thanh minh phải lấy xuống. Dù cho là trà nữ thành thục, một ngày đêm bất quá cũng chỉ hái được hai mươi lạng, có thể nói đây là trân phẩm trong cực phẩm.”

Phương Kính Tai đang muốn đưa tay chạm một chút, lại bị Phong Nhược Trần níu lại: “Không được!”

Rồi sau đó giải thích:

“Mần quá non, nhiệt độ ngón tay sẽ làm phiến lá biến đỏ, mà dùng tay sẽ lưu lại vết bấm cho nên mới cần đôi môi trà nữ chưa xuất giá ngắt xuống, trà nữ trước khi tiến vào vườn trà miệng còn phải ngậm nước đá, tắm rửa sạch sẽ.

“Cái loại ta vừa uống cũng hái thế này hả?”

Phong Nhược Trần gật đầu.

Thế là trong đầu Phương Kính Tai bắt đầu mơ mộng viển vông, lá non xanh mướt, giọt sương lóng lánh trong suốt, môi thiếu nữ màu hoa đào, mềm mại đầy đặn, khẽ ngậm chồi liên tâm nộn nộn…

Phong Nhược Trần thờ ơ nhìn xuống cái tên bên cạnh đang há mỏ chìm trong ảo tưởng, dường như phía sau có vô số hoa tươi tím đỏ, biểu thị mức độ mê gái của hắn.

“Đang nghĩ cái gì?”

Phương Kính Tai hoàn hồn, tấm tắc khen, “Mỹ nhân hái trà ngon, không hổ là trân phẩm trong cực phẩm.”

Phong Nhược Trần duỗi tay ở trước mặt hắn quơ quơ, sau đó hướng hai bên trái phải một ngón tay, “Những cô nương kia đều là tuổi còn trẻ, trích hái ‘liên tâm’, thế nhưng nó là một môn tài nghệ, không phải một năm rưỡi chở lên là có thể lão luyện.”

Phương Kính Tai nhìn theo hướng y chỉ mấy thím trung niên đang nhanh nhẹn phơi lá trà.

“Ý của ngươi là…?”

“Bọn họ là trà nữ già đời, ‘tâm liên’ đều là do mấy người họ ngắt lấy.”

Một phút trước đó Phương nhị thiếu gia còn trầm say trong hình ảnh tốt đẹp, sau một khắc lại bị sự thật phũ phàng khiến cho quá xúc động, này phấn tím hương hoa, cứ như mây mà bay đi.

Phương nhị thiếu gia ỉu xìu sờ sờ mũi:

“Thế thì trà lưu lại cho lão hoàng đế hưởng thụ đi.”

“Sao vậy? Thất vọng rồi?”

Phong Nhược Trần đứng chắp tay, cất cao giọng nói, “Những trà nữ để ngắt lấy ‘tâm liên’ vì tài nghệ mà làm lỡ việc chung thân, có thể cả đời đều phải ở lại trong vườn trà… Thế nhân đều thấy cực phẩm trân quý, nhưng có bao nhiêu người hiểu được lao khổ trong này.”

Phong Nhược Trần nói mấy câu đó, khiến Phương Kính Tai hơi bị chấn động, nhìn về phía trà nữ, ánh mắt cũng mang theo chút kính trọng.

“Kỳ thực rất nhiều chuyện đạo lý đều là tương thông.”

Phong Nhược Trần vừa kiểm tra lá trà, vừa nói. Phiến lá nho nhỏ nằm trong tay y, chỉ cần nhìn một cái ngửi một cái liền có thể biết đây là giống gì, “vũ tiền còn là vũ hậu”, Phương Kính Tai không dám tin ánh mắt của mình, Phong Nhược Trần một bộ thản nhiên.

“Phong gia ở Hàng Châu, Phúc Kiến đều có nghìn mẫu vườn trà, muốn xen vào để ý những thứ này, chút bản lĩnh sao lại không có?”

Phong đại lão gia đi tới chỗ nào, bọn hạ nhân đều là một mực cung kính, hơn nữa mới vừa rồi y lộ một chút tay nghề.

Phương Kính Tai đột nhiên cảm thấy, đó chính là khoe khoang!

Thế nhân đã đem Phương Kính Tai hắn nói rất không chịu được rồi, hiện tại người nọ lại tự mình ra trận đem Phương nhị thiếu gia hắn dẫm nát bét dưới chân mà cười nhạo!

Thế là bội phục ban đầu của Phương Kính Tai đều chuyển thành không cam lòng, khinh thường nói:

“Cái này đã có gì mà giỏi. Trà lão tử không hiểu, nhưng nói đến rượu, lão tử cũng không phải loại người bình thường.”

“Ô?”

“Ngươi không tin?”

“Phong mỗ thật sự là có chút…”

“Ta thử cho ngươi xem!”

Phương Kính Tai cũng không quan tâm Phong Nhược Trần còn một thân sự vụ, lôi kéo y đi ra vườn trà.

Con mẹ nó, hôm nay lão tử cho ngươi biết cái gì là tâm phục khẩu phục!
Hết chương 17———-(*)



”Đông nam hình thắng,

Giang ngô đô hội,

Tiễn đường tự cổ phồn hoa.

Yên liễu họa kiều,

Phong liêm thúy mạc,

Tham soa thập vạn nhân gia.”



Trích trong Vọng Hải Triều của Liễu Vĩnh
望海潮

東南形勝,

江吳都會,

錢塘自古繁華。

煙柳畫橋,

風簾翠幕,

參差十萬人家。Ngắm thủy triều

Đông nam hùng tráng,

Giang Ngô đô hội,

Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa.

Liễu khói cầu sơn,

Màn xanh rèm gió,

Lô nhô mười vạn nóc nhà.

Vọng hải triều – Liễu Vĩnh]———-

(**)

”Bạch Vân Phong hạ lưỡng kỳ tân,

Nị lục trường tiên Cốc Vũ xuân”

Vào thời Bắc Tống, khu vực trà Long Tỉnh sơ bộ hình thành quy mô, lúc bấy giờ “Hương Lâm trà” của Linh Ẩn Hạ Thiên Trúc Hương Lâm động, “Bạch Vân trà” của Thượng Thiên Trúc Bạch Vân phong, “Bảo Vân trà” của Cát Lĩnh Bảo Vân sơn đã được liệt vào hàng cống phẩm. Cao tăng Biện Tài pháp sư thời Bắc Tống quy ẩn nơi quê nhà, cũng là nơi mà năm đó ông đã cùng với văn hào Tô Đông Pha phẩm trà ngâm thơ tại chùa Thọ Thánh dưới chân núi Sư Phong ở Long Tỉnh. Tô Đông Pha đã có thơ ca tụng trà Long Tỉnh:

Bạch Vân Phong hạ lưỡng kì tân

Nhị lục trường tiên Cốc Vũ xuân

白云峰下两旗新

腻绿长鲜谷雨春

Dưới Bạch Vân phong, trà mới trổ hai lá non

Lá mướt tươi xanh trong tiết Cốc Vũ mùa Xuân