Tùy Tiện Phóng Hỏa

Chương 59: Ngoại truyện 01 | trúng mục tiêu, trúng mục tiêu




Lần đầu tiên Dịch Văn Trạch nhìn thấy Thiên Sở, là năm 2005.

Anh còn nhớ rõ đó là một lần gặp mặt bạn bè, Thiên Sở cùng một người chế tác đến muộn. Thật ra ấn tượng ban đầu cũng không có gì, phần lớn đều khách sáo nói chuyện, đối với anh nói từ nhỏ đã xem phim của anh, ngưỡng mộ gì đó.

Mỗi lần nhắc đến tối hôm đó, Thiên Sở luôn truy hỉu, rốt cuộc là vì sao anh lại nhớ rõ cô được?

Anh luôn kiên nhẫn lập lại, tối hôm đó cô đã hát một bài hát rất cũ của mình, rõ ràng là bài hát trữ tình, nhưng cô lại hát bằng cảm xúc đau đớn thương cảm. Khi đó trong phòng KTV đều là diễn viên, sản xuất, không ai để ý đến nét mặt hay phản ứng của cô. Có lẽ Dịch Văn Trạch thường không thích xã giao, nhưng ngược lại anh có thói quen để ý đến những động tác rất nhỏ của mỗi người.

Từng luồng sáng thay đổi, một tay cô cầm mic, một tay kia thì tự nhiên đặt trước ngực, đây là thói quen tự bảo vệ mình theo bản năng. Chỉ vì một động tác này, không hiểu sao anh lại có cảm giác quen thuốc. Khoảng thời gian ban đầu anh nổi tiếng rất nhanh, áp lực theo đó cũng dồn nén không có chỗ xả ra, dần dần lâm vào trạng thái trầm cảm rất nặng, cũng thường lấy động tác này đối mặt với truyền thông.

Lúc đó công việc rất nhiều, anh lại là một người có tính cách không biết từ chối người khác, vẫn hết sức phối hợp từng bước tuyên truyền.

Đến khi chị Mạch phát hiện, anh đã không muốn gặp lại bất cứ ai. Mùa hè năm ấy, anh ở Bắc Kinh vài tháng, bởi vì hành động không chủ ý của cô gái nhỏ kia, mới nhận ra việc trốn tránh thật buồn cười.

Bước ngoặt của ngày hè ấy, đối với một người vừa mới chập chững bước như anh, rất quan trọng.

Cho nên anh cũng nghĩ, cho cô ca sĩ tự bảo vệ mình kia một cơ hội, giúp cô vượt qua vực sâu này.

Sau đó, anh giật dây thay cô tìm người giúp cô thực hiện một album cho ngày trở lại.

Bởi vì tập trung quay phim, lúc anh gặp lại cô ca sĩ đó, album đã bước vào giai đoạn cuối của việc chế tác.

Đó là lần thứ hai anh thấy cô, ở ngoài phòng ghi âm. Anh nhìn bài hát ghi âm của cô, lúc nhỏ giọng trao đổi với bạn mình, cô nghe được giọng của anh, ánh mắt lập tức nhìn chăm chú, xuyên qua lớp thủy tinh, nói Dịch tiên sinh, cảm ơn anh.

Con đường này không dễ đi, những người đã giúp đỡ Dịch Văn Trạch cũng vô số kể, anh cũng không để ý nhiều lắm việc mình đang làm, nhưng thật sự chú ý đến thành tích album mới của Thiên Sở.

Bán rất chạy, thành công rất nhanh.

Cô dùng thực lực của bản thân mình, chứng minh ánh mắt của anh là đúng.

Những cách báo đáp của cô, đều rất nhỏ.

Đơn giản từ cà phê đến một hộp cơm, đến phim trường thăm hỏi. Dịch Văn Trạch cũng hiểu cô gái này muốn gì, nhưng giữa hai người, lúc đó còn thiếu một vài điều. Anh vẫn luôn lịch sự nói cảm ơn, duy trì khoảng cách cả hai, để sau này từ chối cũng không gây khó xử nữa.

Từ khi nào thì bắt đầu?

Có lẽ là khi chính bản thân anh phát hiện, cô lại cố gắng học tiếng Quảng Đông thật tốt, rồi khoe qua điện thoại với mình.

Có lẽ là khi mẹ anh đổ bệnh, anh bay trở về New Zealand, giữ bên giường bệnh suốt nhiều ngày, rốt cuộc cảm thấy mệt, sau đó nhận được điện thoại của cô.

Có lẽ là một lần kia, anh nhìn thấy cô bị người sản xuất tát, lại bắt đầu nén giận.

Anh cảm thấy đủ, cô ấy làm như vậy là đủ rồi, mình có đau lòng, trái tim cũng rung động.

Cho nên trong khoảng thời gian sự nghiệp của cô đi lên, anh hoàn toàn trở thành chỗ dựa của cô, ở những bài hát lẫn cuộc sống.

Cô ấy xinh đẹp, và sự tự tin tăng lên từng ngày, gần như là hoàn mỹ.

Anh vẫn luôn yêu thích cô, mà ban đầu cô cũng yêu thương anh. Thích sự trầm mặc của anh, thích giọng nói trầm trầm, và cũng bởi vì hai người đều trong giới giải trí. Sau khi cả hai kết hôn, cô lại thử đưa ra đề nghị che giấu cuộc hôn nhân này trước tiên. Anh và cô đều là thần tượng ngôi sao, chuyện hôn nhân lan truyền quá sớm không có lợi cho bất kỳ ai.

Chỉ là Thiên Sở không biết một điều, Dịch Văn Trạch nhiều năm chìm nổi như vậy, bản chất anh chưa bao giờ thay đổi.

Anh có một gia đình hòa thuận ấm áp, từ bố mẹ đến anh chị em, tình cảm đều như một dòng nước chảy mãi, tôn trọng lẫn nhau. Cho nên dù anh có là một thần tượng hay ngôi sao lại chưa từng nghĩ tới chuyện giấu hôn nhân của bản thân. Nhưng anh lại hiểu Thiên Sở, một cô gái lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chờ đợi rất lâu mới có cơ hội của mình, khác với anh.

Huống hồ, trong mắt anh, Thiên Sở chỉ là một cô gái chưa trưởng thành mà thôi.

Có tham vọng, có lòng yêu nghề, cũng là chuyện tốt.

Giải thưởng của anh đến tay hết giải này đến giải khác, nhưng dù đối mặt với những câu hỏi ngẫu nhiên liên quan đến sinh hoạt cá nhân của mình do phóng viên đưa ra, anh đều mỉm cười im lặng.

Vợ chồng trong giới giải trí, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, âu cũng rất bình thường.

Ban đầu khắc khẩu, chỉ là rất nhỏ.

Những việc nhỏ trong cuộc sống, anh không phải là người thích nói, công việc bình thường tự giải quyết cũng xong. Nhưng cô lại là người thích nói, bởi vì sự khác biệt này mà cảm thấy rất khổ sở, luôn chịu đựng không lên tiếng. Những ảnh hưởng của truyền thông lắm khi cũng gây tổn thương của người khác, bắt đầu từ những người hợp tác quay phim, cuối cùng đến những người trong công ty, cô đều nhớ ở trong lòng.

Một lần hoàn toàn bùng nổ lần đó, là xúc phạm tới gia đình anh.

Lúc anh quay phim trở về, vừa mới đến cửa lại nhận được điện thoại của mẹ. Từ lần đổ bệnh nặng đó, anh cảm nhận được mình phải quý trọng người thân, mỗi khi gọi điện thoại cho bố mẹ, cuối cùng nhất định sẽ nói ‘I love you’, thói quen duy trì hơn mười năm chưa bao giờ thay đổi.

Bắt đầu, là cô giật điện thoại của anh lại, ném mạnh lên tường.

Phòng khách không bật đèn, cô đưa lưng về phía cửa số sát đất, toàn bộ cơ thể đang run rẩy. Anh im lặng nhìn cô, cuối cùng mới nói: “Là điện thoại từ New Zealand.” Nói xong ngồi xuống, nhặt pin cùng di động lên. Anh rất mệt, không muốn ầm ĩ, nhưng cô lại ngồi thụp xuống, ôm chân khóc lớn.

Thanh âm lớn đến thế, như là đã tích tụ rất lâu.

Anh đi qua, hơi ngồi xuống bên cạnh cô: “Lần sau có thể hỏi anh trước một câu, anh sẽ giải thích cho em.” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh giải thích em cũng sẽ không tin, em sẽ hoài nghi, lúc nào cũng suy nghĩ, bây giờ anh nói cái gì em đều đã nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức không thể ngủ được, cả đêm mất ngủ. Anh biết không?”

Dịch Văn Trạch yên lặng nhìn cô: “Anh cho em cảm giác không an toàn sao?”

Khuôn mặt kia được trang điểm rất kỹ lưỡng, có lẽ là vì đón anh về nhà, nhưng bây giờ đã bị nước mắt xòa nhòa nứt vỡ, toàn bộ đều trở nên mơ hồ: “Là vấn đề của chính em. Ban đầu em luôn rất cẩn thận, em hiểu được tình cảm này là do em cưỡng cầu mà có, cho nên chỉ cần anh nhíu mày em sẽ cho rằng anh đang giận em. Chỉ cần anh cười với bất kỳ ai, chỉ cần là phụ nữ, một phụ nữ đẹp, em sẽ hiểu rằng tình cảm của anh đang thay đổi.”

Không nói gì để giải thích, anh chỉ có thể cười khổ, cuối cùng vươn tay ôm lấy cô.

Bất an của cô anh có thể hiểu được, nhưng những điều có thể anh đã làm hết trong khả năng mình, muốn phá vỡ chướng ngại tâm lý cũng chỉ có thể dựa vào bản thân cô.

Trở lại phòng, anh gọi điện cho mẹ, đối với sự lo lắng bên kia, anh chỉ nói: “Khuya rồi, mẹ nghỉ ngơi trước đi, việc này mẹ đừng lo lắng nhiều.”

Năm đó khi anh nổi tiếng, công ty chỉ vừa bước những bước đầu tiên, anh đổ vào rất nhiều tiền bạc, làm đến bây giờ cũng đã lấy lại một số cổ phần công ty cùng tiếng nói riêng. Vì để cho Thiên Sở yên tâm, anh nói với chị Mạch ký hợp đồng tiếp theo cho cô, nâng thời gian lên đến năm năm.

Bởi vì quan hệ cá nhân, anh rất chú trọng đến con đường phát triển của cô, nếu không thành công, thì đó là tổn thất anh gây ra cho công ty.

Cũng may, Thiên Sở luôn liều mạng làm việc.

Dường như cô muốn không ngừng dấn thân tới. Anh biết lòng tự trọng của cô, dùng hết sức lực để giành cơ hội cho cô, nhà soạn nhạc giỏi nhất, người chế tác giỏi nhất. Mỗi một album của cô đều dùng một nguồn tiền rất lớn. Một năm mười hai album, đây là chuyện không phải người bình thường có thể làm được, nhưng cô, ngày tiếp nối đêm lại có thể, thậm chí cuối cùng, trước mặt mọi người, trong phòng thu âm, cô òa khóc.

Những ngày tháng ấy, anh vì quảng bá mà đi khắp 17 thành phố trong Đại lục, một tháng sau, khi trở về công ty từ chuyến bay đêm, anh phát hiện cô vẫn còn ở trong phòng thu âm. Anh vẫn nhìn cô ghi âm, cô nghe thấy giọng anh bỗng nhiên khóc thất thanh, nói mình rất mệt mỏi, không muốn liều mạng làm việc như vậy nữa.

Dịch Văn Trạch bảo những nhân viên công tác ra ngoài, đi vào ôm lấy cô, dỗ thật lâu: “Nếu không muốn tiếp tục thì nghỉ ngơi một chút.” Mặc dù ở năm đó, bởi vì chuyện lỗ vốn của công ty bố mình, rất nhiều khoản nợ anh phải bù vào, nhưng vài năm này thuận lợi phát triển, lợi nhuận kiếm được dần ổn định cùng một số bất động sản, đầu tư cùng Ngô Chí Luân cũng đã bước vào quỹ đạo.

Anh cười hôn lên mặt cô: “Chăm sóc phu nhân, anh vẫn còn năng lực.”

Buổi đêm ấy, anh cho rằng cả hai đã hòa hợp như lúc ban đầu.

Sau đó, cô thực sự bắt đầu ở nhà, cả ngày gọi điện thoại chơi, nấu cơm cho anh, đôi lúc hai người cũng nói chuyện phiếm. Cuối năm đó cả hai còn trở về New Zealand, cùng bố mẹ anh trải qua một ngày lễ vui vẻ.

Khi mẹ anh hỏi về chuyện con cái, Dịch Văn Trạch cười cười, nhìn Thiên Sở: “Cứ thuận theo tự nhiên mẹ ạ.” Mẹ anh chưa từng coi anh là ngôi sao hay thần tượng, trong mắt bà, anh vẫn luôn là đứa con bảo bối học ngành Kiến trúc, thức ngày thức đêm để vẽ công trình.

Thiên Sở không được tự nhiên, rất nhanh đặt vé máy bay, về Hong Kong trước.

Bởi vì hôn lễ của em gái, anh ở New Zealand tận hai tháng, lúc trở về Hong Kong, tin tức bất ngờ đã khiến anh trở tay không kịp. Sau khi nghỉ ngơi một năm, Thiên Sở quyết định quay về giới giải trí, muốn tiến quân vào Đài Loan…Sau đó chị Mạch gọi điện đến. Nhiều năm như vậy, anh và chị Mạch đã trở thành chỗ chị em với nhau mà không còn đơn giản phải dựa vào những ràng buộc hợp đồng, cho nên anh đại khái có thể đoán được chuyện gì sẽ phát sinh.

Ở phòng họp, anh thấy được Thiên Sở.

“Tôi muốn đi hát lại.” Cô nhìn anh, tay không tự giác khoanh lại trước ngực, “Một năm nghỉ ngơi đã khiến tiếng tăm của chúng ta hơi chìm xuống. A Trạch, chúng ta ly hôn đi, tôi muốn đi Đài Loan.”

Dịch Văn Trạch trầm ngâm rất lâu mới đi qua, cô lại lui về sau hai bước: “Từ lúc quen anh, dường như mỗi ngày tôi đều như trong mơ. Anh rất tốt, rất độc nhất, rất hoàn mỹ, cho nên tôi luôn cố gắng hết sức để anh nhìn tôi, để ý đến tôi, nhưng cho đến khi chiếm được rồi tôi lại phát hiện mình khổ sơ biết bao. A Trạch, anh tốt quá, không thích hợp làm chồng. Đôi khi tôi mơ anh giống như những người đàn ông khác, lắm khi gặp dịp thì chơi, có lẽ còn có thể khiến tôi ghen, để chúng ta cãi nhau, để cho tôi cảm giác được đây là sự thật. Nhưng anh cái gì cũng không làm vì cái gì anh cũng chưa làm bao giờ. Tôi đã tưởng rằng, nhất định sẽ có một ngày anh làm chuyện gì đó có lỗi với tôi, những thứ quá hoàn mỹ, một khi nứt toác ra sẽ khiến người ta càng đau đớn. Anh nhường tôi một lần cuối cùng, để tôi nói ly hôn trước, như thế sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”

Cả đời anh đã diễn rất nhiều phim, nhưng chưa có lời thoại nào có đủ tính ‘kịch’ như bậy giờ.

Kế tiếp là ký tên ly hôn, phân chia tài sản.

Mọi thứ đều là chị Mạch giúp đỡ, thậm chí anh còn không muốn xuất hiện, cũng may bạn bè còn đây.

Lịch trình quay phim trong một năm đã hoãn lại hơn nửa năm, anh bay trở về New Zealand, ghé thăm trường học cũ. Nơi đó, anh vẫn luôn là có người biết mặt, những cũng không phải kiêng kị nhiều điều. Lúc cùng em gái đi kiểm trai thai kỳ lại gặp được một fan ngoại quốc yêu phim ảnh muốn ký tên, thần bí hỏi đã có vợ hay chưa. Dịch Văn Trạch chỉ có thể cười khổ lắc đầu: “No, I’m single.” Những bước chuẩn bị cho công ty cho công ty chế tác đã đi vào giai đoạn cuối cùng, mỗi ngày Ngô Chí Luân đều gọi điện oán hận rằng cậu ta đang mệt đến nhường nào, mỗi ngày không có biết bao nhiêu mỹ nữ vờn quanh, thật sự là ăn không tiêu. Đến lúc này anh mới đặt vé máy bay về nước.

Sau đó thì thế nào?

Scandal bùng nổ, chuyện kết hôn giấu kín bị vạch trần, không biết bao nhiêu báo giới truy hỏi ngày đêm.

Anh bạn đạo diễn Khương gửi kịch bản đến, mời anh quay bộ phim mới trong nước. Lời mời của bạn cũ không thể nào từ chối được, cũng là một cái cớ tốt để rời khỏi Hong Kong. Ngày đó, trong buổi họp báo, giữa những ‘thương trường đoản pháo’ phóng viên, anh đã nhìn thấy được một dáng hình quen thuộc.

Mười năm không gặp, ánh mắt cô bé con kia vẫn lay động mơ màng như thế, cười đến…‘tự đắc kỳ nhạc.’ [1]

Chỉ có một điều khác là, mười năm trước cô gái ấy xem poster của mình, mà bây giờ, cô ấy đang nhìn chính bản thân mình.