Tùy Tiện Phóng Hỏa

Chương 13: Chuyến đi ngắn ngày về Thượng Hải 1




短暂的返沪 – ngắn ngủi phản hỗ. 滬瀆 sông Hỗ Ðộc, ở vào địa hạt tỉnh Giang Tô, nên bây giờ gọi xứ Thượng Hải là đất Hỗ.

返沪: return to Shanghai [Thượng Hải].

[…]

Hai y tá từ trên lầu đi xuống, một cô lại len lén ngắm vài lần, phỏng chừng cũng đang nghĩ đến chuyện vào chung với Dịch Văn Trạch, nhỏ giọng nói chuyện với người đi bên cạnh, lướt ngang qua Giai Hòa.

“Thật ra thì những việc như thế này cũng không cần thiết phải giải thích.” Giai Hòa chờ xung quanh im lặng mới mỉm cười nhìn Thiên Sở, “Anh Dịch không nói cho tôi biết, có thể là anh cũng cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải chú ý tới, chỉ là một lần ăn sáng chung mà thôi.”

Biên kịch thực sự là một nghề nghiệp tốt, xuất khẩu liền thành văn, không tốn sức chút nào. Giai Hòa đã không hề giống cô gái ở cái năm ngu ngốc chỉ biết nghe người ta nói này nói nọ. Nghe nửa tiếng đồng hồ, bị nội thương suýt nữa mà chết…

Thiên Sở nở nụ cười, vỗ vỗ vai cô: “Đừng nghiêm túc như thế, chuyện giống như thế này cũng đã quen rồi. Trước kia tôi cũng như vậy, bị người ta đâm sau lưng cũng không biết, xảy ra vấn đề mới hốt hoảng đối phó, vô cùng mệt mỏi.” Lời nói của Thiên Sở là trong bông có kim, châm rất đúng chỗ, cũng không để lại dấu vết.

Giai Hòa cười cười: “Thế nào thì cũng cảm ơn cô.”

Thiên Sở còn nói vài lời dặn dò, thoạt nhìn cứ như những người quen lâu năm, trước khi đi còn nói tới chuyện tìm người đại diện sản phẩm kia, rằng là đối với Giai Hòa, nếu có cơ hội thì cô sẽ ưu tiên bạn bè trước hết. Giai Hòa cũng cười ha ha, ngoài miệng nói cảm ơn nhiều, trong lòng lại âm thầm mắng Tiêu Dư đang ở chốn Bắc Kinh xa xôi…

Chắc là do sợ phóng viên bám đuôi, Thiên Sở vội vàng rời đi.

Giai Hòa không có đồng hồ, di động lại bị hỏng, chỉ có thể dựa vào mức độ đói bụng của mình mà đoán đoán thời gian, không biết là mình nên đi ăn cơm rồi về thăm thần tượng, hay là thăm thần tượng rồi đi ăn cơm. Cứ vừa nghĩ nghĩ vừa đi như vậy cũng chậm rì rì trở về lầu ba tìm xem Tiểu Âu đang ở đâu. Lúc này mấy phóng viên đã bị y tá đuổi sạch, bên ngoài phòng bệnh chỉ có A Thanh đang gọi điện thoại, dường như là đang sắp xếp lại lịch công việc.

“Biên kịch,” A Thanh vừa nhìn thấy cô, cầm điện thoại gọi, “Đúng lúc không có ai ở đây, chị giúp em với.”

Ngoắc, mở cửa, hành văn vô cùng liền mạch lưu loát.

Giai Hòa cũng không biết nói thêm cái gì nữa, đi vào bên trong.

Phòng rất sạch sẽ, chỉ có hai giường bệnh, bên giường trống đặt rất nhiều hoa đủ màu sắc, nhìn đẹp vô cùng.

Dịch Văn Trạch nằm ở chiếc giường bên cạnh cửa sổ, ánh nắng những ngày xuân vây bọc lấy anh. Anh ngẩng đầu, im lặng nhìn Giai Hòa. Trên người anh là áo sơ mi màu trắng đơn giản, cổ tay áo được lật tới khuỷu tay, đắp một cái chăn màu trắng.

Bên cạnh anh là máy theo dõi, nhưng trước mặt lại đặt một chiếc laptop đương mở ra.

Giai Hòa nhìn anh đang đeo tai nghe màu xanh, đoán là anh đang gọi điện thoại, dùng khẩu hình gọi một tiếng: anh Dịch.

Anh mỉm cười: “Em chờ anh một lát, anh gọi xong cuộc gọi này đã.”

Giai Hòa nghe lời ngồi xuống, đặt balô ở trên đùi, yên lặng chờ anh gọi điện thoại, không dám phát ra tiếng động nào.

Dường như Dịch Văn Trạch đang họp qua điện thoại, báo cáo gì đó, hình như là chuyện công ty của anh.

Cuộc đời nghệ sĩ thực sự rất vất vả, có tiền rồi thì lại mang vào đầu tư tiếp. Tốt nhất là kiếm được một khoảng bự thì mới không cần dãi nắng dầm mưa. Đã làm một fan hâm mộ bí ẩn thâm niên mười mấy năm, cô vẫn còn khá quan tâm đến sự nghiệp của thần tượng. Mặc dù không nổi đình nổi đám như các tiền bối đi trước nhưng coi như cũng có tài sản không nhỏ đâu…

Giai Hòa thầm ngưỡng mộ thần tượng mình thực chuyên nghiệp, lại không để ý mình đang nhìn anh. Mãi cho đến lúc Dịch Văn Trạch cầm lấy cốc nước, nhìn cô một cái, Giai Hòa mới chuyển tầm mắt đi chỗ khác. Uống hơn nửa cốc nước thanh cổ họng, Dịch Văn Trạch đặt chiếc cốc thủy tinh xuống, tiếp tục cuộc họp qua điện thoại, phần lớn là anh im lặng lắng nghe, thi thoảng mới nói vài ba câu.

“Em đang nghĩ cái gì thế?” Không biết từ khi nào anh đã ngắt điện thoại, vẫn nhìn màn hình gõ chữ như trước.

“Không có gì ạ.” Giai Hòa vội nói.

“Ăn cơm chưa?”

Giai Hòa do dự một chút, thành thực nói vẫn chưa.

Anh quét mắt qua góc phải màn hình: “Một giờ rưỡi vẫn chưa ăn cơm?”

Giai Hòa muốn nói là mình không có cơ hội nào mà ăn một miếng, vừa đến bên miệng liền nuốt trở vào, chỉ thuận miệng nói qua loa: “Tôi quên mất.”

“Quên?” Tay Dịch Văn Trạch ngừng một chút, bình thản lập lại.

“Tôi dậy quá muộn,” Giai Hòa ngượng ngùng bổ sung, “Vừa nghe Kiều Kiều nói anh bị thương, chưa kịp ăn uống gì liền chạy đến đây.” Sau đó nhìn thấy một đàn phóng viên, sau đó lại bị Thiên Sở kích thích một chút, sau đó…rõ ràng chỉ là một vấn đề đơn giản, nhưng sao lại động tới thần tượng sẽ biến thành vấn đề vô cùng phức tạp?!

Dịch Văn Trạch không hỏi nữa, gọi A Thanh vào, nhờ cô đi mua một phần cơm về. Lúc A Thanh mở cửa ra ngoài, anh lại thuận miệng bổ sung thêm một câu: “Xem ở gần đây có quán cà phê nào không, mua một cốc Con Panna. Nếu không có Con Panna thì mua Mocha.”

A Thanh giật mình: “Không phải anh đã không uống cà phê từ lâu rồi hay sao?”

Dịch Văn Trạch tiếp tục nói: “Là mua cho Giai Hòa.”

A Thanh vâng một tiếng, đóng cửa chạy đi.

Lại khiến cho người ta đứng ngồi không yên.

Giai Hòa bắt đầu đau khổ nghĩ, bản thân mình là tới thăm bệnh nhân, một câu thăm hỏi động viên còn chưa nói được, lại khiến người ta phải để ý tới chuyện ăn uống của mình…Cô nhìn chăm chăm vào màn hình máy theo dõi đang nhảy lên, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ảnh chụp kia.

Lúc nãy Thiên Sở nói rất có lý. Bởi vì cô ta chơi trò bắt cá hai tay [1] nên Giai Hòa cảm thấy rất thù địch, nhưng cũng không phải những lời nói của cô ta không có lý lẽ gì. Thời điểm bây giờ, nếu tấm ảnh chụp này bị truyền ra ngoài, bản thân cô không thể tưởng tượng ra hậu quả gì sẽ xảy đến nữa.

“Có chuyện,” Cô quyết định nên hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn, “Tôi muốn biết có ảnh hướng tới anh hay không.”

“Là chuyện tấm ảnh?” Dịch Văn Trạch bấm chuột, gửi file thành công.

Giai Hòa vâng một tiếng, đang do dự có nên nói chuyện của Thiên Sở cho anh biết hay không, Dịch Văn Trạch đã khép máy tính lại, đặt lên chiếc bàn bên tay phải: “Là Thiên Sở nói cho em biết sao?”

Giai Hòa gật đầu, có một xúc động tôn thờ thần tượng như trước.

“Mấy lời của Thiên Sở em đừng để ý nhiều, chuyện này không hề nghiêm trọng.”

“Tối hôm đó, Thiên Sở…cô Thiên nói nhìn tôi rất quen, là vì tấm ảnh đó hay sao?”

Nếu đã nói đến đây, đơn giản nên làm rõ.

“Có lẽ vậy.”

“Thế sao anh không nói cho tôi biết?” Giai Hòa thốt ra, bỗng nhiên cảm thấy lời này không ổn lắm, lập tức bổ sung, “Ý của tôi là, lỡ như tấm ảnh này gây ra nhiều rắc rối, nếu tôi biết trước tình huống này thì ít nhất cũng có thể chuẩn bị một cách nói thích hợp…”

Việc tìm từ thật sự càng lúc càng khổ cực, cái gì gọi là ‘cách nói thích hợp’? Cứ khiến cho sự việc đúng là có cái gì đó. Quên đi, vẫn nên nói thẳng một chút. Tất cả đều là do mình không cẩn thận, để cho người ta chụp ảnh rõ mặt đến như vậy.

“Thật xin lỗi,” Giọng Dịch Văn Trạch thực ôn hòa, “Chỉ là một chuyện nhỏ, không muốn nói cho em biết.”

Giai Hòa kinh ngạc nhìn anh, lời xin lỗi đều đã bị cướp mất…

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

Một người y tá còn trẻ bước tới, nhìn chữ số trên màn hình máy theo dõi, nhỏ nhẹ hỏi vài câu, giọng nói dịu dàng đến có thể chảy nước. Giai Hòa bắt đầu đoán rằng, y tá ở đây tuyệt đối là phải rút thăm để có thể phụ trách phòng bệnh này…Chờ y tá xong việc, cô mới có được không gian riêng, vừa muốn tiếp tục đề tài khi nãy, cửa lại bị người ta gõ vài cái.

Thật đúng là ‘náo nhiệt.’

“Biên kịch ơi,” Tiểu Âu thò đầu vào trước, “Kiều Kiều nói là chị ấy không chờ chị nữa, tự chị giải quyết vấn đề no đói của mình á.”

Giai Hòa oán thầm: “Được rồi.”

“Chị muốn em mua giúp chị không?” Tiểu Âu nói.

“…Không cần đâu.”

“Sắp hai giờ chiều rồi, sao chị không ăn chút gì đó cũng được?” Tiểu Âu làm hết trách nhiệm của mình, mở miệng khuyên.

“Tiểu Âu,” Dịch Văn Trạch cắt ngang lời cô, “A Thanh đã đi mua một phần cơm, phiền em xuống xem thử một chút, cô ấy không quen đường nơi này lắm.”

“A, được ạ.” Tiểu Âu nghe hiểu được, rụt cổ lại, thức thời đi ra ngoài.

Dịch Văn Trạch lại cầm cốc nước uống tiếp mới phát hiện mình đã uống hết. Giai Hòa lấy cốc của anh: “Để tôi lấy nước cho anh,” Cô đến trước bình nước, ngừng một chút: “Anh muốn uống nước nóng một chút hay nước ấm?”

Người phía sau trầm ngâm một lát: “Nóng một chút.”

Giai Hòa ấn nút. Hình như máy có vấn đề, dòng nước chảy ra rất ít, lại bởi vì phòng yên lặng, ngay cả tiếng nước chảy vào ly đều nghe rất rõ ràng. Tay Giai Hòa bắt đầu cứng lại, mặc niệm cầu nguyện nước chảy nhanh nhanh một tí. Nhưng mà cái máy kia hình như không chịu thua kém, chậm đến mức khiến người ta phát điên.

“Điện thoại của em đâu?” Anh đột nhiên hỏi.

Kiều Kiều tìm cô lại nhờ người khác nói lại, hiển nhiên là di động có vấn đề.

“Hôm qua không cẩn thận tôi làm rớt vào trong nước, hỏng mất.” Cô ấn nút lần nữa, xoay người, đưa cốc nước cho Dịch Văn Trạch, ngượng ngùng nói, “May là cũng đúng lúc tôi về Thượng Hải, nếu không chuyện công việc sẽ đình trệ mất, chỉ tiếc là điểm số trò ‘chim điên’——”

“Em phải về Thượng Hải?” Dịch Văn Trạch cầm cốc, giữ trong tay, uống một ngụm.

“Đúng vậy,” Giai Hòa cười nhìn anh, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt đó, không hiểu sao lại căng thẳng, “Bộ phim tiếp theo tôi nhận ở Bắc Kinh nên cần phải chuẩn bị trước vài thứ. Đầu tiên phải đi tổ chức mấy cuộc họp, ở lại Thượng Hải thì thuận tiện hơn. Anh cũng biết là Đạo diễn Khương khá chú ý đến biên kịch, thông thường muốn biết hay cần cái gì thì chỉ cần thông qua anh ấy là được. Những công ty khác cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.”

Nghĩ đến những công ty khác, tóc gáy cô đều dựng hết lên, hận không thể nhốt mình cả ngày trong nhà không ra cửa, cũng sẽ không giao thiệp với những diễn viên khác.

Dịch Văn Trạch cười: “Em vẫn chưa quen sao?”

Giai Hòa ngượng ngùng cười: “Vấn đề tính cách, thực khó để hiểu nhau được. Mở miệng nói tôi thêm một vài lời thoại thì tôi cũng không biết nên từ chối thế nào.” Trên đời này có một loại người gọi là người hiền lành, tuyệt đối là ám chỉ cô. Đột nhiên Giai Hòa có một cảm giác mình giống như đang thiếu tiền người ta phải chạy quanh trốn nợ, nghĩ xong liền nội thương suýt chết.

Người khác có thể sống cuộc sống thoải mái nhàn hạ, ngày ngày luyện Thái Cực, vì sao bản thân cô lại không học được cách sống như thế?

Dịch Văn Trạch ngẫm nghĩ một chút, nhìn cô: “Nói như vậy, lần sau nếu có cơ hội hợp tác, hẳn là anh nên mời em ăn cơm nhiều hơn, tranh thủ một chút để được biên kịch thiên vị?” Anh nói tuy rằng rất nghiêm túc đứng đắn, ý cười bên môi cũng đã lan tràn trong mắt, có cảm giác trêu chọc.

“Chuyện đó…Thực ra tôi chỉ nói đùa thôi. Nếu tôi thực sự có quyền lớn đến như vậy thì làm việc với biên tập, đạo diễn để làm gì?” Giai Hòa giả vờ thoải mái, hắng hắng cổ họng.

Dịch Văn Trạch vẫn cười nhìn cô như trước, chỉ cười, không nói thêm điều gì nữa.

Quả thực A Thanh không quen đi mấy con đường gần bệnh viện, đi mua cơm rất lâu, khi cà phê tới tay đã hơi lạnh.

Lúc A Thanh vào, Dịch Văn Trạch không nói gì nữa, chỉ mở máy tính, ngón tay thong thả gõ trên bàn phím, bắt đầu chậm rãi mà lướt web, có cảm giác như thể anh không yên lòng.

Thấy anh nhíu mày, Giai Hòa chợt hiểu ra, chắc là mình đã quấy rầy công việc của thần tượng. Rất thức thời, cà phê cũng chưa kịp uống, cầm trong tay, vội vàng tạm biệt ra cửa.

Đến khi cơn căng thẳng bắt đầu biến mất hoàn toàn, thì vẻ mặt không yên lòng lúc nãy của Dịch Văn Trạch lại không thể biến mất theo được.

Mãi cho đến khi thang máy đinh lên một tiếng, cô mới sực nhớ tới việc mình vẫn chưa đưa số điện thoại liên hệ cho Tiểu Âu, chỉ có thể quay lại lầu ba, muốn mượn di động A Thanh dùng một chút. Vừa đi đến cửa phòng bệnh liền thấy một bác sĩ cùng cô y tá lúc nãy đi ra, thấp giọng nói: “Nhìn coi, thì ra siêu sao cũng không phải là việc người bình thường có thể làm. Nếu là người bình thường thì đau đến mức không đứng dậy nổi chứ đừng nghĩ đến chuyện gì khác.”

Giai Hòa nghe xong, trái tim hoảng loạn. Đợi A Thanh vừa ra mới hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”

A Thanh a một tiếng: “Biên kịch, sao chị lại quay lại thế?”

Giai Hòa bảo cô nhỏ giọng một chút: “Chị mượn điện thoại của em một chút. Mà lúc nãy có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?”

A Thanh lập tức đè thấp giọng mình xuống: “Buổi sáng đã kiểm tra rất nhiều lần, vốn định sắp sếp phẫu thuật vào trưa nay, nhưng Dịch tiên sinh vẫn kiên quyết dời lại muộn hơn.” Cô đau lòng nhìn Giai Hòa, thở dài, “Lúc nãy anh Dịch nói vẫn còn một nửa cuộc họp qua điện thoại cần tiếp tục, hỏi bác sĩ thuốc giảm đau. Lúc này em mới phát hiện áo sơ mi của anh ấy đều ướt cả.”

[1]: 劈腿 [phách thối] – một từ chỉ việc chân đạp hai thuyền thậm chí nhiều thuyền [bắt cá 2 tay] trong tình cảm, đây là từ những năm gần đây lưu hành phổ biến trong giới trẻ Đài Loan.