Lâm Hoài đương nhiên sẽ không đem lời này cho là trách cứ hay là bất mãn, ngạc nhiên nói: "Ý của ngài là —— không gian có thể có thứ cứu được linh hồn Frey sao?" Quả nhiên là chui vào ngõ cụt, cố hết sức muốn tìm hi vọng từ trong sách vở, ngược lại hy vọng lại ngay bên cạnh mình.
Curtis cười gật đầu: "Đi theo ta."
Lâm Hoài chưa từng giao thiệp với nơi đây, cho dù cậu đã từng mơ hồ bái kiến núi xanh yểu điệu ở đằng xa, nhưng chưa hề men theo nước chảy, xuyên qua thông đạo dưới nước đến hàn đàm trong trẻo nhưng lạnh lùng này.
Nói thật, đi dưới nước cũng không phải một chuyện dễ dàng, đường nước chảy thật sự hẹp dài mà âm u, ánh mắt nhìn không được cái gì, chỉ có thể dựa vào xúc cảm trên thạch bích mọc đầy rêu xanh mà phân biệt rõ phương hướng, nếu rẽ sai hướng chỉ sợ sẽ chết nơi đáy nước mất. Quả thực là một cái mê cung dưới nước mà.
May mắn có Curtis dẫn đường, cũng không rất khó khăn, đoạn đường này hao phí quá nhiều thời gian cùng tinh lực, đợi đến khi Lâm Hoài thuận lợi đứng trước hàn đàm thì đã phân không rõ một thân ẩm ướt là do bao nhiêu mồ hôi chảy ra nữa. Trong hàn đàm (đầm băng) có một đóa hoa sen diễm lệ lẳng lặng sinh trưởng, lá sen xanh biếc phủ kín toàn bộ đầm nước, càng lộ vẻ cao ngạo cùng bất phàm. Đáng tiếc vẫn là trạng thái nụ hoa đợi nở.
"Đó là vãng sinh hoa (hoa bỉ ngạn)." Curtis nói.
(đùa chả biết là hoa gì, nghe nơi sinh sống thì đúng là bỉ ngạn nhưng sao nó lại giống hoa sen và cành lá, lại còn sống trong nước nữa chứ =.=b)
Lâm Hoài biết rõ vãng sinh hoa là cái gì, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, sinh sống nơi dọc đường sinh tử luân hồi, ngụ ý sinh mệnh tân sinh cùng điêu vong, "Thế nhưng, làm sao lại có thật được chứ." Lâm Hoài cảm thấy thực sự không tưởng tượng nổi, "Là phải đem nó hái xuống sao?"
"Không, là khiến nó nở ra." Curtis biểu tình vô tội nói, "Đại khái là trình độ của ta có hạn, nên trên trăm năm rồi mà 1 hạt giống mới chỉ phát triển được đến trình độ này, cứ coi như ta tiếp tục thì cũng phải mất vài chục năm nữa nó mới nở."
Lâm Hoài trong nháy mắt, tim đập phảng phất như muốn đình chỉ, đã thấy Curtis bất đắc dĩ buông tay, mà ôn hòa đặt tay lên vai cậu, không có dùng sức, lại như là có ngàn cân sức nặng, ngài ấy nói: "Louxi, nơi này là không gian của cậu, từng chút biến hoá của nó đều cần cậu không ngừng cố gắng. Trên thế giới chẳng có gì là không thể, cũng giống như không có ai vẫn đứng phía trước người khác, chỉ có thể kính ngưỡng mà không cách nào vượt qua; cũng giống như không có ai mất đi người nào đó mà lại sống không nổi, thời gian trôi qua mang theo trí nhớ, cảm tình sâu hơn cũng có thể bị gột rửa. Thế nhưng, nếu như cậu xác định giờ này khắc này là quý trọng, cũng không muốn trong quãng thời gian sau này thống khổ trong hồi ức, vậy đừng khiến mình hối hận, dũng cảm đi làm đi."
Curtis rời đi, Lâm Hoài lưu lại trông coi vãng sinh hoa. Lời nói của Curtis khiến suy nghĩ của cậu rất loạn, một đống lớn suy nghĩ cần sửa sang lại rõ ràng. Trong đầu vang lên nhiều nhất vẫn là câu nói kia, —— cần mấy thập niên, vài thập niên, liệu cậu có đợi nổi không?
"Này, anh nói coi, em nên làm gì bây giờ. Qua mấy thập niên thì em đã thành ông chú già rồi, còn anh lại vẫn trẻ như vậy, liệu anh còn quan tâm em nữa không." Lâm Hoài chọt bình nhỏ, tự nhủ, "Lại nói tiếp, anh thật sự rất quá đáng, chẳng qua là đi nhìn cha mình 1 chuyến thôi, vậy mà lại đem mạng mình bồi vào! Làm em mất đi lòng tín nhiệm với anh rồi, em thật thất vọng quá đi. Em phải làm gì bây giờ?”
Lâm Hoài quyết định khởi hành đến núi tuyết Slim Mia, nơi đó là nơi vãng sinh hoa tràn ra.
Curtis đã sớm cho cậu đáp án, không gian đối với sự phát triển của vãng sinh hoa không đủ thuận lời, vậy liền đến nơi có hoàn cảnh chính thức thích hợp nó sinh trưởng cầu may vậy. Trong truyền thuyết, vãng sinh hoa cả ngày cùng giá lạnh làm bạn, là sắc sáng thánh khiết duy nhất trên mặt tuyết. Mà Slim Mia tuyết cốc, chính là nơi lạnh nhất trên đại lục.
Tạm biệt ông, một mình bắt đầu hành trình đi tới múi tuyết. Cậu từng đi tắt qua bên ngoài núi Ma thú, đi thuyền độ hai ngày nữa qua con sông lưu vực rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, lại đi qua một dải đất sa mạc hoang vu, Slim Mia tương đối mà nói là 1 nơi rất ôn hoà. Chẳng qua cái gọi là ôn hoà này lại chả tin được.
Gió lạnh ào ào, thôi qua người lạnh cứ như dao cắt, thở ra hơi cũng sắp đông thành băng. Lâm Hoài mặt đông lạnh đến đỏ bừng, tay chân cứng ngắc không nghe sai sử, đó cũng không phải chuyện tốt.
Chứng kiến những người dân ở đây đi săn trở về, không khỏi vạn phần hổ thẹn, thì ra cứ tưởng rằng mình dùng phần lớn thời gian rèn luyện thì đã không tồi, ai ngờ thành quả lại thật thất vọng, chính mình bao lớp trong lớp ngoài y như con gấu đen vậy mà giờ cư dân của núi tuyết lại đều chỉ mặc da lông động vật, vừa giữ được ấm lại tiện hành động. Lâm Hoài lặng yên giảm đi mấy bộ quần áo, cậu biết rõ mình thấy lạnh phần lớn là do tâm lí mà ra.
Lâm Hoài ở nhờ một gia đình, lớn miệng nuốt lấy đồ ăn đặc biệt của nơi đây, chỉ dùng thịt bò Tây Tạng, nội tạng, tiết, nấu chung, mới đầu ăn miệng đầy mùi tanh, ở 1 hoàn cảnh sống ác liệt nhường này, các cư dân nơi đây sẽ không lãng phí bất cứ thứ gì có thể bảo tồn thể lực. Đối Lâm Hoài mà nói, cái này thật sự khó chịu nổi —— không gian tùy thời có thể tiến vào, trong đó còn có khí hậu ôn hòa cũng đồ ăn mỹ vị ( trước khi đi cậu đã tiến hành một hồi điên cuồng đại mua sắm ), thế nhưng cậu không thể như vậy.
Kinh nghiệm nhập gia tùy tục nói cho cậu biết, biểu hiện càng kiên cường hiền hoà sẽ càng dễ chiếm được nhiều trợ giúp. Ăn xong bữa tiệc này, cậu cũng lấy ra không ít đồ ăn đưa cho 1 nhà thợ săn đã tiếp đãi mình.
Ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng đã cùng bọn họ lên đường. Đây là lần thứ hai cậu đi vào 1 nơi giá lạnh như thế này, lần trước đi cùng Frey, giống như không phải đang trải qua 1 hồi nguy hiểm mà càng giống du ngoạn hơn.
Tuyết rất xốp, mỗi bước đạp xuống tuyết đều ngập tới tận bắp chân, quan trọng hơn là không nhìn được địa hình dưới lớp tuyết, cực kỳ khó đi. Gió trên cánh đồng tuyết cũng to đến đáng sợ, thậm chí có thể đem một thân cây nhổ tận gốc. Nơi đây thợ săn nói cho cậu biết, ngày bình thường bọn hắn sẽ không vì đi săn mà vượt qua hai ngọn núi, bởi vì điều đó quá mức nguy hiểm.
Đám thợ săn đưa Lâm Hoài tới, lúc rời đi thậm chí còn nhìn cậu với ánh mắt đồng tình, 1 người trông còn gầy yếu hơn bọn họ lại đòi khiêu chiến tuyết vực không giới hạn, leo lên đỉnh núi tuyết Slim Mia cao nhất, nghe như 1 chuyện xưa truyền kì vậy. Một người bình thường chuẩn bị tốt mười phần, có thể chiến thắng giá lạnh, chịu được đói khát, tích góp đầy đủ thể lực không ngừng tiến về phía trước, nhưng mà, ở sâu trong tuyết vực có rất nhiều cự thú ẩn nấp, chúng có màu lông trắng tuyết cũng với thân thể cao lớn.
Một vị nữ thợ săn thậm chí nhịn không được mở miệng: "Người trẻ tuổi, vẫn là đừng đi. Nơi đây ngay cả ma pháp sư cũng không chịu nổi gió tuyết, một mình cậu quá nguy hiểm."
Lâm Hoài rốt cục vẫn phải cự tuyệt hảo ý của cô.
Trên đường đi, còn lại một mình cậu.
Đi từ lúc hừng đông, đói bụng liền lôi đồ ăn từ trong không gian giới chỉ ra, chỉ cần nhét đầy bụng là được, tận lực giảm bớt số lần ra vài không gian, bởi vì hoàn cảnh trong không gian quá mức ôn hòa cùng an nhàn, cậu lo lắng mình sẽ trở nên lười biếng.
Mới đầu chỉ mấy ngọn núi nhỏ cũng không khó khăn, cậu có thể nhờ lũ chó trượt tuyết kéo xe trượt tuyết đi qua, càng về sau thì không được, chỉ có thể dựa vào búa phá băng cùng ủng mà đi bộ. Dù có đeo bao tay cũng bị nhiệt độ thấp làm bị thương, thế nhưng phía trước núi ngọn sau còn khó đi hơn ngọn trước, đành phải trước nhịn xuống đợi đến đêm mới tính sau.
Nước suối trong không gian có thể tiêu sưng đau nhức, vì vậy trên người cứ tái diễn tổn thương do giá rét rồi chữa trị, lại tiếp tục tổn thương do giá rét lại tiếp tục chữa trị, cứ vậy tuần hoàn, bề ngoài có vẻ hoàn hảo không tổn hao gì, bên trong thì chất chồng vết thương.
Lúc leo ngọn núi cao nhất thì Lâm Hoài gặp tuyết lở. Cũng không phải lần thứ nhất cậu gặp tuyết lở, nhưng lần này thật sự quá khoa trương, cứ như cả nửa dốc núi đều sụp xuống vậy. Lượng tuyết cực lớn cứ ầm ầm trút xuống, tuyết xốp cũng có thể phát ra tiếng ầm ầm! Lần này thật sự bị hù rồi.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là về không gian, đợi sau khi đi ra lại phát hiện cả người mình đều là lơ lửng giữa trời, dưới chân hoặc là nói chung quanh vài mét hoàn toàn không có chỗ chạm đất, thân thể không khống chế rơi xuống đất. Hai tay cầm búa phá băng muốn tìm 1 chỗ có thể mượn lực nhằm giảm bớt lực rơi nhưng không tìm được.
Cậu lại không dám sử dụng tùy ý quyển trục truyền tống, vì hoàn toàn không biết điểm truyền tống kế tiếp là ở nơi nào, cho dù số lượng khá nhiều nhưng nếu đưa cậu ra ngoài Tuyết Vực vậy mấy tháng này vất vả đều uổng công. Tầng tuyết phía dưới chắc chắn đủ dày, chỉ cần giữ lại một hơi có thể về không gian chữa là được —— tâm tư xoay chuyển vòng vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh, không đến mấy giây, giống như vật rơi tự do bị ném xuống dưới lướp tuyết dày.
May mắn không có bị vùi xuống dưới, may mắn còn có thể sống được.
Toàn thân đau nhức, chân cũng không đứng vững, ánh mắt phía trước trắng xoá một mảnh, đi hai bước suýt nữa lại té xuống, có thể tùy thời xuất hiện tuyết lở lần thứ hai, cậu nhất định phải nắm chặt thời gian rời khỏi nơi đây. Cơ hồ là bò đi, cuối cùng hoàn toàn là chật vật lăn về phía trước. Đằng sau tuyết lở không ngớt, mấy lần thiếu chút nữa té xuống không đi ra ngoài được, khá tốt là vẫn qua được.
Lâm Hoài vào không gian kiểm tra tình huống thân thể, không xong rồi.
Lần té từ trên núi xuống kia, dù có tầng tuyết dày đỡ nhưng cánh tay bị mặt đá sắc nhọn đâm thủng 1 vết thương dài nửa xích, máu đã đông, nghiêm trọng nhất chính là cậu hoài nghi lục phủ ngũ tạng đều đã dời vị trí, cái gì đã ăn đều bị phun hết ra. Bất đắc dĩ phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn trong không gian.
Lâm Hoài phiền muộn chọt chọt cái chai có chưa linh hồn Frey: "Anh liệu mà lo đền bù tổn thất cho em đấy, có nghe hay không!"
Đứng ở chỗ cao nhất núi Slim Mia nhìn ra xa, có loại cảm giác mọi ngọn núi khác đều nhỏ. Cậu cũng không nghĩ tới thật sự có thể một đường kiên trì tới đây, kỳ thực vết thương trên người còn chưa tốt hẳn, ngoại thương có thể dùng nước suối dễ dàng tiêu trừ, nhưng nội thương lại cần điều dưỡng, có thể một đường đi đến nơi đây, cậu cảm giác tâm đều bay lên, hoàn toàn không đợi nổi.
Đỉnh núi chỗ cao nhất cũng không hẹp, là một khối cỡ bình nguyên nhỏ, dưới đất là hàn băng trăm ngàn năm qua đông lại mà thành, búa phá băng có gia trì ma pháp cũng không đập vỡ được. Lâm Hoài chậm rãi tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được một nơi thích hợp cho vãng sinh hoa lớn lên, trong lúc đó, đã thấy vùng núi phía dưới có một con Cự thú mãnh liệt chui ra, lại đem Lâm Hoài trở tay không kịp đội kên trời!
Lâm Hoài đem tinh thần lực hợp thành một lưỡi dao sắc bén, muốn phát động công kích, lại nghe Cự thú gào lên một tiếng, lỗ tai như bị chấn điếc, cả người như bị nhốt trong chiếc chuông đồng ngân vang, tinh thần lực thoáng cái tan rả, một chút phản ứng cũng làm không được.
Lâm Hoài có chút ngẩn người.
Cự thú đem cậu thả trên đất bằng, đây là một động vật trông giống Gấu bắc cực, thể hình tối thiểu cũng to hơn Gấu bắc cực gấp mấy chục lần, một đôi mắt to như chuông đồng, nó vươn mũi ra ngửi tới ngửi lui trên người Lâm Hoài, như có điều suy nghĩ, há miệng nói với Lâm Hoài: "Trên người của ngươi có mùi vãng sinh hoa. Ngươi xâm phạm lãnh địa của ta. Ta không giết ngươi."
Lâm Hoài cảm giác mình càng ngây người.
Đây đúng là lần đầu tiên cậu nghe được ma thú nói chuyện, trên nguyên tắc ma thú cấp mười tới 1 trình độ nhất định có thể nói được tiếng người, nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn chưa thấy qua. Vỗ vỗ cái trán để mình tỉnh táo lại: "Hùng tiên sinh (Mr. Bear, ngài gấu), xin hỏi, nơi đây đã từng có hoa sinh trưởng sao? "
"Đúng vậy." Gấu bắc cực lui về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Hoài, để ngừa cậu đào tẩu, "Đây cũng là điều kiện ta thả mi rời đi, đem vãng sinh hoa giao ra đây."