Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 62




Biểu tình Lâm Hoài có chút luống cuống khiến Frey cũng thất thần, anh như vậy cái gì, yêu em? Rũ mắt xuống, chỉ thấy cánh tay bị mình cầm chặt nổi lên 1 tầng đỏ ứng, vừa rồi tâm tình hỗn loạn, ra tay nặng, Lâm Hoài lại chỉ nhíu mày trầm mặc. Cười cay đắng, thân mật vò rối mái tóc ướt sũng của cậu, nhàn nhạt nói: "Về sau đừng như vậy, anh sẽ lo lắng."

Lâm Hoài gật đầu: "Em biết rồi."

Frey thả tay xuống, quay người bơi về phía bờ. Trên người còn nhỏ nước mang theo mùi lưu huỳnh ở suối nước nóng cũng lười lau, mau chóng mặc quần áo. Hành động này làm nhanh quá, thậm chí còn mang theo chút ý tứ không kiên nhẫn.

Lâm Hoài đặc biệt nghẹn khuất, nụ cười đắng chát của Frey khi xoay người nghẹn trong ngực, hô hấp cũng thấy không thoải mái, đúng là ngâm nước quá lâu, nghĩ như thế, lại buồn bực không lên tiếng chìm xuống nước.

Frey đang nấu cháo, cầm lấy cây quạt vùi đầu vào quạt lò lửa, thế lửa rất nhanh cháy mạnh, phòng bếp nhỏ không chỗ thoát khí, cửa sổ mở rộng ra, ngoài trời không có gió, khiến cho khói bếp trong phòng không thoát ra được, bốc lên tối tăm mờ mịt một mảnh, đến khi người cũng bị sặc đến ho khan, khuôn mặt không có bao nhiêu huyết sắc cũng đỏ ửng vài phần.

Nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Hoài lại gần, "Ăn chút gì lót dạ rồi ngủ tiếp, đói bụng ngủ sẽ không ngon." Giọng điệu này, giống như đem sự tình vừa rồi quên không chừa 1 mảnh.

Cơn nghẹn của Lâm Hoài càng lúc càng lớn, nhưng chỉ nói, "Kỳ thực anh có thể mang bếp ra ngoài mà, như vậy thì trong phòng sẽ không toàn khói như thế này. "

"Ah, tự nhiên anh bị ngớ ngẩn rồi." Frey dừng lại động tác quạt gió trong tay, cười nói.

"Còn có, thời gian ngắn như vậy, cháo ninh chưa nhừ. "

Frey mở nắp nồi, quả nhiên bận rộn cả buổi, trong nồi gạo với nước vẫn tách bạch, không có dấu hiệu đun sôi, "Thật có lỗi, lần đầu nấu cháo, chỉ nhớ rõ tỉ lệ nước với gạo, mấy cái khác không rõ lắm nên mới thành như vậy. Em muốn ăn cái gì khác không, tốt nhất chọn mấy thứ anh biết rồi ấy. "

"Không cần đâu. Em đi ngủ, anh cũng sớm về phòng đi."

Nằm ở trên giường, Lâm Hoài lật qua lật lại không ngủ nổi, tâm tình bực bội lại xoắn xuýt. Là vì Frey chưa nói xong câu nói kia, hay là bởi vì thái độ đạm mạc của Frey trong phòng bếp? Lúc ấy nghe anh ấy cắt đứt chủ đề, thật sự thở dài một hơi, giống như kiểu không đối mặt sẽ không tồn tại vậy. Hiện tại lại là ý gì —— hối hận, khó chịu? Lập tức cảm giác mình nhăn nhăn nhó nhó thật ngu ngốc.

Tính cả đời trước cậu đã sống ba mươi mấy năm, chưa có lúc nào phiền muộn như bây giờ, xuống giường xỏ giày hùng hổ chạy đến trước cửa phòng Frey, một cước đá văng cửa: "Anh muốn nói gì thì nói ra, anh nói em nghe nghiêm túc còn không được ư!" Cửa phát ra tiếng rụng trầm đục, đụng vào trên tường, ầm, rơi xuống đất.

Đá văng cửa, hai người nhìn nhau không nói gì, đều ngây dại.

Frey đang tự bôi thuốc cho mình, sắc mặt trắng bệch, đau đến cắn môi, không cho phép yếu thế phát ra chút xíu thanh âm nào. Người đầm đìa mồ hôi, áo sơ mi đơn bạc dính vào da, giống như vừa chui ra khỏi hồ nước, dây buộc tóc bị tháo ra, mái tóc đen dài lộn xộn tản ra, màu tóc càng đen, đối lập với khuôn mặt thêm trắng xám.

Ngực có một miệng vết thương đỏ như máu, rộng 1 ngón tay, từ vị trí tim kéo dài đến tận bên hông, hình dạng vặn vẹo quái dị, có thể thấy rõ da thịt và xương cốt bên trong. Quả thực thấy mà giật mình.

Frey vội vàng kéo vạt áo lên, cười nói: "Sao em lại tới?" Nhịn đau đã hao hết khí lực, bên tai giống như là có người đang khua chiêng gõ trống, cố gắng khiến giọng điệu trở nên nhẹ nhõm đi 1 chút nhưng bên tai lại ầm ầm, hầu như nghe không rõ tiếng gì nữa.

"Đây là có chuyện gì xảy ra?" Lâm Hoài hít 1 ngụm khí lạnh, nghiêm nghị chất vấn, "Lúc tắm rửa sao em lại không nhìn thấy!"

Frey cố ý xem nhẹ câu hỏi của Lâm Hoài, chỉ nói: "Chút thương nhỏ ấy mà, rất nhanh là tốt rồi."

"À! Vết thương nhỏ, vừa gặp mặt đã cảm thấy sắc mặt anh không đúng, khi đó gạt em nói là chút thương nhỏ, được, em tin. Giờ rõ rành rành thế này mà còn dám qua loa gạt em hả, Frey, anh cho em là đồ ngu hay là đồ mù đây!" Lâm Hoài giận quá hoá cười.

"Sao anh phải lừa em chứ." Vì biểu hiện mình thật không sao, giãy dụa từ trên giường bước xuống, không ngờ tới lần này đau đớn lại nghiêm trọng như vậy, thân thể hư thoát hoàn toàn không bị khống chế, suýt nữa té xuống, may mắn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy mép giường, mới không bị ngã đến chật vật.

Lâm Hoài đứng nguyên tại chỗ, cũng không lại gần, lạnh nhạt nhìn ngón tay Frey bám lấy mép giường đến xanh trắng, tay nổi đầy gân xanh, cố hết sức đứng lên, còn giả bộ mỉm cười, bình tĩnh nói, "Xem, anh đã nói không có chuyện gì rồi mà. Mau trở về ngủ đi, có việc chúng ta ngày mai hãy bàn, được không nào?"

Lâm Hoài chỉ cười, cười đến tỉnh táo mà tàn nhẫn: "Đúng vậy a, anh thật cmn rất tốt, cho tới bây giờ em vẫn chưa thấy anh tốt như thế này.” Đứng trước mặt Frey, một phát bắt được cổ áo, muốn xé mở áo sơ mi lại bị Frey bắt lấy bàn tay, động tác không có chút lực nào lại thành công ngăn trở hành động bạo lực của Lâm Hoài, lắc đầu, hữu khí vô lực nói: "Không muốn."

"Buông tay."

Frey vẫn lắc đầu.

Lâm Hoài tức giận vô cùng, trực tiếp ấn Frey ngã xuống giường, ngồi chồm hỗm trên người hắn, ánh mắt đối nhau, 2 người chỉ cách nhau 1 khoảng, "Anh nghĩ cho kĩ, cho anh 2 con đường, 1 đánh 1 trận ở đây, dù là bị đập đầu hay bị đụng đâu thì em cũng không sao, huống hồ lấy bộ dáng đáng thương hiện tại của anh khẳng định đánh không lại em. 2, chính anh chủ động cởi quần áo cho em kiểm tra, anh tiện em cũng bớt việc. " Chữ chữ âm vang, tràn ngập quyết đoán.

Lâm Hoài như vậy cùng với thiếu niên yên bình trong trí nhớ như 2 người khác biệt. Người kia dù cho bị người khác không lưu tình cười nhạo châm chọc, đều có thể nhẹ nhàng linh hoạt cười một tiếng cho qua, mà người này, đáy mắt bùng lên lửa giận, tràn ngập đau thương oán hận vì bị lừa dối, biêu tình bi thương giống như bàn tay vặn xoắn trái tim hắn đau buốt.

"Không phải không cho em xem, chẳng qua là —— "

"Chẳng qua cái gì, anh nói coi!" Lâm Hoài hao sạch sự kiên nhẫn còn lại, hầu như khàn cả giọng giọng căm hận nói, "Mỗi lần nói chuyện đều chỉ nói một nửa, anh cho em là con giun trong bụng anh chắc, hay là thấy 2 chúng ta tâm ý tương thông, gì cũng không cần nói đã biết tâm sự của nhau? Cứ coi như thích em muốn chết đi được thì cũng phải  nói thẳng ra chứ, sợ cái gì, sợ em không thích anh, hay là sợ sau khi anh chết rồi em sẽ đi theo anh??"

Hai người quật cường đối mặt, Lâm Hoài tỉnh táo lại, mới ý thức tới mình vừa mới nói gì, giờ ảo não cũng vô dụng, lúng túng quay đầu đi, "Nếu nói không đúng thì anh cứ coi như không nghe thấy gì. "

Thật lâu cũng không thấy Frey đáp lại, vụng trộm lườm 1 cái, tên này cư nhiên đỏ mặt.

"Anh nói." Yên lặng một lát, Frey chợt toát ra một câu, "Anh có thể hôn em không?"

Lâm Hoài vô ý thức cự tuyệt, đã bị Frey đem lời sắp phun ra đẩy trở lại.

Frey toàn thân lạnh buốt, môi lại nóng hổi đến kinh người, nâng gáy Lâm Hoài, không biết lấy sức ở đâu ra mà đem Lâm Hoài ấn vào trong ngực. Lâm Hoài vốn đang ngồi chồm hỗm, lúc này cả người đều bổ nhào trên người hắn. Lâm Hoài kêu lên một tiếng buồn bực, bàn tay đặt trước ngự hắn lại không dám làm gì, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Frey cảm thấy chưa đủ, cạy mở môi của cậu hôn sâu vào, thế tới của Frey cường ngạnh, bá đạo lại không mất ôn nhu, Lâm Hoài nhăn chặt chân mày, nể tình vết thương dữ tợn kia nên mới thuận theo phối hợp, chứ không phải đang hưng phấn đâu nhé! Trong nội tâm mắng to lừa đảo, lại không tự chủ được sa vào, không biết đã qua bao lâu mới chấm dứt.

Frey cười nói: "Mùi vị không tệ."

Lâm Hoài trợn mắt trừng một cái, "Để cho em kiểm tra."

"Nhìn em có vẻ không vui." Frey vẫn còn chơi xấu.

Bị cường hôn có cái gì mà vui hả, dù đến cuối có vẻ như mình cũng động tâm. "Để cho em xem. "

Ngoài ý muốn, lần này không có cự tuyệt. Frey cao hứng mà cười nói: "Có muốn cởi tất quần áo hay không, anh rất vui lòng. "

Lâm Hoài không để ý tới hắn, kéo quần áo ra, khuôn ngực hoàn hảo, 1 chút vết thương nhỏ cũng không có, nào có vết thương khủng bố kia? Thì thào tự nói: "Không có khả năng, em đã nhìn thấy mà. "

Frey thoải mái mà nói: "Đã bảo không có việc gì, em hoa mắt đó thôi."

Lâm Hoài cầm lấy thuốc mỡ mà Frey dùng, để dưới mũi ngửi kĩ, so với thuốc tê bình thường thì nhiều thành phần an thần hơn 1 chút, nhưng cũng chỉ là thuốc tê mà thôi.

"Nhìn ra cái gì?"

Lâm Hoài lại đem tay đè lên lồng ngực của hắn, ở chỗ trái tim quét 1 vòng tròn, nhẹ nhàng giống như tán tỉnh, giọng điệu nhẹ vô cùng: "Nếu như em xé mở chỗ này ra, anh đoán, em có thể thấy cái gì?"

"Nhanh như vậy đã trở mặt? Em quên vừa rồi —— "

"Em thật muốn nhìn một chút đến cùng anh có tim hay không!" Không chiếm được đáp án, Lâm Hoài muốn phất tay áo rời đi, mới đạt được đáp án của Frey: "Là nguyền rủa. Có người dùng đại giới hủy diệt sinh mệnh để nguyền rủa anh,  nguyền rủa này khiến miệng vết thương vĩnh viễn không khỏi hẳn, đời đời kiếp kiếp."

Nghe mà Lâm Hoài kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

"Anh biết rõ tu vi trên phương diện ma dược học không thấp, cũng biết gia tộc của em có nghiên cứu trên phương diện ma dược nhưng thế thì làm sao? Nguyền rủa không phải chuyện mà ma pháp dược tề có thể giải quyết, nói cho em biết cũng chỉ khiến em lo lắng, chỉ mình anh biết không phải tốt hơn sao, dù sao đâu chỉ là tạm thời, nhịn 1 chút là được. Chỉ là thật may lời nguyền này không khiến cho anh chết, cũng không khiến anh rời xa em." Frey lẳng lặng trần thuật, "Cho nên, anh mới thấy cả đời làm anh em cũng không tệ, nhìn em thành gia lập nghiệp, còn có thể đứng từ xa mà chúc phúc em, như vậy, điều này sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn."

"Vậy làm cả đời làm anh em được rồi, cần gì phải nói ra như vậy, hà tất để cho em biết rõ chứ."

"Đáng tiếc anh chính là 1 kẻ nhỏ mọn như vậy." Frey hối lỗi nói, "Luôn miệng nói không cần để cho em biết tất cả, nhưng thực tế lại luôn hy vọng nhìn thấy bộ dáng em lo lắng hco anh, lúc cực kì đau đớn cũng muốn có em bên cạnh, mà không phải trong lúc đó cho em cũng người nào đó tình chàng ý thiếp, ngọt ngào. Nếu như nhất định phải có người cùng em từng giây từng phút, tại sao lại không phải là anh?" Nói xong, cư nhiên thoải mái mà cười rộ lên, hỏi, "Có phải thấy anh rất quá đáng không?"

"Cực kì." Lâm Hoài tỏ vẻ đồng ý.

Frey thoạt nhìn lại có vẻ rất vui, nói ra lời trong nội tâm, gánh nặng trong lòng cũng tan mất, vô cùng nghiêm túc nói: "Vậy em có thể lựa chọn, ở lại ở bên cạnh anh, hoặc là làm anh em, dù em chọn thế nào anh cũng tự tin có thể làm tốt nhất. "

Lâm Hoài bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn ánh mắt Frey, giống như đối với 1 đứa nhỏ không hăng hái tranh giành: "Nếu như đã làm chuyện kia với em, phải biết chịu trách nhiệm, giờ nào rồi còn nói cái gì trái lương tâm lựa chọn, thật sự là dối trá mà."