Túy Nhược Thành Hoan

Quyển 1 - Chương 15




Sự sắc bén trong mắt Dục Trăn làm cho Phượng Thương rối loạn tay chân, lắc đầu liên tục: “Không phải, không phải, ta chỉ là…”. Chỉ là cái gì đây? Phái người theo dõi Dục Trăn, là vì muốn biết hắn mỗi ngày làm những gì, mặc dù chỉ là tính tình trẻ con trong lúc nhất thời, lại sợ hãi có người làm cho lòng Dục Trăn thay đổi, nhưng nếu nói ra như vậy, có gì khác với những gì Dục Trăn nói chứ? Giải thích không rõ, Phượng Thương có chút hoảng hốt mà đưa tay ra muốn nắm lấy tay Dục Trăn, lại bị Dục Trăn gạt ra.

Chỉ nghe Dục Trăn hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu không phải ngươi cho người theo dõi ta, làm sao có thể biết được có người gặp ta?”.

Phượng Thương há miệng ra, nhưng lại cúi đầu không nói gì.

Nhìn biểu tình kia của y, Dục Trăn chỉ cho rằng y là thầm chấp nhận, hừ mạnh một tiếng: “Nếu không tin ta, cần gì phải làm ra bộ dạng thân mật như vậy?”.

“Không phải là giả vờ!”. Nghe thấy Dục Trăn nói vậy, Phượng Thương liền lạnh giọng nói. Muốn trách y cho người theo dõi, có thể, nhưng muốn oan uổng y làm bộ thân mật thì tuyệt đối không được. Trời biết y cho tới giờ chưa từng đối xử với ai thật lòng như vậy, sao có thể chấp nhận người khác nói y giả vờ?

“Đến giờ ngươi vẫn cho người theo dõi ta, bảo ta làm sao tin ngươi?”. Dục Trăn nhìn chằm chằm vào y: “Ta quả thực từng để ý ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng hôm nay ta đã cam tâm tình nguyện thần phục ngươi, cũng sẽ không sinh ra dị tâm, ta và ngươi cũng đã chung giường rồi, chẳng lẽ vẫn không đủ để ngươi tín nhiệm ta hay sao? Hơn nữa, Tố Hòa Dục Trăn ta lại thua kém một Lưu Hỏa của Phượng Lâm sao, vì sao ngươi tin hắn mà lại không tin ta?”.

Phượng Thương vốn đang kinh sợ nghe Dục Trăn giáo huấn, lại từ từ bình tĩnh lại, nét mặt yên ổn, nghe đến đó, lại không nhịn được mà cười khẽ.

Dục Trăn thấy y mỉm cười, càng căm tức, vung tay áo, kìm nén sự tức giận: “Được, nếu Hoàng thượng không tin tưởng Dục Trăn, Dục Trăn cũng không tự đòi mất mặt, từ nay về sau, ngươi…”.

Dục Trăn còn chưa dứt lời, lại bị Phượng Thương dùng miệng ngăn chặn câu nói của hắn.

Một lát sau Phượng Thương mới buông hắn ra, cười đến cong mi, dương dương đắc ý nhìn hắn.

“Ngươi!”.

Phượng Thương tóm lấy ngón tay hắn, cười làm lành nói: “Được rồi, được rồi, là ta sai, là ta không tốt, sẽ không bao giờ… như vậy nữa, sẽ không như vậy nữa, ngươi đừng giận, đừng giận…”.

Dục Trăn vẫn là buồn bực chưa tiêu, nghe y lấy lòng như vậy, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.

Phượng Thương cũng không sợ sự lạnh lùng của hắn, vẫn như cũ mà quấn lấy hắn, lại dùng vẻ mặt đứng đắn nói: “Nếu Tĩnh vương vẫn còn tức giận, như vậy Trẫm không thể làm gì khác là dùng chính Trẫm làm phần thưởng cho ngươi để bồi thường vậy”.

“Không lạ gì!”. Dục Trăn nghiêng người sang, hừ một cái.

“Ngoài thứ không lạ gì này ta cũng không thể cho ngươi thứ gì khác đâu”. Phượng Thương mang vẻ mặt thương cảm đi tới trước mặt hắn: “Tĩnh vương đại nhân đại lượng nhận lấy đi”.

“Ngươi…”. Dục Trăn bị y ầm ĩ đến dở khóc dở cười, nói ra được một chữ lại không biết nói gì hết.

Phượng Thương cười híp mắt, hai tay ôm lấy eo Dục Trăn: “Vậy quyết định như vậy nha, đừng nóng giận, đừng nóng giận, chờ ta xem xong tấu chương này, sẽ cùng ngươi”.

Dục Trăn nhìn y cười dỗ mình, lại chạy đến bàn nghiêm chỉnh xem tấu chương, cuối cùng thở một hơi thật dài, ngồi xuống bên bàn, mặc cho Phượng Thương ngồi xuống.

Phượng Thương cầm một quyển tấu chương âm thầm cười trộm, Dục Trăn chỉ lo tức giận, một chút cũng không phát hiện.

Hơn nữa, Tố Hòa Dục Trăn ta lại thua kém một Lưu Hỏa của Phượng Lâm sao, ngươi vì sao tin hắn lại không tin ta?

Ta có thể cho rằng, ngươi cũng có một chút quan tâm ta được không?

Đêm dài sắp hết, sắc trời đã chuyển sang màu xám trắng, Phượng Thương mở mắt ra, nín thở đem chăn mền trên người lật ra một chút, nhếch miệng chịu đựng cơn đau từ phía sau truyền đến mà xoay người, thật cẩn thận nhìn Dục Trăn bên cạnh, thấy hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, liền thở phào một hơi, lại hít vào một hơi, rón rén bước xuống giường, đi chân không trên nền nhà, lại liếc nhìn Dục Trăn một cái, mới buông màn xuống, nhặt lại y phục rơi trên mặt đất, đi tới cạnh cửa, mặc y phục vào, nhẹ nhàng mở cửa ra, nhanh chóng lách mình ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Miên Hạ đi tới, Phượng Thương không chút nghĩ ngợi liền đưa tay bịt miệng Miên Hạ lại, lôi đi vài bước mới buông tay ra thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng, Tĩnh vương còn chưa tỉnh, mang một thùng nước nóng vào chính điện, Trẫm muốn tắm rửa. Còn nữa, chuẩn bị sẵn điểm tâm, chờ hắn tỉnh dậy rồi mang lên”.

Miên Hạ gật đầu, trùng hợp nhìn thấy vạt áo Phượng Thương loang lổ một chút, liền lúng túng cúi đầu.

Phượng Thương thấy sự quẫn bách của nàng, khẽ cười một tiếng: “Xem ra Trẫm vẫn là nên đưa một tiểu thái giám đến hầu hạ”.

Miên Hạ liền trợn to mắt, muốn nói lại không dám hé răng. Phượng Thương cười đẩy nàng, liên tục phất tay, ý bảo Miên Hạ mau đi chuẩn bị.

Miên Hạ lúc này mới an tâm, hơi khụy thân, lui xuống.

Miên Hạ đã theo hầu Phượng Thương từ khi còn bé, đến khi Phượng Thương đăng cơ, vốn là nên tuyển một thái giám thích hợp để hầu hạ bên cạnh, nhưng qua vài ngày Phượng Thương vẫn không thích, nên cuối cùng vẫn do Miên Hạ hầu hạ.

Chuyện của Phượng Thương và Dục Trăn, Miên Hạ cũng ít nhiều biết được, để cho nàng thấy cũng không có việc gì, nhưng mà người khác lại không giống vậy, Phượng Thương thấy Miên Hạ đi xa, mới sửa sang lại quần áo, đi vào trong đình viện bên cạnh hồ, cẩn thận nhìn xuống.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng”. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Phượng Thương mới quay đầu lại, liền thấy người kia mở miệng.

Bình tĩnh nhìn kĩ, người kia một thân đẹp đẽ quý giá, mặt như mẫu đơn, bên môi cùng với giữa chân mày là ý cười đang đi tới. Là Hoàng hậu Thành Y Sở.

Vừa nhìn thấy nàng, Phượng Thương liền âm thầm nhíu mày, nhưng trên mặt không vết tích, cười nhạt hỏi: “Sao Hoàng hậu lại tới đây?”.

“Thần thiếp có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng, đã đợi hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đợi được Hoàng thượng thức dậy”. Thành Y Sở dịu dàng hành lễ nói.

Phượng Thương nhướn mày: “A? Làm khó Hoàng hậu rồi. Nhưng mà thời gian cũng không còn nhiều lắm, Trẫm muốn thượng triều, nếu có chuyện gì, không ngại chờ Trẫm trở về rồi hãy nói”.

“Hoàng thượng, việc này không thể chậm trễ được!”. Thành Y Sở nghe y nói vậy, không khỏi có chút nóng nảy.

“Vậy Trẫm cũng muốn nghe một chút, là chuyện gì lại làm Hoàng hậu quan tâm như vậy”. Bên môi Phượng Thương vẫn mang theo ý cười, trong mắt lại là hàn ý.

Thành Y Sở chỉ coi như không thấy, ánh mắt lẫm liệt, lạnh lùng nói: “Thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh bắt Tĩnh vương”.

Sắc mặt Phượng Thương lập tức biến đổi, chậm rãi đảo qua khuôn mặt Thành Y Sở, từng chữ từng chữ hỏi: “Hoàng hậu mới nói cái gì?”.

Thành Y Sở không hề có chút khiếp sợ, hơi ngẩng đầu: “Thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh bắt Tĩnh vương”.

“Tại sao?”.

“Bởi vì Quốc trượng* nhận được tin tức đáng tin cậy, Tĩnh vương từng nhiều lần tiếp xúc với dư nghiệt Phượng Lâm, có thể thấy được hắn có tâm tạo phản, người như vậy ở bên cạnh Hoàng thượng, thật sự là tai họa ngầm”.

(*)Quốc trượng: cha của Hoàng hậu

“Làm càn!”. Phượng Thương lạnh lùng quát, khiến cho Thành Y Sở sợ hãi quỳ xuống.

“Thần thiếp chỉ là… …”. Thành Y Sở há miệng, muốn cãi lại.

Phượng Thương cười lạnh một tiếng: “Chỉ là cái gì? Hậu cung không được can thiệp chuyện triều chính, việc này, cũng chưa đến lượt Hoàng hậu xen vào”.

Một câu ‘Hậu cung không được can thiệp vào chuyện triều chính’ của Phượng Thương lập tức khiến cho Thành Y Sở không còn lời nào để nói, chần chừ một lát, mới gắng gượng nói: “Hoàng thượng dạy rất đúng. Chỉ là… thần thiếp nghe trong cung đồn đại rằng, mấy tháng gần đây, Tĩnh vương thường qua đêm tại Phượng Uyên cung, thần thiếp biết Hoàng thượng nhân từ, đêm khuya không muốn thần tử đi tới đi lui, nhưng nếu Tĩnh vương có tâm tạo phản, Hoàng thượng lại không bố trí phòng vệ với hắn, sợ rằng… …”.

“Sợ rằng cái gì?”. Phượng Thương nhướn mày nhìn nàng: “Không nói đến chuyện Tĩnh vương qua đêm trong Phượng Uyên cũng chỉ là lời đồn đại trong cung, chỉ chuyện Tĩnh vương có tâm tạo phản cũng đã là lời nói vô căn cứ. Trẫm tin tưởng, Tĩnh vương tuyệt đối không có dị tâm”.

“Hoàng thượng, chứng cứ của Quốc trượng là thiên chân vạn xác… …”.

Thấy Thành Y Sở vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt Phượng Thương âm trầm quét tới, thanh âm lạnh lẽo: “Như vậy là Hoàng hậu không tin vào ánh mắt của Trẫm?”.

Dù là người ngu đi chăng nữa cũng nghe ra Phượng Thương không vui, Thành Y Sở dù không cam tâm cũng chỉ có thể im miệng, cúi đầu nói: “Thần thiếp không dám”.

“Không dám là tốt, mọi việc trong Hậu cung, làm phiền Hoàng hậu hao tâm tổn trí, còn chuyện triều chính, Hoàng hậu không cần hỏi tới”. Phượng Thương dừng một chút, thanh âm lạnh lẽo như băng: “Nếu như Hoàng hậu không cam lòng, có thể trở về khóc lóc kể lể với Quốc trượng. Nhưng mà cũng mong Hoàng hậu nhớ rõ, những lời giống như vậy, Trẫm không muốn nghe lần thứ hai”.

Nghe thấy Phượng Thương kiên quyết nói như vậy, Thành Y Sở trong lòng không khỏi có chút khiếp sợ, run giọng nói: “Thần thiếp không dám”.

Thấy Thành Y Sở đã yếu thế, Phượng Thương cũng không muốn trở mặt với nàng, nhàn nhạt nói: “Trở về đi, thời gian không còn sớm, Trẫm muốn thay y phục vào triều”.

Thành Y Sở vốn muốn đi, chần chừ một lát, nhịn không được hỏi: “Hoàng thượng, thần thiếp có thể lưu lại hầu hạ người thay y phục không?”.

Phượng Thương nheo mắt nhìn nàng, lúc này trên mặt Thành Y Sở thiếu đi vài phần ngang ngạnh do được nuông chiều, lại sinh ra vài phần điềm đạm đáng yêu, tuy Thái bảo nơi chốn bức người, nhưng cô gái này bất quá cũng chỉ là một công cụ, trên mặt tuy không có gì thay đổi, nhưng trong lòng cũng mềm ra đôi chút: “Không cần, Hoàng hậu sáng sớm đã tới đây, hiện tại nên về nghỉ ngơi đi”.

Thành Y Sở không thể làm gì hơn, hành lễ nói: “Thần thiếp xin cáo lui”. Dứt lời, bước ra khỏi đình viện.

Phượng Thương nhìn nàng đi ra ngoài, mới sửa sang lại y phục, xoay người đi về phía chính điện, vừa quay đầu liền thấy Dục Trăn đang dựa vào thành cửa nhìn mình, trên mặt lại không nhìn ra biểu tình gì, như là thần trí không thanh tỉnh.

Phượng Thương liền tươi cười bước đến: “Dậy rồi? Là vừa nãy ồn ào làm ngươi tỉnh sao? Thượng triều cũng không có chuyện gì, ngươi không cần đi, về Tĩnh vương phủ ngủ thêm một lát được không?”.

Dục Trăn lại như không nghe thấy y nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn y, ánh mắt sâu như biển.

Phượng Thương ngẩn ra, nhịn không được đưa tay đến trước mặt Dục Trăn, khoa trương vẫy vẫy: “Này, này, tỉnh chưa? Tỉnh…”.

Y kéo dài chữ “tỉnh”, vẫn còn chưa hỏi xong thì tay đã bị Dục Trăn bắt được, Phượng Thương ngạc nhiên nhìn cánh tay bị hắn cầm, cười cười: “Tỉnh là tốt rồi, chứ đừng vừa đứng vừa ngủ, như vậy té sẽ rất đau, ta trước đây…”. Dường như ý thức được mình nói hơi nhiều, Phượng Thương vội ngừng lại, vòng vo thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Nếu vẫn còn buồn ngủ, đợi về phòng rồi ngủ sau. Nếu không mệt thì đứng lên đi, ta sai Miên Hạ chuẩn bị nước nóng, chắc nàng cũng sắp mang lên rồi, để nàng mang nước qua bên này, ngươi tắm rửa rồi ăn điểm tâm. A, vừa rồi ta chỉ bảo nàng đi chuẩn bị điểm tâm, không biết nàng đã đi chưa… Hay ngươi cứ đi ngủ thêm một lát, tỉnh dậy mọi thứ cũng chuẩn bị xong. Ừm… Ta phải đi về chính điện thay y phục, ta dặn dò cung nhân là được rồi, ngươi cứ đi về trước, chờ nước nóng mang tới, ngươi lại…”.

Dục Trăn nghe Phượng Thương nói liên miên như không muốn dừng lại, cuối cùng nhịn không được, kéo Phượng Thương vào lòng, chuẩn xác hôn lên đôi môi đang không ngừng khép mở kia.

“Ưm…”. Phượng Thương ngạc nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt gần trong gang tấc, quên cả giãy giụa.

Một lát sau Dục Trăn mới buông y ra, thấy Phượng Thương thở gấp không nói nên lời, không khỏi cười nhẹ một tiếng, đưa tay chỉnh vạt áo của y, ôn nhu nói: “Cẩn, đừng vội lo cho ta, chính ngươi không phải cũng gấp sao”.

Phượng Thương chỉ mở ta mắt nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt, nhìn thấy sự ôn nhu hiện trên mặt Dục Trăn, đó là biểu tình mà sau buổi tối hôm đó y chưa bao giờ thấy lại, chỉ xuất hiện trong giấc mơ, một hồi lâu sau mới thốt lên một tiếng: “A?”.

Nhìn thấy biểu tình đó của Phượng Thương, Dục Trăn cũng đoán được y đang suy nghĩ cái gì, ngực mơ hồ xẹt qua một tia hổ thẹn, nhẹ nói một câu: “Đứa ngốc”.

Phượng Thương kinh ngạc nhìn hắn, một lát sau đỏ mặt quay đi: “Hừ, làm càn! Ai dám mắng Trẫm là đứa ngốc! Chờ Trẫm trở về sẽ hảo hảo thu thập!”. Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về chính điện, lưu lại Dục Trăn tại đó, cười đến híp mắt.

“Vừa nãy hù dọa Hoàng hậu thì lãnh ngạo cao quý như vậy, chỉ chớp mắt liền biến thành đứa nhỏ biệt nữu, đúng là ngoài mạnh trong yếu mà”.

Y và Liên Nhi, không giống.

Mang theo thâm ý đó nhìn thân ảnh Phượng Thương biến mất, đứng đó một lúc lâu, Dục Trăn mới chậm rãi quay người, thong thả bước về phòng.

Án thư hôm qua Phượng Thương phê duyệt tấu chương một mảnh hỗn độn.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Dục Trăn bước tới, cầm lấy quyển tấu chương sắp rớt lên, sắp xếp lại cho gọn gàng rồi trả về, không nghĩ tới lại đụng phải quyển tấu chương nằm trên mặt đất, Dục Trăn vội xoay người lại lấy, trong lúc lơ đãng liền nhìn thấy tấm đệm ngồi dường như đang đè lên thứ gì đó.

Trong lòng Dục Trăn khẽ động, để đồ trên tay xuống, cẩn thận xốc tấm đệm lên, dưới tấm đệm lộ ra một xấp giấy để khắp nơi.

Chần chừ một lúc, cuối cùng Dục Trăn vẫn đem xấp giấy cầm lên, mở xấp giấy ra, hắn mới phát hiện tay mình hơi run rẩy.

Trên tờ giấy có một đoạn viết chưa xong, chỉ đơn giản liếc mắt qua, sắc mặt Dục Trăn liền thay đổi.