Túy Ngọa Hồng Trần

Chương 14: Thiên ma Kiếp hỏa




Đinh đương, đinh đương, đinh đương…

Chuông gió trên thuyền hoa bỗng nhiên kêu vang, Long đế đang ngẩn ngơ thất thần trước cửa sổ cả kinh, đúng lúc một luồng gió mát xuyên qua cửa sổ, lướt qua mặt mát lạnh.

Như có như không, trong gió kèm theo hương hoa nhàn nhạt, dịu dàng lượn lờ nơi chóp mũi vành tai, tựa như nỉ non, tựa như nhỏ nhẹ, tựa như thở dài…

Liên… Liên…

Nhẹ kêu rồi sau đó đi xa…

Long đế bỗng nhiên đứng dậy, đạp mở cửa phòng đuổi theo, trong đêm đen vắng lặng truyền ra tiếng hét to đầy thê lương: “A Chức… A Chức…”

Cửu Huyền bị tiếng hét đầy đau thương kia làm hoảng sợ, lúc đuổi theo ra đã nhìn thấy Long đế ở đầu thuyền phảng phất như đang muốn đi theo gió, hắn nhất thời hoảng sợ, liều mình nhào tới gắt gao nắm lấy xiêm y của Long đế, đem y từ trên đầu thuyền kéo xuống.

“Phụ thân, phụ thân…” Cửu Huyền nhẹ nhàng lắc lắc.

Long đế hồi lâu mới hồi phục tinh thần, thấy là hắn, thống khổ nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “A Chức không còn nữa, y mới vừa cùng ta nói lời từ biệt…”

Lời còn chưa dứt, một giọt lệ “bộp” một tiếng đã rơi xuống mu bàn tay Cửu Huyền, nóng rát đến khiến hắn tim đập nhanh, hắn gần như ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Long đế.

“Là ta bỏ lỡ y… Là ta bỏ lỡ y…” Long đế nhỏ giọng, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ dùng sức đẩy hắn ra, lấy tay che mặt thất tha thất thểu bỏ đi.

Tính tình cao ngạo như y tuyệt không nguyện để bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng mình bi thương rơi lệ.

Cửu Huyền bị bóng lưng cô đơn tuyệt vọng kia ném lại đằng sau, gió lạnh thổi đến, vẻ mặt mờ mịt cùng luống cuống, bàn tay mới nãy vươn ra muốn vì y lau lệ cũng cứng đờ.

Không dám đi qua an ủi, thậm chí không dám đến bên cạnh, Cửu Huyền chỉ có thể nhìn từ xa, tưởng nhớ, tâm đau.

Gió đêm thổi tung mái tóc bạc của y, trong bóng đêm mông lung tản mác như ánh trăng. Cô tuyệt, băng lãnh, kiêu ngạo, xa cách ngàn dặm. Nơi yếu ớt trong tâm hồn y cho đến bây giờ đều là cấm địa mình không thể chạm đến.

Ta là Huyền nhi của ngươi, ngoài ra ngươi còn coi ta là gì? Có lẽ không là gì cả…

Cửu Huyền xoay mặt, dứt khoát bước đi.

Từ sau ngày đó Liễm thay đổi, trở nên thờ ơ với tất cả mọi thứ, ánh mắt thường xuyên lướt qua hắn dừng ở một nơi hư vô mờ ảo, vẻ mặt như vô tình, như bi thương, như hoài niệm, nhưng tất cả Cửu Huyền đều không hiểu.

Có đôi khi gọi y, y như đang chìm trong thế giới riêng, đối với thanh âm bên ngoài hoàn toàn không biết. Rất lâu sau phục hồi tinh thần lại cũng mất một lúc mới nhận ra Cửu Huyền đã đến.

Không hiểu sao biểu tình của Liễm chung quy khiến cho Cửu Huyền có một loại dự cảm tuyệt vọng. Tựa như tất cả những thứ ở đây đều không thể giữ y lại được.

Ly biệt gần trong gang tấc, nhưng hắn lại bất lực.

Trong phòng không thắp đèn, Cửu Huyền không biết đã ngồi trong bóng đêm bao lâu, trong lòng sầu não không nói nên lời. Bỗng nhiên hắn liếc thấy bản thân trong gương đồng, đôi mắt đã trở nên đỏ như máu.

Lại tới nữa, lại tới nữa…

Cửu Huyền hai ba bước bổ nhào tới trước gương, dụi dụi mắt nhìn lại, vẫn là màu đỏ. Con ngươi yêu hồng trong ban đêm như ngọn lửa rực cháy, hết sức quỷ dị.

Từ sau khi cùng Liễm đối chưởng bị thương tới nay, trong thân thể dường như dấy lên một biến hóa nào đó. Mỗi đêm đều chìm vào trong giấc mộng đỏ như máu, nhìn thấy mình cả người đẫm máu đứng giữa hằng hà thi thể.

Ban đêm ánh mắt sẽ đỏ lên, tóc cũng dần xuất hiện những sợi huyết sắc. Sau đó có một thanh âm luôn sát vào tai hắn kêu: tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi.

Hắn không dám nói với Liễm, quan hệ hai bên vốn như đang treo trên một sợi tơ mỏng, chỉ cần có chút biến hóa sẽ đứt đoạn.

“Huyền nhi, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Mỗi khi Liễm gọi hắn, tâm của Cửu Huyền đều đột nhiên trầm xuống, kiệt lực chế ngự dục vọng muốn bỏ chạy.

Long đế do dự một hồi, nhìn hắn, cuối cùng không nói gì, chỉ có chút mệt mỏi nói: “Quên đi, vẫn là đưa ngươi trở về rồi hẵng nói.”

Thuyền hoa dọc theo đường cũ trở về, lúc đi là bốn người nhiệt nhiệt nháo nháo, lúc về chỉ còn lại hai.

Thiều hoa dịch thệ, (cảnh đẹp dễ qua đi) cảnh xuân trong lúc bọn họ không để ý đã tàn phai. Đường sông tình cờ đi qua đã có thể thấy được bóng dáng của phù dung, đỏ, trắng, hồng, nở đến huyên huyên nháo nháo, nhưng nhìn vào trong mắt người kia lại là vắng lặng thê lương.

Sông ở thành Phù Dung cũng là thanh lệ tuyệt tục như thế, hoa luôn khai, nước luôn chảy, người lại không còn.

Trong tâm Long đế có bi thương không nói nên lời.

Thiên giới không có người kia là một nơi không còn đáng giá cho mình lưu luyến. Còn nhân gian, chính mình bất quá cũng chỉ là một người lữ khách vội vàng. Đưa Cửu Huyền về nhà xong cũng phải trở về Đông hải thôi.

Hai người được buộc lại bằng một sợi tơ mỏng nhất định sẽ phải chia ly.

Cửu Huyền chỉ hận đoạn đường này không thể dài thêm một ít, cho dù phía sau những ngày yên tĩnh này là sóng dữ ẩn tàng.

Dị biến của bản thân một ngày nghiêm trọng hơn một ngày, ánh mắt vào ban đêm biến thành màu đỏ hắn liền cả đêm đều trốn trong phòng. Mái tóc màu đỏ mỗi lần dài ra đều bị hắn trộm cắt đứt.

Chỉ là cho dù hắn cật lực giấu diếm, có vài thứ vẫn đi theo hắn như hình với bóng. Ví dụ như ác mộng mỗi đêm.

Có một lần hắn mơ thấy mình đang đứng trên chiến trường Tu La thây nằm khắp nơi, ánh trăng lạnh lẽo, đao quang sinh hàn, nhưng máu lại nóng như vừa từ trong cơ thể tươi sống bắn ra.

Hắn cầm đao không biết đang cùng người nào chém giết. Trong mộng nhìn thấy một bóng dáng cô tuyệt lãnh ngạo, xiêm y trên người y trắng đến khiến người khác hoảng sợ, đao trong tay y lạnh lẽo như ánh trăng, sau đó ngân quang chợt lóe, trên cổ mình có một trận hàn ý như gió lạnh thổi qua, đầu người đã hai nơi…

Mở to hai mắt, cuối cùng thấy được mặt của người kia, dưới ánh trăng tròn phóng đại là quen thuộc như thế, dưới chân y nơi nơi là thi thể, máu tươi nhuộm đỏ chiến bào y, nhưng y lại lạnh lùng cười, nét mặt kiêu ngạo cùng lãnh khốc mình không hề quen thuộc…

Liễm? Liễm!!!

Sau khi đột ngột tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đầm đìa, tim đập điên cuồng gần như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Về sau cảnh trong mơ một đêm lại rõ ràng hơn một đêm, thậm chí hai người đối chiêu, mỗi một chiêu một thức đều rõ ràng trước mắt, giống như thân lạc vào cảnh lạ.

Thuyền hoa ngừng bên bờ sông, nước sông một mảnh sâu đen ngưng trọng, đậm đặc đến cả ánh trăng cũng chiếu không qua.

Cỏ mọc bên bờ sông kéo dài ngàn dặm, lay động ra từng đợt âm thanh sàn sạt giòn vang. Ngẫu nhiên có vài con thuỷ điểu bị kinh động bay khỏi lùm cỏ tựa như trận trận lợi tiễn màu trắng điểm phá màu đen của trời đêm.

Cửu Huyền nửa đêm tỉnh lại, ngồi dậy thấy ngoài cửa sổ dừng hai ngọn ma trơi, ngọn lửa màu đỏ sậm nhảy múa ngoài cửa sổ hệt như quỷ hồn đang cười trộm.

Hắn cả kinh, cuống quít đứng dậy đuổi theo. Ma trơi như đang cố ý dẫn dắt hắn, không nhanh không chậm đung đưa cách hắn ba thước, Cửu Huyền theo ngọn lửa lên bờ, ma trơi lơ lửng lên xuống một hồi bỗng chốc tiêu thất.

Một thân ảnh hắc y hồng tấn (áo đen tóc đỏ) thon dài từ sâu trong giang thảo (cỏ mọc bên sông) đi ra, đến trước mặt hắn cung kính khom người, nói: “Ta là Linh Hỏa, ta đến đón ngài đây, bệ hạ.”

Cửu Huyền cảnh giác nhìn y.

Người nọ tự mình nói tiếp: “Ta nghĩ bệ hạ cũng đã phát hiện bản thân không giống với thường nhân. Con mắt của ngài vào ban đêm là màu đỏ, tóc cũng dần biến thành hỏa hồng, còn có bệ hạ có phải mỗi đêm đều mơ thấy chuyện trước kia không?”

Cửu Huyền càng nghe càng kinh hãi: “Làm sao ngươi biết giấc mộng mỗi đêm của ta?”

“Đương nhiên.” Người nọ nở nụ cười, “Đó là ký ức của bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ thực sự đã quên trận chiến khuất nhục kia rồi sao?”

Trận Tu La thây nằm khắp nơi, đao quang sinh hàn, máu nóng, còn có nụ cười lạnh như băng của người kia dưới ánh trăng…

Hết thảy không phải là thật chứ.

“Một ngàn năm trước, bệ hạ là đế vương của dục giới thiên, chúng ta gọi ngài là quỷ thiên tử. Sau, thiên giới xuất binh tấn công dục giới thiên, chúng ta cùng quân đội do Long đế dẫn đầu đánh mấy trăm năm, cuối cùng quân ta chiến bại, bệ hạ bị Long đế giết chết, quỷ tộc bị thiệt hại nghiêm trọng. Cách một trăm năm, Liễm quân sư rốt cuộc tìm được một thời cơ thích hợp để ngài nhờ vào thân thể của nhân loại phục sinh, còn trù tính khiến Long đế vì ngài hạ phong ấn khống chế yêu lực, bảo hộ ngài trước khi thân thể trưởng thành không bị yêu hỏa tự thiêu. Nay bệ hạ đã có được thân thể chịu được sức mạnh của bản thân, là thời điểm cởi bỏ phong ấn, khôi phục tướng mạo vốn có…”

Cửu Huyền nghe đến mờ mịt, không khỏi cắt lời y: “Ta không hiểu ngươi nói gì, ta chỉ biết mình là con của Liễm, những thứ khác đều không phải.”

“Bệ hạ, ngài cho người mà mình gọi là phụ thân thật sự là người thường sao?” Cửu Huyền xoay người muốn đi, nghe Linh Hỏa nói vậy lại dừng lại.

“Bệ hạ, hắn chính là Cửu huyền Long đế, thần tướng thiên giới đả thương quỷ tộc còn chém thủ cấp của ngài. Chẳng lẽ ngài đã quên năm đó chết dưới đao của hắn như thế nào sao?”

“Cái gì?” Cửu Huyền thoáng chốc kinh hãi, Liễm, Liễm là thần tướng thiên giới??

“Năm đó Liễm quân sư vì giúp ngài sống lại, đã cùng Long đế định ra một khế ước, khiến hắn bảo đảm ngài có mười tám năm tính mệnh vô ưu. Mà hiện giờ bám trên thân thể của hắn chính là nguyên thần của Long đế.”

“Sao có thể… Sao có thể…” Cửu Huyền sắc mặt trắng bệch, cộp cộp cộp lui lại mấy bước. Mười tám năm, chẳng lẽ lúc trước Liễm bỏ đi là vì nguyên nhân này…

“Bệ hạ, theo chúng ta trở về đi…”

“Ta không tin, ta không tin!” Cửu Huyền chợt xoay người, lảo đảo chạy như điên về phía thuyền hoa. Trên cỏ lưu lại dấu chân nặng nề lộn xộn của hắn.

Một hơi chạy lên trên thuyền, dựa vào mép thuyền, Cửu Huyền ôm đầu ngồi xổm xuống, từ đỉnh đầu truyền đến một cơn đau nóng rát, dần dần bàn tay ôm lấy chỗ đau cảm giác được một điểm nhô lên. Buông tay, Cửu Huyền nương theo ánh trăng vi lượng nhìn bóng ảnh trong nước của mình.

Một cái sừng màu đỏ mọc trên đầu như đang giễu cợt hắn một cách tàn nhẫn.

“Bộp ——” Hung hăng xuất chưởng đánh nát bóng ảnh trong nước, Cửu Huyền chỉ cảm thấy bầu trời dường như đang nặng nề đè xuống, trong thoáng chốc tất cả hi vọng và ảo tưởng đều vỡ tan thành từng mảnh.

Mấy ngày liền không thể cùng Cửu Huyền nói chuyện, ngay cả người trì độn như Long đế cũng biết Cửu Huyền đang trốn tránh y.

Một ngày, tìm một cơ hội, Long đế gọi hắn lại trước khi hắn kịp vội vàng chạy ra ngoài.

“Huyền nhi, ngồi xuống bồi ta uống một chén đi.” Long đế chỉ chỉ cái ghế bên cạnh.

Thấy hắn cúi đầu không nói, Long đế không khỏi muốn vươn tay vén đầu tóc của hắn. Cửu Huyền tựa hồ cả kinh, nhanh chóng né tránh.

“Trốn ta làm chi?” Nhíu mày, ý muốn bảo hộ quá dồi dào của Long đế có chút tổn thương.

“Không có.” Sừng trên đầu đêm hôm đó khó khăn lắm mới đè xuống được, hiện giờ trong lòng còn lo lắng khi nào nó lại nhô ra.

“Vậy ngươi đang suy nghĩ gì?” Long đế hồ nghi hỏi.

Cửu Huyền thầm thở dài.

Rõ ràng ngay tại trước mắt, sao lại cảm thấy giữa hai người xa xôi như cách sơn cách hải vậy chứ?

“Chẳng lẽ… Huyền nhi cũng phiền muộn chuyện yêu đương?” Long đế đột nhiên hỏi. Vô Tâm dường như có nói qua với y, nhân loại tới một tuổi nào đó sẽ có phiền não như vậy. Ngẫm lại cũng đúng, Cửu Huyền cũng xấp xỉ tuổi này rồi.

“Không phải…” Cửu Huyền có chút chán nản.

Nếu ta không phải quỷ thiên tử, còn ngươi không phải Long đế, chúng ta có thể cùng một chỗ sao…

Không, không có khả năng, y từ trước đến nay chỉ coi ta là tiểu hài tử. Không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.

Cho nên, khẽ cắn môi hỏi: “Phụ thân có từng thích người nào sao?”

“Ta?” Long đế ngẩn người, nửa ngày mới chậm rãi nói: “Có.”

Là ánh mắt như thế, trong con ngươi hờ hững lạnh như băng xuất hiện chút dịu dàng lưu luyến hiếm hoi, giống như vẻ mặt bản thân mình nhìn thấy mỗi khi y một mình ngắm hoa sen. Mỗi lúc sau đó, cả người y đều như nhu hòa đi một ít, ngay cả giọng nói cũng trầm nhu vài phần.

Vì sao vẻ mặt như thế không thể là vì ta? Tâm của Cửu Huyền lạnh dần.

Long đế không chú ý tới phản ứng của Cửu Huyền, y đang tự đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thời gian tựa như quay ngược trở lại rất lâu trước kia, những ngày y và Thanh đế cùng một chỗ.

“Khi đó, nơi hắn ở có rất nhiều hoa sen, mỗi lần hắn từ sâu trong phù dung đi ra, ánh mặt trời ở phía sau hắn, tựa như vì hắn phủ thêm một tầng xiêm y màu vàng. Ta thích yên lặng nghe hắn nói, chỉ cần ở bên cạnh hắn, tâm tình cũng đã vô cùng yên tĩnh…”

Hóa ra trong tâm ngươi vẫn luôn có hắn, tuy rằng đã nhận ra được từ rất lâu nhưng chính tai nghe thấy lại là chuyện khác.

“Có lẽ là thích chăng…” Long đế không khỏi cười khẽ.

“Rắc!” Chiếc ly cầm trong tay theo lời nói mà vỡ nát, nhưng tay vẫn còn dùng sức nắm cơ hồ muốn đem mảnh sứ vỡ nhập vào lòng bàn tay.

“Làm sao vậy?” Long đế kinh ngạc hỏi.

“Không có gì!” Đẩy bàn ra, mặc kệ đau đớn triệt để trong lòng bàn tay, hất đầu tránh khỏi tầm mắt của y.

Tại sao ngươi không yêu ta, tại sao trong lòng ngươi chỉ có hắn, ta vẫn luôn đuổi theo, vẫn luôn đuổi theo, nhưng lại đuổi không kịp ngươi…

Trong lòng dâng trào lên ngọn lửa đố kỵ, Cửu Huyền cảm giác bản thân như điên rồi. Khi tỉnh táo lại, người đã đứng trên bờ rất xa sông.

Không biết lại đối mặt với y như thế nào đây, có chút tuyệt vọng, có chút cam chịu, Cửu Huyền chần chừ đứng trên bờ nhìn sắc trời từ nồng diễm chuyển sang u ám cuối cùng chìm vào mờ mịt.

Mặc kệ bóng tối bao vây bản thân, trong con mắt mở to của Cửu Huyền cuộn lên ngọn lửa đỏ sậm. Gió đêm thổi tung vạt áo của hắn mái tóc của hắn, đất trời này là tịch mịch như thế, hắn cô độc đứng đó tìm không thấy chốn về.

Có người lẳng lặng đến gần đứng phía sau mình.

Cũng không quay đầu lại, hắn đột nhiên hỏi: “Từ xưa đến nay, có quỷ tộc nào yêu người thiên giới không?”

“Có, chẳng qua là kết cục thê thảm.”

“Nếu ta muốn đi thiên giới, sẽ như thế nào ?”

“Chỉ có một khả năng, hướng thiên giới tuyên chiến.”

Ngay cả tiếp tục đuổi theo bóng lưng của y cũng không được sao?

Cửu Huyền mở nắm tay, nhìn vết thương bị mảnh sứ vỡ cứa ra trong lòng bàn tay, vết máu đan xen, từng đạo từng đạo như vết thương vạch nơi đáy lòng, không thể khỏi hẳn.

“Bệ hạ, ngài còn lưu luyến gì chứ? Long đế và tộc của ta như nước với lửa, y còn từng giết ngài, ngài chẳng lẽ không hận y?”

“Yđối với ta có ơn nuôi dưỡng…” Thì thào tự nói, “Ngươi không hiểu đâu…”

Nếu ta nói ta yêu y, ngươi tin sao?

Cửu Huyền không nói gì thêm nữa, nhìn chấm nhỏ u ám nơi chân trời, trong lòng lại hiện lên truyền thuyết về Thanh Phù.

Thanh Phù trùng vì huyết thống mà truy đuổi cả đời, quên đi tử vong, quên đi nguy hiểm, ngu ngốc đuổi theo, đuổi theo…

Đừng cười Thanh Phù con si mê, kỳ thật ta cũng giống như vậy, liều mạng đuổi theo bóng dáng của y. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay cả ràng buộc huyết thống cũng là giả, chân chính chúng ta là cừu địch…

Ngủ không được, lăn qua lộn lại đều ngủ không được. Cửu Huyền gần đây rốt cuộc là thế nào vậy? Chẳng những rõ ràng trốn tránh y, còn thường xuyên phẩy tay bỏ đi, có điều gì bất mãn lại không chịu nói với y, chẳng lẽ tới thời kì phản nghịch rồi?

Long đế thở phì phì ngồi dậy, ôm chăn phiền não.

Bộ dáng này của hắn làm sao ta có thể yên tâm quay về Thuỷ Tinh Cung chứ?

Két ——

Song cửa sổ truyền đến tiếng động, Long đế cảnh giác, cao giọng hỏi: “Huyền nhi, là ngươi sao?”

Đáp lại y là một tiếng rầm thật lớn, toàn bộ cửa sổ kèm vách ngăn bằng gỗ đều bị bổ ra.

Hồng phát tung bay, sừng dài xích sắc, con ngươi huyết sắc, Thiên ma Kiếp hỏa trong tay Cửu Huyền tà tà chỉ xuống đất, cả người tràn đầy sát khí khiến người ta sợ hãi.

“Luyện công tẩu hỏa à? Sao lại biến thành cái dạng này?” Long đế nhăn mặt, vừa định bước lên trước nhìn, thanh cự kiếm đã bổ tới trước mặt.

Kiếm pháp của Cửu Huyền sắc bén thuần thục, chiêu chiêu như liều mạng trực tiếp đánh vào điểm yếu hại.

Long đế bên vội vàng trốn tránh bên kinh ngạc nhìn chằm chằm một Cửu Huyền hoàn toàn xa lạ.

Chẳng lẽ phong ấn hạ trên người hắn đã giải, cho nên nhất thời bị yêu hỏa mê tâm trí? Vừa suy nghĩ vừa đúng lúc tránh thoát được một kiếm, vạt áo trước bị chém một miếng, kiếm khí sắc nhọn thiếu chút nữa đã xâm nhập nội tạng.

Kiếm thế của Cửu Huyền một chiêu tàn nhẫn hơn một chiêu, thân kiếm được truyền vào chân khí mang theo cương phong mạnh mẽ đánh úp lại, Long đế có vài lần căn bản không thể né tránh, miễn cưỡng nhảy ra đã là phi thường chật vật.

Cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị chém trúng, không bằng đánh xỉu hắn trước rồi nói sau.

Long đế hạ quyết tâm, đem chân khí đọng lại trên song chưởng, đánh văng kiếm của Cửu Huyền muốn vòng qua sau lưng hắn. Ai ngờ Cửu Huyền lại bỗng nhiên xoay thân, mặc kiếm trong tay từ trên cao bổ xuống, Long đế đánh một chưởng tới trước ngực hắn muốn buộc hắn thu chiêu. Không ngờ tới hắn không tránh không né, bất chấp trúng chưởng, kiếm thế trong tay càng phát càng nhanh.

Long đế bị đấu pháp ngọc đá cùng tan kia dọa cho hoảng sợ, miễn cưỡng dời đi chưởng thế nhưng lại không tránh được một kiếm chắc chắn chém xuống của hắn.

Chỉ nghe thấy Long đế kêu lên đau đớn, phốc, một trận huyết vũ phun ra, mặc quang lóe lên, một cánh tay rơi xuống đất…

Long đế ôm vết thương lảo đảo lui lại hai bước, nửa thân bạch y thoáng chốc bị máu nhuộm ướt đẫm, dưới chân dần tụ thành một ao máu nho nhỏ.

Cửu Huyền bị dội một đầu toàn máu, đứng cách vài bước ngơ ngác nhìn, thần trí chậm rãi thanh minh. Leng keng, kiếm trong tay rơi xuống đất, hắn vạn phần kinh sợ nhìn Long đế, nhìn máu tí tách nhỏ xuống từ vết thương của y, nhìn cánh tay nằm trên mặt đất, ánh mắt bị trùng trùng tuyệt vọng chiếm lĩnh.

Trí nhớ chỉ có đến câu hỏi quỷ dị mới rồi của Linh Hỏa: “Bệ hạ, ta có thể giúp ngài không còn phiền não nữa, không còn lưu luyến người kia nữa, hãy nghe ta nói…”

Lúc đó hắn quay đầu lại, nhìn thấy con ngươi đỏ tươi của Linh Hỏa lóe lên, sau đó trí nhớ bắt đầu mơ hồ. Đến khi mở mắt ra, đập vào mắt chính là màu đỏ sẫm ghê người, còn có một cánh tay trên mặt đất…

Không thể lưu lại nữa, lần này thật sự không thể lưu lại…

Phịch một tiếng, Cửu Huyền hai gối quỳ xuống đất, dập đầu vài cái vang dội, thê lương nói: “Phụ thân, Huyền nhi đại nghịch bất đạo, dám cầm kiếm đả thương người, hiện giờ chỉ có thể chặt tay sám hối, thỉnh phụ thân tha thứ cho Huyền nhi…”

Nước mắt rớt xuống, cầm mặc kiếm trên mặt đất lên, Cửu Huyền khẽ cắn môi trở tay chém về phía tay mình…

“Làm gì đó?!” Chỉ nghe thấy Long đế gào to, nhanh như chớp đá bay kiếm trong tay hắn, nổi giận nói: “Ta vừa rồi không trách ngươi, ngươi chặt tay cái gì?”

Phong trụ vết thương của mình, Long đế chậm rãi đi tới vươn bàn tay nguyên vẹn còn lại về phía Cửu Huyền: “Đứng lên đi, nhìn ngươi xem, khóc thành cái dạng gì rồi…”

Cửu Huyền run rẩy cầm tay Long đế, bàn tay từ trước đến nay luôn lạnh lẽo giờ phút này lại làm cho lòng hắn thoáng chốc có một luồng ấm áp đau đớn. Mở ra song chưởng gắt gao ôm người kia giống như đang ôm bảo bối trân quý nhất trên đời, nước mắt của Cửu Huyền cứ như vậy tuôn rơi trên đầu vai đơn bạc của y.

Cứ vậy đi, để ta nán lại bên cạnh ngươi thêm một lát, chỉ cần nhiều thêm một lát là đủ rồi…

Tâm đã tuyệt vọng, vì sao đến bây giờ còn mong kỳ tích xuất hiện chứ? Vì sao đến bây giờ còn chưa chịu buông tha vậy?

Nói cho ta biết, làm sao mới có thể yêu ngươi, làm sao mới có thể giữ lại tất cả?

Băng và lửa, trời và biển, còn có chim và cá, phải làm sao mới có thể cùng một nơi…

“Được rồi được rồi.” Vỗ nhè nhẹ lưng Cửu Huyền, Long đế không thể không đẩy hắn ra, “Huyền nhi, ngươi đè lên vết thương của ta…”

“A!” Cửu Huyền kinh hoàng buông y ra, mặt chợt đỏ nhưng cúi đầu liếc thấy cánh tay phải không trọn vẹn của Long đế lại đan xen thêm hối hận.

Thân thể Long đế từ ngày bị chặt đứt tay bắt đầu yếu dần, có lẽ là vì nhục thể bị nguyên thần bám vào lâu quá bắt đầu không chịu nổi, chậm rãi chuyển biến theo hướng hỏng nát.

Long đế cũng dần tự nhận ra, thuyền cách quê nhà ngày một gần, thân thể cũng kém dần một ngày. Cho dù Cửu Huyền có cẩn thận chiếu cố cũng chỉ là tạm thời an ủi tinh thần mà thôi.

Ít đi một cánh tay Long đế thật cũng không cảm thấy gì, trừ bỏ có vài lúc hơi phiền toái mà thôi. Tỷ như lúc tắm rửa, thay quần áo.

Bình thường vào những lúc này đều là…

“Huyền nhi, giúp ta mặc quần áo.”

Cúi đầu, hai mắt nhìn đất, tay chân vụng về giúp y kéo kéo áo quần.

Giằng co hảo một trận, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, mặt của ai đó đã bị hun nóng như tôm luộc.

“Huyền nhi, ngươi phát sốt à? Mặt sao lại đỏ như vậy??”

“Không, không có.” Càng nóng ruột thì càng làm sai, càng làm sai thì càng khẩn trương.

Thế là bình thường thay quần áo luôn phải giằng co nửa canh giờ, làm cho bản tính nôn nóng như Long đế rất không kiên nhẫn, cũng làm cho hai mắt còn muốn nhìn thêm một chút như Cửu Huyền mặt đỏ tới tận cổ.

Đường về sau đó hai người đều rất yên lặng, không ai nói đến chuyện rời đi.

Long đế dù sao cũng hơi áy náy với Cửu Huyền, mỗi lần cảm giác được ánh nhìn chăm chú của hắn sau lưng, trong lòng luôn có chút day dứt khôn kể.

Cửu Huyền cũng trầm tĩnh lại, dường như đã định xong chủ ý.

“Tới Giang Nam ta sẽ cùng ngươi trở về, có điều nếu ngươi còn ở trên người ta động tay chân thì đừng trách ta không khách khí.” Có màn nói chuyện như vầy là vì người của quỷ tộc cũng không có động tĩnh gì nữa. Nhưng vào nửa đêm vẫn có thể mơ hồ cảm giác được vô số ma trơi đi theo đuôi thuyền bọn họ, một mảnh âm khí bao phủ như sương mù dày đặc, hơn nữa số lượng có xu hướng càng ngày càng nhiều.

Một ngày nọ, Cửu Huyền lên thị trấn mua đồ trở về, từ rất xa đã nhìn thấy thuyền hoa cập bờ đang bốc lửa, liệt hỏa ngất trời hoà lẫn cùng nắng chiều ánh đỏ cả nước sông.

“Liễm —— Liễm ——” Cửu Huyền quăng gói đồ trong tay vọt tới.

Còn chưa tới bờ đê đã bị Linh Hỏa chặn lại.

“Bệ hạ, đám tiểu quỷ biết được Long đế ở trên đó, cuồng tính đại phát, hiện giờ đã hoàn toàn mất khống chế, quỷ hỏa nuốt trọn cả con thuyền, đi lên cũng vô dụng thôi.”

“Cút ngay!” Cửu Huyền hai mắt đỏ tận, rống to với hắn.

“Bệ hạ, tuy rằng y đối với ngài có ân dưỡng dục, nhưng nếu không phải tại y ngài cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này…”

“Câm miệng, y là Long đế thì sao? Y trước kia đã giết ta thì sao? Chẳng lẽ ta không thể yêu y? Kiếp này cho dù ta muốn nhận giặc làm cha cũng không cần ngươi giáo huấn! Tránh ra cho ta!” Cửu Huyền lạnh lùng nhìn hắn, huyết mâu rét lạnh khiến hắn không thể không nhường lộ, “Ta, Long Cửu Huyền, trên trời dưới đất chỉ nghe một mình y.” Bỏ lại một câu như vậy, Cửu Huyền giậm chân, thân hình hóa thành một đạo hồng quang, thẳng hướng tiến vào thuyền hoa lạc trong lửa.

“Liễm… Liễm…” Một mặt né tránh vụn gỗ đang bốc cháy rơi rụng khắp nơi, một mặt tìm kiếm trong từng gian phòng đang cháy đến đỏ rực. Tiểu quỷ càn rỡ đứng trên ngọn lửa he he cười, từng đám từng đám vây quanh thuyền hoa khiêu vũ. Cửu Huyền nổi giận quát một tiếng, đuổi chúng nó đi.

Rốt cục ở giữa thuyền gặp được Liễm, ngọn lửa liếm lấy bạch y, nửa người y chìm trong biển lửa nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh tựa như những nơi bị thiêu căn bản không đau.

Nhìn thấy Cửu Huyền, tay áo y vung lên đem một món đồ trong suốt ném vào lòng hắn, cất giọng nói: “Cho ngươi.”

“Liễm!” Căn bản không rảnh nhìn xem trong tay là món gì, Cửu Huyền nhìn thấy Long đế cả người tắm trong lửa thì không khỏi đau đớn kêu lên.

“Không được đi qua.” Long đế khoát tay ngăn cản hắn tới gần, thản nhiên nói: “Lúc đầu căn bản sẽ không bị lửa của mấy con tiểu quỷ này đốt tới, nhưng khi chạy ra lại quên mất một món đồ đành phải quay trở lại, lúc này mới gặp phải chúng nó…”

“… Vốn định đưa ngươi trở về, xem ra đã không được rồi.” Long đế nhìn lửa đỏ đang tàn phá trên người mình, lộ vẻ thất vọng: “Thân thể người này đã không dùng được nữa, bị quỷ hỏa đốt qua cuối cùng cũng không còn dung được nguyên thần của ta.”

“…” Rốt cuộc biết Long đế là đang cùng hắn nói lời từ biệt, Cửu Huyền đứng tại chỗ cái gì cũng không nói thành lời.

“Ta biết, mấy con tiểu quỷ này là tới đón ngươi, hiện giờ ta giải phong ấn trên trán ngươi, về sau ngươi nên đi đâu thì đi đi, trời đất bao la không cần cứ cố chấp ở bên cạnh ta nữa…” Long đế đứng trong hỏa diễm mỉm cười, tóc bạc nhẹ nhàng tung bay, “Tái kiến, Huyền nhi, khối Thủy Linh Lung kia coi như là vật kỷ niệm ta tặng ngươi, hồng trần hung hiểm, tự mình bảo trọng…”

Dung nhan thanh lệ như được nét bút tỉ mỉ họa thành dần mơ hồ trong ngọn lửa.

Giữ y lại, nếu bây giờ không giữ y lại thì sẽ không còn nhìn thấy nữa. Về sau y là thần long chao liệng trên chín tầng trời, còn mình là quỷ quanh quẩn nơi dị giới, giữa hai bên không còn liên hệ…

Thế nhưng đến tận lúc mở mắt nhìn thân ảnh mảnh mai của y bị quỷ hỏa cắn nuốt, Cửu Huyền đều chỉ có thể đứng im như bị đóng đinh, cắn chặt răng, hai tay càng nắm chặt khối Thủy Linh Lung kia…

Rồi sau đó hắn nghe thấy một tiếng rồng kêu trong trẻo vang tận mây xanh, một con cự long toàn thân ngân quang lấp lánh từ trên thuyền hoa phóng lên cao, thoáng chốc hào quang vạn trượng, dư quang phản xạ từ vảy rồng chiếu sáng cả chân trời lúc hoàng hôn. Ngân long to dài ưu nhã ở trên đầu thuyền hoa xoay một hồi, đuôi rồng lắc lư biến mất trong tầng mây trùng trùng.

Cửu Huyền ngơ ngẩn nhìn y hóa rồng đi mất.

Phía chân trời chẳng biết lúc nào hạ xuống một trận mưa tầm tã, chỉ chốc lát lửa trên thuyền hoa đã tắt dần, long chi thủy hoàn toàn là khắc tinh của quỷ hỏa.

Ô ô… ô ô…

Trong lòng truyền đến tiếng khóc như của thú nhỏ, Cửu Huyền cúi đầu chậm rãi mở tay ra, Thủy Linh Lung trong lòng bàn tay cảm ứng được hơi nước đang phát ra từng tiếng nức nở.

“Ngươi khóc cái gì… Ta còn chưa có khóc…” Lẩm bẩm xong, bỗng nhiên một giọt nước mắt lóng lánh rơi lên ngọc thạch trong suốt, đinh đông, đinh đông, phảng phất như muốn đem ngọc thạch đập ra một lỗ thủng.

Hoàng hôn dần vùi lấp hết thảy. Cửu Huyền nhìn trời, nhìn đến một chỗ rất xa rất xa vẫn có một đường ngân lượng giống như một con rồng tao nhã đang lướt qua chân trời. Ký ức phủ bụi đã lâu dần trồi lên khỏi mặt nước, hắn nhớ tới rất lâu trước kia, lúc hắn vẫn còn là một con quỷ, có một lần ở không trung nơi dục giới tiếp giáp với thiên giới hắn nhìn thấy một đường ngân quang lướt qua.

Hắn tò mò hỏi thuộc hạ: “Ngân quang lóng lánh bên kia là gì vậy?”

“Bệ hạ, nghe nói thì hẳn là rồng, bộ tộc thiện chiến nhất bên thiên giới.”

“Nga, rồng à, thiên giới có thứ xinh đẹp vậy sao? Nếu ta đi thiên giới có phải có thể nhìn kỹ thêm một chút không?”

Khi nói chuyện, một con rồng toàn thân trắng bạc đã từ biên cảnh thiên giới tao nhã lướt qua, quang huy chói mắt trên lân phiến thoáng chốc rọi hoa cả mắt hắn…

Hóa ra tất cả duyên phận đã bắt đầu từ lúc đó, từ lúc ta còn là một con quỷ đã yêu ngươi rồi. Có lẽ ta hẳn nên cảm tạ trời xanh đã giúp ta có được mười tám năm cùng ngươi một chỗ…

Liễm…

———————————————————

em Liên đúng là số đào hoa, em đi dạo có mấy bước thôi mà cũng hốt đc tim của 1 anh vua hàng thật giá thật nữa @@