Túy Khách Cư

Chương 32: Chưa từng mơ thấy




Ta nhìn Thánh Kiếm trước mặt, quả thực là im lặng tới cực điểm.

“Ngươi tỉnh.” Hắn mở miệng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước.

“Ngươi muốn làm gì?” Ta lập tức xoay người xuống giường, đề phòng nói.

“Yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Hắn ngồi bên cạnh bàn, vươn tay châm trà.

Ta đi qua, nhìn hắn. “... Ngươi, không phải còn muốn lấy ta chứ?” Chắc chắn phải có mục đích.

Hắn ngẩng đầu, “Tuổi của ta có thể làm cha ngươi, lấy ngươi làm gì?”

Đúng nha. Chờ đã, hắn thoạt nhìn, chỉ khoảng trên dưới ba mươi. Chẳng lẽ thật sự giống Tần Xuyên nói vậy, Viêm Thần Giác Thiên có thể làm cho người ta trẻ mãi không già? Lợi hại như vậy?

“Vậy ngươi lần trước...” Ta ngồi xuống, dần dần cảm thấy không cần khẩn trương quá. Có cảm giác thật kỳ lạ, người trước mặt này, không phải người xấu gì.

“Lần trước, là muốn dụ vài người đi ra. Ngươi đừng tưởng thật.” Hắn uống ngụm trà.

“Ngân Kiêu?”

Hắn cười cười, “Không phải.” Hắn nhìn ta, “Có một số việc, ngươi không cần biết.”

“Vậy ngươi lần này lại bắt ta đến để làm chi? Những người đó còn chưa ra?” Ta thay đổi vấn đề.

“Những người đó đã không có cơ hội trở ra... Về phần lần này đem ngươi mang đến, chỉ là muốn hoàn thành một tâm nguyện thôi...”

“Tâm nguyện gì?” Gặp Nguyệt di? Gặp gia gia? Hay là... trả thù?

“Nói cho ngươi cũng không sao...” Hắn cầm lấy một cái ly, thay ta rót một ly trà, “Ta muốn cùng Nhận Thất đánh một trận...”

A? “Không phải chứ, huynh ấy sao có thể là đối thủ của ngươi!” Ngươi là Thánh Kiếm, Khách Lộ chỉ là “Thập Nhận”, lại đứng hàng thứ bảy...

“Ngươi không biết đâu...” Ánh mắt hắn có vẻ gì đó, không giống vẻ lạnh nhạt của hắn, lộ ra chút ấm áp, “‘Thiên Nhận chúng’ hàng năm đều phải tiến hành luận võ, sắp xếp lại vị trí từ đầu. Nhưng mà, bảy năm qua, bảy người đứng đầu ‘Thập Nhận’ một chút thay đổi cũng không có...”

“Ngươi là nói, bởi vì Khách Lộ, không ai có thể khiêu chiến sáu Nhận trước huynh ấy?”

“Đúng vậy.” Thánh Kiếm nhếch cười, “Hơn nữa, hắn cũng chưa từng thắng qua Nhận đứng vị trí trước hắn. Nhưng mà, lúc phản giáo, hắn lại có thể đả bại Nhận Tứ cùng Nhận Ngũ.”

Ta nghĩ ta biết nguyên nhân Khách Lộ che dấu thực lực, “Nhận Thất” cho dù chỉ là danh hiệu, với huynh ấy mà nói, cũng là tên gọi rất quan trọng...

“Có lẽ, võ công hắn đã trên ta...”

“Nội lực huynh ấy còn chưa khôi phục, ngươi như vậy, rõ ràng là chiếm ưu thế!”

“Nội lực của ta cũng chưa khôi phục a.” Hắn cười, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết hắn.”

Đả thương huynh ấy cũng không được a! “Ngươi muốn quyết đấu liền tự mình đi tìm Khách Lộ a, lấy ta ép huynh ấy, là sao hả?

“Hắn tuyệt đối sẽ không đem hết toàn lực cùng ta giao thủ.”

Như thế...

“Nhưng mà...”

“Nhận Thất đối với ngươi rất quan trọng sao?”

“Đừng cứ Nhận Thất Nhận Thất, huynh ấy có tên, huynh ấy là Khách Lộ!”

“Ngươi đặt?” Thánh Kiếm cười nhìn rất đẹp. Nếu không có lời nói âm trầm, nhất định sẽ càng đẹp mắt.

“Đúng vậy.” Có chút ngượng ngùng.

“Lưỡng tình tương duyệt, thật làm cho người ta hâm mộ a.” Hắn cười, cầm lấy chén uống trà.

Ta sao phải đỏ mặt chứ?

“Này, ngươi cùng Khách Lộ đánh nhau, đến tột cùng là muốn cái gì?” Có lẽ nên hỏi một chút.

Hắn nhìn ta, cười khẽ, “Không có gì, chỉ là muốn biết ai mạnh hơn thôi.”

Lý do thật nhàm chán.

“Nói trước cho ngươi biết, nếu Khách Lộ có chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Uy hiếp như vậy hữu dụng sao?

Hắn gật gật đầu, “Ta không cần phải đả thương hắn.”

Trong lòng dường như ổn định một chút. Đột nhiên, nhớ tới Nguyệt di, còn có một câu kia của Nguyệt di “Vì sao người chết không phải ngươi.”

“Ngươi cũng đừng chết a.” Ta nhỏ giọng mở miệng.

Hắn ngước mắt, “Cái gì?”

Nói cho hắn biết cũng được. “Nguyệt di nói qua, người muốn giải thích với ngươi, cho nên ngươi trăm ngàn lần đừng chết a.”

“Hạ Lan Lưu Nguyệt...” Hắn nhíu mày.

“Kỳ thật, cha ta chết không liên quan đến ngươi. Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều.” Ta nói cái gì a? Hắn không phải đã phản giáo để báo thù sao. Bảo hắn đừng nghĩ nhiều, ta thật sự là điên rồi.

Hắn đột nhiên ho lên.

Nguy rồi, kích thích đến hắn. Thương thế của hắn còn chưa khỏe mà?

“Ngươi không sao chứ?”

Hắn lắc đầu, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, đổ thuốc ra, uống vào. Vấn đề là, ta thấy rõ tên trên bình sứ, “Ngũ âm hóa công tán”.

“Cái đó là độc dược!” Ta không khỏi nhắc nhở.

“Ta biết.” Hắn ổn định hơi thở, “... Là độc dược, cũng là dược vật duy nhất có thể áp chế ‘Viêm Thần Giác Thiên’.”

Thật không? Ngũ âm hóa công tán là dùng dược vật chí âm điều chế mà thành, lại có hiệu lực làm mất đi nội công, có lẽ thật sự hữu hiệu... Nhưng mà...

“Uống thuốc độc như vậy không sao chứ?”

Hắn uống một ngụm trà, lẳng lặng nói: “Có sao hay không, cũng không quan trọng...”

“Sẽ chết người!” Khách Hành cùng Tần Tố đã chịu đủ đau khổ vì loại độc dược này.

“Người sẽ phải chết...”

Hắn không phải muốn phản giáo, tự lập môn hộ, còn cấu kết người Tây Hạ, mọi việc hắn làm không phải còn chưa thành công hay sao? Hiện tại chết cũng không sao?

Hắn đứng dậy, “Ngươi nghỉ ngơi đi, không bao lâu ngươi có thể trở về.”

“Ngôn Châm.” Hắn cũng có tên a...

Hắn quay đầu, khẽ cười, “Thật lâu không có người kêu tên này...”

“Ngươi...”

Hắn mở cửa ra, cất bước, “Ta không sao, ngươi lo cho bản thân đi.”

Đây là nói ta xen vào việc của người khác sao?... Ta thật sự càng ngày càng cảm thấy hắn là người tốt nha...

...

Một mình đợi ở trong phòng, ta đột nhiên phát hiện, dưới tình huống như thế, ta rốt cục cũng có thể tinh tế mà suy nghĩ mọi chuyện phát sinh, nó thình lình xảy ra, làm cho ta lúng túng mà tiếp nhận.

Ta rốt cuộc có phải đang nằm mơ hay không?

Một nữ tử bình thường giống như ta vậy, lại có thể rơi vào trong cuộc sống không tầm thường như vậy sao? Suốt mười tám năm, ta ngây ngây ngô ngô mà sống, sau đó, đột nhiên phát hiện, mọi thứ bên cạnh ta đều là giả, đều trống rỗng giống như mộng. Chấp nhận yêu cùng hận, đều là vai diễn được an bài tốt.

Cha mẹ của ta, gia gia của ta, ân oán khúc mắc dựng lên chung quanh bọn họ, liền như vậy mà hợp lý trở thành ân oán khúc mắc của ta. Nếu, tất cả đều là mộng, có thể mau chút tỉnh lại hay không?

Nhưng mà, lại không muốn tỉnh lại. Vì trong mộng, có Khách Lộ...

Nếu không có mọi ân oán khúc mắc, ta còn có thể gặp gỡ huynh ấy sao? Nếu không có Thánh giáo, không có Thiên Nhận chúng, không có Túy khách cư, chúng ta còn có thể trong biển người mênh mông gặp nhau sao?

Nếu, ta không phải cháu gái gia gia, đêm kia, người thay huynh ấy mở cửa kia không phải ta. Giờ này ngày này, huynh ấy có thể thích ta sao?

Thì ra, lo được lo mất như vậy, chính là thích đúng không?

Ta không quan tâm mình có phải thiếu tôn Thánh giáo hay không. Nếu là ta trước kia, nhất định sẽ lo lắng, lo lắng nếu không phải thiếu tôn, Nguyệt di có thể còn săn sóc tỉ mỉ chiếu cố ta hay không; Lo lắng nếu không phải thiếu tôn, Khách Ức có thể lập tức rời đi hay không, coi như không có người tỷ tỷ này; Nhưng mà, ta cũng sẽ lo lắng, nếu ta là thiếu tôn, Khách Hành có bởi vì chính tà bất lưỡng lập, mà trở thành địch nhân của ta...

Nhưng mà, hiện tại ta, có thể mặc kệ những việc đó. Ta để ý, chỉ còn lại có Khách Lộ. Vô luận ta có phải thiếu tôn không, huynh ấy cũng không sẽ có gì thay đổi... Huynh ấy từng nói như vậy, ta tin tưởng như vậy.

Trong nháy mắt, cảm thấy thật hạnh phúc.

Trong lòng huynh ấy không có an nguy thiên hạ, cũng không có tranh bá võ lâm. Chỉ có phần an nhàn bình thản, giữ vị trí cho ta... toàn tâm toàn ý như vậy, ta nhất định là làm rất nhiều chuyện tốt, mới có hảo báo.

Ta rất hạnh phúc, so với nương, so với Lan di đều hạnh phúc.

Còn tưởng rằng mình có thể cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện xảy ra, kết quả là, lại nghĩ đến chuyện của Khách Lộ a...

Thì ra, thích một người, thật sự sẽ một mình ngây ngô cười... Vấn đề là, giờ là lúc ngây ngô cười sao? Ta bị người ta bắt cóc, còn dùng uy hiếp Khách Lộ...

-- hắn tuyệt đối sẽ không đem hết toàn lực cùng ta giao thủ...

Nhớ tới Thánh Kiếm từng nói. Dùng ta ép huynh ấy, huynh ấy sẽ dùng toàn lực sao? Ta ở trong lòng huynh ấy, có phân lượng nặng như vậy sao?

Ta biết ta không nên vui sướng, nhưng mà, ta chính là nhịn không được mà vui sướng a...

Giấc mơ này, loạn thì có loạn một chút, nhưng mà thật sự quá hạnh phúc. Trong tình hình này, ai nỡ nhẫn tâm mở to mắt?

Ta gục ở trên bàn, cứ thế mà ngây ngô cười. Liếc mắt, thấy bình dược kia, “Ngũ âm hóa công tán”.

Giấc mơ của ta quá mức hạnh phúc, làm cho ta không đành lòng tỉnh lại. Vậy còn Thánh Kiếm thì sao? Ta vươn tay, cầm lấy bình dược kia. Giấc mộng của hắn ra sao? Đã tỉnh lại hay chưa?

Hoặc là, ta phải hỏi, hắn có muốn tỉnh lại không?