Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ

Chương 8




Ta vừa vào cửa thì reo lên: ” Ngay cả chữ viết bút lông chỗ ta cũng không giống mấy người, còn mua làm gì, đổi lại một cái đi.”

Tông Thế Công không vặn lại ta, vẫn tự mình tự nhiên chọn, ngay cả tiểu Nhất và Vương bánh nướng cũng giả vờ không thấy ta quay ra thì thầm với nhau.

Bất quá –

Ta không tức giận!

Nhận hối lộ và đút lót vốn trọng yếu là ở thần không biết quỷ không hay. Ta hối hận, vừa rồi như thế nào có thể trắng trợn nói ra mà? Ta xấu hổ, làm một người hiện đại không am hiểu như vậy nói xem ta còn cái tiền đồ gì chứ? Ta không biết, hắn tặng ta văn phòng tứ bảo, mặc kệ ta có dùng hay không, không phải coi trọng phẩm cách một người hay sao?

Ta hiểu ra, tâm tình tốt lên trong chốc lát. Thần thanh khí sảng theo sát Tông Thế Công đi cửa hiệu tiếp theo. Lão bản nương cửa hiệu này rõ ràng luyện thành da mặt thiết sa, khách nhân còn chưa vào cũng đã ở cửa vẻ mặt thân thiết vung tay bắt chuyện –

“Tam gia, khách quý! Khách quý! Mau mời vào! Giầy thượng đẳng nhất ở chỗ chúng ta đều chờ ngài đến mang! Mang ở trên chân ngài thực sự là phúc khí của chúng nó!” Nàng một bên tiếp nhận trà nóng từ hỏa kế đưa cho Tông Thế Công, một bên lấy khăn tay che miệng cười nói, ” Nhiều ngày không gặp, Tam gia lại càng tuấn tú, cũng không biết là phúc hay họa cho các cô nương nga!”

Bất quá thật đáng tiếc, nàng ra sức diễn xuất chỉ khiến cho sắc mặt Tông Thế Công càng ngày càng khó coi. Lão bản nương coi như thức thời, lập tức ngậm miệng đem thương phẩm bắt đầu bài trí.

Trong bụng ta suy xét Tam gia này đến tột cùng là ai, lão bản mỗi cửa hiệu thấy hắn tựa như thấy thần.

Lặng lẽ tiến đến bên tai Vương bánh nướng, ta hỏi hắn: “Vương bá…. Nga, Vương tổng quản, Tam gia của các ngươi đến tột cùng là ai a?”

Vương bánh nướng vẻ mặt kinh ngạc hỏi ngược lại: “Đại nhân còn không biết Tam gia là ai?”

Ta cố ý ho khan một tiếng, nói rằng: “Đại khái là ta bị trúng tên, ý thức không rõ, hết thảy đều là Tông đại nhân nói cho ta nếu không ta cũng không nhớ kỹ.”

Vương bánh nướng gật đầu lý giải, nói rằng: “Tam gia là tướng quân hộ quốc, cũng là Tam hoàng tử của đương kim hoàng thượng.”

Ta cả kinh, đó không phải là một Vương gia! Nhưng lập tức nghĩ không đúng, tiếp tục hỏi: “Thế nhưng Tông đại nhân họ Tông, hiện nay hoàng đế họ Lý a?”

“Tam gia là nghĩa tử của hoàng thượng. Lão gia nhà ta là đại Đường khai quốc công thần, một đời võ tướng, đáng tiếc sau lại chết trận sa trường. Không bao lâu lão phu nhân lại vì thương tâm quá độ đi theo. Lúc đó thiếu gia còn bọc tã, hoàng thượng niệm tình Tông gia có công với triều đình, liền thu thiếu gia làm nghĩa tử, ban thưởng tên họ Lý khác, phong làm Ngô vương. Nhưng thiếu gia sau này hiểu chuyện liền thỉnh cầu hoàng thượng cho phép hắn dùng nguyên danh hồi trước để tưởng niệm tiên phụ. Bách thiện hiếu vi tiên (*), hoàng thượng đương nhiên đáp ứng hắn. Tên hoàng gia bây giờ chỉ dùng ở trường hợp chính thức.”

Ta triệt để hóa thạch, vỡ tan.

Không nghĩ tới hắn cư nhiên là loại người mạnh mẽ như vậy.

Ai, thật không biết là tin tức hay là tin xấu a.

※※※※z ※※y※※b※※g※※※※

Tiểu Nhất đi tới bên người ta, giật nhẹ ống tay áo ta nói rằng: ” Công tử, nghĩ cái gì vậy? Tam gia sắp đi rồi.”

Ngẩng đầu nhìn, lão bản nương đã vui tươi hớn hở đang cùng hỏa kế đóng gói. Ta đi tới nhìn lên, màu sắc không tệ, cho dù quá sặc sỡ, kiểu dáng cũng mới, chính là quá nhỏ. Lặng lẽ đi đến bên người ma vương, ta hạ giọng nói với hắn: “Màu sắc sặc sỡ một chút ta còn có thể mang. Thế nhưng hình như quá nhỏ, lẽ nào muốn ta đem ngón chân cắt đi rồi mang nó.”

Ma vương cau mày khó hiểu nhìn ta nói: “Cũng không phải mua cho ngươi, ngươi muốn mang làm gì.”

“Không phải mua cho ta sao?” Ta thốt ra, lập tức hoảng sợ che miệng, đừng nói với ta đông phấn nộn nộn này là mua cho chính hắn mang nga.

Tiểu Nhất nói khẽ với ta: “Đó là mua cho biểu thiếu gia.”

“Biểu thiếu gia? Ai a.”

“Chính là biểu đệ của Tam gia, cũng ở trong phủ. Bất quá công tử không ra khỏi Thính Trúc Cư nên không biết.”

Ta quăng ánh mắt nhìn ma vương, than: “Của ta đâu?” Không phải mua cho ta thì nói sớm một chút, hại ta ở trong hiệu cũng không tiện chọn vài món. ( uy uy, nhân gia cũng chưa nói là mua cho ngươi a ~~~)

Ma vương buồn cười nói: “Ta không có ép ngươi, chính ngươi vì sao không mua.”

“Tốt, là ngươi nói, ta hiện tại tự mình đi chọn!” Hanh! Dùng hết tiền của ngươi! Cho ngươi nghèo rớt đi thế chấp y phục thế chấp khố tử thế chấp luôn lão bà! ( ta van ngươi, nhân gia còn không có lão bà nga ~~)

Không ngờ ma vương vẻ mặt đoan chính ngăn trước mặt ta nói: “Hôm nay sắc trời đã tối, để an toàn….. vẫn là đi về trước đi.”

Ta không cam lòng nói: “Như vậy sao được! Ta cùng ngươi đi dạo một buổi chiều thế nhưng ngay cả cái rắm cũng chưa có mua ai!”

“Còn nhiều thời gian.” Ma vương ho nhẹ một tiếng, cau mày nói rằng, “Sau này không nên nói thô tục như thế.”

“Dám nói ta thô tục! Ngươi MMD~~XO#$@...” Ta còn chưa thoả thích phát huy, cái miệng đã bị người che lại kéo ra khỏi hiện trường.

Bị kéo một đoạn đường ngắn, ma vương nhìn ta an phận mới đem ta buông ra.

Ta lập tức nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, một bộ dạng người đàn bà chanh chua chửi mắng chỉ trích nói: “Nam nam thụ thụ bất thanh(**), ngươi đụng chạm nữa ta kiện ngươi quấy rối *** nga.”

—————————————

Chú thích:

(*) Bách thiện hiếu vi tiên: trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu.

(**) Từ ‘thanh’ ở đây có nghĩa là trong sạch rõ ràng.