Tùy Hứng - Thiên Diện Quái

Chương 29




Ban công ngoài phòng khách rộng rãi sáng sủa, ở đây có trồng vài loại hoa, đủ mọi màu sắc đang thi nhau đua nở, ánh mặt trời chiếu vào, cả căn phòng trông ấm áp hẳn lên.

Hoắc Mộ Vân ngồi trên xích đu, chiếc bàn bên cạnh đặt một ấm trà, cô vừa uống vừa thưởng thức phong cảnh, rất hài lòng.

Trang Chu nghe điện thoại xong thì đi đến, vừa nhìn qua đã thấy được dáng vẻ lười biếng của cô, Hoắc Mộ Vân nghe thấy âm thành bèn nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Khung cảnh nhà anh ở đây rất đẹp.”

Cô không ngờ anh lại tinh thông việc làm vườn, khiến căn nhà không có quá nhiều hơi người tăng thêm vài phần sức sống.

Xuyên qua cửa sổ sát đất, hồ nước bên ngoài rất thu hút, ở giữa có một cái đình nghỉ mát, nước chảy róc rách dưới vòm cầu, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.

Xích đu lắc lư, Hoắc Mộ Vân nhàn nhã thích chí tựa lưng, cô hơi híp mắt, ngắm nhìn phương xa, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Trang Chu ngồi xuống bên cạnh, tự rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm, thanh giọng hỏi: “Em thích không?”

Hoắc Mộ Vân ngẩn người, gật đầu đáp: “Thích chứ!”

Cô chỉ vào những chậu hoa đang nở rộ: “Em thích chúng.”

Trông rất yên bình.

Trang Chu nhướng mày nhìn cô.

Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm vào đám hoa kia: “Em có thể mang vài chậu về không?”

Anh khẽ cười: “Bỏ đi, em trồng xương rồng còn chết mà còn dám mạnh mồm mang chúng về à?”

Hoắc Mộ Vân muốn khóc, hơi tiếc nuối: “Tại chúng đẹp quá, lúc tâm trạng không tốt thì có thể ngắm, chắc chắn sẽ quên ngay chuyện muộn phiền.”

Trang Chu liếc nhìn cô, sau đó đứng dậy đi đến cái tủ cạnh phòng khách. Một lúc sau, anh cầm chìa khóa ra.

Hoắc Mộ Vân vừa đặt tách trà xuống thì thấy người bên cạnh đưa một vật bằng kim loại sang, đến lúc thấy rõ nó là gì, cô chợt ngẩn người.

“Cầm lấy.” Trang Chu nhìn cô: “Khi nào tâm trạng không tốt thì có thể đến đây nhìn.”

Bất ngờ ập đến khiến Hoắc Mộ Vân hóa đá.

Đây là đưa chìa khóa nhà cho cô sao?

Không phải thứ gì khác, đây chính là chìa khóa nhà của anh, có phải anh đang ám chỉ sau này cô có thể tự nhiên vào nhà anh không?

Do vậy, anh có thật sự hiểu được ý nghĩa sâu sắc của việc này không?

Trang Chu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô thì nhét chìa khóa vào tay cô ngay, dặn dò: “Cất đi.”

Hoắc Mộ Vân choàng tỉnh, kinh ngạc nói: “Anh cho em chìa khóa để làm gì?”

Cô hơi băn khoăn: “Bình thường em cũng không ở Nguyên Thủy.”

Lấy cũng vô dụng.

Trang Chu: ….

Giờ phút này, anh cảm thấy hành động của mình quá đột ngột, nên anh chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Giữ đi, chờ đến khi muốn giải tỏa có thể đến đây bất kỳ lúc nào.”

Sau đó anh nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Trưa nay em muốn ăn gì?”

Biểu cảm của Hoắc Mộ Vân khó tả: “Em ăn gì cũng được.”

Cô thoáng nhìn vào phòng bếp: “Trong tủ lạnh nhà anh có đồ ăn hả?”

Nhìn ngôi nhà sạch sẽ lạnh lẽo thế này, không hề giống kiểu nhuốm mùi khói lửa.

Trang Chu gật đầu, dưới ánh mắt nghi ngờ của cô nói: “Ở đây luôn có người quét dọn.”

Cô hiểu ra.

Hoắc Mộ Vân nhàn nhã tựa vào lưng ghế, tùy ý nói, “Bữa trưa không cần quá phong phú, em ăn mì cũng được.”

Cô còn phải chừa bụng để tối đi ăn tiệc lớn nữa.

Trang Chu nghe thế thì sững sờ: “Gì cơ? Em sao vậy?”

Hoắc Mộ Vân thoáng khựng lại, chậm rãi ngồi dậy ngay ngắn, chớp đôi mắt to tròn vô tội: “Em không biết nấu.”

Cô nhìn biểu cảm dần thay đổi của Trang Chu, kinh ngạc hỏi: “Là sao? Anh cũng không biết nấu?”

Cô nhớ trước đây Trang Chu từng nói mình biết nấu ăn mà.

Trang Chu giật giật khóe môi: “Ngồi đi, anh nấu xong sẽ gọi em.”

Anh quên mất, hồi trẻ từng kiêu ngạo trước mặt cô.

Hoắc Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm, cô yên tâm tựa lưng lần nữa: “Mì nấu với cà chua và trứng nhé.”

Cô nghĩ ngợi, ăn tùy tiện một món là được.

Nhưng ở nơi cô không thấy, Trang Chu hung hăng nhếch môi.

Hoắc Mộ Vân nửa nằm nửa ngồi, thoải mái vừa uống trà vừa đọc sách, không lâu sau, tiếng bước chân vang lên.

Cô nghiêng đầu nhìn Trang Chu, kinh ngạc hỏi: “Nấu nhanh vậy à?”

Đang định đứng dậy thì Trang Chu chợt khom người cầm điện thoại của anh lên.

Trang Chu nhìn Hoắc Mộ Vân vừa muốn nói lại thôi, trong lúc cô định ngồi dậy thì anh không nóng không lạnh nói: “Vẫn chưa nấu xong.”

“À.” Hoắc Mộ Vân lại ngồi về.

Nửa tiếng sau, mi mắt của Hoắc Mộ Vân bắt đầu đánh nhau.

Tối qua ngủ sớm, cô lại có thói quen ngủ trưa, hơn nữa bây giờ phơi nắng ấm áp, mọi tế bào buồn ngủ đều muốn tuôn ra ngoài.

Hoắc Mộ Vân lấy sách đắp lên mặt, tìm một tư thế thoải mái nhất.

Trong bếp, một nồi nước dùng sôi ùng ục.

Trang Chu cúi đầu lướt điện thoại, nghe thấy tiếng ùng ục mới nhíu mày ngẩng đầu lên.

Anh tắt lửa, sau đó đổ hết nước sôi, rồi đặt nồi lên bếp, rót dầu, vặn lửa.

Trang Chu cau mày, cúi đầu nhìn công thức nấu ăn vài lần, âm thầm thở phào một hơi.

Trông cũng không khó lắm.

Nhưng mười mấy phút sau, Trang Chu nhìn nồi trứng chiên cà đen thùi lùi thì không kìm được nhíu mày.

Hình như cho nhiều nước tương quá.

Trang Chu đứng yên một lúc rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài ban công.

Chờ đến khi anh đi đến bên cạnh mới phát hiện cô nhóc này đã ngủ từ lúc nào rồi, anh lấy sách khỏi mặt cô, ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn.

Xinh đẹp lại yên tĩnh.

Có lẽ xích đu không mấy thoải mái, Hoắc Mộ Vân cau mày trở mình, trong miệng còn thì thầm câu gì đấy.

Trang Chu khom người luồn tay ra sau cổ và chân cô, sau đó tự nhiên ôm cô lên.

Anh khẽ nhíu mày, bình thường cô nhóc này ăn cơm không à, thân thể nhẹ bẫng, dường như không có sức nặng.

Trang Chu nhẹ nhàng đặt cô lên giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho cô xong thì rời khỏi phòng.

Anh nhìn món ăn không ra hình dáng gì trong nồi, nhíu mày.

Lại tiếp tục nghiên cứu các bước nấu ăn.

Hoắc Mộ Vân nằm mơ, trong mơ, cô cầm đũa ngồi trước một bàn thức ăn thật ngon nhưng lúc chuẩn bị gắp thì đồ ăn lại không cánh mà bay.

Bừng tỉnh lại, cô bị đói đến tỉnh.

Cô duỗi người, mở mắt nhìn không gian xung quanh thì ngẩn người.

Gõ đầu mình một cái, chờ đến lúc tỉnh táo thì đi vào phòng bếp.

Hoắc Mộ Vân nhìn vào bát, lúc thấy trứng chiên cà trong bát thì hai mắt sáng rực: “Nấu xong rồi sao?”

“Ừm.” Trang Chu đặt bát xuống, chợt thấy bàn chân trắng nõn lóa mắt của cô thì trầm giọng nói: “Đi mang dép vào.”

Hoắc Mộ Vân cúi đầu nhìn: “À, vừa nãy em không tìm thấy dép bên giường.”

Nói xong, cô bèn chạy nhanh như một làn khói ra ban công, chờ đến khi quay vào phòng ăn thì mì đã được Trang Chu nấu xong.

Nhìn không tệ lắm.

Hoắc Mộ Vân đã đói meo, cô cầm đũa không nói lời nào, ngồi xuống chuẩn bị ăn ngay, Trang Chu cầm đũa gõ lên tay cô: “Rửa tay chưa??”

Cô bĩu môi, ngoan ngoãn đi rửa tay dưới ánh mắt cảnh cáo của anh.

Trứng chiên khá ngon.

Trang Chu không cầm đũa, anh nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Mộ Vân để xem biểu cảm của cô.

“Không tệ lắm.” Hoắc Mộ Vân không keo kiệt khen ngợi: “Không thua kém đồ ăn trong nhà ăn mà em từng ăn trước đây.”

Lúc này, Trang Chu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh gắp một quả trứng bỏ vào bát Hoắc Mộ Vân: “Thật không? Cho em này.”

Hoắc Mộ Vân ngẩn người, nhìn trứng đang xếp thành cái núi nhỏ trong bát mình, nhíu mày nhìn Trang Chu: “Anh xác định em có thể ăn nhiều vậy sao?”

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, đến khi Hoắc Mộ Vân ăn thì hoàn toàn không còn hương vị như mình nghĩ.

Quá mặn! Quá ngọt!

Cô uống một ngụm nước, nhìn Trang Chu khó nói nên lời.

Hoắc Mộ Vân không nói gì thêm, cô nhìn vào ánh mắt mong đợi của Trang Chu, yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn mì như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trang Chu nhếch môi, thầm nghĩ mấy món bị nấu hỏng trong thùng rác cuối cùng cũng đã nhận được ít thành quả.

Hoắc Mộ Vân cậy mạnh, kết quả là uống nước cả buổi chiều.

Hai người định an tĩnh xem phim, nhưng cách vài phút Hoắc Mộ Vân lại đứng dậy một lần.

Không phải vào phòng bếp uống nước thì lại vào nhà vệ sinh.

Mới đầu, Trang Chu không để ý đến, đến lần thứ N cô đứng dậy thì anh kéo lấy tay cô.

Hoắc Mộ Vân vẫn chưa bước đi, cô thoáng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn anh.

“Sao vậy? Em khó chịu ở đâu?”

Cô mím môi, lắc đầu nói: “Không phải, em chỉ khát nước thôi.”

“Hửm?” Trang Chu quan sát cô một lượt.

Hoắc Mộ Vân sờ chóp mũi: “Có lẽ do lò sưởi trong nhà hơi cao nên em khát nước.”

Trang Chu nhìn nhiệt kế treo bên tường, dò xét nhìn cô: “Có phải bữa trưa anh nấu quá mặn không?”

Hoắc Mộ Vân vội khoát tay: “Không phải, không phải, anh nấu rất ngon.”

Nếu như anh không bỏ thêm một thìa kia sẽ ngon hơn.

Trang Chu nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Em có biết là lúc mình nói dối sẽ làm một động tác vô thức không?”

Hoắc Mộ Vân chột dạ, nhỏ giọng hỏi: “Động tác gì cơ?”

Trang Chu đứng lên, anh đút một tay vào túi quần, nhìn cô từ trên cao xuống một lúc, rồi giơ tay lên khẽ sờ chóp mũi cô, thấp giọng nói: “Thế này.”

Hoắc Mộ Vân cứng đờ cả người, đôi mắt nai tựa như bị hoảng sợ, ướt át nhìn anh.

Đáy lòng Trang Chu bỗng ê ẩm, khẽ cốc đầu cô: “Uống ít nước thôi, để bụng tối còn ăn nữa.”

Hoắc Mộ Vân muốn khóc, cô hốt hoảng thu hồi tầm mắt, đi vào bếp như trốn chạy.

Uống nước bình ổn tâm tình xong, đột nhiên cảm thấy bản thân vừa rồi làm gì phải sợ.

Chạy làm gì? Cô phải thừa dịp ngàn năm có một cưa đổ anh chứ.

Lại nghĩ ngợi một lúc, cô chợt lắc đầu.

Không được, không thể để anh được hời như vậy, làm gì có được bạn gái dễ thế.

Nhưng không cưa đổ khiến lòng cô ngứa ngáy.

Buổi tối, khi Trang Chu chở cô đến nhà hàng thì trong phòng bao chỉ còn thiếu mỗi hai người họ.

Hoắc Mộ Vân nhắm mắt đi vào phòng dưới cái nhìn của mọi người.

“Con dẫn Nám Nám đi đâu? Mọi người đều đang chờ con đến đấy.” Trang Hoài Tín cau mày nhìn con trai mình.

Trang Chu nhìn về phía ông cụ Hoắc Kỳ có bối phận lớn nhất, nhận lỗi: “Xin lỗi cụ Hoắc, cháu bị tắc đường ạ.”

Anh cầm món quà đã chuẩn bị trước, cười nói: “Cháu tìm được nghiên mực đẹp này ở chỗ bạn của cháu, nên mua về tặng ông ạ.”

Ông cụ yêu thích nhất là sưu tầm những món đồ này, nhất là văn phòng tứ bảo [1], ông luôn luôn thích chúng.

[1] Văn phòng tứ bảo: Giấy, bút, mực, nghiên mực.

Hoắc Kỳ đeo kính lão, cẩn thận quan sát, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng.

Ông đưa nghiên mực cho Hoắc Nam: “Ông nghĩ đây là nghiên mực thời Tống, con giữ kỹ giúp ông.”

Tuổi cao khiến đôi mắt của ông không còn nhìn rõ, nhưng thông qua xúc cảm ở bàn tay, vẫn có thể cảm nhận rõ rệt.

Hoắc Nam nhận lấy.

Nghiên mực hơi dốc, đầu và đuôi nghiên có hình thang, đặc trưng của loại nghiên mực từ thời Bắc Tống hoặc đầu thời Nam Tống.

Anh ấy thản nhiên nhìn bạn tốt: “Ở đâu đấy?”

Trang Chu nói: “Tìm được từ một đạo diễn.”

Hoắc Nam gật đầu, nhìn về phía Hoắc Kỳ: “Nghiên mực thời Nam Tống, giá trị sưu tầm rất cao.”

Ông cụ Hoắc cười, nhìn Trang Chu: “Món quà này quá quý giá, lão già như ông không nhận nổi.”

Trang Chu bật cười: “Cụ Hoắc đừng trêu cháu.” Anh thoáng ngừng, cố ý ám chỉ nói: “Sau này ông bảo bọc cháu là được ạ.”

Nói xong, anh bèn nhìn Hoắc Cảnh một cái đầy ý tứ.

Người nọ bỗng đổi sắc mặt, quan sát Hoắc Mộ Vân và Trang Chu một lượt, vừa định mở miệng nói gì thì Lương Tuệ bên cạnh khều ông một cái, nhìn ông bằng ánh mắt cảnh cáo.

Bầu không khí trên bàn ăn rất hòa hợp, Trang Chu kéo ghế bên cạnh Hoắc Mộ Vân ra ngồi xuống.

Hoắc Mộ Vân khẽ liếc Trang Chu vài lần, thấy anh ung dung không gấp gáp, bình tĩnh trò chuyện cùng mọi người.

Nhất là khi Trang Chu trả lời Hoắc Cảnh, trong lòng Hoắc Mộ Vân chợt hồi hộp.

Là một tiểu bối, ngoại trừ lúc cô đùa nghịch với Đào Đào vài câu thì cả quá trình đều ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.

Vừa định mở bát đũa trước mặt mình ra thì một bàn tay mạnh mẽ bỗng nhiên giơ đến, cô ngẩn người, Trang Chu vừa nói chuyện với mọi người xung quanh, vừa tráng bát đũa với nước nóng giúp cô.

Động tác vô cùng tự nhiên.

Cố Thanh vui vẻ nhìn Hoắc Mộ Vân, gò má cô chợt nóng lên.

Hoắc Mộ Vân nghiêng đầu nhìn gò má của Trang Chu, đèn trần chiếu lên gò má của anh, cô bỗng thất thần.

Đây là người đàn ông cô đã thích cả thời thanh xuân.

Cho nên kiểu cách làm gì, bắt bỏ vào túi mới là đạo lý chí phải.

Bữa cơm giao thừa ngoại trừ vui vẻ ăn uống ra thì Hoắc Mộ Vân vui nhất là được lì xì, hôm nay nhận được hơi nhiều.

Mặc dù đã không còn nhỏ nhưng bối phận của cô vẫn còn nhỏ nha, lì xì tất nhiên không thể thiếu phần của cô.

Tiểu Đào Đào có thì cô cũng có.

Khóe miệng Hoắc Mộ Vân luôn giương cao.

Trang Chu liếc nhìn cô, hơi buồn cười, sau đó anh đưa cho Đào Đào một bao lì xì: “Công chúa nhỏ, năm mới vui vẻ.”

“Cảm ơn chú Trang Chu.” Cô bé không chỉ nói ngọt mà còn hôn lên mặt anh một cái.

Trang Chu bật cười, véo khuôn mặt mũm mĩm của cô bé.

Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm bao lì xì trong tay Đào Đào một lúc, hơi mong chờ nhìn Trang Chu.

Chắc cũng có phần cho cô nhỉ, cô và Đào Đào cùng bối phận mà.

Trang Chu nhướng mày nhìn cô.

Hoắc Mộ Vân trừng mắt với anh, tỏ ý ám chỉ.

Anh tựa như không hiểu, làm như không có gì xảy ra thu hồi tầm mắt, sau đó đứng lên trong ánh nhìn giận dữ của cô, “Cháu vào phòng vệ sinh chút ạ.”

Hoắc Mộ Vân hơi nhụt chí, liếc bóng lưng của anh một cái.

Người gì không biết, còn thiếu một bao lì xì mà?

Đang lúc cô âm thầm ai oán thì điện thoại báo có tin nhắn mới.

Trang Chu: [ Ra đây nhận lì xì, anh đang đứng ở thang lầu. ]

Ánh mắt Hoắc Mộ Vân lập tức sáng lên, cô vui vẻ nhìn bàn ăn, nghĩ xem nên mượn cớ gì để đi ra ngoài, bỗng nhận được điện thoại của Triệu Việt.

Điện thoại vang lên.

Lương Tuệ ngồi bên cạnh liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, bà nhìn Hoắc Mộ Vân vẫn đang sững sờ, “Ngây ra làm gì? Triệu Việt gọi điện cho con kìa.”

Lương Tuệ biết Triệu Việt và Trần Phương Phi.

Hoắc Mộ Vân bừng tỉnh, trong lòng vui mừng, cô vội cầm điện thoại lên: “Con ra ngoài nghe máy ạ.”

Vì thế, cô rời khỏi phòng bao như một làn khói, ra cửa liềncúp máy ngay.

Thành thật xin lỗi.

Hoắc Mộ Vân đi thẳng đến thang lầu, vừa định giơ tay lên thì cánh cửa nặng nề bị người ở bên trong mở ra.

Trang Chu đứng trước mặt cô, “Tại sao đi lâu vậy?”

Hoắc Mộ Vân lo lắng nhìn bên ngoài, cô đẩy Trang Chu vào gần cầu thang: “Nhỏ giọng thôi.”

Trang Chu cau mày: “Lén lút.”

Cô bĩu môi, “Anh không giống em à? Còn lén lút gọi em ra.”

Trang Chu nhìn cô: “Không phải em muốn nhận lì xì à? Không ra làm sao mà nhận được?”

Hoắc Mộ Vân không hiểu, “Cho em ở trong phòng là được mà? Anh cho Đào Đào rồi đấy thôi?”

Anh khẽ cười, “Đào Đào tặng anh lại cái hôn, em muốn dâng nụ hôn trước mặt mọi người sao?”

Hoắc Mộ Vân khựng lại, kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, đỏ bừng mặt nói: “Anh đừng mơ.”

“Vậy thì thôi.” Anh cười, “Vốn muốn chuyển tiền cho em luôn, nếu đã vậy thì quay vào đi.”

Nói xong, anh đưa tay lên định mở cửa.

“Này, chờ đã.” Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên thông suốt, vội kéo anh lại.

Tính toán kiểu mua bán một chút thì cô không chỉ được hôn anh mà còn nhận được lì xì, chắc chắn không thua thiệt!

Hoắc Mộ Vân cười tươi như hoa, “Anh phát lì xì cho em trước đi.”

Trang Chu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bật cười, “Được, em cũng không chạy khỏi.”

Trang Chu tỏ ý bảo cô mở điện thoại lên, “Chuyển cho em luôn, khỏi sợ bị mọi người phát hiện.”

“Không thành vấn đề.” Hoắc Mộ Vân nói xong bèn mở wechat của Trang Chu ra, “Anh phát đi, em chờ.”

Trang Chu động đậy ngón tay, sau đó Hoắc Mộ Vân nhận được thông báo, cô hào hứng mở ra, khi thấy ba con số thì ngẩn cả người.

Tim bỗng nhiên đập hẫng một nhịp, cô mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh, “Chỉ có 521 [2] thôi à, quá ít, còn không bằng Đào Đào nữa.”

[2] 521: được phát âm là wǔ èr yī, cũng gần giống vớicon số 520 được phát âm là wǔ èr líng, 2 từ này nghe gần giống wǒ ài nǐ (anh yêu em/em yêu anh)

Trang Chu cười khẽ: “Chê ít? Vậy anh chuyển thêm lần nữa.”

Khóe miệng Hoắc Mộ Vân cười chúm chím: “Anh cho nhiều chút, đồ keo kiệt.”

Hai giây sau, một thông báo nhận tiền vang lên.

1314[3]

[3] 1314: đọc là yīsān yīsì, gần giống với từ yīshēng yīshì (一生一世) có nghĩa là Trọn đời trọn kiếp).

Hoắc Mộ Vân rũ mắt nhìn một lúc, cố gắng kìm nén khóe miệng đang cong lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ghét bỏ: “Anh đang ém hàng à? Phá sản rồi sao?”

Trang Chu bị cô chọc giận đến bật cười, đầu lưỡi chống lên răng: “Đồ mê tiền.”

Anh lại cúi đầu bấm hai cái.

Hoắc Mộ Vân mở thông báo nhận tiền lần thứ ba thì cứng đờ cả người.

5211314[4]

[4] Anh nguyện ý (yêu em) một đời một kiếp.

Cô trợn to mắt, âm thầm đếm số.

Đồng, chục, ngàn, trăm ngàn, triệu…

Hoắc Mộ Vân: …

Số tiền này khiến cô không kịp nghĩ.

Cô sững sờ ngẩng đầu, nhìn anh không chớp mắt.

Trang Chu bị cô nhìn chằm chằm, lòng bỗng ngứa ngáy, anh khẽ ho, khàn giọng hỏi: “Có hài lòng không?”

Hoắc Mộ Vân hoàn hồn, chậm chạp gật đầu, “Có nhiều quá không?”

Nhắc đến mới nhớ, còn tốn không ít phí chuyển tiền nữa.

“Em hài lòng là được.” Anh liếc nhìn cô, “Vậy em có nên biểu đạt gì đó không?”

Cô mím môi, nhìn gò má góc cạnh và đôi môi mỏng của anh, đang đấu tranh tư tưởng.

Hôn mặt hay hôn môi?

Trang Chu nhìn dáng vẻ thất thần của cô, vừa định nhắc nhở thì cô nhóc trước mặt bỗng nhón chân lên.

Gò má bị đôi môi mềm mại chạm lên, giữ khoảng hai giây thì nhanh chóng rút lui.

“Hôn rồi.” Hoắc Mộ Vân rũ mắt nhỏ giọng nói.

Anh giờ tay lên sờ chỗ bị hôn, “Chỉ vậy thôi?”

Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu, “Thì Đào Đào hôn vậy mà.”

Trang Chu bật cười, bỗng ôm eo kéo cô vào lòng, anh cúi đầu, đôi môi cả hai gần trong gang tấc: “Anh phát lì xì cho em có nhiều ý nghĩa hơn Đào Đào, chỉ hôn má thì quá hời cho em rồi.”

Hơi thở ấm áp quẩn quanh chóp mũi của cô, toàn thân Hoắc Mộ Vân không nhịn được bắt đầu run rẩy.

Còn chưa kịp ổn định nhịp tim đập loạn của mình, đôi môi lành lạnh của anh bỗng ập đến.

Ngón tay Hoắc Mộ Vân đang nắm áo của anh không tự chủ được siết chặt hơn.

Môi chạm nhau, anh dây dưa cùng đầu lưỡi của cô, mạnh mẽ lại bá đạo, không cho cô lùi bước.

Hoắc Mộ Vân không nhịn được ‘ưm’ một tiếng, sắp đến lúc thở không thông thì Trang Chu buông cô ra, khàn giọng nói: “Em bị ngốc hả? Không biết lấy hơi?”

Cô cúi mắt, nắm lấy góc áo của anh, nhỏ giọng thầm thì: “Em chưa từng hôn như này, làm sao mà biết được?”

Đỉnh đầu cô vang lên tiếng cười trầm thấp, “Sau này anh sẽ cố gắng hơn, để cùng nhau tiến bộ.”

Hoắc Mộ Vân khẽ đấm vào ngực anh, “Da mặt anh dày ghê.”

Anh khẽ xoa vành tai của cô.

Ngón tay Hoắc Mộ Vân vò vò góc áo của anh, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói, “Ngày kia là lễ tình nhân, em muốn đi nghỉ.”

“Gì?” Trong lúc nhất thời, Trang Chu không nắm bắt kịp ý tứ trong lời nói của cô.

“Em bảo em muốn đón lễ tình nhân.” Cô nói lại.

Trang Chu ngẩn người, con ngươi đen nhánh thâm thúy nhìn cô không chớp mắt.

Anh không nói lời nào, đôi mắt nóng bỏng.

Bỗng nhiên trầm mặc khiến Hoắc Mộ Vân không bình tĩnh nổi.

Cô không hiểu ý anh.

Giây tiếp theo, khi cô còn đang thất thần thì Trang Chu chợt cúi người cọ lên chóp mũi cô, “Đón lễ tình nhân à? Vậy làm sao bây giờ, em còn thiếu một người bạn trai.”

Trang Chu cố ý trêu chọc khiến Hoắc Mộ Vân bật cười: “Hay anh làm bạn trai của em nhé?”

Anh bình tĩnh nhìn cô, một tay nắm eo của cô, một tay vuốt ve gò má trắng trẻo, cười nói: “Được, vậy anh sẽ cố đồng ý.”

Hoắc Mộ Vân trừng anh, thấp giọng nói: “Được lời còn khoe mẽ.”

Cô chưa kịp rời khỏi cái ôm của anh, bỗng nhiên bị kéo lại hôn lên.

Môi cô bị anh bá đạo mút lấy, Hoắc Mộ Vân mơ hồ phản kháng, “Em đã hôn rồi mà.”

Phạm quy.

Trang Chu ngậm môi cô, cười khẽ, “Chưa đủ, em nhận ba lần lì xì của anh.”

Hoắc Mộ Vân: …

Cô đẩy anh, “Son môi của em bị trôi hết rồi.”

Trang Chu: “Lát nữa anh mua cho em.”

Hoắc Mộ Vân:???