Hoắc Mộ Vân có chút khẩn trương nhìn Tiết Ánh Lam, cô không biết vừa rồi bà đã nhìn thấy bao nhiêu.
Thấy Hoắc Mộ Vân tố cáo, bao nghi hoặc của Tiết Ánh Lam bị kéo về thực tại, bà vỗ lưng Trang Chu, lấy làm lạ hỏi: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ăn hiếp con bé mãi thế?”
Trang Chu cười khổ, đành thỏa hiệp đáp: “Ừ, do con không tốt, con sai rồi.”
Anh nhìn Hoắc Mộ Vân chăm chú: “Đừng giận, nhé?”
Hoắc Mộ Vân bị giọng điệu cưng chiều pha lẫn lấy lòng của anh làm ngẩn người, vừa kinh ngạc vừa chẳng biết làm sao mà nhìn anh.
Sao anh lại trắng trợn như thế chứ? Nhỡ đâu bị phát hiện ra gì đó, rồi cuối cùng trưởng bối phản đối thì phải làm thế nào?
Như thế thì có khác gì tình yêu chưa kịp bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng nước đâu cơ chứ?
Nghĩ thêm chút nữa đã thấy bi thảm rồi.
Hoắc Mộ Vân âm thầm bĩu môi.
Tiết Ánh Lam im lặng, hoài nghi quan sát cả hai vài lần, hình ảnh vừa thấy đột nhiên hiện rõ nét trong đầu, bà thoáng khựng lại như có điều suy nghĩ.
Trang Chu giơ tay lên xoa đầu Hoắc Mộ Vân không chút kiêng dè, bình tĩnh nhìn về phía Tiết Ánh Lam: “Có cần con đưa hai người đi không?”
“Đừng.” Tiết Ánh Lam từ chối: “Mẹ không muốn chưa bước xuống xe đã bị các fan của con điên cuồng bao vây.”
Hoắc Mộ Vân lén lút liếc nhìn Tiết Ánh Lam rồi hoảng hốt chỉnh lại mái tóc của mình, giả vờ bình ổn nghiêm túc nói: “Anh Trang Chu, anh không cần làm việc sao?”
“Anh không phải người máy, cũng cần nghỉ ngơi.” Anh khẽ cười một tiếng: “Em không chịu nổi khi anh rảnh rỗi đúng không?”
Hoắc Mộ Vân lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy anh rảnh thế này là đang xua đuổi đám tiền tự chui và túi mình.”
Với danh tiếng hiện tại, anh nhẹ nhàng quay một cái quảng cáo đã kiếm được mớ tiền, rảnh quá thật sự rất tiếc.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Trang Chu như một kẻ ngốc.
Trang Chu dở khóc dở cười, anh đút tay vào túi quần, nhìn cô từ trên cao xuống rồi chớp mắt một cái, chợt anh thấp giọng nói như có ý khác, “Yên tâm đi, dù anh thật sự không làm gì thì mời em ăn cả đời cũng chẳng sao.”
Hoắc Mộ Vân: “…”
Tiết Ánh Lam ở bên cạnh: “…”
Luôn cảm thấy những lời này lạ lùng, sai sai đâu đó.
Về phía Hoắc Mộ Vân thì vô cùng luống cuống, thừa dịp Tiết Ánh Lam chưa nghĩ nhiều vội kéo bà ngồi vào xe.
Để đề phòng Tiết Ánh Lam bỗng nhiên hỏi đến, Hoắc Mộ Vân xuất chiêu hồng hoang lực của mình.
“Dì Trang, chúng ta đi dạo ở đâu nào.”
“Con nghe bạn kể trên đường Dân Tâm vừa mở một trung tâm mua sắm lớn, con chưa có dịp đến đó lần nào.”
“Con thật sự chưa đi hết, trong nước thay đổi quá nhiều, có nhiều chỗ con vẫn chưa quen đường lắm.”
Cô nói một hơi, bản thân như ngồi trên bàn chông.
Luôn có cảm giác mình quá tận tâm.
Tiết Ánh Lam lơ đãng chợt hiểu ra, cười với Hoắc Mộ Vân, trấn an cô, “Yên tâm nhé, hôm nay dì dẫn con đi chắc chắn không lạc đâu.”
Chủ đề bị dời đi, hai người ngồi trên xe hứng thú trò chuyện về chủ đề mua sắm.
Hoắc Mộ Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Năm giờ chiều, Trang Chu ra khỏi thư phòng bèn nhìn sắc trời bên ngoài, thời tiết âm u khiến anh khẽ nhíu mi.
Anh cầm điện thoại lên Weibo, tin tức khá nhiều nhưng không có cái nào liên quan đến cô nhóc kia.
Trang Chu lướt điện thoại một lúc rồi đánh chữ gửi đi, “Vẫn đi dạo phố sao?”
Tin gửi đi hơn mười phút vẫn không thấy cô trả lời, anh cực kỳ kiên nhẫn gửi thêm dấu chấm hỏi.
Nhưng đến nửa tiếng sau cũng không thấy cô có động tĩnh gì, ngay cả một dấu câu còn không có.
Trang Chu khẽ nhíu mày.
Thật sự Hoắc Mộ Vân không có thời gian lấy điện thoại ra xem.
Xách đầy đồ về, cảm giác hai chân không còn là của mình nữa rồi.
“Bé con mệt lắm sao?” Tiết Ánh Lam quan tâm hỏi han cô.
Cô cười đáp: “Con rất mệt, thật sự con thiếu tập luyện, thể lực quá kém.”
“Dì hiểu con gái ở tuổi này như con, vì giữ vóc dáng nên tự hạn chế lượng thức ăn của mình, tuy nhiên việc này kéo dài mãi sẽ không tốt cho thân thể sau này.”
Hoắc Mộ Vân lúng túng cười, “Thật ra con ăn rất nhiều.”
“Thật không?” Tiết Ánh Lam nhìn đồng hồ, “Sắp sáu giờ rồi, hay chúng ta ra ngoài ăn rồi hẳn về nhé?”
“Được ạ, dì muốn ăn gì? Con mời.”
Bỗng nhiên Tiết Ánh Lam bật cười, “Sao có thể để tiểu bối như con bỏ tiền?”
Bà giơ hộp quà trong tay lên, “Dù sao con đã tặng dì một cái khăn choàng, nói thế nào đi nữa thì dì phải mời con ăn mới đúng.”
Hoắc Mộ Vân: “Chỉ một cái khăn choàng thôi ạ, con thấy khí chất của dì rất cao quý, cái này chẳng phải món quà quý giá.”
“Cứ để dì mời.” Tiết Ánh Lam thoáng dừng, “Chỉ là dì còn một người bạn đến nữa, con có ngại không?”
Hoắc Mộ Vân không nghĩ nhiều: “Không sao ạ.”
Trong phòng ăn, Hoắc Mộ Vân nhìn một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, trong lòng chợt nảy lên một suy đoán.
Quả nhiên.
“Bé con, đây là con trai của bạn dì tên Dương Phàm, là luật sư giỏi số một số hai ở Nguyên Thủy.”
Cô hơi ngẩng người, khẽ mỉm cười.
“Xin chào cô Hoắc, đã sớm nghe dì Tiết nhắc đến cô, hôm nay rất vinh hạnh được gặp cô.” Dương Phàm lịch thiệp giơ tay về phía cô.
Hoắc Mộ Vân mím chặt môi, khẽ nắm rồi nhanh chóng buông ra, “Xin chào luật sư Dương.”
Dương Phàm cười cười, “Gọi tên tôi đi, nếu không tôi luôn có cảm giác mình đang làm việc vậy.”
Cô cười yếu ớt, gật đầu rồi an tĩnh ngồi một chỗ.
Lòng đầy sóng gió.
Chờ lúc gọi món, cô cúi đầu lặng lẽ lấy điện thoại ra, vừa mở lên bèn thấy tin nhắn của Trang Chu gửi đến một tiếng trước.
Hoắc Mộ Vân thuận tay trả lời: Đi dạo xong rồi, đang dùng bữa.
Rất nhanh Trang Chu trả lời lại:??
Hoắc Mộ Vân: Cùng dì Trang và bạn của dì, còn có con trai của bạn dì nữa.
Cô vừa gửi đi, người đàn ông ở đối diện nhẹ giọng hỏi, “Nghe nói cô Hoắc học ở Trung Hí sao? Có ý định đóng phim hả?”
Quý bà bên cạnh cười nói: “Cô bé này vừa đẹp vừa có khí chất, nếu sau này đóng phim chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.”
Hoắc Mộ Vân khiêm tốn cười, đáp: “Không phải thế ạ, con đã xin vào làm MC cho một show, đã ký hợp đồng xong, năm sau sẽ đi làm.”
“Nhân tiện có thể tiết lộ tên show đó là gì không?” Dương Phàm lịch sự hỏi.
“Không có gì bất tiện cả, là show Cuộc Sống Chân Thật.”
Đây cũng là lần đầu Tiết Ánh Lam nghe đến những chuyện liên quan công việc của cô, kinh ngạc hỏi: “Là chương trình của đài X thường mời nhân vật nổi tiếng làm khách mời đó sao?”
Hoắc Mộ Vân gật đầu, “Đúng vậy.”
Dương Phàm nói: “Chương trình đó thật sự không tệ, thỉnh thoảng tôi cũng xem.”
“Làm MC thì tốt.” Tiết Ánh Lam xúc động, “Tốt nghiệp ở Trung Hí không phải chỉ có mỗi con đường diễn viên để đi, còn Trang Chu khi đó nói thế nào cũng muốn đóng phim, vô cùng cố chấp.”
Mẹ Dương ngồi đối diện cười: “Trang Chu rất có năng lực, dáng vẻ đẹp trai, diễn xuất tốt, cậu xem giờ biết bao nhiêu con gái yêu thích thằng bé.”
Tiết Ánh Lam thầm than, “Có lợi ích gì, đã ba mươi mấy tuổi rồi, vẫn là cẩu độc thân thôi.”
Hoắc Mộ Vân trừng mắt nhìn, “Hình như anh Trang Chu vừa hơn ba mươi thôi ạ.”
“Có khác à? Bốn bỏ lên năm đã 35 tuổi rồi, lại bỏ bốn thêm năm nữa thì sắp bốn mươi rồi.”
Hoắc Mộ Vân: “…”
Nghĩ thế thì Trang Chu thật sự quá già.
Bên này, Trang Chu liếc nhìn tin nhắn của Hoắc Mộ Vân trầm tư vài giây, một lúc sau mày nhíu chặt, huyệt thái dương đập không ngừng.
Đúng là mẹ ruột, lúc quan trọng kéo chân sau của con trai.
Trang Chu ngập ngừng gõ trên màn hình, chần chừ chốc lát, anh gọi điện cho Tiết Ánh Lam.
Hoắc Mộ Vân nghe thấy điện thoại trong túi xách bên cạnh reo lên, cô nghiêng đầu nhắc Tiết Ánh Lam bên cạnh, “Điện thoại của dì reo ạ.”
“Bé con, con lấy giúp dì với.” Bà để túi xách ở chỗ trống bên cạnh Hoắc Mộ Vân.
Cô gật đầu, đến lúc nhìn trên màn hình người gọi đến, theo bản năng liếc nhìn điện thoại của mình.
Tin nhắn và cả cuộc gọi đều không có.
Hoắc Mộ Vân lập tức ngồi thẳng lưng, thần kinh của cô căng thẳng, tập trung tinh thần nghe âm thanh truyền ra khỏi loa điện thoại.
“Tại sao còn chưa về?” Giọng Trang Chu loáng thoáng truyền đến, Hoắc Mộ Vân ngồi gần nên cô nghe không sót chữ nào.
Tiết Ánh Lam chợt bừng tỉnh, “Mẹ dẫn bé con đi ăn ở ngoài, quên báo với con.”
Trang Chu, “Thật không? Con nhắn tin gọi điện cho cô ấy đều không có phản hồi.”
Tiết Ánh Lam nghiêng đầu liếc nhìn Hoắc Mộ Vân, “À, con tìm bé con sao?”
Hoắc Mộ Vân nhất thời ngồi càng thẳng hơn, cô hơi khẩn trương nắm ngón tay.
Tiết Ánh Lam: “Ừ, được, mẹ sẽ bảo bé con gọi điện về cho họ.”
Tiết Ánh Lam: “Bọn mẹ á? Còn lúc lâu nữa mới về.”
“…”
Chờ Tiết Ánh Lam tắt máy, Hoắc Mộ Vân theo bản năng nghiêng đầu nhìn bà, “Anh Trang Chu gọi ạ?”
“Đúng rồi, nó bảo con gọi điện về nhà, để khỏi lo lắng.”
Hoắc Mộ Vân mới nhớ ra đã trễ rồi mình chưa về cũng không báo về nhà tiếng nào, cô vội cầm điện thoại lên áy náy đứng dậy, đi qua một bên gọi điện.
Cô còn cố ý xem kỹ điện thoại, xác nhận không có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Trang Chu.
Nhớ đến những lời trong điện thoại vừa rồi của anh, Hoắc Mộ Vân hơi nhếch môi, cười khẽ.
Anh biết cô ăn cơm với con trai nên không bình tĩnh sao?”
Nghĩ đến đây cô vui vẻ cong cả mắt.
Quay về chỗ ngồi, cô cố tình nhắn cho Trang Chu một câu: Đang dùng bữa, lướt điện thoại rất không lễ phép, không trò chuyện nữa nhé.
Trang Chu:???
Bỗng nhiên anh có một nỗi kích động muốn mắng chửi như hồi còn trẻ.
Cô nhóc này có bị ngốc không, chẳng lẽ không nhìn ra đây là kiểu giới thiệu bạn trai trá hình sao?
Cơn giận được kiềm hãm trong lòng ngực, anh hít sâu, tâm trạng cực kỳ muộn phiền.
Ăn cơm chẳng xong, điện thoại Hoắc Mộ Vân cứ rung lên nhiều lần, Dương Phàm và mẹ Dương cũng nhìn sang vài lần.
Cô hơi lúng túng cầm điện thoại, một lúc sau trực tiếp chỉnh tắt âm.
“Cô Hoắc bận việc lắm sao?” Dương Phàm dịu dàng hỏi thăm.
Vẻ mặt Hoắc Mộ Vân hơi áy náy, “Không có, hai bạn cùng phòng đang tán gẫu trong nhóm chat thôi.”
Nhớ đến vừa rồi Trang Chu trả lời nhanh như một làn khói, cô suýt nữa đã không nhịn được cười.
Dương Phàm hiểu rõ gật đầu, “Chắc mọi người rất thân.”
“Đúng vậy.” Hoắc Mộ Vân nghĩ đến hai người bạn thân, mi mắt cong cong.
Một khúc nhạc nhẹ trôi qua, bữa ăn đã đến lúc kết thúc.
Dương PHàm chủ động nói muốn đưa hai người về nhà, mặc dù Tiết Ánh Lam từ chối nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của Dương Phàm.
Bà liếc nhìn Hoắc Mộ Vân, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, “Cũng tốt, vậy phiền cháu rồi.”
“Dì nói gì vậy, có thể đưa hai người về là vinh hạnh của cháu. Không phiền đâu.”
Mặc dù Hoắc Mộ Vân không tự luyến nhưng linh cảm của cô luôn chính xác.
Có ý khác.
Nếu Tiết Ánh Lam đã đồng ý cho anh ta đưa về, thì tiểu bối như cô không nên nói gì.
Hoắc Mộ Vân áy náy ngồi ghế sau.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang nhìn qua kính chiếu hậu vì vậy cô như đang ngồi trên bàn chông nhích ra ngồi gần cửa xe hơn.
Tiết Ánh Lam nhận ra sự lúng túng của cả hai, xem như người trung gian, bà chủ động bắt chuyện để thay đổi bầu không khí.
Chịu khổ hơn 20 phút trên xe, xe dừng lại trước cổng lớn của một căn nhà.
Cảm ơn xong Hoắc Mộ Vân cũng xuống xe theo, Dương Phàm ngẩn người, hỏi “Cô Hoắc nghỉ ngơi ở đâu, bây giờ đã trễ rồi, tôi đưa cô về nhé.”
Linh cảm của Hoắc Mộ Vân được chứng thực, cô cười lắc đầu, bình tĩnh chỉ vào cửa nhà, “Cảm ơn, gần đây tôi đang ở nơi này.”
Tiết Ánh Lam nhìn Hoắc Mộ Vân, hiểu rõ suy nghĩ của cô bèn lên tiếng giảng hòa, “Đúng vậy, nhóc con ở cùng dì vài ngày.”
Dương Phàm không nghĩ nhiều, khéo léo từ chối lời mời vào nhà ngồi của Tiết Ánh Lam.
Chờ xe đi mất, Tiết Ánh Lam kéo Hoắc Mộ Vân lại hỏi, “Bé con, con không có cảm giác gì với Dương Phàm sao?”
Phong độ nhẹ nhàng tuấn tú lịch sự, công việc tốt, là một sự lựa chọn hoàn hảo.
Hoắc Mộ Vân lắc đầu, cô mở miệng định nói, xoắn suýt trong chốc lát thì lên tiếng, “Bây giờ con vẫn chưa nghĩ đến chuyện này đâu ạ.”
Không biết phải mở lời thế nào, nếu nói thẳng cô thích con trai của bà, nhỡ bà không cho phép sẽ bị hù mất!
“Không sao, chẳng phải lúc dùng bữa nó có kết bạn với con à? Làm bạn trò chuyện trước, chuyện sau này nói sau.”
Hoắc Mộ Vân còn định nói gì thì thấy Trang Chu bước trầm ổn về phía hai người.
“Con trai, con chưa ăn cơm nữa hả?”
Trang Chu nhìn Tiết Ánh Lam, nhíu mày trầm giọng nói, “Trong lòng bực bội, nuốt không trôi.”
Hoắc Mộ Vân và Tiết Ánh Lam đều sửng sốt.
Hoắc Mộ Vân chưa kịp phản ứng trước lời nói của Trang Chu thì cổ tay đột nhiên nặng nề, cả người bị kéo đến cạnh anh.
Trang Chu ôm chặt cái eo thon nhỏ của Hoắc Mộ Vân trong ánh mắt kinh ngạc của Tiết Ánh Lam, trịnh trọng nói, “Mẹ, con đang theo đuổi bé con, mẹ đừng giới thiệu bạn trai cho cô ấy nữa.”
Tiết Ánh Lam: “???”
Hoắc Mộ Vân: “!!!”
Những lời nói của Trang Chu tựa như sấm sét, khiến Hoắc Mộ Vân đứng sững sờ tại chỗ.
Tại sao không bao giờ đoán được hành động của người đàn ông này?
Nói thẳng ra như vậy không sợ tình yêu còn chưa bắt đầu đã bị chết yểu sao?
Đột nhiên tim của Hoắc Mộ Vân đập nhanh hơn.
Cực kỳ bất an.
Hết chương 26.