Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 8




Chương 8: Ba năm qua, sống có tốt không?
Tiểu Nhu trước giờ đều thích xem kịch của tôi và Cố Đồng, kịch hay hay dở cô ấy đều không vắng mặt. Đến nay cái tính ấy vẫn chưa bỏ được.
Cô ấy nói, chúng tôi thường lộ ra một mặt khác trước mặt người kia, khiến cô ấy cảm thấy rất thú vị.
Nên buổi họp lớp này, cô ấy còn khẩn trương hơn cả lớp trưởng, mỗi ngày đều buôn chuyện tới nửa đêm chưa dứt, ấy thế mà còn rảnh rỗi lôi tôi vào.
Bạn thân cấp ba của tôi không nhiều, nhưng đáng sợ hơn, Cố Đồng thì có một tá bạn nhậu, những người đó, trong khoảng thời gian đó, ghét tôi như Cố Đồng ghét tôi vậy.
Tuy gặp tôi vẫn mỉm cười khách sáo nhưng thực ra tôi biết mình bị cô lập, ngoài Tiểu Nhu, tôi chẳng có lấy một người bạn nào khác.
Thời gian cứ thế trôi, tôi nghĩ đã lâu như vậy, họ nên đối xử với tôi như gặp lại những người bạn cũ.
Nếu không thể, thì tôi cũng không còn cách nào, chuyện này chỉ có thể trách Cố Đồng, còn tôi, trước đây cũng từng cãi tay đôi với em ấy.
"Bộ này thế nào?"
Tiểu Nhu cầm một chiếc váy ướm lên người, một chiếc khác cầm trên tay: "Bộ này nữa, nhìn đẹp hơn đó."
Không đợi tôi nói xong: "Cậu nói mình nên theo phong cách trưởng thành hay đáng yêu, hay phong cách cô tiên đây. A, nếu đáng yêu, liệu có cưa sừng làm nghé quá không, chúng ta cũng già rồi."
Tôi chêm vào: "Cậu già đó."
Cô ấy le lưỡi với tôi, quay người soi gương, hỏi tôi: "Còn cậu, cậu định mặc gì đây."
Tôi lắc đầu, lặt cuốn sách bên cạnh: "Tiện gì thì mặc."
Tiểu Nhu cười: "Hay là cậu mặc rách rưới một tí, đầu tóc bù xù một tí, chúng tay đi cùng nhau sẽ làm nổi bật vẻ xinh đẹp của mình."
Tôi dùng ngón trỏ gõ gõ lên cuốn sách, vừa đọc hết liền lật trang: "Được đó."
Nửa tiếng sau, cuối cùng Tiểu Nhu cũng chọn được một bộ váy trắng đơn giản, cô ấy nói phải đeo vòng cổ, phối cùng giày cao gót, thời trang càng đơn giản thì càng hoàn hảo.
Tôi đã đọc hết phần ba cuốn sách, nhàn nhạt gật đầu.
Cô ấy đi thay đồ, sau đó ngồi cạnh tôi, hỏi: "Hỏi thật lòng, cậu định mặc gì đi dự tiệc?"
Tôi tùy tiện trả lời: "Mặc trên người thì đồ gì chẳng được."
Tiểu Nhu lắc đầu: "Không được đâu bạn yêu à." Cô ấy nâng bàn tay tôi lên rồi lại hạ xuống: "Thật lãng phí cho sự xinh đẹp trời ban của cậu."
Tôi ngẩng đầu cười: "Chẳng phải mình muốn nâng tầm cho cậu sao."
Cô ấy cười ha ha: "Hay để Cố Đồng may cho cậu một bộ, dẫu sao mình cũng không mời nổi cậu ta, nhưng nếu là cậu, mình nghĩ cậu ta sẽ đồng ý."
Tôi hiếu kì: "Hả?"
Cô ấy đáp: "Hả?"
Tôi đóng sách lại: "Cố Đồng, em ấy." Ngập ngừng hỏi: "Bây giờ làm nghề gì?"
Tiểu Nhu ngạc nhiên: "Cậu không biết sao?"
Tôi lắc đầu: "Mình không biết."
Biểu cảm của cô ấy toàn là sự kinh ngạc: "Cậu ta làm thiết kế, khá nổi tiếng trong giới đó."
Câu nói này khiến tôi càng tò mò hơn.
"Chuyên ngành thời đại học của em ấy không phải về kế toán sao?"
Tiểu Nhu rốt cuộc cũng hiểu, bộ dạng sáng tỏ vỗ vỗ tay tôi: "Về sau cậu ta đổi chuyên ngành, rất có thiên phú ở ngành thiết kế, giữa năm nay còn giành giải thưởng trong cuộc thi thiết kế, tác phẩm còn được triển lãm ở Paris, cậu ta còn nói, có thể cậu sẽ nhìn thấy."
Tôi cúi đầu: "Mình không ở Pháp."
Tiểu Nhu thở dài: "Vậy cậu ở đâu?"
Tôi không đáp.
Tiểu Nhu lại thở dài: "Cậu xem, cậu luôn như thế, chẳng chịu nói gì với bọn mình, Cố Đồng bây giờ như gặp thời, muốn để cậu xem hiện giờ cậu ta giỏi giang đến nhường nào.
"Ước mơ đã thành hiện thực." Tôi nhướng mày: "Bây giờ mình biết rồi, em ấy rất nổi tiếng trong giới, còn đoạt giải thưởng, cậu mời không nổi em ấy."
Tiểu Nhu cắn môi, cốc đầu tôi: "Thật không hiểu nổi hai người đang nghĩ gì, tóm lại mình chưa từng nhìn thấy cặp nào như hai người, rõ ràng yêu nhưng lại không bên nhau."
Tôi lại mở sách ra, nhưng lần này chẳng đọc được chữ nào, chỉ giả bộ lên giọng đáp: "Cậu biết một mà không biết hai, mình và Cố Đồng không hợp."
Chúng tôi bên nhau ba năm, tôi rời đi ba năm, rõ ràng thời gian như nhau, nhưng chẳng có gì có thể bù lại.
Thời gian trôi đi, mọi thứ đã trở thành quá khứ.
Mấy ngày này, Tiểu Nhu cứ chọn đi chọn lại váy trắng, váy xanh, hay váy dài sexy, cuối cùng hôm nay cô ấy cũng quyết định mặc chiếc váy trắng đi họp lớp.
Mấy này này, tôi sống cũng thật thảnh thơi, giá sách của Tiểu Nhu có rất nhiều loại sách, đủ để tôi giết thời gian, đọc xong một quyển liền gửi tin nhắn cho Tiểu Nhu, sửa soạn một chút rồi ra cửa.
Nửa tiếng sau, tôi cầm hai bộ quần áo mới mua đứng trước cửa nhà mình, không biết nhớ ra điều gì, cánh tay ấn chuông cửa có chút nặng nề.
Trước giờ bố nuôi dạy tôi theo kiểu tự sinh tự diệt, chỉ khi nào ông không vừa ý mới nhắc nhở tôi vài câu, trong trí nhớ của tôi, thái độ của ông vừa nghiêm túc vừa hà khắc, ngoài những thứ cần thiết phải để tâm, thì chẳng có gì phải gấp gáp, ông sẽ không bao giờ mở lời với tôi.
Thật sự, tôi rất sợ bố.
Như vậy cũng dễ hiểu việc tôi gần gũi mẹ nhiều hơn. Sức khỏe mẹ không tốt từ khi tôi học cấp 2, mẹ rất ít khi ra ngoài, mỗi ngày trò chuyện cùng mẹ, tôi đều rất cẩn thận, sợ làm phiền mẹ.
Tôi cứ cho rằng tính cách của bố vốn đã vậy, đối với tôi hay với mẹ đều không nóng không lạnh, sau này tôi phát hiện, ông ấy không phải như thế.
Vẫn là dì ra mở cửa, dì gặp tôi, khuôn mặt luôn rạng ngời.
"Về rồi à, vào nhà đi, vừa đúng lúc ăn cơm."
Tôi gật đầu "vâng."
Dì chưa từng hỏi tôi chuyện gì, khiến tôi thoải mái hẳn ra, thay giày ngoài cửa rồi theo dì vào, tiện tay đưa đồ cho dì, dì cười vui vẻ nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Tất cả những thứ ấy càng khiến tôi có thiện cảm với gì, thậm chí tôi còn tò mò xem bà và bố tôi đã quen biết thế nào.
Cố ý về giờ cơm chiều, thực ra tôi muốn cùng họ ăn cơm, bữa cơm này cũng không khác gì những bữa cơm trước đây, chẳng ai nói câu gì.
Ăn xong bố hỏi tôi bao giờ về nhà, tôi nghĩ nghĩ nói, ngày 30.
Rời khỏi nhà, đầu óc tôi có chút trống rỗng.
Trong ấn tượng của tôi, đã nhiều năm như vậy, lần duy nhất bố quyết định thay tôi chính là để tôi xuất ngoại.
Thang máy dừng ở tầng một, cửa vừa mở, tôi lặng người khi thấy người trước mắt.
Chắc Cố Đồng cũng bất ngờ khi gặp tôi, em ấy đang gọi điện thoại, có thể nghe ra giọng điệu của em ấy.
Tôi khổ tâm bước ra khỏi thang máy, chuẩn bị rời đi thì bị em ấy bắt lấy tay.
"Lát nữa tôi gọi lại." Nói xong em ấy liền vội vàng cúp điện thoại, quay đầu mỉm cười nhìn tôi, nói: "Trùng hợp nhỉ."
Tôi đáp: "Ừ."
Nhìn chằm chằm thang máy đóng, em ấy vẫn kéo tôi đứng trước cửa.
"Nghe nói mấy hôm nay chị ở nhà Tiểu Nhu." Em ấy hỏi.
Tôi gật đầu "ừ" một tiếng.
Một người bước tới cửa tháng máy, nhưng Cố Đồng như vẫn còn chuyện gì muốn nói với tôi, em ấy kéo tôi rời khỏi đó, nhường chỗ cho người kia.
Người kia vừa đi khỏi, sảnh chờ lại yên tĩnh.
Cố Đồng nắm tay tôi mãi không buông, qua một lúc, em ấy cũng chịu mở miệng, nói: "Ngày mai họp lớp cấp ba."
Tôi gật đầu: "Tôi biết."
Em ấy nhếch miệng "ừ" một tiếng.
Im lặng.
Mấy giây sau, tôi thử thoát khỏi tay em ấy, tiếc là em ấy nắm càng chặt.
Em ấy tiến về trước sát lại gần tôi, nhìn tôi hỏi: "Có thời gian không?"
Tôi muốn từ chối, dù thời gian ấy có làm gì đi chăng nữa, nhưng lời vừa nói ra lại biến thành: "Có."
Rõ ràng mới là lần thứ hai ngồi xe của em ấy, nhưng cái cảm giác quen thuộc làm tôi không biết giải thích sao, tôi không hỏi em ấy đưa tôi đi đâu, em ấy cũng không nói.
Có thể do yên lặng quá lâu, đi được một lúc, em ấy bật nhạc, cùng tiếng nhạc, em ấy nói: "Mẹ tôi tái hôn rồi."
Tôi nhìn về trước, "ừ" một tiếng.
Em ấy hỏi: "Chị biết sao?"
Tôi lắc đầu: "Tôi không biết."
Em ấy cười: "Không ngạc nhiên sao?"
Tôi lắc đầu: "Không ngạc nhiên."
Em ấy không tiếp tục nói chủ đề này nữa.
Về lâu như thế, nhiều chuyện của gia đình tôi hay gia đình em ấy tôi cũng không biết, không biết quan hệ của mẹ em ấy và bố tôi hiện tại là như thế nào, không biết mẹ em ấy còn sống ở tầng trên nữa không.
Nhưng từ tối gặp em ấy dưới tầng, khả năng lớn nhất chính là, mẹ em ấy và bố dượng, vẫn sống ở nơi ấy.
Xe rất nhanh đã tới đích, nếu tôi đoán không nhầm, em ấy đưa tôi đến nơi em ấy đang ở hiện tại.
Trên đường, tôi hỏi: "Vừa nãy đi gặp mẹ em sao?"
Em ấy không đáp chỉ nhìn số tầng thang máy: "Chỉ là hôm nay được nghỉ, định về thăm bà, không có chuyện gì."
Tôi cúi đầu.
Sau đó không nói gì nữa, tôi theo em ấy vào cửa, nhà không nhỏ cũng không lớn, trang trí khá hợp thẩm mĩ, đột nhiên nhớ tới công việc hiện tại của em ấy, khiến tôi cảm giác có mùi nghệ sĩ quanh đây.
Tiếp lấy cốc nước từ tay em ấy, tôi hỏi: "Sao em lại học thiết kế."
Em ấy nhướng mày, ý bảo tôi ngồi xuống: "Thích thì học thôi." Nói xong hỏi tôi: "Chị thì sao? Ba năm qua, sống tốt chứ?"
Ba năm qua, sống tốt chứ?
Đây quả là một câu hỏi kì lạ.
Nếu tôi nói tôi sống tốt, vậy những khi không tìm thấy phương hướng mà sinh ra cảm giác trống rỗng thì được tính là gì.
Nếu tôi nói tôi sống không tốt, thì những ngày tháng bình ổn, thuận buồm xuôi gió tốt nghiệp thì được tính là gì?
Cuối cùng tôi không trả lời được, em ấy cũng không miễn cưỡng tôi, chỉ đứng lên rồi đi vào phòng, lấy ra một chiếc hộp, đưa cho tôi.
Tôi nghi hoặc nhận lấy, nghe em ấy nói: "Tiểu Nhu nói chị thiếu quần áo."
Tôi: "..."
Tôi bất đắc dĩ: "Cậu ấy nói mà em cũng tin."
Cố Đồng cười: "Cầm đi, tin hay không tôi cũng làm rồi." Rồi em ấy lại nói thêm: "Một bộ duy nhất."
Tôi nhìn em ấy, không hiểu hàm nghĩa 'một bộ duy nhất' của em ấy là ám chỉ đây là bộ quần áo đầu tiên hay cuối cùng em ấy tặng tôi, hay là em ấy đặc biệt may riêng cho tôi.
Em ấy trước giờ đều thích nói những câu hàm ý sâu xa để tôi phải đoán già đoán non, em ấy cũng biết tính tôi không thích hỏi nhiều, nhưng lại thích nhìn bộ dạng nghi hoặc của tôi mà sống chết không chịu mở miệng.
Tôi còn xem hết một bộ phim mới rời khỏi nhà em ấy, hai người chúng tôi thật giống như những người bạn cũ quen biết nhiều năm.
Từ những ngại ngùng ban đầu đến những cảm giác tìm thấy sau đó.
Nhiều khi, đó là cách chúng tôi ở bên nhau.
Em ấy đưa tôi đến dưới sân nhà Tiểu Nhu, lúc mở cửa xe, em ấy đột nhiên gọi tên tôi.
"Cố Ninh."
Tôi quay đầu nhìn em ấy.
Em ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."