Chương 58: Trò chơi lần trước
Dù đã ngủ rất lâu trên máy bay nhưng chúng tôi tỉnh lại vẫn đang ban trưa.
Sau khi tỉnh ngủ ngồi dậy tôi mới phát hiện Cố Đồng đã đổi tư thế, nhưng vẫn ngủ rất ngon.
Đợi đến khi tôi bày xong đồ dùng, về lại phòng ngủ, mới phát hiện em ấy đang ngồi trên giường, hai mắt vẫn nhắm, đầu tóc rối bời, mơ mơ màng màng nói: "Em đói."
Tôi bật cười: "Tắm rửa đã, tắm xong chúng ta ra ngoài ăn."
Em ấy ừm ừm mấy tiếng, đang định nằm xuống nhưng bị tôi nắm lấy tay, dứt khoát kéo em ấy dậy.
Cuối cùng em ấy mở mắt, đưa tay ra là kí hiệu số 2: "Hai phút, cho em nằm thêm hai phút nữa."
Tôi mím môi lắc đầu với em ấy, kéo chăn đang đắp trên người em ấy ra: "Tôi không tin hai phút đủ để em tiếp tục nằm." Tôi tiện tay đem dép đặt xuống cạnh chân em ấy: "Không phải đói sao, chúng ta ra ngoài ăn tôm hùm."
Có thể do sức hấp dẫn của tôm hùm, em ấy cử động vai, cuối cùng cũng rời giường.
Tắm rửa thay quần áo trang điểm, còn tiện thể dày vò khuôn mặt tôi một lúc, chưa đầy một tiếng, em ấy đã trang bị đầy đủ, có thể ra ngoài rồi.
Việc đầu tiên là phải tìm nhà hàng, cũng phải sắp xếp thời gian rồi tìm đường, không bao lâu chúng tôi đến được nơi cần đến, vì đã quá giờ cơm trưa, nên trong tiệm cũng ít khách, chúng tôi tìm một bàn gần cửa sổ có tầm nhìn đẹp rồi ngồi xuống.
Cố Đồng rất thích ăn hải sản, nhưng nguyên liệu chế biến hải sản tôi lại không nắm vững, trước đây em ấy thỉnh thoảng sẽ mua tôm, cua cá về nhà, nhưng sau này cũng không thấy mua nữa.
Thế nên lần này, tôi gọi một bàn toàn hải sản cho em ấy ăn.
Bữa cơm này rất hợp khẩu vị chúng tôi, thậm chí Cố Đồng còn nói, đợi đến khi về nước chắc chắn sẽ thành khách quen của quán, tôi cười không thèm quan tâm em ấy.
Cố Đồng, tôi quá hiểu em ấy mà, nếu gặp thứ gì tốt hơn, thì nhà hàng này có ngon đến mấy, em ấy cũng sẽ quên sạch.
Một bữa ăn khá lâu, nhìn đồng hồ cũng đã 4 giờ chiều, chúng tôi cùng bàn bạc, quyết định sẽ đi dạo xung quanh đây, coi như dạo bộ sau bữa ăn.
Cố Đồng ăn no ngủ kĩ nên tâm trạng rất tốt, kéo tay tôi bước thật nhanh, nếu không phải có tôi ở đằng sau, chắc chắn em ấy còn có thể bay nữa.
"Cố Ninh." Đi được mấy bước, em ấy đột nhiên quay đầu nhìn tôi: "Em đố chị một câu."
Tôi gật đầu: "Nói đi."
Em ấy khẽ cười, quay người lại, bước lùi, rồi hỏi: "Lúc Laura gặp sóc nhỏ, câu đàu tiên mà nó nói là gì?"
Lại là câu chuyện ấy.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó làm bộ như biết đáp án nói: "Anh sóc, nhìn anh rất ngon miệng, tôi có thể ăn anh không?"
"Ha ha." Cố Đồng nghe xong đáp án của tôi cười to: "Sai rồi."
Tôi ồ một tiếng thật dài, lại nghĩ ra đáp án nói: "Hey, you look so delicious, can I eat you?"
Em ấy ngẩn người, sau đó cười to: "Cá sấu nước ngoài ha ha."
Tôi bị truyền nhiễm, nhìn em ấy cười theo.
Rất lâu sau, em ấy ngừng cười, đứng cạnh tôi, sánh bước cùng tôi: "Khi Laura gặp sóc nhỏ, câu đầu tiên nó hỏi sóc nhỏ có biết mẹ nó ở đâu không." Cố Đồng đột nhiên nắm lấy tay tôi: "Nhưng em rất thích câu trả lời của chị."
Em ấy nhìn tôi cong khóe mi: "Tại sao chị lại đáng yêu thế chứ."
Tôi thành công làm Cố Đồng vui vẻ, lần này, cuối cùng cũng có thể nghe hoàn chỉnh câu chuyện Laura tìm mẹ từ em ấy, đợi câu chuyện kết thúc, chúng tôi cũng đã gần về đến khách sạn.
Quả nhiên là một câu chuyện rất nhàm chán, và quả nhiên câu chuyện này với truyện nòng nọc tìm mẹ, không khác nhau một chút nào.
"Câu chuyện này là bạn em kể." Cố Đồng đơn giản kết luận: "Cô ấy nói, câu chuyện nhàm chán như thế, nếu có thể nghe hết thì đích thị là yêu rồi."
Tôi nghe xong cười, bất đắc dĩ tiếp lời em ấy: "Tôi thật lòng yêu em."
Loại truyện này, may mà em ấy không kể lúc tôi đang ngập trong cơn buồn ngủ, nếu không tôi cũng...
Cũng sẽ không thèm nghe.
Nhưng mà, tình yêu của tôi là chân thành.
Không về khách sạn ngay, chúng tôi tiếp tục đi dọc theo con phố, tuy không phải mùa du lịch, nhưng vẫn có rất nhiều khách du lịch đến đây, những vị khách đủ màu da đủ quốc tịch cứ thế lướt qua chúng tôi.
Đi bộ rất lâu, chúng tôi đi đến bờ biển, trước mắt là một mảnh xanh lam vô tận từ biển cả, xa tắp đến đường chân trời, lúc này có rất nhiều đang mặc đồ bơi đứng trên bờ, chúng tôi tiến lại gần hơn, rồi tìm một nhà hàng đồ uống gần đó.
Tùy tiện chọn đồ uống và một chút đồ ăn vặt, chúng tôi ngồi đối diện nhau.
"Đột nhiên thảnh thơi thế này, có chút không quen." Cố Đồng đột nhiên cảm thán.
Thật ra, đang làm việc trong trạng thái trời đất điên đảo lại đột nhiên không có thứ gì làm, khó trách em ấy có cảm giác như thế.
Tôi nhìn em ấy một cái nói: "Dự định trong mấy ngày này của tôi rất chậm rãi, em cứ thoải mái tận hưởng những giây phút thảnh thơi này đi."
Em ấy nhướng mày nhìn tôi cười, dường như muốn tiếp lời tôi, đột nhiên một cô bé cầm đàn vĩ cầm đi tới.
Lúc đầu đứa bé nhìn tôi, sau đó lại nhìn sang Cố Đồng, nói với Cố Đồng: "Chị gái xinh đẹp, có cần em đàn cho bạn gái chị một khúc không?"
Ánh mắt Cố Đồng cầu cứu nhìn tôi, tôi gõ gõ xuống bàn, tỏ ý bảo đứa bé nhìn tôi, rồi hỏi nói: "Tại sao em biết chị là bạn gái của chị ấy?"
Đứa nhỏ cười ngọt ngào, chỉ vào tay tôi nói: "Hai chị đeo nhẫn giống nhau."
Tôi bật cười, ồ một tiếng.
Năng lực quan sát rất tốt.
Cố Đồng ngậm chặt miệng, ánh mắt chờ đợi nhìn tôi.
Khẩu âm của đứa bé này mang theo chút giọng địa phương, sợ rằng Cố Đồng nghe không hiểu.
"Nó hỏi em, có muốn nghe nó đàn một khúc." Tôi giải thích cho Cố Đồng.
Cố Đồng hít một ngụm đồ uống: "Hết rồi?"
Tôi cười.
Cố Đồng không buông tha: "Ban nãy em có nghe thấy nó nói bạn gái."
Tôi nhướng mày, không giải thích với Cố Đồng, chỉ nhìn đứa bé nói: "Giúp chị chọn một bài phù hợp, dành tặng cho bạn gái chị."
Đứa bé vui vẻ, đặt đàn lên vai, quay đầu đối diện với Cố Đồng.
Tiếng đàn từ từ truyền tới, cảm giác thư thả ban nãy em ấy nói lại càng thêm phần thư thả, đợi đến lúc đứa nhỏ kéo xong một khúc, chúng tôi cho nó tiền, rồi Cố Đồng lại sáp vào hỏi tôi: "Rốt cuộc ban nãy nó nói gì?"
Tôi cười: "Nó nói em rất xinh đẹp."
Cố Đồng xì một tiếng: "Nói mau."
Tôi nhướng mày: "Nó nhìn ra quan hệ của chúng ta, nên tôi nói với nó đàn một khúc tặng em."
Cố Đồng nghe xong giọng điệu vui vẻ: "Em hiểu rồi." Em ấy nhìn tôi cười: "Chị nói tặng cho bạn gái đúng không?"
Tôi nhún vai.
Âm thanh vừa kết thúc, đột nhiên một bé gái lại đi tới, cầm theo giỏ hoa đến trước mặt chúng tôi.
Cố Đồng phì cười một tiếng: "Là một nhóm nha."
Nói xong em ấy vẫy gọi đứa trẻ lại, từ trong giỏ lấy ra bó hồng khá to, hỏi giá rồi trả tiền, sau đó đặt trước mặt tôi, còn chớp chớp mắt với tôi: "Chà, tặng bạn gái em."
Tôi đưa tay ra nhận lấy.
Có thể do khúc đàn ban nãy và đóa hoa trên tay, không khí giữa chúng tôi lúc này lại trở nên vô cùng lãng mạn.
Em ấy nhìn tôi rất lâu, đột nhiên nói: "Gần đây chị càng ngày càng dịu dàng."
Tôi đưa đóa hồng đến cạnh mũi ngửi ngửi, hoa hồng tươi, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Từ lần cãi nhau chia tay lần trước, Cố Đồng đã thay đổi rất nhiều, tuy thỉnh thoảng vẫn thích cùng tôi tính toán này nọ, nhưng em ấy đã không còn vô duyên vô cớ giận hờn như trước đây, chúng tôi cũng đang thích ứng với cuộc sống của người kia, thực ra không có nhiều điểm yêu thích chung cũng chẳng tác động nhiều đến chúng tôi.
Hoặc có thể chúng tôi đều biết, cái gì là cần thiết, cái gì thì không.
Tôi cúi đầu cười, nhìn em ấy trả lời: "Nói như trước đây tôi rất hung dữ vậy."
Em ấy thở dài một tiếng, chống eo, lười nhác nghiêng người tựa vào ghế: "Trước đây không thèm làm gì liền chiến tranh lạnh với em."
Tôi hỏi ngược lại: "Là tôi muốn chiến tranh lạnh với em?"
Em ấy ồ một tiếng, xua tay: "Biết rồi, vì thế mà Tiểu Nhu từng mắng em rồi, không cần chị nhắc lại nữa."
"Hả?" Tôi hiếu kì: "Cậu ấy mắng em?"
Cố Đồng xì một tiếng, có thể vì nghĩ tới Tiểu Nhu khiến em ấy trợn trắng mắt: "Suy cho cùng thì Tiểu Nhu cũng là người nhà mẹ đẻ của chị, hai lần chúng ta chia tay, cậu ta đều mắng em, nói em nóng nảy, nói em không hiểu chị." Em ấy ngẩn ra, uống ngụm đồ uống: "Bị cậu ta mắng, khiến lòng em đau như cắt."
Chuyện này lần đầu tiên tôi nghe được, quả thật Tiểu Nhu vẫn luôn hiền hòa khi ở trước mặt tôi, lần trước đến khuyên nhủ, cho ý kiến vẫn luôn giữ thái độ quan tâm.
Nhưng cũng không khó để tưởng tượng ra cảnh Cố Đồng bị cô ấy mắng, cảnh tượng chắc hẳn cũng giống như những lần họ đấu khẩu với nhau vậy.
"Khi nào về mời Tiểu Nhu đi ăn nhé." Tôi nghĩ nghĩ, bổ sung: "Nghe nói ở đây có một cửa hàng trang sức rất nổi tiếng, chuyên làm vòng tay, tôi tính mua cho cậu ấy một cái."
Cố Đồng đột nhiên ngồi thẳng người: "Tại sao chứ? Vì cậu ta mắng em mà không mắng chị?"
Tôi bật cười: "Không được sao?"
Cố Đồng nghĩ nghĩ, lại nhịn xuống: "Được rồi, nhưng để em mua."
Tôi xắn miếng bánh gato đưa tới trước mặt em ấy, em ấy phối hợp nuốt vào miệng, tôi hỏi: "Khác nhau sao?"
Cố Đồng thản nhiên ừm một tiếng: "Không." Sau đó chép miệng nhìn tôi: "Nói thật, trước đây em rất không vừa mắt với chuyện chị với Tiểu Nhu ngày ngày dính lấy nhau."
Tôi không để ý tiếp tục ăn, tùy tiện hỏi: "Bao giờ?"
Em ấy nghĩ nghĩ: "Cấp ba." Em ấy thở dài: "Chị chẳng thèm quan tâm đến em, nhưng ngày nào cũng tươi cười hớn hở với Tiểu Nhu, em vẫn nhớ, ngày đó Tiểu Nhu kể một câu chuyện vô cùng nhàm chán, thế mà chị có thể cười vui vẻ đến thế."
Không có ấn tượng gì.
Nếu chuyện lặt vặt này tôi vẫn nhớ, chắc tôi không xong rồi, nhưng cũng hiếm khi thấy em ấy nhớ được.
Mặt trời từ từ lặn xuống bên kia đường chân trời, ánh chiều tà chiếu rọi lên người chúng tôi, đồ uống trên bàn cũng đã bị chúng tôi xử lí xong, Cố Đồng lười nhác dựa vào ghế.
Đợi đến khi mặt trời hoàn toàn biến mất sau bức màn biển xanh, tôi mới đứng lên.
"Đi thôi."
Trên đường về khách sạn, chúng tôi đi qua một cửa hàng rượu, Cố Đồng đột nhiên dừng bước chân, tôi thuận theo ánh mắt của em ấy nhìn vào bên trong, cảm nhận được em ấy đang nắm lấy tay tôi, rồi em ấy hỏi: "Còn nhớ trò chơi lần trước em nói với chị không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy.
Em ấy nhìn tôi nhướng mày: "Tối nay?"
Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được."