Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 53




Chương 53: Câu chuyện của Cố Đồng II
Cấp ba năm đó, tôi dựa vào mối quan hệ rộng khắp của mình trong lớp, cố tình thành công cô lập Cố Ninh.
Tuy không đáng sợ đến mức gặp chị sẽ chạy mất, nhưng thực tế, người chị có thể nói chuyện, chỉ có một mình Tiểu Nhu.
Chị vốn là người không thích nói chuyện, có chuyện gì, nếu có thể tự mình giải quyết thì giải quyết, cho nên khoảng thời gian đó, nhìn thấy chị như thế, tôi có chút vui vẻ.
Ai bắt chị vô duyên vô cớ ghét tôi.
Nhưng niềm vui của tôi cũng không kéo dài được lâu, tôi cứ ngây thơ nghĩ rằng, tôi chưa đủ độc ác với chị, thế nên sau khi vô tình biết được chị thích Ngô Khải, tôi không chút do dự cướp lấy Ngô Khải.
Tôi còn khoe khoang trước mặt chị, cũng vì thế mà tôi với chị đánh nhau một trận.
Nhưng tôi vốn nên vui mới phải, chỉ là khi nhìn thấy đầu chị bị thương, tôi lại không thể vui nổi.
Tôi làm chị bị thương, còn cướp đi người chị thích, tôi khiến chị bị chú, bị thầy cô trách mắng, chị thảm như thế, tôi nên vui mới đúng.
Nhưng tại sao tôi lại không thể vui nổi.
Sau khi tôi xuất viện, Ngô Khải cảm thấy nguyên nhân là do anh ta, luôn miệng nói sẽ đối xử thật tốt với tôi, nhưng lại khiến tôi cảm thấy thật phiền phức.
Tôi nghĩ, anh ta là người Cố Ninh thích, người như anh ta thì có gì tốt, ngoài việc mặt mũi khôi ngô, chơi bóng giỏi, còn lại chẳng có thứ gì tốt.
Tôi nghĩ, nếu tôi không ra tay, bây giờ có lẽ họ đã thành một đôi, anh ta đối tốt với tôi, vốn thuộc về Cố Ninh.
Thật phiền.
Bởi cảm xúc kì lạ ấy mà thấy thật bực bội.
Mấy ngày sau, Ngô Khải đột nhiên nói với tôi, anh ta cảm thấy Cố Ninh vẫn thích anh ta.
Câu nói này khiến tôi vô cùng khinh bỉ, tôi cũng không biết vì sao mình lại tức giận, sau đó hờ một tiếng: "Tài cán quá." Sau đó đuổi anh ta ra khỏi lớp, không lâu sau thì chia tay anh ta.
Chuyện này qua đi, tôi và Cố Ninh lại lần nữa không có bất kì liên hệ gì với nhau, tôi cũng không tiếp tục cùng chị tranh cướp.
Nhưng vào một tối, đang chơi điện tử, không biết vì nguyên cớ gì đột nhiên nghĩ tới chị, tôi lại cảm thấy mình đối xử với chị như thế, dường như có chút quá đáng.
Chị đã làm sai gì chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, dường như chỉ vì chị ghét tôi.
Cho nên tôi muốn đối đầu với chị?
Như thế rốt cuộc ai khốn nạn hơn ai?
Mấy ngày sau, tôi bắt đầu chú ý tới chị, dáng vẻ cô độc khi đi học của chị khiến tôi rất gai mắt, cũng rất hối hận.
Mấy ngày đó, tôi luôn tự hỏi bản thân, có nên hoàn thuận với chị? Nhưng lại nghĩ, tôi bằng lòng làm vậy, chị ấy cũng không quan tâm đến tôi, nên đành cho qua.
Nhưng mấy phút sau lại bắt đầu mâu thuẫn, người này là chị mình, quan hệ của chúng tôi lại tệ như thế, thật không hợp lí chút nào.
Tiểu Nhu bị đau bụng nên không xuống sân trường tập thể dục, Cố Ninh liền ở lại lớp trông cậu ta, hôm đó tôi trộm trốn giờ thể dục, nấp ở hành lang, tưởng tượng ra vô số cuộc đối thoại giữa chúng tôi, thậm chí còn khiến tôi có chút căng thẳng.
Tôi thấy giờ thể dục sắp kết thúc, cắn răng đi vào lớp.
Trong lớp chỉ có chị và Tiểu Nhu, hai người mặc đồng phục, một đứng một ngồi, từ phía tôi nhìn tới vừa hay nhìn được góc nghiêng của họ, mà Cố Ninh đang đứng cạnh Tiểu Nhu, khóe miệng cong lên.
Hai người vừa nói vừa cười, còn tôi chưa bao giờ nhìn thấy một Cố Ninh như thế, khác xa biểu cảm lạnh lùng khi ở trước mặt tôi, khóe mi cong lên, cúi đầu cười, hình ảnh ấy in sâu vào tâm trí tôi đang đứng cách đấy không xa, chị đưa tay ra giúp Tiểu Nhu chỉnh lại tóc, sau đó rất tự nhiên thu tay lại.
Thì ra cũng có lúc chị dịu dàng đến thế.
Tôi đứng trước cửa, chứng kiến cảnh tượng này, làm thế nào cũng không nhấc nổi chân.
Cuối cùng tôi vẫn không thể thốt ra những lời đã chuẩn bị từ rất lâu, hôm đó, tôi bắt đầu tiếp cận chị, tìm đủ mọi lí do để tiếp cận, sau đó đem tất cả bài tập không hiểu cũng không muốn làm, tìm chị ấy giải quyết.
Nhưng tôi lại sợ người khác cũng tiếp cận chị như tôi, ở trường vẫn làm bộ ghét bỏ.
Mỗi ngày đều xuống nhà cùng chị làm bài tập, trở thành thói quen suốt một khoảng thời gian.
Làm bài tập xong về nhà, tôi cảm thấy mình có bệnh rồi, nhưng ngày hôm sau lại vui vẻ cầm đề xuống nhà chị.
Chị không từ chối tôi, chị vẫn luôn lương thiện như thế, đề nào tôi không biết, chị tỉ mỉ giải thích, một lần không hiểu thì hai lần, hai lần vẫn không hiểu thì ba lần.
Thậm chí tôi còn hoài nghi, thái độ của chị với tôi có phải đã tốt hơn.
Nhưng thực tế chứng minh, không phải.
Chị không nói chuyện phiếm, làm bài tập xong, chị không có chút lưu luyến thu dọn sách vở, cũng không nói tạm biệt tôi, cũng không tiễn tôi ra cửa.
Cứ như thế, chúng tôi duy trì mối quan hệ kì lạ đến khi tốt nghiệp cấp ba.
Buổi liên hoan tốt nghiệp năm ấy, tôi ở trước mặt cả lớp, nói mình ghét Cố Ninh, chỉ vì muốn nhìn phản ứng của chị.
Nhưng như dự đoán, chị chẳng có chút phản ứng nào.
Chị như thế, chị vốn như thế.
Sau đó nghỉ hè, sau đó mấy ngày tôi không gặp chị, cũng không tìm được chị ấy.
Sau đó tôi nghe ngóng từ chỗ chú được lịch trình của chị.
Rồi sau đó.
Chúng tôi yêu nhau.