Chương 45: Càng ngày càng yêu chị
Một câu "cái gì cơ" của Cố Đồng lấn át cả tiếng ti vi.
Tôi quay đầu nhìn em ấy.
Lúc này, em ấy đang mặc một chiếc váy ngủ màu đen, đang dựa vào tôi nên khi đột ngột đứng lên khiến dây áo bên trái trượt xuống, hờ hững lộ ra bờ vai, tóc tai hơi rối loạn, cả mặt, vành tai, còn cả vết trên vai bị tôi đè ban nãy, nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
Tôi biết lúc này không phải là lúc để thưởng thức em ấy, nhưng những lọn tóc mái bị quăn lên làm tôi không nhịn nổi muốn khen em ấy dễ thương.
Cả mặt em ấy nghi ngờ không tin: "Một mình chị đi gặp Ưng Thù? Bạn gái cũ của chị?"
Tôi nhún vai: "Đúng vậy."
Em ấy lặp lại từng chữ của tôi: "Đúng, vậy?"
Tôi cười cười: "Chỉ ăn bữa cơm thôi mà."
Em ấy cười lạnh: "Chà."
Em ấy khẽ ngẩng đầu, hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi nói: "Thế nên ban nãy em gọi điện cho chị là lúc chị cùng chị ta đi ăn sao?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
Em ấy mím môi cau mày nhìn tôi.
Tôi khẽ cười, nhàn nhã ngồi trên sô-pha, đưa tay ra muốn ôm em ấy, nhưng lại bị em ấy tránh đi, tôi dịu giọng nói: "Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại chị ấy, rất đột ngột, thực ra bữa cơm hôm nay cũng rất miễn cưỡng, chúng tôi cũng rất lúng túng, lần sau nhất định sẽ đưa em đi cùng." Nói xong tôi thử ôm lấy em ấy, nhưng vẫn bị em ấy tránh đi, tôi thở dài trong lòng, tiếp tục nói: "Nhưng tôi nghĩ, sẽ không có lần sau nữa, cuộc gặp hôm nay chỉ như những người bạn cũ gặp lại, sau này cũng không nhất thiết phải gặp nhau."
Em ấy vẫn hừ một tiếng, giọng điệu không vui: "Cái này gọi là thú tội để hưởng khoan hồng sao?"
Tôi gật đầu: "Cứ coi là thế đi."
Nói xong tôi lại nói: "Nhưng tôi cũng không cảm thấy mình sai." Tôi nhìn em ấy hỏi: "Tôi đã làm gì sai chứ?"
Em ấy: "Chị..."
Tôi ngắt lời em ấy nói: "Với tôi, Ưng Thù là một người bạn, bạn bè nhiều năm không gặp nhau, ăn chung một bữa cơm là chuyện rất chính đáng." Tôi cười cười: "Đương nhiên, chị ấy thực sự là bạn gái cũ của tôi, nên vừa về nhà tôi đã nói cho em biết, nếu em cảm thấy chuyện này đáng để tức giận, nhưng điều kiện tiên quyết phải là tôi và chị ấy còn dây dưa không dứt, tôi vẫn còn tình cảm với chị ấy, nhưng sự thật là không có, nên chuyện này không cần thiết phải tức giận."
Tôi nói xong nắm lấy tay em ấy.
Em ấy nhìn tôi, cắn răng thốt ra bốn chữ: "Ông nội nhà chị."
Em ấy nửa ngồi nửa quỳ đưa tay sờ mặt tôi: "Có ai dỗ người yêu như chị không?"
Tình cảm của chúng tôi, thực ra Cố Đồng luôn tin tưởng tôi, em ấy biết tôi sẽ không rung động, hơn nữa em ấy cũng rất tự tin, em ấy cảm thấy những người xung quanh tôi không bằng em ấy.
Nhưng em ấy lại rất hay ghen, hễ có ai đó có một vài hành động thân mật với tôi, em ấy sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ làm ra một vài hành động, thốt ra một vài lời để chống chế tôi.
Tôi lấy tay em ấy trên mặt mình xuống, cười với em ấy, nắm lấy tay em ấy, khẽ hôn lên lưng bàn tay em ấy, vỗ vỗ lên đầu em ấy giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Được rồi, không giỡn nữa."
Em ấy ừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xem ti vi, tôi hỏi em ấy có đói không, giọng điệu khó chịu nói không đói, cũng không thèm để ý đến tôi.
Tôi biết em ấy còn để tâm chuyện tôi và Ưng Thù gặp riêng nhau, cũng không khó để hiểu, nếu một ngày nào đó em ấy về nhà đột nhiên nói với tôi, em ấy và Ngô Xuyến gặp mặt riêng, tôi cũng cảm thấy khó chịu.
Qua nửa tập phim, thái độ em ấy cũng dịu dàng trở lại, nhẹ nhàng nhích qua, kéo lấy tay tôi, dựa vào vai tôi, tôi thuận thế nắm lấy tay em ấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Bình yên bên nhau xem nốt nửa tập phim còn lại, đến đoạn quảng cáo, em ấy đột nhiên hỏi: "Chị với Ưng Thù yêu nhau vào tháng 9 năm kia à?"
Tôi nhỏ giọng phát ra tiếng ừ, nghĩ rất lâu: "Hình như thế, sao vậy?"
Âm thanh vừa phát ra, điện thoại của chúng tôi đồng thanh vang lên, em ấy nhanh hơn tôi cầm điện thoại trên bàn, màn hình là tin nhắn của Tiểu Nhu gửi vào nhóm của ba người chúng tôi, tin nhắn có một tấm ảnh.
Cố Đồng ấn xem, là bức ảnh chụp bàn ăn, đối diện còn hai đôi đũa, hình như vừa dọn bàn xong, lộ ra một cánh tay đang cầm đũa, trên cánh tay còn có một ngón đeo nhẫn, giống hệt tay tôi.
Tiểu Nhu: "Cái gì thế này? Ưng Thù và Cố Ninh đi ăn riêng?"
Cố Đồng vừa mới tiêu hóa cơn tức giận ban nãy, lúc này lại trào lên, quay đầu trợn mắt nhìn tôi, gõ chữ.
Cố Đồng: "Ờ."
Tiểu Nhu: "Ha ha ha, nhà ngươi mau thay một bộ đồ ngủ màu xanh đi."
Cố Đồng: "Thay cái ông nội nhà ngươi."
Tôi lắc đầu, lấy điện thoại trong túi ra, nhấn vào nhóm chat, gửi một tin nhắn: "Đừng nói linh tinh, trùng hợp gặp nhau, cùng đi ăn một bữa cơm mà thôi."
Nói xong, Tiểu Nhu lại gửi qua một bức ảnh, là ảnh trên tường nhà Ưng Thù, bức ảnh giống như bức vừa nãy, nhưng có dòng chữ bên trên "Bạn cũ."
Cố Đồng: "Bạn cũ."
Tôi cười: "Sao thế, hai chữ này có gì sai à?"
Cố Đồng khóa điện thoại, nhàn nhạt nói: "Không."
Tôi nắm lấy cằm em ấy, ép em ấy quay đầu: "Tại sao mùi giấm lại nồng thế này?"
Em ấy nhàn nhạt ờ một tiếng, làm bộ như không sợ chết nói: "Ưng Thù nói chị là người yên tĩnh, rất hợp khẩu vị của chị ta, học lực ổn, làm việc cũng ổn, rất đáng tin cậy, còn rất hiểu chị, có rất nhiều bài viết về chị."
Tôi nghi hoặc: "Sao tôi không biết."
Em ấy ừ dài một tiếng: "Em xem weibo của chị ta, tháng 8 năm ngoái, cứ dăm ba ngày chị ta lại đăng weibo, đến nửa là về chị, nói hai người đang yêu nhau."
Tôi cố nghĩ lại, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì, hóa ra Ưng Thù còn dùng cả weibo.
Cố Đồng thởi dài một tiếng: "Em không cẩn thận thấy thôi." Em ấy cầm điện thoại như muốn để tôi xem, nhưng vừa mở weibo, em ấy liền đóng lại, miệng vẫn đang oán thán: "Tóm lại đều nói về chị."
Tôi cười cười: "Thế nên cái này cũng trách tôi sao?"
Em ấy hừ một tiếng: "Em có nói trách chị à?"
Nói xong em ấy ngồi lại sô-pha, ngẩng đầu thở dài: "Ưng Thù, chị ta quá hoàn mĩ, dù là cách sống hay công việc tình cảm, không tìm nổi khuyết điểm gì."
Nói xong em ấy quay đầu nhìn tôi: "Tại sao chị ta lại nhìn trúng chị nhỉ?"
Tôi phì cười một tiếng, quảng cáo dài quá, tôi lấy điều khiển chuyển kênh, rồi hỏi em ấy: "Tôi kém cỏi vậy sao?"
"Không." Em ấy mím môi, bộ dạng vô lực: "Chính là đột nhiên cảm thấy, dường như hai người rất xứng đôi."
Tôi nhìn em ấy: "Hả?"
Thái độ em ấy dịu xuống: "May mà khi đó chị không thích chị ta, nếu không em..."
Em ấy không nói tiếp, nhưng thái độ của em ấy khiến tôi rất ngạc nhiên, tôi cũng không biết vì sao em ấy lại điều tra được tư liệu liên quan đến Ưng Thù, rồi thông qua cái gì để hiểu về tính cách của Ưng Thù, thậm chí còn hiểu chị ấy hơn cả tôi.
Tôi không biết phải giải thích với em ấy như thế nào, tôi và Ưng Thù chẳng qua quen biết qua hoạt động ở trường, hai người nói chuyện hợp nhau nên thành bạn.
Không, không phải là không biết giải thích thế nào, tôi đã giải thích rất nhiều lần rồi.
Cố Đồng rất ít khi khen người khác trước mặt tôi, cũng rất ít khi tỏ ra lo trước sợ trước mặt tôi.
Tôi nhích lại gần em ấy, ôm chặt lấy eo em ấy, nghi hoặc hỏi: "Cố Đồng kiêu ngạo của tôi đi đâu rồi."
Em ấy thở dài: "Núi cao còn có núi cao hơn."
Tôi nhướng này: "Để ý đến thế sao."
Em ấy đáp: "Hơi hơi."
Tôi ồ một tiếng, nhìn vào mắt em ấy: "Thế em không sợ tôi ghen sao, em quay lưng với tôi, lại tò mò về người phụ nữ khác, tôi có nên nghi ngờ, em có hảo cảm với người ta hay không?"
Em ấy cười ha ha, ngồi lên đùi tôi, cúi đầu nhìn tôi: "Được rồi, lời an ủi này em nhận."
Tôi thở phào một hơi.
"Nhưng em vẫn canh cánh trong lòng chuyện hai người gặp riêng nhau, chị nói phải làm sao đây?"
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, trả câu hỏi của em ấy cho em ấy: "Em nói phải làm sao đây?"
Em ấy nghĩ nghĩ nói: "Em muốn ăn bít-tết."
Tôi nghi hoặc: "Bây giờ?"
Em ấy gật đầu: "Bây giờ."
Được rồi.
Nếu em ấy đã cho bậc thang, tôi phải ngoan ngoãn đi lên thôi, dù rằng hai người chúng tôi đều hiểu, chuyện này sẽ không có lần sau, còn cơn giận dỗi trong lòng em ấy, qua một lúc cũng sẽ không thấy tăm hơi, em ấy muốn nghĩ thế nào thì tùy em ấy vậy, cũng giống như cảm giác ngưỡng mộ và phẫn nộ, không có cách nào để dung hoà, chỉ có thể chuyển chủ đề cho qua.
Tôi cùng em ấy đi siêu thị, mua thịt bò và một số nguyên liệu cần thiết, lúc quay về, em ấy cứ đứng mãi ở của phòng bếp, không vào giúp cũng không nói gì.
Cứ đứng như vậy, nhìn tôi rửa rau, cắt rau, chiên thịt bò.
Món ăn không cần tốn nhiều công phu nên rất nhanh đã làm xong đĩa bít-tết cho em ấy, tôi tìm một chiếc đĩa thật xinh xắn, đặt miếng thịt bò lên trên, rắc hạt tiêu, rồi dùng mấy cọng rau trang trí.
Lúc bưng đồ ăn ra, em ấy nhường đường cho tôi, ánh mắt tôi nhìn đến khóe miệng cong lên nhìn tôi.
Đợi khi dọn bàn xong, em ấy cũng đi tới, lấy dao dĩa kéo tôi ngồi xuống phía đối diện, trước tiên ngửi ngửi sau đó nói: "Sao chị lại giỏi quá vậy."
Tôi bật cười ừ một tiếng: "Trân trọng đi."
Em ấy không tiếp lời, cắt một tiếng, không bỏ vào miệng, mà đưa sang cho tôi, tôi mở miệng cắn lấy, nghe em ấy nói: "Làm sao đây, em càng ngày càng yêu chị."
Tôi nhướng mày, chậm rãi nhai thịt bò, cảm thấy lần sau nên làm sống hơn chút nữa.
Tôi: "Không phải chuyện tốt sao?"
Em ấy cắt một miếng bỏ vào miệng: "Trước đây không hiểu chuyện, cảm thấy chị lạnh như băng ấy, không đem em đặt trong lòng, bây giờ nghĩ lại, hình như chị đã làm rất nhiều thứ cho em."
Tôi cười: "Sao mà đột nhiên lại giác ngộ được thế?"
Em ấy nhún vai, không tiếp tục, lại đút cho tôi một miếng, rồi đút cho mình một miếng.
Ăn xong em ấy đột nhiên nói: "Lúc chị và Ưng Thù ở bên nhau, hai người thường nói gì?" Đáng tiếc không đợi tôi trả lời em ấy lại bổ sung: "Thôi bỏ đi, em cũng không muốn biết."
Tôi cười.
Cơn giận dỗi của Cố Đồng thường rất có mùi có vị, còn tôi thì ngược lại, tôi thích giấu giếm mọi thứ trong lòng, không nguyện chia sẻ cùng ai, cũng sợ bị nhìn thấy, tôi cũng biết, nó nhất định khiến cho mối quan hệ của chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn cùng trở ngại nhất định.
Bây giờ chúng tôi cũng vẫn vậy, nhưng lại có chút không giống.
Chúng tôi hiểu nhau, khiến cho cả hai cùng vui vẻ, giải quyết những hiểu lầm giữa hai người, nhổ đi tận gốc những mâu thuẫn giữa chúng tôi.
Dường như đó là cảm giác tuyệt vời giữa hai người yêu nhau, tôi chống đầu nhìn em ấy, muốn nhìn thật rõ em ấy.
Ăn xong đĩa bít-tết, em ấy thu dọn rồi thả mình trên sô-pha, tôi vừa tắm rửa xong từ phòng ngủ bước ra, trùng hợp nghe thấy tiếng điện thoại của tôi vang lên.
Cố Đồng cầm điện thoại của tôi, có chút ngẩn người, sau đó đưa cho tôi.
Là bố tôi.
Tôi hít sâu một hơi, nghiêm túc ngồi trên sô-pha, nghe điện thoại.
"Vâng, bố."
Đầu bên kia ừ một tiếng nói: "Ngày kia là sinh nhật 50 tuổi của dì, con có thời gian về nhà ăn bữa cơm."
Tôi nói: "Vâng."
Cuộc điện thoại chưa tới hai chục giây, sau khi ngắt máy, Cố Đồng nhìn tôi cười thành tiếng: "Em phát hiện ra chị rất nghiêm túc khi ở trước mặt chú."
Tôi ừ một tiếng: "Ông ấy đối xử với em dịu dàng, nhưng với tôi lại rất nghiêm khắc."
Cố Đồng lắc đầu: "Bình thường thôi mà, dù sao em cũng là con nhà người ta."
Em ấy lại nói: "Sinh nhật dì sao? Có cần em mua chút quà tới không, 50 tuổi, là đại thọ đó."
Tôi lau tóc, quay đầu nhìn em ấy: "Em đừng đi, mình tôi đi là được rồi."