Tùy Hứng Gặp Kiêu Ngạo

Chương 7: Tóm tắt chương: Lần sau em muốn thêm tôi lại, mới không dễ như vậy đâu




Tối đó, Đoàn Vĩ Kỳ tham gia một buổi tiệc tối của gia tộc. Anh gặp phải chị họ anh Đoàn San San.

Đoàn San San đưa theo một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi cùng, cử chỉ người đàn ông thành thục thận trọng, một thân âu phục thẳng tắp, vừa nhìn liền biết sống trong vòng tròn kinh doanh. Đoàn Vĩ Kỳ biết người kia, là thái tử gia của công ty vận tải biển Thịnh Hải.

Đoàn Vĩ Kỳ cùng bọn họ chào hỏi, trò chuyện đôi ba câu.

Lát sau, Đoàn Vĩ Kỳ một mình ở trên sân thượng hút thuốc, Đoàn San San cầm theo ly rượu đi đến ngồi cạnh Đoàn Vĩ Kỳ, hỏi anh: “Hôm qua chú đi đại học B? Đại diện Tứ Mộc diễn thuyết?”

Đoàn Vĩ Kỳ nhướng mí mắt nhìn cô ấy, cười cợt.

Còn tưởng rằng cậu sinh viên kia sẽ rất nhanh cút khỏi danh sách của Đoàn San San, giờ nhìn lại trong thời gian ngắn hẳn là không rồi.

“Là bạn trai nhỏ của chị nói với chị?” Đoàn Vĩ Kỳ hời hợt hỏi.

“Đúng vậy.” Đoàn San San thẳng thắn đáp, ngược lại không hề có ý tứ che giấu.

“Sau đó? Chị muốn nói cái gì?”

“Không có gì, bạn trai nhỏ kia của chị, hiện tại chị vẫn còn rất yêu thích cậu ta.” Đoàn San San nhấp một ngụm rượu.

“Thích đến bao nhiêu?” Đoàn Vĩ Kỳ cười, trong giọng nói chẳng nề hà trào phúng.

Đoàn San San lười để ý tới thái độ của Đoàn Vĩ Kỳ, thờ ơ nói: “Từ lúc nào chú lại quản cả những chuyện vô bổ rồi?”

“Em có quản sao? Chính chị chạy đến đây tự hát tự nói. Em đi đại học B, liên quan gì tới chị?”

Đoàn San San bị anh mỉa mai có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ tới cái tính chó chả ưa mèo chả thích của Đoàn Vĩ Kỳ cô ấy nhẫn nại nói tiếp: “Chúng ta không can dự vào chuyện của nhau là tốt nhất, đỡ phải không vui.”

“Chị cũng biết mình sẽ làm người ta không vui là tốt rồi.” Đoàn Vĩ Kỳ duỗi thẳng đôi chân dài, nâng điếu thuốc đang đặt trên gạt tàn lên đưa đến miệng rít vào một hơi, sau đó nhả ra một vòng khói, “Kể ra thì chị cũng tự mình thấy đấy, người ta đã có bạn gái, đừng làm chuyện quá khó coi.”

Đoàn San San cười hừ: “Đám các chú chính là đại diện tiêu biểu cho đàn ông xấu xa còn không biết ngại đi giáo huấn phụ nữ đừng làm chuyện quá khó coi. Nói cứ như bản thân mình trong sáng thuần khiết lắm.”

Đoàn Vĩ Kỳ cũng hừ hừ: “Em không động vào chuyện không vui, cũng không động vào hoa đã có chủ, như thế nào không trong sáng thuần khiết? Chị có cái gì không phục!”

“Cậu ta không vui như thế nào? Cậu ta đã là người trưởng thành, muốn ngủ với ai thì ngủ cùng ai. Chị chú lại không có ý định kết hôn với cậu ta, cậu ta muốn đi liền có thể đi, chị chả buộc cậu ta bên cạnh, mọi người đều vui đùa một chút mà thôi, dựa trên nhu cầu hai bên, cậu ta có bạn gái, liên quan gì đến chị?”

Đoàn Vĩ Kỳ cảm thấy thật buồn nôn nhìn cô ấy: “Còn thấy vẻ vang lắm? Cho rằng bản thân đã lượm được  món hời lớn? Chị bị người ta ngủ còn tặng lại cho người ta bao nhiêu đồ tốt, đến cùng là chị đắc ý cái gì?”

Đoàn San San bỗng dưng đứng lên, suýt muốn đập luôn ly rượu trong tay lên người Đoàn Vĩ Kỳ, cô nghiến rạt răng, kiềm chế cơn tức: “Đoàn Vĩ Kỳ chú chớ có quá trớn, đừng tưởng rằng giờ chú lớn rồi chị đây không dám đánh chú.”

Dáng vẻ Đoàn Vĩ Kỳ đặc lười biếng: “Giờ em lớn rồi, ngược lại em càng lười phải đánh nhau với chị, nhưng chị dám chạm đến một đầu ngón tay của em thử xem!”

Đoàn San San trừng mắt với anh, bầu không khí cứng ngắc.

Lúc này có người đi về phía sân thượng, vừa đi vừa gào: “A Kỳ, mình trông thấy một mỹ nữ, cầu giới thiệu a.”

Men theo tiếng nói, Trác Khải xông vào.

Vừa mới bước chân vào sân thượng liền thấy Đoàn San San, vẻ mặt cùng bộ dáng hung dữ của cô ấy khiến bước chân anh ta nhất thời chững lại, sợ đến suýt muốn xoay người bỏ chạy.

Đám con cháu bọn họ từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, Đoàn San San là dữ dằn nhất. Mặc dù là con gái, nhưng chưa bao giờ có dáng bộ của con gái, đối với bọn họ bày trò đùa dai là chuyện con tép, cô ấy còn đánh đến người ta bẹp dí nữa cơ. Nhưng đánh người thì thôi đặng cho qua đi, ở đây còn mang theo một mớ lóc chóc loi choi toàn gái với gái kéo đi cáo trạng, khiến đám bọn họ bị người lớn trong nhà giáo huấn. Mà cái mớ của cô ấy dắt đi cáo trạng, ắt thể nào cũng chỉ có một kết quả “San San người ta là con gái, mấy đứa chúng mày tính toán với một cô gái là cái lý gì.”

Lúc đó chả có bồ tèo nào dám đối kháng với Đoàn San San ngoài trừ Đoàn Vĩ Kỳ ra.

Từ nhỏ tính cách Đoàn Vĩ Kỳ đã tùy hứng phản nghịch, mặc kệ người đụng tới anh là nam hay nữ, một chữ, đánh.

Dám bắt nạt người? Đánh.

Bắt nạt người còn dám giả bộ khóc lóc ỉ ê? Đánh.

Bắt nạt người còn dám cáo trạng? Đánh.

Nếu nói Đoàn San San là “Nữ ma đầu”, thì Đoàn Vĩ Kỳ chính là “Đại Ma Vương.”

“Đại Ma Vương” cùng “Nữ ma đầu” là khắc tinh của nhau, bởi vậy lúc đó trong đám con cháu bọn họ Đoàn Vĩ Kỳ đặc biệt được người người yêu thích, xứng danh lão đại.

Trác Khải nhìn cái bóng dáng muốn nổi giận của “Nữ ma đầu”, bèn ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh Đoàn Vĩ Kỳ cầu chở che.

Đoàn San San bị ngôn ngữ làm nhục, giận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói, nhưng tuổi tác bọn họ bây giờ, còn đang ở trong tình huống như thế này, vẫn là cô ấy không thể đem Đoàn Vĩ Kỳ làm thành thế nào. Đoàn San San đặt mạnh ly rượu xuống, đá một phát vào ghế cho hả giận, sau đó mới xoay người rời đi.

Trác Khải đương tính thở hắt ra một hơi, thì trông thấy Đoàn San San thình lình quay người lại.

“Đám đàn ông mấy chú, ít con mẹ nó tự xem bản tính giống đực của bản thân là đạo đức đi. Bị ngủ còn được cho bao nhiêu là đồ tốt, bộ đám đàn ông các chú ít sao? Mấy chú lại đang đắc ý cái gì đó?” Đoàn San San trừng mắt Đoàn Vĩ Kỳ, ngón tay chỉ anh rồi chỉ đến Trác Khải, “Đều là chuyện giống nhau, mấy chú liền gọi đó là mị lực của đàn ông, còn phụ nữ chúng tôi thì bị coi thường, cút thằng chú các người đi. Bà đây thích làm gì liền làm, muốn ngủ với ai liền ngủ, ai cũng đừng mong quản.”

Nói xong, Đoàn San San tức giận giẫm mạnh giày cao gót rời đi.

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng Đoàn San San, cùng cơn giận đi xa lắc lơ rồi Trác Khải mới dám thở hắt ra, nhìn Đoàn Vĩ Kỳ nói: “Chú cậu không phải bố chị ấy sao?”

Đoàn Vĩ Kỳ liếc anh ta: “Cảm thấy bản thân hài hước thật?”

Trác Khải vội vàng xua tay, nói sang chuyện khác: “Không, không. Này xem ra hôm nay tâm tình chị San không tốt lắm, đại dị mụ ghé thăm? Phụ nữ ấy mà, cậu đừng tính toán với chị ấy làm gì.”

Đoàn Vĩ Kỳ hừ lạnh: “Quan tâm chị ấy đến vậy? Bằng không cậu mang theo đường đỏ trà gừng đến thăm hỏi đại di mụ của chị ấy một chút?”

“Ẹc.” Trác Khải súc vai rụt cổ, “Mình ra ngoài trước đây, cậu tiếp tục ở lại đây hưởng thụ không khí yên tĩnh một mình đi nhé, thời điểm tâm trạng không tốt lại call cho mình.” Nói cái gì cũng bị chọt, khôn ngoan trước tiên nên rời đi. Cái gì giới thiệu mỹ nữ, không vội, không vội.

Trác Khải vừa đi khỏi, xung quanh im ắng hẳn lại. Đoàn Vĩ Kỳ nhìn bầu trời đêm, châm tiếp một điếu thuốc. Rít hai hơi, cầm lấy di động trên mặt bàn.

Mở Wechat lên, lướt đến danh mục tin nhắn.

Đã rất lâu kể từ lần liên lạc cuối cùng và duy nhất, Đoàn Vĩ Kỳ chưa bao giờ tìm kiếm “Mở đường cho con Polo của cô gái mù”, tin nhắn nhắn với cô đã bị mấy cái tên khác đẩy đến tận đẩu tận đâu. Đoàn Vĩ Kỳ lướt một hồi, đã tìm ra.

Ảnh avatar của cô vẫn như vậy, nhưng cái tên “Mở đường cho con Polo của cô gái mù”, đã đổi thành “Mở đường cho con Polo của người đẹp”, xem ra sau khi lái được xe liền thay rồi.

Đoàn Vĩ Kỳ dùng ngón tay cái xoa xoa cằm, tự nhủ: “Đẹp thì có ích gì cơ chứ, vừa mù vừa ngốc.”

Anh rít một hơi thuốc, nhân tiện ném luôn điện thoại lên mặt bàn.

Có quen biết gì cô ư? Không quen. Bạn trai cô là tra nam thì liên quan rắm gì đến anh.

Nhưng cô ngốc như thế, cô có thể hiểu ra ý tứ trong câu “Thật sự bị mù” của anh không? Chắc chắn là không rồi. Lúc buổi diễn thuyết kết thúc cô còn cười hệt đứa ngốc nữa là.

Nếu anh đột nhiên nói cho cô biết bạn trai của cô ngoại tình, có khi nào cô cho rằng anh có ý gây rối gây xích mích hay ly gián bọn họ không đây.

Ôi, nếu thế thật thì mất giá quá!

Đoàn Vĩ Kỳ lại rít thêm một hơi. Anh chẳng tội tình gì phải bị cô nghi ngờ cả. Ngược lại anh với cô cũng chả quen thân gì cho cam.

Nhưng gã đàn ông kia thật sự quá cặn bã.

Đoàn Vĩ Kỳ chậm rì rì hút hết điếu thuốc trên tay, sau đó vứt nó vào gạt tàn thuốc. “Được rồi, xét đến gương mặt xinh đẹp của em, tôi đành làm người tốt vậy.”

Đoàn Vĩ Kỳ cầm lấy điện thoại, bật màn hình lên, tìm đến “Mở đường cho con Polo của người đẹp” trong khung chat.

“Bạn trai cô ngoại tình.”

Gõ xong, ngón tay đang đặt trên phím “Gửi đi” thì lại ngừng, nghĩ nghĩ một hồi xóa câu nói kia đi, viết lại lần nữa.

“Tôi đã thấy bạn trai cô, cậu ta ở cùng với người khác, rất thân mật.”

Đọc lại câu nói này một lần, sau đó nhấn phím gửi.

Không biết cô sẽ có phản ứng ra sao, sẽ trả lời lại như thế nào.

Ý nghĩ trong đầu Đoàn Vĩ Kỳ còn chưa xoay chuyển xong, bỗng sửng sốt.

【Xin bạn vui lòng kiểm tra lại bạn bè “Mở đường cho con Polo của người đẹp”, bạn không còn là bạn bè của anh (chị) ấy. Xin mời bạn trước tiên gởi lời mời kết bạn, sau khi đối phương xác nhận, mới có thể trò chuyện. (Gởi lời mời kết bạn).】

Đoàn Vĩ Kỳ: “…”

Một người xưa giờ chưa từng bị xóa khỏi vòng bạn bè, hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp phải tình huống như thế này bao giờ, Đoàn Vĩ Kỳ ngớ người một hồi lâu mới biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

“Đệch mợ.” Không nhịn được nói bậy.

Tức giận đứng luôn lên, đi tới đi lui tại chỗ hai bước, không tin nhìn lại di dộng thêm vài lần. Hay lắm, nếu để tin tức anh bị người ta xóa khỏi vòng bạn bè lọt ra ngoài sẽ không biết nhận về lời đông lời tây gì của đám người bên ngoài nữa.

Đoàn Vĩ Kỳ ném di động lên trên mặt bàn, cực kì bực bội, có một kiểu uất ức cùng phẫn nộ mà người đời hay nói là “Lòng tốt bị cho là lòng lang dạ thú.”

“Lần sau em muốn thêm tôi lại, mới không dễ như vậy đâu.” Đoàn Vĩ Kỳ chỉ chỉ vào chiếc di động hùng hổ dọa, phảng phất nó chính là cô nhóc vừa mù vừa ngốc ấy. Chỉ là lời hung ác đã nói xong nhưng vẫn cứ có cảm giác không thể hả giận.

Đoàn Vĩ Kỳ cầm lại di động, rất nhanh chóng tìm đến “Mở đường cho con Polo của người đẹp” xóa.

Còn khuya anh mới gởi lời mời kết bạn đến cái người không biết phân biệt tốt xấu này. Xóa thì xóa luôn, ai không biết xóa a.

Có đẹp như thiên tiên cũng vô dụng. Huống hồ còn không đẹp đến trình độ kia.

Quá làm người tức giận.

Tối hôm đó Lý Gia Ngọc phải tăng ca, bởi vì cô phải làm PPT cho buổi diễn thuyết của diễn đàn Văn Bác, cần rất nhiều tư liệu, cô đi tới phòng làm việc, để dễ dàng trao đổi cùng bạn bè.

Trong phòng còn mấy người đang vẽ bản phác thảo, Tô Văn Viễn cùng hai người khác đi tới trường đánh bóng hàng mẫu dùng cho buổi triển lãm.

PPT Lý Gian Ngọc đang làm cần một số tư liệu thật về các tác phẩm thiết kế của công ty, bèn hỏi lão Lý cô cần bản nháp các thiết kế của anh ta. Lão Lý vừa bận công việc dang dở trong tay vừa nói: “Ở trong noteboook của Viễn ca ấy.”

Lý Gia Ngọc đi tới bàn làm việc của Tô Văn Viễn cầm lấy máy tính của anh ta.

Notebook của Tô Văn Viễn vừa to lại vừa dày, trông hệt một quyển sách đóng lại, bên ngoài vẽ chi chít màu, vừa rối lại vừa đẹp. Những người quen biết anh ta đều rõ thói quen của anh ta, hễ cái gì anh ta yêu thích đều sẽ vẽ lại trong đây, đánh dấu ngày, địa điểm, viết lại khởi nguồn của linh cảm.

Lý Gia Ngọc cầm lấy notebook mở lên, lão Lý nói thêm: “Ở chính giữa, chỗ có ba trang ấy, là hai ngày qua mình đã vẽ, hai trang phía trước là Viễn ca vẽ lại toàn thể kết cấu, ba trang sau là mấy chi tiết nhỏ mình vẽ vào.”

Lý Gia Ngọc ừ một tiếng, rất nhanh kéo đến. Cô nhìn kĩ lại một lần, xác nhận là thứ cô đang cần, sau đó nhìn thấy ngày cùng địa điểm lão Lý đánh dấu ở bên dưới.

Là cái hôm cô đụng phải chuyện con Lamborghini, địa điểm là ở phòng làm việc.

Trong lòng Lý Gia Ngọc bỗng có một cảm giác khác thường xẹt ngang qua, nhưng không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng cầm đồ mình cần đi scan, tiếp tục làm cho xong PPT.