Tùy Hứng Gặp Kiêu Ngạo

Chương 3: Tóm tắt chương: Nói một đằng làm một nẻo, thật làm ra vẻ a




Sáng hôm sau, Lý Gia Ngọc cùng Phương Ân lại tới bãi đậu xe. Con nghé con và con Polo vẫn đứng im ở đó.

Hiện tại bảo an đã thay ca mới. Trong đó có một bảo an đi tới đi lui quanh con nghé con, cực kì hết lòng chăm sóc.

Lý Gia Ngọc tiến đến hỏi thăm.

Chủ xe vẫn chưa tới, nhưng không biết làm thế nào thông tin trong bãi đậu xe có con siêu xe đang đỗ lại được tung lên internet, dẫn tới đôi ba người có ham muốn hóng hớt chạy đến nơi này xem xe. Vì lẽ đó nên quản lí khu bảo an có chút sốt sắng, mặc dù mọi góc đều có camera ghi lại, nhưng quản lí khu bảo an đặc biệt tìm một người đến nhìn chằm chằm con xe, chỉ lo nhỡ có thứ gì đó không cẩn thận làm xướt chiếc xe này thì toi.

Phương Ân giả vờ giả vịt: “Vậy sao mấy người không liên lạc với chủ xe, nói xe anh ta đỗ ở chỗ này không thích hợp, mau tới lái nó đi.”

Người bảo an nọ cũng có máu bát quái, bèn cùng hai cô gái tán gẫu đến thỏa thê: “Nghe đâu quản lí có liên lạc, nhưng người ta là người có tiền nên chảnh lắm cơ, nói có chuyện bận rồi, cho nên chiếc xe cứ đỗ ở nơi này thôi. Đoán rằng khi nào muốn dùng đến thì sẽ lái nó đi. Chúng tôi cũng đành hết cách, người ta đỗ xe ở nơi này cũng không phạm pháp, muốn đỗ bao lâu thì đỗ. Cô nhìn chiếc Polo phía sau xe người ta đi, cũng đỗ đã một đêm, mà chủ xe có đến lái nó đi đâu.”

Lý Gia Ngọc: “…” Là Polo chân tâm muốn đi đấy, đại ca.

“Chúng tôi đều đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.” Nhân viên an ninh tự cho là hài hước, cười hê ha nói: “Bất luận là Lamborghini hay là Polo, chúng tôi đều nhiệt tình tiếp đón, cố gắng bảo vệ.”

Polo thật lòng cảm ơn ngài. Lý Gia Ngọc không nói gì.

Hai cô gái không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, ở bãi đậu xe chờ một hồi. Lý Gia Ngọc biết rõ nếu muốn giải quyết vấn đề này gọn gàng, thì phải trực tiếp liên lạc với vị Đoàn Vĩ Kỳ kia. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ công tử ngang ngạnh dựa vào tiền mà càn quấy đạo đức của anh, cô mà gọi cho anh, còn không biết sẽ bị anh đùa giỡn như thế nào nữa, cho nên cầm máy lên mấy lần đều do dự.

Còn đang hỏi Phương Ân phải làm sao bây giờ, thì nhận được cuộc điện thoại từ ban tổ chức Văn Bác(*). Bên kia thông báo cho Lý Gia Ngọc, giấy phép xin tham gia triển lãm cùng diễn đàn diễn thuyết của Viễn Quang đã được phê duyệt, cần cô đi qua làm thủ tục rồi đem về.

(*) Nguyên văn ‘文博’: Là ‘文’ trong ‘văn chương’, là ‘博’ trong ‘uyên bác, thông tuệ.’

Lý Gia Ngọc mừng hết lớn, vui đến suýt nhảy cẫng lên.

Tên đầy đủ của ban tổ chức Văn Bác là Triển lãm Văn hóa và Công nghiệp Sáng tạo, là triển lãm quốc tế cao cấp, đã tồn tại mười lăm năm trong giới. Sức ảnh hưởng trải rộng từ trong nước cho đến quốc tế. Chỉ cần triển lãm Văn Bác mở ra đều sẽ hấp dẫn nhiều doanh nghiệp trong và ngoài nước tham gia, cũng có rất nhiều cơ quan nhà nước có liên quan, nhà đầu tư, nhà sản xuất hay người phân phối đều đến buổi triển lãm, rất nhiều hạng mục được kí kết tại buổi triển lãm vào hàng năm.

Vì để Viễn Quang có thể tham gia buổi triển lãm, có thể nói Lý Gia Ngọc chạy muốn rụng cả chân.

Thiết kế nội thất Viễn Quang là công ty mới thành lập, lại là công ty nhỏ, tính đến bây giờ công ty chỉ mới nhận được một hợp đồng, vẫn chưa có bất kì sản phẩm nào được đưa ra thị trường với quy mô lớn. Tuy triển lãm Văn Bác chính là bước đệm nâng đỡ cho các thanh niên trẻ tự lập nghiệp, nhưng dù sao đây cũng được biết đến là cuộc triển lãm thương mại mang tính quốc tế, sức hấp dẫn của thị trường, cùng với bao nhiêu là gian hàng bày bán, giá cả lại đếm không xuể, bên cạnh đó hàng năm đều có rất nhiều công ty lớn tham gia, ý tưởng sáng tạo của các công ty phải nói là tầng tầng lớp lớp, tuy rằng Viễn Quang có Tô Văn Viễn nắm trong tay giải thưởng này giải thưởng kia, so với các nhà thiết kế khác chả kém cạnh là bao, nhưng so với công ty khác, Viễn Quang lại thua ở chỗ nhà đầu tư và thị trường đầu ra, hiện tại sức cạnh tranh của Viễn Quang không thể nói là mạnh được.

Lúc trước có lần Tô Văn Viễn cùng Lý Gia Ngọc thảo luận xem có tham gia buổi triển lãm hay không thì, bỗng nảy sinh mâu thuẫn. Theo ý anh ta, tham gia triển lãm hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng chi phí mặt bằng đối với bọn họ mà nói là quá cao đi, dùng cái góc bé tí đó để trưng bày sản phẩm, hiệu quả doanh thu thật không thể nắm chắc. Anh ta lo số tiền tham gia buổi triển lãm sẽ trôi theo nước mất.

Có điều Lý Gia Ngọc lại không nghĩ như vậy, Viễn Quang đang thiếu hàng thiết kế, ý định của cô chính là bù vào chỗ thiếu bằng buổi triển lãm này. Vị trí bày triển lãm không là chuyện quan trọng, cái quan trọng chính là buổi diễn thuyết diễn ra vào ba ngày sau sau khi buổi triển lãm mở ra.

Có một người trong diễn đàn sẽ diễn thuyết về đề tài ‘Quá trình tự lập và phát triển công ty’. Rất nhiều người có tiền sẽ đến xem, tìm kiếm các hạng mục phù hợp cho công ty, hết thảy đều sẽ tham gia diễn đàn. Những ông to trong giới kinh doanh, hay các ông trùm trong nghề cũng đều ở đây. Chuyện này đối với công ty chính là cơ hội ngàn năm có một.

Bắt được vị trí bày triển lãm, tranh thủ cơ hội chen chân vào diễn đàn diễn thuyết, vấn đề ở đây không chỉ đơn giản là tiền, mà còn phải dựa vào quan hệ.

Cho nên Lý Gia Ngọc đặc biệt nỗ lực, cô tìm kiếm hết thảy các nguồn tài nguyên, thậm chí còn nhờ đến giáo sư của cô, lại phải ngồi thừ trong văn phòng của ban tổ chức hai tuần liền, lần mò từng cánh cửa ra vào tại buổi triển lãm, tôi tôi chị chị với hết thảy mọi người trong văn phòng ban tổ chức thành quen, cũng nối được giao tình. Cô nói đến mỏng cả môi, đem tất cả các sản phẩm sáng tạo của Viễn Quang ra, toàn là những sản phẩm tốt cùng với triển vọng của chúng trong thị trường tương lai nói đến mạch lạc rõ ràng, thêm vào ưu thế bọn họ đều là người trẻ tuổi xây dựng sự nghiệp, ghi chép lại những giải thưởng lớn nhỏ của Tô Văn Viễn cùng đoàn đội, bày ra đủ loại thành ý tư thái, cuối cùng ban tổ chức cũng có cái nhìn riêng về Viễn Quang.

Phương Ân biết rõ Lý Gia Ngọc vì chuyện này phải đánh đổi như thế nào, lúc nghe được tin cũng thấy vui mừng lây. Hai cô gái vỗ tay nhau kêu phanh phách, rất nhanh đưa đến thỏa thuận, Lý Gia Ngọc đi đến văn phòng ban tổ chức, còn Phương Ân ở lại tìm cách xử lý chuyện chiếc xe.

Tuy nói trong điện thoại là thông báo cho cô đến điền cùng lấy giấy tờ, nhưng Lý Gia Ngọc vẫn phải bận bịu cả ngày. Giấy tờ thì đơn giản, nhưng thủ tục lại có chút rườm rà. Lý Gia Ngọc cùng ban tổ chức có chút ý kiến nhỏ, không dám sơ sài, bèn mời bọn họ ăn bữa cơm trưa, muốn tìm hiểu rõ các phân đoạn trong diễn đàn, tình huống các công ty diễn thuyết, hay đại loại đối thủ cạnh tranh có mạnh hay không. Chờ mọi chuyện xong xuôi trở lại bãi đậu xe thì trời đã tối ngòm.

Phương Ân ngồi trong tiệm MacDonald cạnh bãi đậu xe chờ cô, hai cô gái vừa gặm hamburger vừa báo cáo tình hình ngày hôm nay cho nhau.

“Bây giờ chỉ là bước đầu mà thôi, khổ cực còn dài còn ở phía sau.” Lý Gia Ngọc nói, đầu óc cô xoay chuyển cả một ngày, từ chuyện bài trí đến nội dung diễn thuyết, tuyên truyền sản phẩm, tham triển hàng mẫu, các loại quà tặng, quy trình cùng danh sách đặt hàng, cùng với nhân viên của buổi triển lãm bố trí lại hết thảy, đến khi mọi chuyện xong đâu vào đấy thì danh sách đã đầy ba tờ giấy. “Thời gian quá gấp, chỉ e từ giờ đến khi buổi triển lãm kết thúc sẽ phải tăng ca thôi. Nhóm người Văn Viễn còn có mấy thứ khách hàng đặt cần phải làm, số lượng hàng mẫu tham gia triển lãm không biết có kịp hay không, còn có phải nói với phía bên xưởng sản xuất nữa, hạng mục bên giáo sư cậu giúp mình với nhé.”

“Không thành vấn đề.” Phương Ân nói: “Chỉ là cả ngày hôm nay chuyện chiếc xe mình vẫn chưa giải quyết được.”

Bỗng dưng chuyển hướng sang đề tài này, Lý Gia Ngọc chăm chú nghe Phương Ân nói.

“Mình tìm đến quản lý khu bảo an nói muốn gặp chủ nhân chiếc xe kia, phiền gọi giùm anh ta.” Phương Ân không hề lo lắng như Lý Gia Ngọc, trực tiếp liên lạc, thăm dò ý tứ của đối phương.

“Anh ta nói thế nào?”

“Người này đặc biệt giảo hoạt, anh ta vừa nghe đến giọng mình liền biết không phải cậu, nói chuyện khôn khéo lắm, đưa đưa đẩy đẩy, không hề lộ ra ý tứ là anh ta cố ý đỗ xe ở đấy nhằm ngáng đường xe chúng ta ra, quanh co một hồi, chỉ biết anh ta nói rằng mấy ngày nay công việc anh ta rất bận, không có thời gian đến lái chiếc xe đi. Một con xe quý như vậy, anh ta cũng không yên lòng giao cho người khác xử lý. Còn nói nào là tuy rằng xe của anh ta đỗ gần với xe chúng ta, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc chúng ta di xe mở đường ra, ngày hôm qua anh ta đã chứng minh, dễ dàng mở đường cho xe ra, nói chúng ta đừng câu nệ gì cả, cứ lớn mật mà di xe ra. Đó là xe của chúng ta, muốn lái liền lái, không cần phải báo cáo với anh ta.”

Phương Ân mở điện thoại lên: “Còn thiệt mình cố ý ghi âm lại nữa chứ, hòng muốn giữ lại cái chứng cứ phòng khi cảnh sát cần, thế mà lại hả thu được chút mén nhược điểm nào cả.”

Lý Gia Ngọc nghe thấy còn có đoạn ghi âm, mới cầm điện thoại lên mở file ra nghe, kết quả chả nhằm nhò gì với vị Đoàn Vĩ Kỳ vô cùng dối trá kia cả. Sau đó Phương Ân dứt khoát hỏi anh phải làm thế nào mới đồng ý đem xe dời đi, anh còn rất ngạc nhiên hỏi ngược lại làm sao vẫn không di xe ra.

Lý Gia Ngọc nhếch môi, xem ra đối phương chính là muốn cô liên lạc với anh. Chuyện này thật khiến người ta buồn bực mà, phí đỗ xe một ngày 200 đồng, chút tiền cỏn con này chả đáng để anh quan ngại, đỗ xe mười ngày nửa tháng…

Một con Polo bì với một trăm con Polo quả là không biết tự lượng sức a.

“Tối hôm qua mình không nên tiêu sái như thế hất tay một cái liền rời đi.” Lý Gia Ngọc thở dài: “Giận dữ chỉ là nhất thời, sau đó sẽ nguôi ngoai, chỉ có bóp tiền là cháy khô a.” Hơn nữa cô thật sự không có thời gian cùng với vị công tử này vòng tới vòng lui một chuyện như vầy.

“Hay là chúng ta báo cảnh sát thử xem sao? Chú cảnh sát đến di xe ra cũng không có vấn đề gì chứ nhỉ?” Phương Ân nói xong liền thấy ôi sai quá sai rồi, bởi vì chính cô cũng cảm thấy chiếc xe kia đỗ ở đó không hề phạm pháp cũng không làm trái bất cứ quy tắc nào, hơn nữa con Polo thật sự có đường di ra cơ mà. Nếu đã không có chứng cứ nói rõ đối phương ác ý cùng cố ý, báo cảnh sát chẳng phải thưa toạc hai người bọn họ không có lập trường à. Lại nói cái tên Đoạn Vĩ Kỳ kia khéo đưa đẩy lắm, phỏng chừng có báo cảnh sát anh ta có ‘quen biết’ gì với cảnh sát thì sao. Đến lúc đó cảnh sát sử dụng quyền hạn của bọn họ – “Hòa giải”, e chỉ thêm phen cãi nhau cùng lãng phí thời gian.

Hai cô gái mặt chau mày ủ, lúc này di động vang lên. Là tiếng chuông được cài đặt riêng cho vị “bạn trai trước” của cô Hùng Thiệu Nguyên.

Giọng Hùng Thiệu Nguyên rất lớn, từ trong điện thoại vọng ra ngoài. Lý Gia Ngọc ngồi bên cạnh đều có thể nghe được.

“Phương Ân, em lại gặp rắc rối?!”

Tâm trạng Phương Ân vốn không tốt, nghe thấy giọng Hùng Thiệu Nguyên liền bức bối tức không thôi: “Tôi làm gì để lại gặp rắc rối! Hùng Thiệu Nguyên có anh mới có tật(*) thì có!”

(*) Tật trong tật xấu.

Phương Ân nháo lên tính khí, nhưng Hùng Thiệu Nguyên lại không sợ chút nào, lên mặt đấng trưởng bối bắt đầu giáo huấn cô.

Ngọn nguồn hóa ra hôm nay anh ta từ chỗ bạn học biết được Lý Gia Ngọc vì đi đón Phương Ân, mới bị con siêu xe nào đó ngáng không thể di đường ra, liền nổi trận lôi đình, tức giận chuyện Phương Ân chạy đến quán bar uống rượu.

“Em không có chuyện gì lại chạy đến quán bar uống rượu làm gì, đã nói với em bao nhiêu lần rồi, con gái con lứa ít lui tới mấy nơi như vậy đi. Lại còn dám đi một mình! Mỗi em đi thì thôi đi, như thế nào còn để Lý Gia Ngọc đi tới đó, hai người các em chỉ số an toàn cũng không thể cao hơn một người…”

Phương Ân không hơi đâu kiên nhẫn nghe anh ta léo nhéo: “Anh câm miệng lại cho tôi. Cũng đã chia tay rồi anh quản bà đây đi chỗ nào uống rượu. Đừng nói chỉ thuận đường đi ngang qua liền ghé vào uống mấy chén, chính là cố ý muốn vào đó uống đấy, làm sao? Anh luôn muốn nhờ vả trời Mỹ ôm ấp sao còn muốn quản tốt mấy bà cô Chủ nghĩa Xã Hội chúng tôi đây? Đã đến lượt anh quản sao? Anh nghĩ anh là ai?”

Lý Gia Ngọc bận túm lấy cánh tay đang vung lên của Phương Ân, đánh mắt ra hiệu cô chớ kích động làm ầm ĩ quá mức.

Phương Ân hít đẫy một hơi, nén lại cơn tức.

Hùng Thiệu Nguyên tiếp tục phê bình thái độ Phương Ân: “Em luôn như vậy, phải làm thế nào mới có thể nói rõ mọi chuyện với em. Lớn tiếng quát tháo chính là đạo lý sao? Em nghĩ lại đi, nếu không tại em, tại sao Lý Gia Ngọc đụng trúng mớ phiền phức này…”

Phương Ân không nhịn được nữa: “Tôi lớn tiếng liền không có đạo lý, giọng anh nhỏ lắm à?”

Lý Gia Ngọc thở dài, thật là muốn cướp luôn chiếc điện thoại của cô để hai người im hết luôn cho rồi. Chuyện cô gặp con nghé con này chỉ là trùng hợp, sao có thể đổ hết lên người Phương Ân được. Tại sao mọi người đều không tới khiển trách bố của con nghé con đó chứ?

Lý Gia Ngọc nhìn Phương Ân làm một cái động tác ra hiệu, nói muốn đi sang bên cạnh gọi điện thoại.

Phương Ân còn đang ầm ĩ với Hùng Thiệu Nguyên qua điện thoại, Lý Gia Ngọc ngồi vào chiếc bàn trống gần đó, nghĩ xem phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Tóm lại vẫn là cô phải trực tiếp liên lạc, xem xem đến cùng là người kia muốn gì. Lý Gia Ngọc cắn răng một cái, từ trong túi xách móc ra tờ giấy có ghi số điện thoại của Đoàn Vĩ Kỳ, thật tình cô không hề muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn cho anh biết số điện thoại của cô, ngay sau đó nhập số điện thoại của đối phương vào ô tìm kiếm trên Wechat.

Tên Wechat của Đoàn Vĩ Kỳ là “Đoàn Vĩ Kỳ”, không hề có ý tứ hoa hòe lừa bịp. Avatar là hình một con ngựa màu đen, với đôi mắt lớn sạch sẽ tinh khiết, cần cổ ngẩng cao, nhìn qua đặt biệt xinh đẹp oai hùng.

Lý Gia Ngọc nhìn con ngựa trong hình, “Đến con ngựa còn soái khí hơn cả anh, anh có cái gì không phục.”

Nói thì nói như thế, nhưng lần này cô không dám dở tính trẻ con nữa, nếu để cô xị mặt xuống nịnh nọt xin lỗi kẻ vô lại này lần nữa, cô khẳng định mình không tài nào làm được. Lý Gia Ngọc do dự một lát, bèn qua loa lấy lệ, đem tên Wechat của cô sửa lại, đổi thành “Mở đường cho con Polo của cô gái mù.”

Sau đó cô gởi cho Đoàn Vĩ Kỳ lời mời kết bạn.

Lời mời được gởi đi, cô liền đặt biệt danh cho Đoàn Vĩ Kỳ “Bố con nghé con.”

Trong hội sở giải trí có tên là “Phỉ Huyết”, Đoàn Vĩ Kỳ đang nghiêng người tựa vào ghế sa lông cùng với mấy người bạn tốt uống rượu, lại cười cười nhìn đám bạn bè ngồi một bên chơi Snooker(*). Bạn anh chưa đi quả bóng nào, mọi người ồn ào mắng anh ta, cổ vũ người đẹp cố lên, thừa thế xông lên thắng hết số tiền của anh ta đi.

(*) Snooker: Một loại trò chơi tương tự bida nhưng lại khác nhau về quy tắc và cách chơi.

Cách đó không xa có hai cô gái ăn mặc rực rỡ trang điểm ướt át xinh đẹp kề tai nhau nói nhỏ, thỉnh thoảng còn lướt mắt đưa tình về phía Đoàn Vĩ Kỳ.

Trác Khải trông thấy vậy liền hích vào vai phải Đoàn Vĩ Kỳ: “Người anh em, có người đẹp nhìn trúng cậu.”

“Chuyện này không phải thường xuyên xảy ra sao.” Đoàn Vĩ Kỳ bày ra vẻ đương nhiên, sau đó quay đầu mắt liếc qua hướng hai cô gái kia, “Nơi nào đẹp, cậu bị mù à.”

Trác Khải không phục: “Như thế nào không đẹp, tuy rằng không giống với kiểu tóc dài tung tung bay mà cậu yêu thích.”

Đoàn Vĩ Kỳ đương tính nói gì đó, thì nghe thấy âm di động vang lên “Ting Ting.”

Là âm thanh thông báo của Wechat.

Đoàn Vĩ Kỳ mở ra, vừa nhìn thấy liền câu môi cười.

Trác Khải ló đầu qua muốn nhìn xem trong điện thoại anh có thứ gì, bị Đoàn Vĩ Kỳ đè lại đẩy đầu anh ta ra xa.

“Ai thế?” Trác Khải chỉ kịp nhìn thấy một lời mời kết bạn trên Wechat, avatar là hình một đôi tai thỏ.

“Mỹ nữ tóc dài.” Đoàn Vĩ Kỳ nhìn thấy cái tên kia, “Mở đường cho con Polo của cô gái mù”, liền cười ra tiếng. “Quả kiêu ngạo cũng thật đáng yêu a, rõ ràng muốn chịu thua giải quyết cho xong chuyện, lại làm bộ không thèm cúi đầu.”

Thật biết điều.

Trác Khải chen vào. “Là cái người tối qua? Cậu nói tóc dài gợi cảm, khuôn mặt xinh đẹp, còn chê cậu xấu là cái người kia?”

“Cút. Cô ấy không hề chê mình xấu.”

“Huỵch toẹt ra chính là ý kia còn gì. Người ta chê cậu xấu, ha ha ha ha.” Trác Khải nói cười đến đau cả ruột. Câu chuyện cười này có thể cười đến ba năm đấy chứ giỡn chơi.

Đoàn Vĩ Kỳ lạnh lùng liếc anh ta.

Trác Khải ngay lập tức hãi hùng: “Không đúng, là mình sai.” Liền liếng thoắng qua chuyện khác, “Cậu muốn dạy dỗ cô ấy?”

“Cô ấy làm gì cần mình phải dạy dỗ cô ấy?” Đoàn Vĩ Kỳ gió lạnh vù vù hỏi ngược lại.

Câu nói “Chê cậu xấu” của Trác Khải mắc ngang trong cuốn họng, hỏi anh: “Sao còn chưa trả lời. Nhanh, nhìn xem cô ấy muốn nói cái gì.”

“Gấp cái gì, Wechat của mình có thể dễ dàng thêm như vậy sao?”

Chậc, nói một đằng làm một nẻo, thật làm ra vẻ a. Trác Khải mới lười để ý đến anh.

Vừa quay đầu, liền nhìn thấy chị họ Đoàn Vĩ Kỳ dẫn theo một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai đi vào, linh hồn bát quái của anh ta lập tức cháy hừng hực.

“A Kỳ, gần đây chị họ cậu đang bao nuôi tên tiểu bạch kiểm nào cậu biết không?”

Đoàn Vĩ Kỳ hững hờ ngẩng đầu liếc một cái: “Chị ấy bao nuôi tiểu bạch kiểm hay là tiểu bạch kiểm bao nuôi chị ấy?”

“Đều giống nhau đi.” Trác Khải nói tiếp: “Tuần trước mình trông thấy hai người bọn họ đi khách sạn, hôm nay vậy mà mang tới nơi này, xem ra anh chàng đẹp trai này rất được sủng ái đây.”

Đoàn Vĩ Kỳ nghe vậy lại ngẩng đầu lên nhìn thêm cái nữa, chị họ Đoàn San San cùng người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong góc tối của lô ghế dài. Đoàn San San thân mật ôm cánh tay của cậu trai trẻ, nói nói gì đó. Cậu trai trẻ cười dịu dàng, đưa tay nắm chặt lấy tay cô ấy. Hai người ngồi rất gần nhau, tuy không có bất kì hành động gì quá thân mật, nhưng bầu không khí đặc đẫy lưu luyến. Vừa nhìn liền biết quan hệ giữa hai người này không bình thường.

Cậu trai trẻ quả thật rất trẻ, đoán chừng hai mươi tuổi. Mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, đúng kiểu anh tuấn đẹp trai. Cứ nhìn vào cách ăn mặc cùng động tác nhấc tay nhấc chân sẽ nghĩ cậu ta là kiểu người trưởng thành, nhưng trên mặt vẫn còn đọng hương vị ngây ngô của trường lớp, tương phản như vậy, phối hợp với ngũ quan đẹp đẽ của cậu ta, liền mang đến cho người nhìn cảm giác xuất chúng, khí chất cũng không hề đơn thuần.

Lam Diệu Dương ngồi một bên cũng xen vào: “Mình biết người này, học thiết kế. Hôm đó trong buổi triển lãm tranh của anh trai mình chị San có đưa cậu sinh viên này theo cùng, có giới thiệu với bọn mình. Đại học B, mới vừa tốt nghiệp năm nay, đã có phòng làm việc riêng. Chị San bảo anh trai mình giúp đỡ chăm sóc cậu ta. Cậu sinh viên này họ Tô, tên gì thì mình quên rồi, cái gì viễn viễn gì đó. Anh trai mình từng trò chuyện với cậu ta, sau đó còn nói với mình vài câu, bảo nào cậu ta rất biết thưởng thức thức ăn, bảo cậu ta có tài, từng nhận được rất nhiều giải thưởng.”

Đối với chuyện chị họ trâu già gặm cỏ non Đoàn Vĩ Kỳ vô cùng lười hứng thú, đối tượng là người nào anh cũng quản không được. Anh tựa người vào ghế sa lông, biếng nhác duỗi thẳng chân, nhấp vào dòng chữ “Chấp nhận” trên điện thoại, đưa “Mở đường cho con Polo của cô gái mù” vào danh sách bạn thân.