Thời gian qua rất nhanh, Hồng Y cả người ướt đẫm, mồ hôi thành giọt nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên màn sa trên đầu, hắn nhớ tới những từ ngữ ví von về thời gian trôi qua từng đọc trong sách vở: chớp mắt thoảng qua, tháng năm thấm thoát, bóng câu qua song cửa, thạch hỏa quang âm,… còn rất nhiều nữa, khi đọc qua ý tứ vẫn hiểu bất quá ý nghĩa còn chưa rõ ràng, đến giờ, hắn dường như đã hiểu được cảm giác của người nghĩ ra những câu chữ kia, mà cũng minh bạch hàm nghĩa chân chính của chúng.
Cái ngày đó, mỗi ngày một cận kề, gần tới mức tay chưa vươn ra đã muốn chạm tới. Hắn vừa nghĩ đến đây, tim đã đập dồn dập.
Hận không thể níu kéo thời gian trôi chậm một chút, lại chậm thêm một chút.
Một tiếng ho khẽ vang lên bên cạnh xen vào dòng suy nghĩ của hắn, ngước mắt sang đã thấy Tô Giới cười ôn nhu, chìa ra một chén nước ấm. Vừa qua điều giáo một chặp, cả người Hồng Y mồ hôi nhễ nhại, giờ nếu không uống nước chỉ sợ chống chọi không nổi.
Cố nhích động thân thể bủn rủn, Hồng Y đỏ bừng sắc mặt, mái tóc ướt đẫm, vô lực tựa vào đầu giường nhận lấy chén nước.
Vô luận chịu qua bao nhiêu lần, tựu chung vẫn là thống khổ, phía sau bị nhồi nhét căng cứng khiến hắn đau đớn vô lực, còn phía trước tê nhói như kim châm làm toàn thân hắn hừng hực khô nóng, khó nhịn bất kham. Hoàn toàn không có cực lạc như lời Tô Giới, mỗi lần thể xác đạt tới cao trào, cảm giác hắn nhận thức được chỉ là khoái cảm cường liệt đến thô bạo, vượt xa sức chịu đựng của thân thể.
Hắn không muốn nói cho Tô Giới, vì điều người đó muốn chỉ là phản ứng của thể xác hắn, chỉ cần làm sao cho hắn giống như những kẻ khác, có phiếm hồng, có thở dốc, rên rỉ, trằn trọc mê loạn rồi cuối cùng là tiết xuất ra.
Nếu đã thế, những cảm giác đích thực này, mình mình biết là được, một khi nói ra, biết đâu hắn ta sẽ lại nghĩ ra những biện pháp mới cực đoan hơn, sỗ sàng hơn, khiến hắn bất lực và thống khổ hơn chỉ để kích thích thân thể hắn.
Hồng Y nhắm mắt lại, khẽ quệt giọt mồ hôi vừa chảy vào mi mắt, hắn thở nhẹ một hơi, rốt cuộc dằn vặt ngày hôm nay cũng qua.
Ít nhất có thể nghỉ ngơi một ngày đêm.
Tô Giới kéo lại chăn, tránh cho hắn cả người đẫm mồ hôi dễ nhiễm phong hàn, lại rót thêm một chén nước đặt ở đầu giường rồi mới ra khỏi phòng. Hắn cũng không quá vội vã, nếu mỗi ngày đều bắt chịu điều giáo, với một hài tử nhỏ như vậy mà nói, chắc chắn sẽ chịu không nổi, đến ngày quải bài mà thân hình tiều tụy, chỉ còn da bọc xương tuyệt đối không bán được giá cao.
Hai ngày một lần, đến bữa chỉ ăn khẩu phần nhỏ được nấu từ những nguyên liệu tốt nhất, bỏ thêm nhiều loại dược liệu bổ thân thể và dưỡng nhan*; chịu cùng chế độ sinh hoạt này như Hồng Y còn có Lưu Ly. Hai hài tử phẩm chất tương đương, Tô Giới vẫn đang suy xét nên để chúng ra mắt cùng lúc hay cách nhau vài ngày, làm sao cho hấp dẫn được càng nhiều khách nhân.
Những tháng cuối cùng, hài tử sắp được chuyển lên tiền viện không cần tiếp tục học tập như trước, căn bản vì mỗi ngày chịu điều giáo xong, hầu như chúng đều hư nhuyễn hai chân, đứng dậy không nổi, qua ngày hôm sau may ra mới hồi phục khí lực. Cũng như Hồng Y, Lưu Ly bị điều giáo bởi một sư phó khác, mỗi lần sau một ngày nằm bẹp trên giường, hai đứa luôn cùng nhau ra hồ sen ở hậu viện, ngồi trên thảm cỏ ven bờ, cảm nhận một chút không khí ngoài trời.
Khí chất Lưu Ly không giống Hồng Y, gương mặt hắn cũng mang vẻ đẹp thanh lệ, trong sáng nhưng so với Hồng Y luôn toát ra vẻ quyến rũ pha lẫn nhiệt hỏa như sắc hồng thì hắn lại có phần an tĩnh mỹ hảo của bạch sắc tinh khiết, Tô Giới cư nhiên cũng dựa theo cảm nhận này mà giáo dục hắn từ nhỏ, tất thảy đồ dùng y phục của Lưu Ly đều là màu ngọc bích, màu trắng, và màu xanh nhạt.
Hôm nay, trời thu mát mẻ, hai hài tử cùng ngồi trên cỏ nghỉ ngơi, nụ khuyên thạch anh trong suốt trên tai Lưu Ly đón nắng lấp lánh, phản chiếu tới mắt Hồng Y. Hồng Y hơi nheo mắt lại, duỗi hai cánh tay rồi lăn người nằm nhoài trên cỏ. Bãi cỏ đã có nhiều chỗ úa vàng, bất quá vẫn còn rất dày và êm ái, nằm đây tắm mình trong ánh dương quang ấm áp khiến Hồng Y khoan khoái thở dài một hơi, đoạn cũng lôi Lưu Ly nằm xuống.
“Nè~” Hồng Y gọi.
“Ừ?”
“Ngươi nói xem, vào tiền viện rồi, tụi mình còn được chơi chung mỗi ngày không?”
“Ta… ta cũng không biết, chắc là được thôi, làm việc xong, khách nhân đi rồi là tụi mình chơi chung được chứ.”
“Chứ nếu ngày nào cũng có khách nhân thì sao?”
Lần này Lưu Ly cũng không biết đáp thế nào, bọn hắn bây giờ lần nào cũng phải nghỉ ngơi trọn một ngày thân thể mới hồi phục, đến khi lên tiền viện, nếu ngày nào cũng có khách nhân hại bọn hắn cả người đau nhức, căn bản đâu còn sức ngồi dậy chơi bời gì nữa. Nghĩ đến đó hắn tự nhiên thấy uể oải, khẽ cúi đầu, không biết phải nói sao.
“Nghe nói có mấy người xấu lắm, còn đánh người ta nữa.”
“Ừ, ta biết rồi.” Lưu Ly gật đầu, nhỏ giọng nói.
“Ngươi có được dạy phải làm thế nào không?”
“Có học rồi.”
“Có phải lại nhẫn nhịn chịu đựng, rồi cười thật tự nhiên, tỏ vẻ thật thoải mái, để khách nhân tiếp tục, rồi làm sao để thư giãn, làm sao để xuất ra?”
“Phải rồi.”
“Ừm, Tô lão bản cũng dạy ta như vậy.” Hồng Y ngắt một nhánh cỏ, vân vê giữa những ngón tay, một lát sau lại hỏi: “Vậy ngươi nói xem, nếu như đau thực là đau, cười không nổi thì phải làm sao bây giờ?”
“Thì phải luyện tập thật nhiều thôi, cha đã chỉ ngươi tập chưa?”
“Ừ, có, bảo ta mỗi ngày nhìn vào gương để tập. Cơ mà gương thấy cũng mờ mờ, ta nhìn không ra mình cười thành cái dạng gì hết, bất quá cười cho hắn xem hắn nói chưa được. Muốn ta luyện tập nhiều nữa, đến chừng nào khóe miệng khẽ động tự nhiên sẽ thành nụ cười khiến cho điên đảo thần hồn mới được. Như thế, vạn nhất gặp phải khách nhân cục cằn, dù bị đánh chửi đau đớn cũng vẫn cười được.”
Ngữ điệu Hồng Y rất nhẹ nhàng, phảng phất thản nhiên như thể đang nói về một chuyện chẳng liên quan đến mình. Lưu Ly nghe xong cũng không hề kinh sợ, hắn gật gầu, ừ hữ một tiếng, trong miệng còn lẩm bẩm câu gì không rõ, cuối cùng hắn vươn tay ôm lấy cổ Hồng Y.
Hồng Y xoay người lại để Lưu Ly ôm hắn được thoải mái hơn một chút.
Bầu trời biêng biếc hầu như không tìm thấy một gợn mây trắng, không trung chỉ còn là một màu xanh mê mải, những tia sáng nóng ấm chiếu xuống khiến thân thể mệt mỏi rã rời của hắn cảm thấy thật khoan khoái. Hồng Y lười biếng kéo ống tay áo Lưu Ly, trải trên cỏ làm gối đầu, đoạn cũng vươn tay ôm lấy cổ Lưu Ly, thầm nghĩ cứ thế này tự nhiên cũng không quá khổ sở.
….
“Dậy thôi, các ngươi cảm lạnh mất.”
“Dậy mau a.”
“Dậy dậy nào~”
Hồng Y bực bội huơ tay, hắn đương ngủ say, chỉ cảm thấy như có con ruồi từ đâu vo ve bên tai.
“Dậy nào, Hồng Y.” Lưu Ly đã tỉnh giấc, mơ màng một hồi nhìn Lý Nhị ca ngồi xổm trước mặt, bộ dạng lo lắng kéo kéo y phục bọn hắn.
“Làm sao~?” Hồng Y hấp háy mắt, hỗn hỗn độn độn nhìn hai người kia, đầu đau ghê gớm.
“Gió lên rồi, các ngươi ngủ ở đây không sợ bị lạnh rồi nhiễm phong hàn hử?” Thật hiếm thấy Lý Nhị cù mì chất phác hôm nay phát hỏa, bất quá tuy vẻ mặt nóng nảy nhưng hắn cũng chỉ biết đứng giậm chân giậm cẳng.
“Xin lỗi, Lý Nhị ca.” Hồng Y thành thật chịu tội.
Lý Nhị thoáng cái ngây người, bỗng dưng thấy hơi mắc cỡ, xoa xoa ót rồi ngoác miệng cười. Hồng Y trước nay thích nhất cự cãi hắn, hai bên om sòm náo loạn một chút, lần này chưa gì đã vội xin lỗi tự nhiên khiến hắn không biết làm sao.
Cả ba cùng trở về phòng Lưu Ly, Lý Nhị chủ động tới nhà bếp bưng lên một siêu nước nóng rồi rót lấy hai chén đưa cho hai hài tử.
Hai đứa nhỏ đã không còn ưa cười đùa như trước nữa, mấy ngày gần đây Lý Nhị cũng cảm thấy điều đó, hắn cũng không hiểu rõ vì sao, chỉ mang máng nghĩ dường như có liên quan đến việc bọn chúng sắp lên tiền viện. Lý Nhị cũng chẳng có mấy tài cán, hắn cơ bản không biết phải làm sao, chỉ lo lắng nhìn hai hài tử, việc hắn làm được, cũng chỉ là đem cho chúng vài thứ ăn được mà thôi. Nghĩ đến đây, Lý Nhị vỗ đùi một cái, quả quyết nói: “Được rồi.”
Hai đứa nhỏ nhất tề quay lại nhìn hắn.
“Đêm nay ta sẽ mang cho các ngươi ít đồ ăn ngon. Trên tiền viện mới rước được một vị sư phó mới về nấu bếp, ngon lắm, mấy bữa bọn họ ăn còn dư, ta nếm thử rồi, so với hồi trước ngon hơn nhiều. Để đêm nay ta lấy cho các ngươi bánh Thủy Tinh Phù Dung hắn làm, vừa mềm vừa ngọt ngọt, mà trông trong như cùi vải, lại còn sáng óng ánh hơn nhiều.” Lý Nhị khoa chân múa tay, muốn cho hai hài tử vui vẻ lên chút ít.
“Ừa, hay lắm, cảm ơn Lý Nhị ca.” Hồng Y ban nãy bị nhiễm gió lạnh, có chút nhức đầu, giờ ngồi một lát mới thấy đỡ, hắn uống hai miếng nước nóng, gật đầu đáp.
Mấy ngày nay, đồ ăn thức uống đều bị Tô Giới quản lý chặt chẽ, ngoài chén thuốc, cháo hoa và rau xanh, còn lại thức ăn có thịt hay bánh điểm tâm thỉnh thoảng trước kia được ăn đều bị hắn cấm cả. Hồng Y nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: “Lý Nhị ca, ngươi lấy được đồ ăn tới cho chúng ta được hả? Ta muốn ăn một cái đùi gà.”
Đùi gà là món rất khó mó tới, thường thường mỗi lần khách nhân ăn bỏ thừa lại hầu như đều bị đám tiểu tư, nha hoàn dọn dẹp bếp núc chia nhau hết, chứ nói gì tới món nguyên vẹn chưa bị ai ăn qua. Bất quá Lý Nhị nhìn hai đứa nhỏ một hồi, quả quyết gật đầu: “Hảo, nhất định ta sẽ mang cho.”
“Ừa, phiền phức Lý Nhị ca rồi.” Hồng Y nhoẻn cười.
Ngày thong thả ngả về Tây, vòm trời từ từ đổ xám, ráng chiều quệt ngang chân trời, khắp mặt đất, những chỗ lọt được vào tầm mắt đều vãi đầy một màu cam vàng ảm đạm, mà tít xa vẫn nguyên một vệt vàng rực nùng đậm, yếu ớt tỏa hào quang.
Giàn nho chính giữa viện còn chưa kịp đốn bỏ, bóng đổ lượt thượt theo vầng dương muộn, lúc nghiêng ngả lúc xiêu vẹo, cuối cùng tiêu ẩn giữa mặt đất tối đen.
Vòm trời đêm bắt đầu lập lòe ánh sao, một ngày trời trong trẻo, đêm đến tự nhiên trăng sáng vằng vặc, sao điểm bạc trời.
Hồng Y nằm trên giường đọc sách, chẳng có việc gì để làm, chỉ còn biết đọc sách cho qua thời gian. Tối nay ăn hai chén cháo hoa nhạt nhẽo, một đĩa rau xanh cả muối ăn cũng không được nêm, giờ hắn đương tưởng tượng đến đồ ăn ngon lát nữa Lý Nhị mang tới cho, vừa lúc bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa sổ, chỉ có hai tiếng rồi im bặt.
Hồng Y vội nhảy xuống giường, chạy ra trước cửa sổ, quả nhiên đã thấy Lý Nhị lấp ló đứng đó, cẩn thận nhìn quanh tứ phía; những hài tử khác cả ngày tập luyện mệt mỏi đã sớm ngủ say, Tô Giới cũng đã lên tiền viện, giờ này còn thức giấc, đại khái chỉ còn Hồng Y và Lưu Ly.
Chạy vội ra mở cửa, Hồng Y lôi kéo Lý Nhị vào trong nhưng hắn lắc đầu, vẫn đứng tại chỗ rồi lôi từ trong ngực áo ra một bọc nhỏ, Lưu Ly lúc này cũng từ gian phòng bên cạnh qua, món gói trong bọc là thứ Lý Nhị gọi là bánh Thủy Tinh Phù Dung, trong suốt lấp lánh tựa như hạt thạch anh bạch sắc trên tai Lưu Ly, Hồng Y hớn hở nhận lấy cái gói, chuẩn bị gọi Lưu Ly cùng ăn.
“Còn nữa đây, chờ ta đi lấy.” Lý Nhị lại đứng lên, cẩn thận nhìn tứ phía rồi rón rén nhón chân đi ra phía cửa ngách.
Cửa ngách là đường duy nhất thông giữa hậu viện và tiền viện, Lý Nhị ban nãy lấy được đùi gà và một ít đồ ăn ngon khác ra trước tiên chỉ dám giấu tạm trong rừng trúc bên ngoài, sợ có ai trông thấy, đến giờ hắn mới đưa bánh điểm tâm tới trước.
Ban đêm, so với ban ngày lạnh hơn nhiều, hai hài tử đứng chờ ở cửa đều mặc mỗi một lần áo mỏng, lạnh run người, mà Lý Nhị vẫn chậm chạp chưa trở lại.
“Không thì bọn mình đi xem thử xem.” Hồng Y đề nghị.
Cánh cửa ngách kia Tô Giới từng ra lệnh nghiêm ngặt, trừ phi được hắn cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý qua. Hồng Y nghĩ ngợi một chút, tự nhủ mình cũng đâu phải muốn bỏ trốn, chỉ là đi xem Lý Nhị ca thế nào thôi, nghĩ một hồi cũng không để tâm nữa, hắn kéo tay Lưu Ly cùng ra ngoài.
Ngoài cửa ngách cũng không phải đã được thấy ngay trời đất bao la sáng sủa, bất quá chỉ có một con đường hẹp thật dài, hai bên mọc đầy tre trúc cùng vài loại cây khác; vừa ló đầu qua cửa, hai hài tử đã loáng thoáng nghe thấy tiếng quyền cước đấm đá cùng tiếng van xin lao xao.
Còn đương do dự đã thoáng nhận ra tiếng cầu xin vọng tới tựa hồ là của Lý Nhị ca, hai hài tử cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, vội vàng nhắm hướng ồn ào chạy tới.
“Ngươi muốn chết a, tính hù chết ông nội ngươi a!” Người nọ vừa chửi mắng vừa đá loạn, thân thể xiêu vẹo tỏ rõ hắn đã uống không ít rượu, hướng chân đá cũng không đâu vào đâu, khổ nỗi hắn ta thân thể to khỏe, chân tay cường tráng nên mỗi cước đá ra đều hại Lý Nhị đau đớn cuộn người, khổ sở van xin.
Hồng Y dù sốt ruột cũng không dám hàm hồ lớn tiếng gọi, chờ tới khi chạy đến ngay cạnh hắn mới phẫn nộ mắng: “Thả hắn ra!”
“Thả ra…” Người nọ hung hãn quay ngoắt lại, nhưng lập tức nói không nên lời, hai con mắt đục ngầu vẩn đầy tia máu trợn trừng nhìn chằm chằm vào Hồng Y và Lưu Ly vừa đến, hắn kìm không được nuốt nước bọt ực một tiếng.
Trăng sáng mây thưa, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần trong suốt của hai hài tử dưới ánh trăng mông lung mờ ảo… xinh đẹp đến vô pháp kìm lòng.
———-