Sau đó vài ngày, Hồng Y bị cấm túc.
Nói là cấm túc, kỳ thực cũng chỉ là không cho phép ra ngoài, còn lại toàn phủ đệ, hắn muốn đi chỗ nào cũng được. Hài tử ít tuổi vẫn có tính nhất thời cực kỳ hiếu kỳ với việc gì đó, huống chi Hồng Y lần đầu tiên cưỡi ngựa đã có phần thuần thục, chỉ hận không thể ngày nào cũng hăng hái trên lưng ngựa. Nhưng Đường Tử Ngạo vì thấy hắn bị thương chưa lành hẳn, lại bắt hắn chờ thêm một thời gian nữa.
Hồng Y tuy ý không vui, nhưng hắn cũng biết khóc nháo om sòm xấu lắm, đành ôm đầy bụng ủy khuất trừng mắt rưng rưng nhìn Đường Tử Ngạo, tiếc rằng Đường Tử Ngạo vẫn cương quyết như cũ, quay đầu không buồn nhìn hắn, thả lại một câu dặn hảo hảo nghỉ ngơi, hắn phải đi công chuyện.
Đường phủ không hề nhỏ, cũng không đến mức lộng lẫy xa hoa, bất luận phòng ốc hay cảnh vật đều được bố trí đơn giản mà lịch sự, tao nhã, Hồng Y vừa không dám bắt chuyện với quá nhiều người lại vừa không muốn ngồi một mình mãi trong phòng, cuối cùng hắn nhét bao mứt táo Tiết Uyển Nghi cho vào thắt lưng rồi hăm hở đi tới tiểu viện của nàng. Như đã nói, trong phủ bài trí khá đơn giản, thành ra chỉ cần đi từ chỗ hắn ở hiện tại rồi rẽ ngoặt một lần, từ ấy nhìn tít về phía cuối hàng hiên đã thấy được tiểu viện có chút tiêu điều kia.
Ban đầu hắn còn có chút ngại ngùng, đứng ngồi không yên, nhưng Tiết Uyển Nghi cũng không phải người dễ bộc lộ tình cảm, ưa khóc than ồn ào, nàng thường thường giữ vẻ đạm nhiên, lại phảng phất toát ra một loại cảm giác bao dung khiến người khác thật an lòng. Không khí lẩn khuất huân hương, cùng với nụ cười dịu dàng điềm tĩnh của Tiết Uyển Nghi, cử chỉ thi thoảng cưng chiều xoa xoa má hắn, nhẹ nhàng vỗ bàn tay hắn, cả một đôi câu hỏi như thể tùy hứng của nàng về những điều hắn ưa thích… qua vài ngày, Hồng Y đối với nàng cũng dần thoải mái hơn, đến cả tiếng “nương” hắn vốn nghĩ rất ngượng nghịu cũng càng gọi càng thuận miệng. Gọi hết lần này tới lần khác, tự nhiên nhận ra có mẫu thân thực sự rất tốt, thân thể nàng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, vừa mềm mại vừa ấm ấm, lại thường kéo hắn vào lòng, ôm hắn thật dịu dàng. Đôi khi ghé xuống bên tai hắn thì thầm mấy câu, có lúc lại chẳng nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ôm hắn. Vị đạo thuộc về mẫu thân khiến hắn thấy quanh mình thật ấm áp, tới mức vừa nhắm mắt lại đã tựa hồ không muốn mở ra nữa.
Có những hôm Đường Tử Ngạo trở về sớm, thấy trong phòng không có Hồng Y, sẽ tự tới Thanh viên đón hắn. Khẽ khàng đi tới trước cửa viện, nghe thấy tiếng mẫu tử nhỏ nhẹ bên trong, trò chuyện tựa hồ thân thiết vô chừng, hắn cuối cùng lại đứng bên ngoài chờ, an tĩnh nghe. Đợi đến khi sắc trời ám trầm, hoặc Tiết Uyển Nghi bảo Hồng Y trở về dùng bữa, hắn mới đẩy cửa vào, gật đầu chào nàng chứ cũng không mở miệng hỏi, đón lấy Hồng Y vừa chạy tới nắm tay hắn rồi cùng nhau thong thả trở về.
Dọc đường đi qua một hồ sen, ánh nắng chiều chạng vạng rải trên sóng nước, lấp lánh tia vàng, Hồng Y đứng ở đây nhìn đột nhiên nhớ tới mới hơn mười ngày trước còn ở hậu viện Thất Nhã lâu, cũng có một hồ sen nho nhỏ thế này, khi ấy, mình cùng Lưu Ly vai tựa vai ngồi trên bãi cỏ. Bất quá mới một đoạn thời gian, nhưng những thời khắc kia đã tựa như cảnh trong mộng, mông mông ảo ảo, phảng phất như bị phủ mờ một tầng màn sa, chẳng còn thấy rõ rệt nữa. Hồi tưởng lại, ngoài Lưu Ly ra, điều gì cũng lạ lẫm.
Nhớ đến Lưu Ly, Hồng Y chợt kéo kéo tay Đường Tử Ngạo: “Lưu Ly sao vẫn chưa đến đây?”
Đường Tử Ngạo có chút trầm ngâm, như thể đang nghĩ nên trả lời ra sao: “Hắn gửi cho ngươi một phong thư, ta đang để trên bàn trong phòng, đợi lát nữa cho ngươi xem.”
“Hảo.”
Buổi tối ăn cơm xong, tắm rửa qua một lượt, không đợi Hồng Y mở miệng giữ lại, Đường Tử Ngạo đã cởi áo khoác tự nằm vào chăn.
Hồng Y cười đến hớn hở, cầm phong thư của Lưu Ly chui vào ổ chăn, dựa vào người Đường Tử Ngạo đang đọc sách rồi mở thư ra, bắt đầu tỉ mỉ đọc.
Bút tích của Lưu Ly vẫn thanh tú, ngay ngắn như trước, lời không nhiều, chỉ đầy một trang giấy, Hồng Y mới nhìn đã nghĩ chừng ấy đâu ăn thua gì. Hắn cầm tờ giấy lật qua lật lại, ngắm nghía mấy bận, tới khi Đường Tử Ngạo mở miệng nói chỉ có vậy thôi, hắn mới chịu ngừng lại.
Lưu Ly viết thư rất quy củ, mở đầu đã ân cần hỏi thăm hắn và phụ mẫu có khỏe không, cảm ơn bọn họ cũng cứu mình ra, tiếp theo nói với Hồng Y mình hiện tại rất tốt, có người rất chiếu cố. Thời gian tới sợ rằng không đến chơi với hắn được, dặn Hồng Y chú ý giữ gìn thân thể, sau rồi học thêm chút gì đó, chờ ít lâu nữa lại gặp nhau.
Hồng Y thở dài, gấp thư vào rồi lại mở ra, nghĩ đến chuyện không được gặp Lưu Ly thì có chút không vui, mãi một hồi mới cất phong thư xuống gối, tay vừa luồn vào đã chạm phải bao mứt táo, len lén liếc mắt thấy Đường Tử Ngạo vẫn chú tâm đọc sách, Hồng Y mới nhúc nhích trở mình nằm nghiêng lại, móc một viên mứt táo ra bỏ vào miệng.
Cơ mà ăn vội quá, không kịp nhằn cho hết hột cứng bên trong, vừa nghe “Cách” một tiếng, Đường Tử Ngạo quay lại nhìn đã thấy hắn nức nở hức lên rồi vội vàng đưa tay ôm miệng, vốn đã muốn vờ như không biết cũng không được nữa, Đường Tử Ngạo đành bỏ sách xuống, giơ tay đỡ lấy cằm hắn: “Nhổ ra.”
Hồng Y bị nhai trúng hột, răng còn cắn một miếng phải phần má trong, hắn nhăn nhó nhè miếng mứt táo đang nhai dở trong miệng ra, Đường Tử Ngạo thấy bên trên rướm rướm tơ máu, nhíu mày hạ giọng: “Há miệng ra.”
“A.” Hồng Y đành phải há miệng, Đường Tử Ngạo xoay mặt hắn về phía ánh nến, thò một ngón tay vào bên trong.
“Cắn phải má rồi.” Cúi nhìn bên trong một chút, rút ngón tay ướt nước bọt ra, Đường Tử Ngạo khoác tạm áo khoác rồi đi ra ngoài, chốc lát sau đã trở lại với một mẩu dược liệu trên tay: “Ngậm cái này đi, cầm máu.”
Hồng Y gật đầu, bỏ vào miệng ngậm. Đường Tử Ngạo quệt cho hắn vệt nước bọt nhễu ra bên khóe miệng, nhìn khuôn mặt hắn đỏ hồng, đúng bộ dạng một hài tử né né ánh nhìn của mình, khóe miệng Đường Tử Ngạo thoáng lộ ra tiếu ý: “Lần sau ăn cái gì, đừng vội vàng thế nữa.”
Nói chưa dứt lời, Hồng Y đã đỏ bừng mặt, vội vội vàng vàng chui vào chăn, nằm quay lưng lại Đường Tử Ngạo, miệng lí nhí nói ngủ thôi.
Đợi đến lúc Đường Tử Ngạo tắt nến, trong bóng đêm Hồng Y tự nhiên lớn mật hơn rất nhiều, cựa cựa mình quay người lại, vươn tay nhéo vạt tiết y của hắn, nắm thật chặt.
Một đêm ngủ yên lành.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa rạng, Hồng Y đã bị đánh thức, hai mắt mờ mịt mở ra, mất một hồi mới nhìn ra Đường Tử Ngạo.
“Dậy.” Đường Tử Ngạo nhanh tay xốc chăn lên ném xuống cuối giường, lại ôm hắn đứng dậy, Hồng Y đứng trên giường, hiu hiu nhắm mắt để Đường Tử Ngạo mặc y phục cho mình, hai vai nghiêng ngả, hoàn toàn không có ý định xuống giường.
“Xuống, đi giày vào.”
“Ơm~” Hồng Y chẳng hiểu vì sao sáng sớm đã bị gọi dậy, ý thức còn đang mơ màng, căn bản cũng quên hỏi, chỉ vịn vai Đường Tử Ngạo để leo xuống. Từ giường xuống đất còn cách một khoảng, Hồng Y loạng quạng hụt chân, cả người chực té ngã. Đường Tử Ngạo vội dang tay đỡ, thoáng cái đã ôm gọn Hồng Y vào lòng, lại chậm rãi thả ra. Hồng Y vẫn dán vào hắn, ngẩng đầu đụng cằm trên ngực hắn, tự nhiên hé miệng cười tươi rói, như là thấy chơi rất thú vị. Đường Tử Ngạo nhìn hai mắt hắn đã muốn nhắm ríu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tỉnh ngủ ửng đỏ, cười đến sung sướng, rốt cuộc lời quở trách gì cũng nói không nổi.
Hai chân trần của hắn nhảy xuống giẫm trên đôi chân đã đi giày của Đường Tử Ngạo, năm ngón chân không an phận cục cựa liên hồi, gõ gõ trên mu bàn chân hắn. Đường Tử Ngạo đợi một hồi lâu không thấy Hồng Y rời ra để tự xỏ giày, rốt cuộc lại bế xốc hắn lên giường lần nữa rồi ngồi xổm xuống, xỏ tất vào hai chân cho hắn, lấy đôi giày vải mấy hôm nay mẫu thân hắn gấp gấp khâu cho đi vào.
Đường Tử Ngạo ngồi xổm một chỗ, nét mặt không chút biến đổi, hoàn toàn không thấy một tia bực bội hay khó chịu, phảng phất hắn chỉ đang làm chuyện thiên kinh địa nghĩa, quỳ dưới đất xỏ giày cho thiếu niên này, phục vụ hắn rời giường. Bất quá tinh tế nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy kia, vẫn có thể nhàn nhạt nhận ra một ánh ôn nhu cùng dung túng.
Đi giày chỉn chu xong, Đường Tử Ngạo kéo hắn dậy, dắt ra ngoài.
Hồng Y không muốn cũng phải đi theo, người xiêu vẹo bước ra cửa, khí lạnh buổi sớm ùa trên mặt làm hắn giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, hắn nắm chặt tay Đường Tử Ngạo, tròn xoe mắt nhìn hắn: “Đi đâu đây?”
“Sân tập võ.”
Sân tập võ? Tập võ??? Còn đang miên man nghĩ ngợi, hai người đã đi tới nơi, quả nhiên là sân tập võ.
Một bãi đất trống rất rộng, xung quanh đặt vô số loại binh khí, bao nhiêu hán tử đứng trên sân đều mặc áo cộc, vào tư thế sẵn sàng, chờ người đứng giữa hô lệnh. Lúc này tuy chưa phải mùa rét, nhưng sáng sớm ngày chớm đông, trời cũng khá lạnh, Hồng Y ngoài một chiếc tiết y vẫn mặc, Đường Tử Ngạo còn khoác thêm cho hắn một cái áo chẽn mỏng, thân thể lúc này thấy rất ấm áp dễ chịu, nhìn những người kia hắn không khỏi lè lưỡi xuýt xoa.
Người đang đứng chính giữa vừa thấy bọn họ tiến đến, lập tức bước lại định chào hỏi, Đường Tử Ngạo chỉ lắc đầu, ý bảo hắn cứ tiếp tục rồi kéo Hồng Y lại góc sân: “Đứng trung bình tấn.”
“Ơ?” Hồng Y ngây người.
“Đứng trung bình tấn, lần đầu cho ngươi đứng nửa canh giờ, à không, một khắc thôi.” Đường Tử Ngạo làm mẫu cho hắn tập theo.
“Ta…” Hồng Y đang định nói y phục đang mặc không thích hợp lại sực nhớ ra y phục hôm nay không phải loại rườm rà hằng ngày, áo ngắn màu xanh lơ, nút cài gọn gàng, thử duỗi duỗi tay, huơ huơ vài cái, thấy cử động rất thoải mái, ống tay hơi chật bao quanh cổ tay, lộ ra phần xương cổ tay tròn trịa, vạt áo cũng vừa vặn quanh hông, hai bên xẻ từ dưới thắt lưng. Bên dưới mặc quần dài đúng đến cổ chân, bó ống chỉnh tề, tơ tằm trơn mềm, cảm giác như không trọng lượng, đôi giày vải mới dưới chân dù cố sức đá hất mấy lần cũng không mảy may trật ra.
Hồng Y nghe bên tai ồn ào tiếng hô quát của những người bên kia, lén liếc nhìn sang thấy bọn họ mỗi quyền cước vung ra coi bộ đều đủ đạp đổ gốc đại thụ, còn cả những chỗ thân trần đầm đìa mồ hôi ánh ánh dưới nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn khẽ cau lại, “Ta không đâu~”
“Luyện đi, ta tập cùng ngươi.” Đường Tử Ngạo không thúc giục hắn, chỉ đứng kiên nhẫn chờ.
Hắn cũng không phải muốn Hồng Y luyện được công phu đến bậc thượng thừa, thậm chí đủ để tự bảo vệ cũng không cần, vì hắn ở đây… nhất định sẽ không để hài tử này chịu thương tổn nữa, hắn chỉ thầm nghĩ muốn thân thể gầy yếu của Hồng Y được rèn luyện một chút, khỏe khoắn thêm một chút, mạnh mẽ một chút, chí ít cũng không đến mức đương tuổi thành niên mà yểu mệnh. Hơn mười năm dược vật tích tụ trong cơ thể hắn không thể một sớm một chiều thanh giải, Đường Tử Ngạo mới nghĩ đến việc mỗi ngày cho hắn tập võ một chút, nhất định sẽ có tác dụng phụ trợ cho thuốc giải, giúp hắn hấp thụ nhanh hơn ít nhiều.
Hồng Y nhìn hắn hoàn toàn không cho mình cơ hội cự tuyệt, cuối cùng đành bĩu môi, xiên xẹo xoạc chân, hai tay giơ lên, ì nửa người xuống.
Tư thế phi thường không tiêu chuẩn, hơn nữa còn cực kỳ mềm nhũn vô lực, Đường Tử Ngạo đứng phía sau, đỡ thắt lưng hắn, xốc hắn đứng thẳng một chút, lại nắn lại hai vai, ấn Hồng Y thấp người xuống.
Đừng nói gì một khắc, bất quá mới bằng thời gian uống xong một ly trà, hai đùi Hồng Y đã muốn lập cập, mặt đỏ bừng, kêu la gọi hắn: “Ta đứng không được nữa đâu…”
“Tiếp tục đi.” Đường Tử Ngạo vẫn đứng cạnh hắn, không hề rời mắt.
Hồng Y lại gắng gượng thêm được khoảng một ly trà nữa, cả người đã run lẩy bẩy, thở hổn hển hơi thông hơi nghẹn, cả người chúi ra trước, Đường Tử Ngạo vừa lúc đỡ được hắn: “Chưa được nửa khắc.”
Hồng Y ôm thắt lưng hắn, dựa cả người trong ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền, miệng lầm bầm câu gì không rõ, cả người mềm nhũn, không sao dậy nổi.
*