“Lý Nhị ca, ngươi sao rồi?” Hồng Y không nhìn người kia, vội vã nhào về phía Lý Nhị.
“Đi mau đi.” Lý Nhị vừa kịch liệt ho khan vừa xua tay đuổi hai hài tử đi.
Hậu viện vốn cách tiền viện một quãng xa, thường thường không mấy khi có người ngoài lui tới, giờ người kia đích thị là nhân sĩ giang hồ, có chút công phu quyền cước, lúc này hắn ta lại đang say, ai biết sẽ làm ra chuyện gì. Lý Nhị chỉ nghĩ chính mình bị thương một chút cũng không sao, nhưng hai hài tử kia không thể để hắn ta đụng chạm được.
“Nhưng ngươi…” Hồng Y nhíu mày, dưới ánh trăng, bộ dạng Lý Nhị thực sự rất thê thảm, khóe miệng thâm đen, lỗ mũi đổ máu, quần áo trên người chỗ nào cũng bị giẫm đạp tới xộc xệch nhàu nhĩ.
“Ta không sao, ngươi mau cùng Lưu Ly đi đi a.” Lý Nhị nóng nảy lớn tiếng rống lên.
“Đi đâu hả? Qua đây, để đại gia xem các ngươi một cái nào, làm sao ở trong lâu chưa gặp qua các ngươi a?” Người nọ hai mắt lấp lóe sáng, hết nhìn Hồng Y lại nhìn Lưu Ly rồi loạng choạng tiến về phía hai hài tử.
“Đi mau, đi đi mau, chạy lên phía tiền viện đi.” Lý Nhị liều mạng quờ quào hai tay, bốc đất ném về phía người nọ: “Hắn sẽ không đánh ta nữa đâu, chỉ cần các ngươi chạy được lên tiền viện, gọi người tới bắt hắn là ta sẽ an toàn thôi.” Lý Nhị xem bộ dạng hai người bọn chúng có vẻ do dự, vô luận thế nào cũng không muốn bỏ chạy, hắn đành lớn tiếng phân tích tình thế cho chúng nghe. Lời hắn nói kể ra cũng có điểm là thật, căn bản từ lúc hai hài tử xuất hiện, người kia cũng chẳng buồn để mắt đến hắn nữa, có lẽ sớm đã quên bẵng có hắn ở đó rồi.
“Đi? Tiểu quan không phải để bán sao? Đại gia có tiền đây, hầu hạ cho tốt, sẽ có thưởng…” Người kia đã uống rất nhiều rượu, giờ mắt mơ màng thấy hai hài tử bỏ chạy nhưng thân thể cứ mãi xiêu vẹo, không sao hướng thẳng mà đi được, lại bị rừng trúc chắn tầm nhìn, hắn nhất thời nổi giận, rút soạt thanh kiếm bên hông, khua loạn đuổi theo.
Hồng Y vừa xong bị dọa kinh hãi, giờ mới kịp hồi tâm suy tính, hắn nghĩ đích thực nếu bọn hắn bỏ chạy, Lý Nhị mới được an toàn, vậy là hắn túm tay Lưu Ly, vội vàng chạy về hướng tiền viện.
Người nọ quả nhiên đuổi theo, quên biến Lý Nhị đằng sau.
Tiền viện và hậu viện cách nhau cũng khá xa, thường ngày đoạn đường này vốn ít người qua lại, nam nhân uống say nọ cũng chỉ là tìm chỗ đi tiểu mới mơ màng lạc chân tới đây. Nếu bọn chúng chạy về hậu viện trốn, chẳng bằng dẫn sói vào nhà, bao nhiêu hài tử trong viện đều gặp họa theo, giờ chạy lên tiền viện, lúc này trên ấy chắc đương đông người, dĩ nhiên có thể ngăn hắn ta lại. Hồng Y tin tưởng như vậy nên hắn vừa nắm chặt một tay Lưu Ly vừa mải miết chạy trên con đường nhỏ.
“Hồng Y…” Lưu Ly thở hổn hển, nghe thanh âm hung hãn của người nọ phía sau vọng tới, trong bụng hắn càng hoảng sợ, không biết phải làm sao.
“Chạy mau, đừng nói, đừng quay đầu lại.” Hồng Y cũng hụt hơi nói, phía trước đã thấy ánh đèn sáng, chạy vài bước nữa là tới rồi, mà nghe tiếng vạt áo xé gió đằng sau cùng tiếng thở dốc hồng hộc của người nọ như đã sát bên tai, Hồng Y càng hoảng hơn, một chút cũng không dám thả lỏng.
Mắt vừa thấy đại sảnh tiền viện thì nam nhân phía sau đã rống lên giận dữ, suýt nữa túm được vạt áo Hồng Y.
“Cứu! Cứu chúng ta!” Lưu Ly thoáng thấy một nam tử phía trước, vội vàng la lên.
Người kia vừa quay lại, nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy mấy thị vệ mặc bố sam* xám nhạt từ đâu xuất hiện, chắn ngay giữa hai hài tử và nam nhân vừa đuổi tới nơi.
Tiếng la của Lưu Ly vốn vừa khẩn cấp vừa vang dội, không ít người đương ngồi trong đại sảnh tiền viện cũng đều nghe thấy, thành ra chỉ một chốc cả đám người ưa xem chuyện thị phi đã tay cầm chén rượu, tay ôm mỹ nhân xuất hiện.
Tiền viện để phòng ngừa có người gây rối, lúc nào cũng phải túc trực nhiều hộ vệ, lúc này nam nhân vừa náo loạn thấy hai hộ vệ đứng chắn cho hai hài tử, hắn ta cười lạnh nói: “Bao nhiêu tiền, lão tử trả hết… cho bọn chúng lại đây ngoan ngoãn hầu hạ.”
Tô Giới giờ mới bước ra từ đám người đứng xem xung quanh, thản nhiên mỉm cười, bưng một chén rượu lên: “Ây da~ này là làm sao đây? Nào, trở về đại sảnh, ta sẽ tìm cho gia* hai hài tử thật biết nghe lời, bảo đảm sẽ hầu hạ ngươi như ý.”
Nam tử kia vừa hay lại là hạng nhỏ nhen, càng không có được càng ham tợn, huống chi hai nam hài kia vừa xong chính từ tay hắn vuột ra, hắn nghĩ sao cũng thấy tức tối, một chưởng gạt tay Tô Giới ra: “Gia muốn hai đứa kia.”
Tô Giới liếc nhìn chén rượu vỡ tan dưới đất, lại nhũn giọng: “Gia, hai đứa ấy còn chưa hiểu chuyện, hầu hạ bất hảo, đợi ít hôm nữa ta dạy dỗ tử tế rồi gia lại tới thưởng thức có được không?”
“Không được.” Người nọ lắc đầu, giọng điệu giận dữ nồng hơi rượu, hắn nhất thời không kiêng dè gì sất, giữa đám đông cư nhiên trắng trợn quát tháo om sòm.
“Gia không xét cho cách khác được sao?” Tô Giới cúi đầu, lộ ra một tia chán ghét, nhưng âm điệu vẫn một mực ôn nhu.
“Cút ngay!” Người nọ không đáp lời hắn, trực tiếp xông vào đấm đá hai hộ vệ đang che chắn cho Lưu Ly và Hồng Y.
“Chặt tay trái của hắn, quẳng ra ngoài.” Tô Giới đột nhiên ngẩng đầu, miệng cười mỉa mai phân phó đám hộ vệ.
“Còn hai người các ngươi, ra đây!”
Hồng Y và Lưu Ly vội vàng chạy lại cạnh hắn, nhìn sắc mặt xám lạnh của Tô Giới, Lưu Ly lí nhí giải thích: “Hắn đánh Lý Nhị ca, chúng ta mới chạy ra can.”
“Ai cho phép các ngươi đi ra hả?! Lý Nhị bị đánh vài cái không chết được, mà hắn có chết cũng không tới lượt các ngươi mò ra! Các ngươi thì làm được gì!? Múa kiếm hay múa quyền?!” Bàn tay Tô Giới vừa vung lên lại ngưng ngay giữa không trung, hắn run run một hồi rồi đành thả tay xuống.
“Quay về cho ta.” Tô Giới nắm vai hai hài tử, đẩy chúng quay lại con đường nhỏ về hậu viện.
“Tô lão bản, hai hài tử này là…?” Một nam tử từ phía sau tiến lại, tướng mạo văn nhã lịch thiệp nhưng hai con mắt lại thản nhiên sỗ sàng đánh giá hai nam hài.
“Lý công tử, hai hài tử này ít hôm nữa sẽ chính thức quải bài, ngươi nếu thấy ưng mắt, ta sẽ sớm báo ngày giờ cho ngươi, bất quá, hôm nay vì sự ngoài ý muốn, bọn chúng mới chạy ra đây, giờ không thể để chúng bồi ngươi được.” Tô Giới đã nhìn rõ ý tứ của hắn ta, có điều hai tiểu quan còn chưa chính thức quải bài đã để người ngoài nhìn thấy chưa nói, còn muốn bồi khách uống rượu một cách mập mờ kiểu ấy, khó tránh có phần quá mức tùy tiện.
“Hưm~ hảo hảo, ta hiểu mà, vậy đợi ít ngày nữa, Tô lão bản phải nhớ bảo cho ta hay, ta nhất định đến cổ vũ.” Lý công tử nọ quét mắt nhìn từ Hồng Y qua Lưu Ly, nhãn thần hưng phấn tràn trề.
“Tô lão bản, chớ báo cho mỗi hắn, còn cả ta a.”
“Hay hay, tính cả ta nữa a.”
Hai hài tử đứng dưới ngọn đèn ***g mờ ảo treo trước cửa, vóc dáng bé nhỏ như khối ngọc mài, gương mặt vì vừa chạy trốn mà đỏ hồng, da thịt oánh nhuận mịn màng, mái tóc dài lòa xòa buông rối, thân thể gầy yếu mảnh khảnh càng điểm thêm khí chất thuần khiết thanh sạch, không một đường nét nào không khiến mỗi người đứng đó say mê. Quả nhiên, vừa nghe Lý công tử kia nói xong, đám người xung quanh quyết không thua kém hắn, tất cả đều nhao nhao lớn tiếng, nhất thời đã thành một đám hỗn loạn.
Cơn giận của Tô Giới thoáng cái đã tiêu tan, hắn bật cười, nhéo nhéo bên má Hồng Y: “Không hiểu chó ngáp phải ruồi hay hai người các ngươi cố tình bày mưu đây? Đám người này rốt cuộc đều biết các ngươi hết rồi, còn hiệu quả hơn cả sai người khoa trương danh tiếng, lời từ miệng mấy khách nhân này tất càng dễ thuyết phục mọi người.” Hắn lại quay lại đám đông, mỉm cười hơi cao giọng: “Các vị yên tâm, nhất định sẽ thông báo cho tất cả. Còn hôm nay hai hài tử này bị dọa sợ hãi quá rồi, giờ ta dẫn bọn chúng về nghỉ ngơi đã.”
Một bên ồn ào nhốn nháo, chẳng ai buồn chú ý tới bên kia nam tử vừa đuổi theo hai hài tử đã bị trói chặt, nhét giẻ đầy mồm rồi bị quẳng ra ngoài.
Lại nói Hồng Y và Lưu Ly, Tô Giới tâm tình đã hớn hở thấy rõ, hắn dẫn hai đứa trở về hậu viện rồi cắt cử hai hộ vệ trông coi cẩn thận, tránh xảy ra tình huống loại này lần nữa. Còn Lý Nhị bị thương cũng được sai người chẩn trị, cả người ngoài mấy chỗ tụ huyết vì bị đá trên ngực ra, còn lại cũng không có gì đáng ngại.
Hồng Y và Lưu Ly tuy lo lắng cho hắn nhưng cả hai đều bị cấm ra khỏi hậu viện, không được đi thăm, mà cả việc chuẩn bị cơm nước mỗi ngày cũng bị thay thế người khác.
Ngay giữa những ngày hoang mang lo lắng, Tô Giới đột nhiên báo cho bọn chúng, mười ngày nữa, Lưu Ly sẽ ra mắt lần đầu tiên.
Chưa phải quải bài, chỉ là ra trước đám đông, để mọi người xem thấy bộ dạng của hắn, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày chính thức quải bài. Ngày hôm đó phần lớn tiểu quan sẽ gảy một khúc nhạc hoặc khiêu vũ một bài, đại để tùy tài nghệ, hình tượng cá nhân mà lựa chọn hình thức ra mắt, chủ yếu cuối cùng đều do Tô Giới quyết định phải làm gì, làm sao mới đạt hiệu quả tốt nhất, khiến thật nhiều người xem xong nhớ mãi không quên.
Mười ngày sau khi Lưu Ly ra mắt, đến lượt Hồng Y.
Hai người khí chất bất đồng, tự nhiên không thể an bài tương tự, ngày đó Lưu Ly sẽ gảy đàn, còn Hồng Y đương nhiên là khiêu vũ.
Y phục trước đây dù còn dùng được, nhưng Tô Giới vẫn tìm mấy vị sư phó bên ngoài tới đặt thêm cho chúng mấy bộ, từ đường hoa thêu trên mặt, loại vải cắt may, đường kim mũi chỉ, chi tiết lớn nhỏ Tô Giới đều nhất nhất hỏi đến, phi thường tỉ mỉ, chỉ e có chỗ sơ sẩy, món hàng mất mười mấy năm công sức nhào nặn rốt cuộc bán không được giá tốt, hỏng ăn trong gang tấc.
Mùng mười, là ngày Lưu Ly ra mắt.
Đêm mùng chín, Lưu Ly sang phòng Hồng Y, nắm tay hắn, nằm chung một chăn.
Trước năm ngày, Lưu Ly việc gì cũng không phải làm, thậm chí điều giáo cơ bản nhất cũng đình chỉ hết, hắn được phép tùy ý vui chơi, làm sao đến ngày ra mắt tinh thần phấn chấn tươi tỉnh một chút. Thế nhưng kỳ hạn càng tới gần, chỉ càng thấy Lưu Ly thêm căng thẳng, hầu như ăn không vô, không những mặt mày không hề sáng sủa hơn, trái lại gầy đi thấy rõ, gương mặt nhỏ nhắn nguyên bản còn có chút da thịt giờ toàn bộ hốc hác. Tô Giới không biết làm sao, đành phải đáp ứng cho hắn ngủ cùng Hồng Y một đêm, để Hồng Y khuyên nhủ hắn một chút.
Hai người nằm mặt đối mặt, nhỏ giọng chuyện trò, ánh trăng treo đầu trời Đông thoáng chốc đã ngả về trời Tây, mà thời gian của hai hài tử tựa như đã ngưng đọng, dù không nói tiếng nào cũng phải nắm chặt tay nhau. Thẳng đến khi màu đêm đen tối nhạt dần, chân trời lấp lóe ánh dương quang, tiếng gà gáy xa xa vọng đến, cả hai mới kéo chăn quá cổ, mơ mơ màng màng ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, nhất định khiến thiên địa kinh động.
———-
*gia: nghĩa giống như từ “gia” Tiết Uyển Nghi gọi Đường Tử Ngạo ở chương một (= ngài).