Tùy Ái Trầm Luân

Chương 21




Một mảnh bừa bãi nằm hỗn loạn ngổn ngang trong căn phòng nghỉ đặt bên cạnh toà án, mãi một lúc sau khi bọn tay sai đã mặc xong quần áo, thì Lam Dược mới thở hổn hển dựa vào chân bàn mềm nhũn ngồi phịch dưới đất, điên cuồng mập hợp đã lấy sạch hết tất cả khí lực còn sót lại của nó, hiện tại nó suy yếu đến độ ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.

Nhìn thấy bộ dáng hấp hối chán chường này của nó, Lam Trạch bực mình quay sang bác sỹ Lý lạnh lùng phân phó: ” Bác sỹ Lý, mau chuẩn bị thuốc nâng cao tinh thần cho nó đi!”

Sau khi tiêm xong một mũi, Lam Dược dần dần hé mở hai mắt, nhưng vẫn là mềm nhũn suy sụp ngồi bên chân bàn, đến cả một chút sức sống cũng không có.

Lam Trạch thấy thế liền bực mình quát lớn: “Bác sỹ Lý, sao vẫn không thấy hiệu quả gì hết vậy. Tiêm thêm vào cho nó một mũi nữa!”.

Bác sỹ Lý do dự nói: “Lam thiếu gia, Dược lượng quá lớn chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện...”

“Ta mặc kệ!” Lam Trạch vô tình nói: “Ta chỉ cần biết nó giá nào cũng phải ra tòa bằng được!”

Nghe xong lời này, bác sỹ Lý cũng không dám hé răng, lại đem ống tiêm đâm vào tĩnh mạch của Lam Dược.

Một giờ sau, toà án lại lần nữa mở phiên.

Lam Dược ngồi trên xe lăn lần thứ hai được đẩy đi ra, lần này Âu Dương Minh phát hiện nó đã thay đổi toàn bộ quần áo, trạng thái tinh thần so với ban đầu còn sa sút tệ hại hơn rất nhiều, nhất là đôi mắt u oán vô thần đó, tất cả đều chìm trong một mảng trống rỗng và tuyệt vọng, nhìn không ra nửa điểm sinh khí.

Nhìn thấy bộ dạng tàn tạ này của Lam Dược, trong lòng Âu Dương Minh không khỏi nổi lên một tia trắc ẩn thương tâm, nhưng những lời nhân chứng vừa nói ban nãy vẫn còn văng vẳng bên tai hắn. Nội tâm hắn đang giằng co kịch liệt với tư tưởng cố hữu sẵn có: Lam Dược, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của ngươi có phải là một lớp mặt nạ dối trá nhằm che giấu bộ mặt chân thật của một kẻ điêu toa lọc lừa?

Biện hộ chính thức bắt đầu, Vương Triết lại mời thêm một nhân chứng mới lên diễn trò hài tấu trước khán đài pháp luật, cũng lại là một người bạn cùng phòng của Lam Dược khi ở cô nhi viện.

Đồng dạng như nhân chứng trước, thiếu niên này cũng ra sức chửi bới chỉ trích, biến Lam Dược từ kẻ bị hại miêu tả thành một tên hạ lưu biến thái có tâm chất cực kì bệnh hoạn.

Khắp thính phòng lại vang lên từng đợt âm thanh trầm trồ khó nghe, Âu Dương Minh khổ sở hướng ánh mắt nhìn sang Lam Dược, chỉ thấy người kia như kẻ suy yếu ngồi ngây dại cúi đầu, trên mặt một chút biểu tình cơ bản cũng không có, nhìn qua như một khối thi thể bị thời gian tàn phá đến nỗi đánh mất linh hồn.

Sau khi thiếu niên kia bước xuống, Vương Triết lại mời đến một nhân chứng cuối cùng hiển nhiên cho rằng có tính thuyết phục nhất trong toàn vụ án – Hắn chính là Vương viện trưởng của cô nhi viện Thánh Tâm.

Ngồi một bên trên hàng ghế dự thính, Lam trạch vừa nhìn thấy cư nhiên là người kia, lúc ấy đã muốn hung hăng xông tới đấm tên hèn mạt đó một quyền! Nhớ lại trước kia, khi Lam Trạch mang Lam Dược rời đi có bưng kín miệng hắn bằng một khoản tiền không nhỏ, vậy mà hôm nay tên đê tiện này lại còn phản đòn quay lại đối nghịch với Lam gia, điều này thử hỏi Lam Trạch làm sao không tức giận cho được!?

Nhìn đến bộ dáng thất thố hung tợn của Lam Trạch, Âu Dương Phi ngồi hiên ngang trước bục bị cáo nở nụ cười đắc ý châm chọc. Nếu không phải hắn mượn chuyện Vương viện trưởng tham ô mớ tiền từ thiện vạch trần uy hiếp, thì cái tên hèn nhát sợ phiền toái này nói cách gì cũng không dám hợp tác với bọn họ chỉ trích ngược lại Lam gia.

Vương viện trưởng được cho là một người có tư cách và địa vị đạo đức trong xã hội. Và vì thân phận quan trọng như vậy nên hắn chính là nhân chứng pháp nhân có tính thuyết phục nhất trong vụ án. Những lời từ miệng hắn nói ra được coi là chứng cứ quyết định vụ án, hắn huyên thuyên những câu chuyện bịa đặt tưởng chừng như thật về Lam Dược không riêng gì có tính ham mê chịu ngược, mà còn tham lam, thấp hèn, vô sỉ…. gần như có đủ tất cả những tính nết xấu xa nhất trên đời.

Hắn thản nhiên dựng đứng những câu chuyện chưa bao giờ tồn tại, kể ra không chớp mắt những hành vi xấu xa đê tiện mà Lam Dược chưa bao giờ từng làm. Ví như vì ham mê lợi lọc mà lao vào giành giật đồ đạc của người khác, thức ăn, trợ phẩm, mấy vật dụng hằng ngày mà các nhà hảo tâm bỏ tiền tài trợ cho cô nhi viện! Những điều đó khiến họ cảm thấy rất khó chịu nhưng lại nghĩ đó đơn thuần chỉ là hành động non trẻ của những kẻ quá thiếu thốn vật chất lẫn tình thương vì thế họ vẫn cố từ tốn mà nghiêm khắc răn dạy, nhưng hạng vô sỉ mặt dày đó làm sao nghe lọt, đã không biết hối lỗi còn chứng nào tật nấy. Thậm chí có đôi khi còn cắn ngược lại đối phương một ngụm, vu hãm người ta quấy nhiễu *** với ý đồ xảo trá tiền bạc. Mà Vương viện trưởng vẫn cố nhịn tận tình khuyên bảo dạy dỗ Lam Dược rất nhiều điều hay lẽ phải, nhưng Lam Dược bản tính tồi tệ, dạy mãi không sửa, căn bản để ngoài tai những lời khuyên răn dạy bảo của hắn!

Theo bài giảng thuật sinh động như thật từ thủ thuật múa mép giả dối vốn đặc thù của Vương viện trưởng, những người dự thính trong khắp thính phòng càng nghe càng kinh hãi, càng nghe càng oán giận, đều kinh ngạc với vẻ ngoài thoạt nhìn nhu nhược dịu ngoan của Lam Dược cư nhiên ẩn giấu bên trong lại là một đứa trẻ bất hảo tâm tính hư hỏng!

Mà trong đó người kinh ngạc nhất chính là Âu Dương Minh. Đại não hắn sớm đã rối loạn tê dại. Hắn thật sự là không thể tin được một đứa trẻ luôn luôn nhu thuận thiện lương như Lam Dược thực chất lại chính là kẻ mưu toan âm độc giả dối, mọi ngôn từ của ba vị nhân chứng đều một mực nhắm vào nó mà phơi bày thực tại khiến hắn làm sao thể sinh nghi cho đó là những lời bịa đặt vô căn cứ.

Vương viện trưởng càng nói càng hoang đường càng nói càng độc ác, vốn tâm đã như nước lặng nay Lam Dược rốt cục cũng khống chế không nổi mà phẫn nộ run lên. Nó toàn thân đông cứng nhìn chằm chằm người đàn ông đã tàn phá nó hơn mười năm qua, quá khứ kinh hoàng từng chuyện từng chuyện vẫn còn in sâu trong tâm trí lần lượt hiện ra......

Năm ấy, chỉ vừa tròn mười tuổi đã bị Vương viện trưởng gắt gao đặt lên bàn bức nó lần đầu tiên làm những chuyện tình ái đau đến chết đi sống lại. Vì tham lam tranh giành mấy số tiền được quyên cho viện mà buộc nó phải chịu đựng mấy kẻ háo sắc thừa tiền tùy ý chà đạp. Nếu lỡ sai phạm bất cứ chuyện gì nhỏ nhặt cũng bị treo đứng lên thay phiên quất đánh. Mặc dù bụng đói kêu vang hay ốm đau bệnh tật cũng phải cố lết xuống giường làm trăm thứ việc không công nặng nhọc. Thậm chí lúc bị xâm phạm thương tích đầy mình còn phải tiếp theo thỏa mãn cái thú biến thái *** dục của tên viện trưởng có lòng tham lam không đáy......

Nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt tràn ra rơi xuống, Lam Dược bi phẫn nhắm vội mắt lại, nó bị nhiều khi dễ và tra tấn như vậy, nhưng hôm nay trong mắt người đời nó lại biến thành một tên tiểu nhân hạ lưu vô sỉ, đê tiện thấp hèn nhất thiên hạ đã không còn mặt mũi nào mà ngước lên để cố sống tiếp. Nó thật sự không rõ, trời cao vì cái gì lại luôn trêu đùa giễu cợt nó như thế, nó lúc nào cũng lẳng lặng chịu đựng, lúc nào cũng nổ lực vượt qua, hà cớ gì bánh xe vận mệnh vẫn đan tâm nghiền nát nó, đến bao giờ ma trảo mới chịu buông tha từ bỏ nó đây...

Biện luận tiến hành đến đây, vô luận là người nào cũng giống như chánh án đều đã muốn nghiêng hẳn về phía Âu Dương Phi. Thời khắc ấy, người nhân chứng cuối cùng nắm chìa quyết định toàn vụ án tự mình đứng ra tiến hành phương thức biện giải.

Âu Dương Phi cứ thế dừng ngữ điệu chậm rãi nói những lời lay động nhân tâm kẻ khác, hắn điêu toa nói rằng sau khi vừa thu dưỡng Lam Dược, liền phát hiện Lam Dược có thói quen hết sức dị thường. Lam Dược không riêng gì chỉ trầm mê mấy hành vi biến thái tự tàn tự ngược, mà còn chủ động câu dẫn hắn, quyến rũ hắn cùng phát sinh quan hệ tình luyến. Mà hắn đương nhiên không thể cùng Lam Dược thông đồng làm ra những chuyện xằng bậy như vậy. Vì muốn cứu lấy tiền đồ của một thiếu niên còn quá trẻ như nó, hắn lao tâm khổ trí tìm mọi cách khuyên can nài nỉ, cuối cùng cũng không thu về một chút hiệu quả nào, rồi dần dần đến ngay cả chính hắn cũng bởi vì không chống cự nổi với sức cám dỗ của Lam Dược mà ngu xuẩn làm ra hành vi trái luân thường đạo lý.

Tiếp đó, Âu Dương Phi kể lại từ khi ấy trở đi đã cùng Lam Dược hình thành quan hệ thân thiết, nó thường xuyên muốn hắn làm này làm nọ, nhưng hắn vì thương nên đều là tận lực thỏa mãn. Mãi đến mấy tháng gần đây, Lam dược bỗng nhiên đưa ra yêu cầu muốn sang nước ngoài du học. Lần này hắn cương quyết không chịu đáp ứng, Lam Dược liền một mạch chạy thẳng về Lam gia, không lâu sau thì thấy tội danh ngược đãi được trình lên toà án.

Nói đến đây, trên mặt Âu Dương Phi lộ ra thần sắc thương tâm giả tạo, dùng ngữ điệu than thở thương tâm, buồn bã nói: “Ta thật không nghĩ tới nó lại làm như vậy, hơn một năm qua ta dày công chăm sóc cưng chiều nó cũng không cầu báo đáp. Vậy mà vì một chút không thỏa mãn toàn thành yêu cầu của nó, nó lại đan tâm trả thù ta như vậy, nó thật sự là rất nhẫn tâm!”

Thính phòng chợt vang vọng một mảnh chấn động phẫn nộ, mọi người hiện tại đối với Âu Dương Phi đã dần dần bắt đầu sinh ra đồng tình cảm thông. Có người thậm chí còn quay đầu nhìn Lam Dược bằng ánh mắt hèn mọn khinh bỉ.

Mà kinh ngạc nhất là Lam Dược vẫn ngồi yên bất động đối với hết thảy những việc xung quanh đều ngoảnh mặt làm ngơ, nghe xong mấy lời phỉ báng của Âu Dương Phi, nó ngược lại không như lúc trước mà lòng đầy căm hận nữa. Một người nếu đã phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, thì ngược lại sẽ quy về bình tĩnh như ban đầu, mọi giác quan xung quanh cũng dần dần tê liệt.

Đương Âu Dương Phi trần thuật xong, Âu Dương Minh cũng suy sụp ngã dựa vào lưng ghế. Những lời người khác nói hắn có thể không tin, nhưng lời mà huynh trưởng nói hắn làm sao có thể không tin đây. Hiện tại, trong lòng hắn đã hoàn toàn u ám mờ mịt, lúc trước đối với Lam Dược còn cố ôm một tia hy vọng sau cuối, mà nay tia hy vọng đó cũng hệt như ảo tưởng hoàn toàn tan biến.

Hắn nén không được trong lòng âm thầm ai thán: Lam Dược ơi Lam Dược, ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi lại là hạng người như thế, vậy mà ta trong suốt thời gian qua luôn bị ngươi rắp tâm lừa gạt, ta rõ là một kẻ vô dụng ngu xuẩn nhất thiên hạ!

Giây phút cuối cùng của vụ kiện, thẩm lí và phán quyết rốt cục cũng chấm dứt, bởi vì Lam Dược tinh thần dị thường nên tội danh ngược đãi của Âu Dương Phi không thể thành lập, nhưng hắn là vì cùng người chưa thành niên phát sinh quan hệ, nên bị chánh án phán xử giam cầm ba tháng để cảnh cáo.

Phiên tòa chấm dứt mọi người ra về với những nỗi niềm của riêng nhau, người thì phẫn uất thay người khác, người lại khinh bỉ thế nhân lắm chuyện buồn cười, kẻ thì tức giận không thôi người lại vui mừng đắc ý, còn những kẻ thất vọng và tuyệt vọng tột cùng vì nỗi đau mất mác quá lớn vẫn im lặng không nói.

Khi cổng pháp viện từ từ mở ra, Âu Dương Minh và Vương Triết vừa đi ra liền lập tức bị một đám phóng viên truyền thông vây quanh phỏng vấn chụp ảnh, trận cãi hôm nay ở tòa – Vương Triết biện luận đến phi thường phấn khích, lập tức khiến thanh danh của hắn vang dội khắp nơi.

Âu Dương Minh lại không thích sự náo nhiệt ồn ào bèn từ trong đám người lặng lẽ lui ra, ảm đạm đứng trơ trọi một bên. Ca ca tuy rằng không bị phạt nặng, nhưng phải chịu đựng nổi khổ ba tháng giam cầm, điều này ít nhiều cũng làm cho hắn cảm thấy được có chút khó chịu.

Chỉ chốc lát sau, Lam Trạch dẫn theo đám thủ vệ nghênh ngang bước ra. Cá đám phóng viên tụ tập bên kia lập tức chạy sang bên này luân phiên phỏng vấn. Lam Trạch căm tức ra mặt không nói một lời, chỉ nhờ luật sư bên khống thay hắn trả lời mọi vấn đề đang được hỏi dồn dập không ngớt, mặc kệ người ta có nhìn ra hay không, lửa giận trong ***g ngực hắn đã bùng lên thiêu đốt đến cực hạn.

Bởi vì không biết nói, Lam Dược căn bản không thể tiếp nhận phỏng vấn, vì vậy chỉ được chụp vài tấm ảnh mang vẻ tượng trưng rồi thờ ơ bị đẩy sang một bên hiu vắng.

Tùy rằng lúc này bên ngoài tòa nhà mặt trời giương cao chiếu xuống những tia nắng sáng bừng ấm áp, nhưng Lam Dược lại cảm giác chỉ có cơn lạnh thấu xương đang từng đợt thổi quét qua người nó. Trận thua này đối với Lam gia có thể nói là làm mất hết danh tiếng trong giới thương buôn, nó thừa biết, lúc sau trở về ca ca nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó.

Đúng lúc này, nó bỗng nhiên cảm giác có người nào đó đang nhìn chăm chăm nó. Đột nhột ngẩng đầu lên thì lập tức bắt gặp ánh mắt Âu Dương Minh mang biểu tình vô cùng phức tạp.

Ngay trong nháy mắt này, Lam Dược phát giác Âu Dương Minh đã thay đổi. Trở nên cực kì xa lạ, tựa hồ biến thành một người nào đó mà nó chưa bao giờ quen biết. Trong con ngươi đen láy luôn thấu suốt ôn nhu kia nay tràn đầy oán hận, thương tiếc, thất vọng thậm chí còn có lưu mang cả thần sắc hèn mọn khinh khi.

Tâm của Lam Dược thoáng chốc trầm xuống, hơn nữa rất lâu rất lâu cũng chưa trầm được tới đáy.

“Lam Dược, thì ra từ đầu đến cuối ngươi vẫn luôn lừa gạt ta...” Âu Dương Minh chậm rãi tiến gần nhìn thẳng vào Lam Dược bi ai nói: “Ta có nằm mơ cũng không nghĩ rằng ngươi lại là loại người như thế...”

Trong phút chốc, đại não Lam Dược bất thình lình nghe thấy tiếng sấm truyền chấn động hệt như ngũ lôi oanh đỉnh, cả thế giới của nó trong một khắc đó hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi nói những lời cần nói xong, Âu Dương Minh sâu kín thở dài một hơi, dứt tình quay người lại, không hề lưu luyến mà tiêu sái bước từng bước xuống từng bậc thang dài đằng đẳng ở cửa pháp viện.

Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Âu Dương Minh càng ngày càng khuất xa, trong đầu Lam Dược bỗng nhiên sinh ra một ý niệm mãnh liệt: Đuổi theo hắn... Ta muốn bắt kịp hắn... Ta phải giải thích cho hắn nghe hết tất cả mọi thứ.

Ý tưởng bức thiết thôi thúc nó như ma xui quỷ khiến lay động bánh xe.

Xe lăn lao nhanh về phía trước phóng đi, khi bọn hộ vệ phát hiện đã chụp tay không kịp.

Mãnh lực lay động, vận tốc lao đi càng ngày càng nhanh. Khoảng cách cũng dần dần được kéo gần, Lam Dược nhìn thấy thân ảnh của người yêu dấu gần trong gang tấc, rõ ràng hiện ra.

Tức khắc ra sức rướn người giơ ra một tay về phía đó! Nó điên cuồng nắm bánh xe quay nhanh hơn nữa, lại căn bản không hề biết phía trước chính là bậc thang dốc đứng.