Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 89: Tối nay ta là bạn gái của ngươi (Thượng)





- Tối nay bạn nhảy của ngươi chỉ có thể là ta.
Chỉ đơn giản một câu thôi, nhưng đã khiến cho ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên người Cơ Động giống như là toàn bộ mở hết ra, một cảm giác vui sướng không thể gọi tên trong nháy mắt lan tràn khắp tâm trí hắn.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm tạ Cơ Dạ Thương tận đáy lòng, nếu không phải Cơ Dạ Thương kiếm hắn, hắn cũng sẽ không tham gia đêm vũ hội này, lại càng sẽ không nghe được câu nói tuyệt vời đó của Liệt Diễm. Giờ khắc này đây, ở trong lòng Cơ Động đã không còn bất cứ ý niệm nào khác nữa, tựa hồ như vũ hội hôm nay chỉ mở ra chỉ vì hắn. Đồng thời, cũng lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận, tại sao hôm nay lại không mặc lễ phục cơ chứ? Hắn vô cùng hì vọng mình có thể xứng đôi với Liệt Diễm a!
Giờ khắc này đây, lực lượng toàn thân hắn đã hóa thành hai chữ dũng khí. Hít sâu một hơi, Cơ Động ưỡn thẳng ngực, cả người tựa như cao lớn thêm vài phần, lùi nhẹ về sau một bước, tay phải đưa lên chéo ngực, tay trái đưa thẳng ra, hơi hơi khom người, sử dụng lễ nghe quý tộc cao cấp nhất nói với Liệt Diễm:
- Tiểu thư mỹ lệ, có thể mười nàng nhảy một điệu hay không?

Kiếp trước Cơ Động đã từng đặc biệt đến Pháp quốc học tập lễ nghi quý tộc phương tây, hơn nữa còn học tập tại một gia đình quý tộc lâu đời nhất nữa. Hắn lúc này, giống như là hoàn toàn thay đổi thành một con người khác vậy, không thể nào nhìn ra chỉ là một tiểu tử mười mấy tuổi. Khí chất hơn người, nụ cười xuân phong ôn hòa, mỗi một động tác, mỗi một cử chỉ đều hết sức hoàn mỹ, thanh thoát.
Đưa tay trái cùng với lời nói hoa mỹ của mình đến trước mặt Liệt Diễm, trong mắt Cơ Động giống như là tràn ngập một đốm hỏa diễm lóa mắt vậy. Mặc dù thân thể này của hắn chỉ mới hơn mười lăm tuổi, nhưng có được những ký ức về khiêu vũ ở kiếp trước, sự khát vọng cùng với hưng phấn trong lòng hắn cũng đã thiêu đốt đến đỉnh điểm. Giờ khắc này đây, trong mắt hắn, trong lòng hắn, đã không còn bất cứ người nào khác xung quanh, mà chỉ còn lại hình bóng nữ tử giống như hỏa diễm tinh linh trước mặt hắn mà thôi.
Liệt Diễm mỉm cười nhẹ nhàng, trong phút chốc, toàn bộ sao trời giống như là hoàn toàn ảm đạm lại. Trong mắt mọi người, cũng chỉ còn có gương mặt má lúm đồng tiền tuyệt thế hoàn mỹ mỹ nữ này mà thôi. Bàn tay mọng nước như xuân thông nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang chìa ra của Cơ Động, dưới sự dẫn dắt của hắn, bắt đầu lướt nhẹ vào sân nhảy.
Tinh nguyệt lúc này không còn ánh sáng, chỉ còn duy nhất thân ảnh màu đỏ rực cùng với gã thiếu niên choáng đầy khí tức kiêu ngạo như một quân vương đã hoàn hảo trở thành tiêu điểm của thiên địa. Các nhạc công bởi vì bọn họ nhảy múa mà lại một lần nữa bát đầu diễn tấu. Nhạc khúc mềm mại nhẹ nhàng trong không gian vang lên, xoay tròn xung quanh hai người bọn họ, cũng khiến cho tâm tình của mọi người lâm vào xúc động.
Lôi Đế Phất Thụy ôm theo Dạ Tâm đi ra khỏi sân nhảy, đem toàn bộ sân khấu nhường lại cho hai người Cơ Động.
Cơ Động bước nhanh hơn một chút, mỗi lần bước ra một bước dài, mượn dùng khoảng cách vừa mới kéo ra, tao nhã xoay người, mang theo vài phần cảm giác run rẩy và không dám tin. Tay trái của hắn đặt lên phần eo thon nhỏ, mềm mại như là không xương của Liệt Diễm, cảm nhận đường cong tuyệt mỹ kéo dài từ phần lưng đến phần mông. Ánh mắt Cơ Động lúc này đã hoàn toàn ngây ngốc, hắn thậm chí còn có chút không dám nhìn thẳng mặt Liệt Diễm, trái tim của hắn lúc này tựa hồ như là đã ngừng đập.
Liệt Diễm rất tự nhiên đem tay phải của mình đặt nhẹ lên đầu vai của Cơ Động, hai người chưa từng tiếp xúc gần cũi như vậy bao giờ. Liệt Diễm mang theo chút nóng rực trên gương mặt, hơi thở nhẹ nhàng thơm tho như lan như huệ phủ lên gương mặt của Cơ Động, cũng đồng thời cảm nhận được nhịp đập cảm xúc như dâng trào trong lòng Cơ Động. Một đóa Hồng Liên nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt trắng như dương chi bạch ngọc của Liệt Diễm, lúc này nàng đã không còn là một đóa Hồng Liên thanh u cao quý, mà là một đóa Hồng Liên nhiệt liệt, cuồng dã, mang theo vài phần đỏ rực, cuồng nhiệt của hoa hồng.
Trong giai điệu âm nhạc êm dịu, Cơ Động cất bước về phía trái, bàn tay đặt bên hông của Liệt Diễm khẽ dùng lực, thân thể hai người nhẹ nhàng chuyển động, tựa như là thân thể hắn cầm trên tay hoàn toàn nhẹ nhàng không có trọng lượng vậy. Hai người cứ như vậy bắt đầu khiêu vũ trên sân nhảy.
Liệt Diễm rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, nhưng lại cực kỳ nóng bỏng. Ôm nàng trong ngực, giống như là ôm ấp một đóa hỏa diễm bất cứ lúc nào cũng có thể hòa tan chính mình vậy. Mà cho dù lúc này nàng ta có thể thật sự hòa tan thân thể và linh hồn hắn, Cơ Động cũng tuyệt đối sẽ không buông nàng ra. Cơ Động khiêu vũ nhẹ nhàng, cao quý mà tao nhã, giống như là mỗi một động tác đều cực kỳ hoàn mỹ, Liệt Diễm khiêu vũ nhẹ nhàng tuyệt đẹp, rúc nhẹ vào lồng ngực Cơ Động, dưới sự dẫn dắt của hắn, phối hợp hết sức hoàn mỹ.
Giờ khắc này đây, địa vị của Liệt Diễm trong lòng Cơ Động đã hoàn toàn vượt qua loại rượu ngon ngàn năm mà kiếp trước đã lấy đi sinh mệnh của hắn. Cho dù ngay lập tức hắn phải chết đi, hắn cũng tuyệt đối không chút tiếc nuối.

Đó là một loại tình yêu đơn thuần, không chút nhục dục, hoàn toàn phát ra từ tận sâu trong linh hồn, hết sức thuần phác. Trái tim Cơ Động cũng cùng với những động tác khiêu vũ mà từ từ bay lên.
Nhìn vào vũ điệu mê hồn, hoàn mỹ của hai người trong sân nhảy, các đệ tử của Âm Dương Học Đường cũng dần dần khôi phục lại tinh thần. Lôi Đế Phất Thụy là người duy nhất vẫn thủy chung đem ánh mắt ngưng tụ trên người Liệt Diễm. Trong mắt hắn tràn ngập sự tán thưởng và hâm mộ. Dạ Tâm bên cạnh hắn thì đã sớm cúi đầu, nàng ta không dám nhìn thẳng vào Liệt Diễm, bởi vì nàng sợ rằng lòng tự tin của nàng từ nay về sau sẽ không thể khôi phục lại được nữa. Từ khi sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên nàng có cảm giác chính mình thua kém người khác cả về nhan sắc lẫn khí chất, lần đầu tiên nàng có cảm giác ghen tỵ. Còn Cơ Dạ Thương đứng sau quầy rượu đã sớm trợn mắt há hốc mồm, nhìn chăm chú vào hai người đang khiêu vũ giữa sân nhảy.
Lam Bảo Nhi ảm đạm cúi đầu, nàng rốt cuộc cũng đã rõ ràng, vì cái gì mà Cơ Động thủy chung vẫn không chịu chấp nhận mình, đối với những ám hiệu của mình cũng không thèm đáp lại. Đúng vậy! Hắn có người hoàn mỹ như vậy rồi, làm sao còn tâm trí để đáp lại mình cơ chứ?
Trái tim của tất cả nam nhân tại đây, cũng đã bị nữ nhân tuyệt sắc như tinh linh của hỏa diễm kia thu hút hết, tất cả những nữ nhân tại đây, cũng đã bị nhan sắc hoàn mỹ kia khiến cho dung nhan ảm đạm. Đừng nói là dương như, cho dù là kiếm một khía cạnh nhỏ nhặt nhất nào đó để so sánh với Liệt Diễm, cũng tựa hồ như là bị nhan sắc hoàn mỹ kia làm cho lu mờ hết thảy.
- Có phải rất ngạc nhiên, vì sao ta lại đến đây hay không?
Thanh âm Liệt Diễm tựa như ngọc trai rơi vào mâm ngọc, nhẹ nhàng, chỉ có mình nàng và Liệt Diễm nghe thấy.
Vẫn tiếp tục khiêu vũ, Cơ Động có chút ngây ngốc gật đầu. Đại não hắn cho đến bây giờ vẫn có chút trống rỗng:
- Ta chỉ muốn biết, hiện tại có phải là ta đang nằm mơ hay không? Nếu quả thật đây chỉ là giấc mộng, ta chỉ mong vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Liệt Diễm khẽ mỉm cười một tiếng:
- Đồ ngốc, cái này đương nhiên không phải là nằm mộng, mà là ta đang thưởng cho ngươi đó.

- Thưởng cho ta?
Cơ Động thoáng hồi phục lại chút tinh thần.
Liệt Diễm sẳng giọng:
- Ngươi quên rồi sao? Ngươi đã nói, ngươi vĩnh viễn là thuộc về ta. Cho dù là ngươi hóa thành tro tàn, cũng vẫn thuộc về ta. Ngươi đã là Tiểu Cơ Động của ta, vì ta mà ngươi không có bạn nhảy, đương nhiên ta phải đền bù cho ngươi rồi.
- Liệt Diễm…
Cơ Động thu hết can đảm, ôm Liệt Diễm chặt thêm một chút, để cho thân thể nàng và hắn càng thêm sát lại. Không cách nào hình dung đây là cảm giác như thế nào. Cơ Động nhìn chằm chằm vào nữ tử trong lồng ngực mình, hắn đã không thể nói lên lời nào nữa.