Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 71-2: Uy lực bốn quan (Hạ)





Liệt Dương Phệ ngưng tụ bởi Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa cùng với luồng sóng chấn động kia chợt phát sinh ra va chạm kịch liệt, lấy nhanh thắng nhanh, Liệt Dương Phệ mạnh mẽ phá tan luồng sóng chấn động kia. Nhưng mà, lại không cách nào phá tan được mũi chông bằng đá nhô lên từ trên mặt đất kia. Chỉ thấy thân thể Cơ Động sau khi phát sinh va chạm đã bị hất mạnh lên không trung. Nếu không phải hắn đang mang cặp Nhật Nguyệt Quang Huy, nếu không phải hắn đã từng trải qua Long Huyết Tẩm Thế, chỉ một cái va chạm này thôi, cánh tay phải của hắn ít nhất đã bị chấn đến gãy xương rồi.
Nhìn thấy thân thể Cơ Động bị hất văng lên trời, ánh mắt ngưng trọng của gã áo vàng chợt thả lỏng vài phần. Thầm nghĩ trong lòng, cho dù gã tiểu tử này có ngọn lửa biến dị cường hãn đến thế nào, nhưng dù sao cũng chỉ là một gã ma sư hai quan mà thôi. Sự chênh lệch ma lực lớn đến như vậy, cũng không dễ dàng gì vượt qua nổi.
Thân thể đang bay trong không trung, Cơ Động chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình đau nhức kịch liệt. Cái chông bằng đá kia mặc dù cũng bị đánh văng khỏi mặt đất, làm thành một lổ sâu khoảng một thước, thế nhưng lực phòng ngự của ma lực Mậu Thổ quả thật mạnh mẽ, một quyền này của hắn cũng không thể phá vỡ nổi.
Động tác của gã áo vàng kia cũng không có dừng lại. Sau khi đạt đến cấp bậc bốn quan, đối với khả năng khống chế ma lực nguyên tố bên ngoài, cộng thêm ma lực bản thân cường đại, hoàn toàn thuộc một đẳng cấp khác. Ma kỹ mà hắn thi triển tuy cường đại, nhưng về mặt phóng thích liên tục lại hoàn toàn không có hiện tượng ma lực không đủ. Hai chân dang rộng ra, hai nắm tay mang theo quang mang màu vàng nâu dày đặc chợt đấm thẳng xuống mặt đất. Một hư ảnh hình con chim màu bạc lớn chợt xuất hiện sau lưng gã áo vàng, đúng là biểu tượng của Mậu Thổ Hệ, Thiên Không.
Oanh—, mặt đất đột nhiên phát ra một tiếng ầm ầm mãnh liệt, vô số khối đá thật lớn đột nhiên từ trong lòng đất nhô thẳng lên, bay vọt vào không trung, bắn thẳng về phía thân thể Cơ Động. Một đấm bằng hai tay này của gã áo vàng giống như là đem tất cả thổ nguyên tố trong lòng Địa Linh Sơn này hoàn toàn bạo phát ra, ma lực Thổ thuộc tính dâng trào điên cuồng đánh thẳng về phía Cơ Động.

Trong khu vực Địa Linh Sơn này, không hề nghi ngờ, đối với các ma sư thuộc tính ngũ hành mà nói, thích hợp nhất chính là Thổ Hệ và Mộc Hệ. Nhìn thấy vô số tảng nham thạch phát ra quang mang màu vàng lóng lánh kia đột nhiên bay về phía mình, Cơ Động lần đầu tiên mất đi khả năng khống chế trong chiến đấu. Hắn biết, lúc này đây, chỉ sợ chính mình thật sự không xong rồi. Địch nhân thật sự quá mức cường đại.
Thực lực của Cơ Động, tổng thể mà nói hắn am hiểu nhất chính là cận chiến. Tuy rằng hắn có Cực Hạn Song Hỏa Cầu cùng với Ám Nguyệt Diễm là hai loại ma kỹ công kích từ xa, thế nhưng ma kỹ công kích cực mạnh của hắn vẫn là Song thuộc tính Ma Kỹ Tổ Hợp cận thân. Hắn có lòng tin, chỉ cần hắn tiếp cận được gã áo vàng kia, có thể phát động được một cái Ma Kỹ Tổ Hợp Cực Hạn Song Hỏa, gã kia tuyệt đối sẽ không dễ chịu chút nào. Nhưng mà, đối phương lại căn bản không cấp cho hắn cơ hội tiếp cận. Cực hạn song hỏa cầu của hắn có thể chấn nổ tung một tảng đá bay lên, nhưng làm sao có thể tránh được tất cả các tảng đá cùng bay lên như vậy? Cho dù hắn đã trải qua Long Huyết Tẩm Thể, dưới sự công kích mãnh liệt như thế, hắn cũng rất khó có thể toàn vẹn được.
Ngay tại thời điểm nguy cấp này, đột nhiên, Cơ Động chỉ cảm thấy bên hông chợt lạnh lên một cái. Một đạo quang mang màu tím đã lặng yên không một tiếng động quấn quanh lưng hắn. Tuy rằng cảm giác âm lãnh kia khiến hắn không thoải mái chút nào, thế nhưng hắn vẫn vội vàng khắc chế ma lực cực hạn song hỏa trong cơ thể mình muốn phát động công kích. Lực kéo mãnh liệt truyền đến, thân thể Cơ Động nhất thời bay xéo ra ngoài.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm oanh... , thanh âm nổ vang liên tiếp không ngừng phát ra trên không trung. Vô số mảnh vụ đất đá không ngừng bay tán loạn khắp bốn phía. Từ dưới mặt đất lên đến không trung, trong vòng độ cao ba mươi thước, trong phạm vi đường kính trăm mét, toàn bộ đều bị ma pháp nguyên tố Mậu Thổ Hệ che kín. Năng lượng ba động khủng bố bay tán loạn bốn phía. Những nơi đá vụn bay qua, từng mảng lớn cây cỏ bị chấn nát thành từng mảnh nhỏ.
Một kích của ma sư cấp bậc bốn quan không ngừng lại cường hãn đến như thế. Hơn nữa, đó cũng chỉ là một cái cao cấp Mệnh Trung Kỹ mà thôi, còn chưa phải là Tất Sát Kỹ. Một loại ma kỹ đồng dạng, ma sư có ma lực bất đồng thi triển thì uy lực cũng không hề giống nhau.
Luồng quang mang màu tím kia phóng đến hết sức đúng lúc. Ngay khi những đám đá tảng kia tại không trung va đập lại với nhau, thân thể Cơ Động đã được kéo ra khỏi phạm vi công kích của chúng nó.
Mắt thấy thân thể hắn sắp rơi thẳng xuống mặt đất, đã được một thân thể không mấy rộng lớn nhưng hết sức mềm mại ôm lấy, đúng là Lam Bảo Nhi.
Lam Bảo Nhi khi nãy cũng không có bỏ đi, luồng quang mang màu tím kia đúng là Quý Thủy ma lực mà nàng phóng thích ra. Để có thể cứu được Cơ Động, một kích lôi kéo khi nãy nàng đã xuất ra toàn lực. Thân thể Cơ Động lúc này đã tê dại vì bị chấn động quá lớn, vì vậy tuy rằng nàng đã ôm được Cơ Động, thế nhưng bản thân nàng cũng đứng không vững. Hai người liền như vậy mà ngã lăn xuống mặt đất, quay cuồng đến mấy vòng mới ngừng lại được.
- Ngươi sao lại còn chưa chạy đi?
Cơ Động cũng không kịp cảm nhận sự mềm mại đang ôm lấy hắn, nghiêng người một cái, đã từ trên mặt đất đứng phắt dậy.

Lam Bảo Nhi cũng rất nhanh đứng lên, gương mặt ửng đỏ, thế nhưng cũng không có nửa phần nhút nhát:
- Ngươi quên rồi sao, ngươi đã từng nói chúng ta là đồng bọn mà. Chẳng lẽ ngươi lại kêu ta bỏ mặc đồng bọn mà tự cứu lấy mình hay sao? Ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu.
- Ngươi…
Cơ Động nhìn thẳng vào mắt Lam Bảo Nhi, cũng không nói gì thêm, chỉ là gật đầu với nàng ta một cái.
Khắp nơi trong không trung, đã bị vô số cát bụi che kín, tầm nhìn hạn hẹp. Cơ Động nhanh chóng nắm chặt tay Lam Bảo Nhi, phóng thẳng về một phía khác.
Cơ Động trước khi đám đá tảng kia nổ tung đã được kéo ra, gã áo vàng kia đương nhiên là không nhìn thấy. Nhưng sau khi phát động ra một loạt các ma kỹ công kích phạm vi rộng, hắn cũng cần phải điều chỉnh lại ma lực của mình một chút. Trong tay hắn đã lấy ra một quả Mậu Thổ Tinh Hạch, vừa tiến hành khôi phục ma lực, vừa điều chỉnh ma lực của mình nhanh chóng khuếch tán ra. Thông qua Thổ nguyên tố dày đặc trong không trung, hắn muốn cảm nhận vị trí của Cơ Động và Lam Bảo Nhi. Chỉ cần bọn họ nhảy vào trong khu vực đám bụi mù kia, gã áo vàng sẽ lập tức có thể phát hiện ra vị trí chính xác của hắn.
Cơ Động đồng dạng cũng hiểu rõ điểm này, bởi vậy, hướng mà hắn kéo Lam Bảo Nhi chạy đi, chính là về phía rừng rậm. Chiến đấu chính diện, bọn họ không phải là đối thủ của hắn, vì thế chỉ còn một cách là tìm cơ hội đánh lén.
- Bảo Nhi, cơ hội duy nhất của chúng ta chính là Tam hệ Ma Kỹ Tổ Hợp. Ma lực của hắn quá mạnh mẽ, lực phòng ngự lại cực kỳ chắc chắn. Chỉ có một cách là công kích từ bên trong mới có thể chiến thắng được hắn.
Lam Bảo Nhi gật mạnh đầu một cái:
- Liều mạng thôi.

Hai người liếc nhìn nhau, men theo đám cây rừng bên cạnh, nhanh chóng bay lại.
Khi thấy khoảng cách đến chỗ gã áo vàng kia chỉ còn khoảng chục thước, Cơ Động đột nhiên dừng lại, một tay nắm bả vại Lam Bảo Nhi, tay kia đựat sau đùi nàng ta, đem thân thể nàng ta ôm chặt vào ngực. Trong lòng Lam Bảo Nhi hoảng hốt, đang lúc chưa biết Cơ Động định làm gì, đột nhiên Cơ Động đã ôm chặt thân thể nàng ta, rất nhanh xoay tròn tại chỗ. Lam Bảo Nhi chỉ cảm thất cảnh vật chung quang không ngừng xoay tròn, cảm giác chóng mặt khiến cho nàng theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại.
- Không trung.
Thanh âm Cơ Động chợt vang lên trong tai nàng, cũng chỉ có hai chữ mà thôi. Ngay sau đó, Lam Bảo Nhi phát hiện, thân thể của mình giống như là đằng vân giá vũ vậy, rất nhanh bay lên. Đúng là Cơ Động mượn lực ly tâm, đem nàng ta quăng mạnh lên không trung.
Đúng lúc này, bụi đất trong không khí đã dần dần tan đi, Cơ Động mơ hồ nhìn thấy được thân ảnh của gã áo vàng. Gã áo vàng cũng đồng thời phát hiện ra hắn.
Chân phải chợt bước tới một bước, tay trái chỉa thẳng ra, một đạo hỏa diễm thâm thúy nhanh chóng lướt trên mặt đất, phóng thẳng về phía gã áo vàng. Những nơi mà Ám Nguyệt Diễm đi qua, ngay cả đất đã cũng đều bị hòa tan.