Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 464: Tình địch.





Trần Tư Tuyền nhẹ lắc đầu, "Không cần đâu! Thiên Vũ ca, lúc gặp được Cơ Động, muội mới phát hiện, tình cảm trước kia giữa chúng ta chỉ là tình huynh muội mà thôi. Muội không thể làm trái với lòng mình, muội và Cơ Động là nhất kiến chung tình, phần tình cảm này sẽ mãi mãi không thay đổi. Muội biết, việc này sẽ làm thương tổn đến huynh, nhưng muội lại càng không muốn lừa dối huynh, người muội yêu là Cơ Động. Thiên Vũ ca, huynh là một người tốt, nhưng muội thật sự không thể ở bên huynh được.
Ánh mắt Lâm Thiên Vũ dần thay đổi, khí độ vốn nho nhã giờ lại trở nên lạnh lẽo, cả người đều tản ra một tầng thanh quang dày đặc. Đây chính là hiệu quả của nguyên tố thể, phải biết rằng, giờ hắn còn chưa phóng thích Âm Dương Miện của mình ra, dưới tình huống như vậy cũng có thể sử dụng năng lực của nguyên tố thể, đủ để thấy thực lực của hắn cường hãn đến mức nào.
Bước ra một bước, thân hình Lâm Thiên Vũ đã đến giữa hành lang, mặt đất cũng vì một bước này của hắn mà hơi rung chuyển một chút, phát ra một tiếng vang trầm đục.
Đám nô tỳ ở một bên cũng hoa dung thất sắc, các nàng đương nhiên nhận ra được Lâm Thiên Vũ là ai, nên tự nhiên không ai dám tiến đến ngăn cản, nhưng bên kia lại là công chúa điện hạ a!
Trần Tư Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu, thật ra trong nội tâm nàng cũng không muốn làm tổn thương Lâm Thiên Vũ, thậm chí còn có vài phần áy náy với hắn. Vì nếu còn là Trần Tư Tuyền trước kia, thì bọn họ quả thật sẽ thành đôi thành cặp với nhau. Đáng tiếc, Trần Tư Tuyền hiện giờ đã là Liệt Diễm, trừ Cơ Động, nàng sao có thể kết hôn với một người khác đây?
Buông cánh tay đang khoác tay Cơ Động, Trần Tư Tuyền bước lên một bước, muốn che trước người hắn. Nhin bộ dáng của Lâm Thiên Vũ, chuyện nay hiển nhiên không thể giải quyết bằng mấy lời nói được.
Đúng lúc này, một bàn tay lại đặt lên vai Trần Tư Tuyền, thanh âm của Cơ Động vang lên bên tai nàng, “Tư Tuyền, để ta xử lý, đây là chuyện của đàn ông.”
Tiếng nói vừa dứt, thân thể Trần Tư Tuyền cũng bị bàn tay này kéo ra phía sau hắn.
Lâm Thiên Vũ bước từng bước về phía trước, mỗi lần đưa chân ra, khí thế trên người hắn lại tăng thêm vài phần, nhưng thứ làm Cơ Động âm thầm tán thưởng chính là nương theo khí thế tăng lên, sự tức giận trong mắt Lâm Thiên Vũ cũng dần giảm đi. Đối mặt với tình địch có mối thù cướp vợ, lại có thể làm mình tỉnh táo lại trước khi chiến đấu. Điểm này cũng không phải một thiên tài bình thường có thể làm được.

Cơ Động vẫn đứng nguyên tại chỗ, khoảng cách giữa Lâm Thiên Vũ và hắn càng ngày càng gần lại. Nếu nói khí thế của Lâm Thiên Vũ là những cơn sóng cuồng bạo, thì Cơ Động lại như núi cao nguy nga ngăn cản nó lại. Cho dù sóng to gió lớn đến thế nào, cũng không hề có một chút ảnh hưởng đến Trần Tư Tuyền đứng sau lưng hắn.
“Vì sao lại cướp đi Tư Tuyền của ta…” Lâm Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào hai mắt của Cơ Động. Tinh thần và khí tức mà hắn phát ra hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, không ngừng trùng kích về phía Cơ Động.
Cơ Động thản nhiên nói: “Lưỡng tình tương duyệt. Tình cảm là thứ không thể ép buộc.”
Lúc này thân hình Lâm Thiên Vũ cũng đã dừng lại cách Cơ Động năm thước. Đây là khoảng cách để công kích lý tưởng nhất của Ma Sư, “Tư Tuyên lớn lên cùng ta từ nhỏ, hai người chúng ta thanh mai trúc mã, đây mới là lưỡng tình tương duyệt thực sự. Tướng mạo của ngươi cũng chỉ bình thường, chẳng lẽ lại là dựa vào cái mái tóc bạc yêu dị kia để đoạt đi cảm tình của Tư Tuyền đối với ta sao?”
Cơ Động chăm chú nhìn vào mắt hắn, “Tình yêu, cũng không quyết định bởi thời gian. Nếu hữu duyên, dù là lần đầu gặp nhau, cũng có thể nhất kiến chung tình. Nếu không có duyên, thì dù có ở bên nhau vài chục năm cũng chỉ có thể làm bạn bè bình thường. Vừa rồi Tư Tuyền đã nói rất rõ ràng, nàng chỉ coi ngươi là một người huynh trưởng mà thôi.”
Lâm Thiên Vũ thở sâu, giờ phút này, thực vật xung quanh như cảm nhận được tiết tấu hô hấp của hắn, tất cả đều rung động theo mỗi nhịp thở. Khí tức sinh mệnh phát ra từ những thực vật này bị hắn hấp thu vào cơ thể như cự kình (cá voi) hút nước. Rất rõ ràng, đây là một loại bí pháp đặc biệt, chỉ trong giây lát, ma lực dao động phát ra từ trên người Lâm Thiên Vũ lại tăng thêm vài phần.
“Lâm huynh đệ, đừng vội động thủ.” Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng hét lớn truyền tới. Một thân ảnh lao tới bên cạnh Lâm Thiên Vũ, giữ lấy bờ vai của hắn.
Người tới không phải ai khác, chính là đương kim thái tử của Đông Mộc đế quốc, huynh trưởng của Trần Tư Tuyền, Trần Thăng.
Lâm Thiên Vũ cũng không quay lại nhìn hắn, “Thái tử điện hạ. Ngươi không nên ngăn cản ta. Ta nhất định phải quyết đấu với người này, hắn cướp đi Tư Tuyền của ta.”
Trần Thăng cười khổ khuyên: “Thiên Vũ, dù gì nơi này cũng là hoàng cung, không nên động thủ vội. Phụ hoàng đã biết việc Tư Tuyền trở về, bảo ta gọi nàng đến yết kiến. Ai, chuyện này cứ để cho các trưởng bối quyết định đi… Thiên Vũ, đi thôi. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
Lâm Thiên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Cơ Động một cái, sau đó áp lực khổng lồ mà hắn phóng thích ra liền biến mất vô tung vô ảnh. Hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Thấy Lâm Thiên Vũ cuối cùng cũng không động thủ, Trần Thăng thầm thở phào một hơi, vẫy vẫy tay với Trần Tư Tuyền. “Tiểu muội, mau đi theo đại ca. Ài, lần này muội gây họa lớn rồi… À, ngươi cũng theo luôn đi.” Câu sau là nói với Cơ Động, nhưng rõ ràng là vị thái tử điện hạ này khá mâu thuẫn đối với cậu em rể mà muội muội mình dẫn về này.
Trần Tư Tuyền cầm tay Cơ Động, chỉ nhẹ đung đưa một chút, linh hồn hai người đã kết nối lại với nhau.
Cơ Động liền thông qua linh hồn nói với nàng: “Yên tâm, chuyện ta đã hứa với ngươi nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết tốt.”
Một lát sau, dưới sự dẫn dắt của Trần Thăng, Cơ Động cùng Trần Tư Tuyền đã đến Giáp Ất cung. Giáp Ất cung này hiển nhiên được đặt tên vì Đông Phương Giáp Ất Mộc. Trong đó, Giáp cung chính là nơi đương kim hoàng đế của Đông Mộc đế quốc thiết triều, còn Ất cung là nơi bàn bạc chuyện quan trọng, cũng tương đương với thư phong của hoàng đế.
Nơi Trần Thăng dẫn Cơ Động và Trần Tư Tuyền đi vào, đúng là Ất cung kia.

Đối với cung điện xa hoa này, Cơ Động cũng không có nhiều tâm tư để thưởng thức. Vì khi tiến vào Ất cung, hắn phát hiện nơi đây đã có không ít người.
Lúc này, Trần Tư Tuyền muốn buông tay Cơ Động, dù sao cũng phải gặp phụ hoàng của nàng, nên thu liễm lại một chút. Nhưng Cơ Động lại nắm chặt lấy tay nàng, không để nàng buông ra, đồng thời truyền cho nàng một tin tức “tất cả có ta.”
Ất cung tuy không lớn bằng Giáp cung, nhưng cũng đủ để hoàng đế và mười mấy vị đại thần thương nghị mọi việc. Lúc này, ở chính vị của Ất cung, một lão giả người mặc hoàng bào thêu hình một con thanh long đang ngồi đó. Đúng là hoàng đế của Đông Mộc đế quốc – Trần Hiểu Phong. Ở vị trí phía dưới hắn, bên trái là một đôi trung niên phu phụ tuổi chừng ngũ tuần cùng Lâm Thiên Vũ mà Cơ Động vừa gặp. Mà bên phải cũng ngồi hai người, đầu tiên một nữ tử thân mặc cung trang, mà vị trí của nàng lại là kế bên Trần Hiểu Phong, từ trang phục có thể nhìn ra đây chính là quốc mẫu của Đông Mộc đế quốc. Nếu đang thương nghị đại sự thì sự xuất hiện của vị chánh cung quốc mẫu này hiển nhiên là không thích hợp, nhưng lúc này lại là xử lý hôn sự của con gái mình, sự có mặt của nàng cũng là cực kì hợp lý.
Thái tử Trần Thăng và Trần Tư Tuyền đều do vị chánh cung nương nương này sinh ra. Trần Hiểu Phong mời hoàng hậu đến, hiển nhiên là để làm nữ nhi có thể thu liễm một chút trong quá trình thảo luận hôn sự, đây cũng coi như là sự nhọc lòng của hắn rồi.
Dưới vị trí của hoàng hậu, còn ngồi một người tuổi chừng năm mươi có thừa, tướng mạo cũng có vài phần giống hoàng đế bệ hạ, khí độ trang nghiêm, quần áo quý phái, có lẽ là một vị hoàng thân quốc thích.
Thấy người này, trong lòng Cơ Động chợt nhớ tới một người. Lúc trước, khi hắn và Liệt Diễm cứu lại cả Sâm Yêu bộ tộc, chỉ có Thiên Lộc thân vương của Đông Mộc đế quốc ngăn cản. Chẳng lẽ, đây lại là Thiên Lộc thân vương, người nắm trong tay thương hội kim ưng đứng thứ ba đại lục sao? Với người này, Cơ Động không có một chút thiện cảm nào.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.” Trần Thăng cùng Trần Tư Tuyền đều quỳ xuống đất hành lễ.
Chỉ có Cơ Động vẫn đứng nguyên tại chỗ như trước, lúc này hắn chỉ hơi buông lỏng bàn tay Trần Tư Tuyền ra mà thôi, không hề có một chút tự giác nào về việc quỳ xuống tham kiến.
Ánh mắt của vợ chồng hoàng đế đều dừng trên người nữ nhi, cả hai đều có vẻ kích động, đã gần hai năm không gặp, họ sao có thể không nhớ đứa con gái bé bỏng của mình? Đây chính là hòn ngọc quý trên tay bọn họ a! Có thể nói, về mặt sủng ái, không một ai ở Đông Mộc đế quốc có thể so sánh với Đông Mộc thánh nữ Trần Tư Tuyền.
“Đứng lên đi.” Tuy kích động khi nhìn thấy nữ nhi, nhưng Trần Hiểu Phong vẫn có thể khống chế tâm tình của mình, chuyện rắc rối trước mắt còn phải giải quyết cho thỏa đáng.
Vừa nói, hắn đã nhìn về phía Cơ Động, nhìn mái tóc màu bạc yêu dị kia, ánh mắt Trần Hiểu Phong thoáng biến hóa vài phần, “Các hạ là ai, vì sao lại đi cùng con gái trẫm, nhìn thấy trẫm sao còn không quỳ?”
Hoàng đế đều có được sự uy nghiêm cần có của hoàng tộc, nếu đổi thành một người bình thường, Trần Hiểu Phong chỉ cần thản nhiên hỏi một câu đã có thể làm người đó không dám nhìn thẳng. Nhưng Cơ Động lại vẫn bình chân như vại, chỉ hơi khom người xuống, “Bái kiến bệ hạ, hoàng hậu nương nương.”
Trần Hiểu Phong vỗ mạnh bàn quát, “To gan! Nhìn thấy trẫm, ngươi chỉ hành lễ sơ sài như vậy sao?”
Cơ Động gác hai tay phía sau người, cười nhạt một tiếng, “Như thế là đủ rồi. Vì các người là cha mẹ của Tư Tuyền.” Như thể đang nói, nếu hoàng đế cùng hoàng hậu trước mặt không có quan hệ với Trần Tư Tuyền, thì ngay cả lễ tiết đơn giản hắn cũng sẽ không làm.
Tên nhóc thật kiêu ngạo, Trần Hiểu Phong ngoài mạnh trong yếu vỗ bàn, cũng không phải vì làm khó Cơ Động, mà là để cho mấy người bên cạnh xem. Nhưng Cơ Động lại vẫn ngạo nghễ đứng ở đó, làm trong lòng hắn không khỏi bồn chồn. Đối với ánh mắt của nữ nhi, Trần Hiểu Phong vẫn rất tin tưởng, một người trẻ tuổi lại có mái tóc bạc trắng như vậy, nhìn qua còn kiêu ngạo hơn cả mình, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Xem ra, chuyện này cũng không thể xử lý qua loa được, nếu không rất dễ mang đến rắc rối cho đế quốc.
Lúc này Trần Tư Tuyền cũng đã đứng lên, sóng vai bên cạnh Cơ Động, không đợi Trần Hiểu Phong mở miệng hỏi tiếp, nàng đã nhanh chóng cắt đứt: “Phụ hoàng, hắn là Cơ Động, là lão sư ở Sí Hỏa học viện của con, và cũng là người con yêu.”

“Lão sư? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Có thể làm lão sư sao?” Vị thân vương ngồi bên cạnh kia đột nhiên mở miệng. Trần Tư Tuyền đã nhanh chóng thông qua linh hồn giới thiệu cho Cơ Động. Đúng như phán đoán của hắn, người này chính là Thiên Lộc thân vương.
Trần Tư Tuyền hơi bĩu môi, “Tài năng không giới hạn bởi tuổi tác. Cơ Động là người xuất sắc nhất ở Sí Hỏa học viện…”
“Đủ rồi, bệ hạ. Ta nghĩ không cần dây dưa nhiều ở chủ đề này. Về hôn sự giữa Thiên Vũ và Tư Tuyền, bệ hạ định nói như thế nao?” Nam tử trung niên ngồi bên trái Trần Hiểu Phong mở miệng cắt đứt. Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng lại truyền rõ vào tai từng người, ánh mắt bình thản quét qua Cơ Động, cũng không hề biểu lộ ra chút khí thế nào, nhưng rất tự nhiên đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Hoàng đế Đông Mộc Trần Hiểu Phong nhíu mày, “Hiền đệ yên tâm đi, chớ vội nóng nảy, chuyện này nhất định trẫm sẽ cho ngươi một lời giải thích. Tư Tuyền, con nói đi, con cùng người tên Cơ Động này rốt cuộc là có chuyện gì?” Vừa nói, hắn vừa lặng lẽ nháy mắt một cái với nữ nhi.
Nhưng Trần Tư Tuyền dường như lại không thấy được ánh mắt của phụ thân mình, hơi khom người hành lễ với đôi phu phụ kia, “Lâm thúc thúc, thẩm thẩm, Tư Tuyền xin thỉnh an hai người.”
Nữ nhân được Trần Tư Tuyền gọi là thẩm thẩm kia hừ lạnh một tiếng, “Chúng ta không nhận nổi, công chúa điện hạ, đem mọi việc nói rõ rồi tính sau.”
Trong đầu Cơ Động lập tức vang lên thanh âm của Trần Tư Tuyền, thông qua sự giới thiệu của nàng, hắn biết, đôi phu phụ này chính là cha mẹ của Lâm Thiên Vũ, Nam tử trung niên kia tên là Lâm Bách Xuyên, vợ hắn tên là Lâm Loan. Thê tử cũng họ Lâm vì đây là quy định của Lâm gia, nữ tử gả vào Lâm gia đều phải sửa thành họ Lâm. Nếu Trần Tư Tuyền thật sự gả cho Lâm Thiên Vũ thì cũng phải tuân theo quy định này.
Từ việc Lâm Loan gần như chất vấn Trần Tư Tuyền mà không hề cố kỵ, có thể nhìn ra thực lực của Lâm gia tại Đông Mộc đế quốc mạnh đến cỡ nào rồi. Ở trước mặt hoàng đế của Đông Mộc đế quốc lại chất vấn con gái hắn. Nếu là người bình thường, đây chính là tội tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà.
Trần Tư Tuyền cũng không để ý tới câu nói của Lâm Loan. Ánh mắt lại chuyển về phía phụ hoàng của mình, nói:
“Phụ hoàng, mẫu hậu, sau khi con đến Sí Hỏa học viện, liền bái nhập vào môn hạ của Cơ Động lão sư. Lần đầu gặp hắn, con đã nhất kiến chung tình. Vì vậy, con bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi Cơ Động lão sư. Cuối cùng cách đây không lâu, con đã được Cơ Động lão sư chấp nhận, chân chính ở bên cạnh hắn. Lần này con trở về, là để thuyết minh việc này với phụ hoàng và mẫu hậu. Tình cảm của con với Thiên Vũ ca trước giờ luôn là tình huynh muội, không thích hợp để thành vợ thành chồng. Lâm thúc thúc, thẩm thẩm… Tư Tuyền thật sự xin lỗi.”
Đây chính là một giọt nước làm tràn ly. Lời nói này của Trần Tư Tuyền làm những người ở đây đều trợn mắt há mồm. Tuy bọn họ đều mơ hồ biết tình cảm của Cơ Động và Trần Tư Tuyền, nhưng ai có thể ngờ tới tất cả những việc này đều do Trần Tư Tuyền chủ động thực hiện. Lại còn theo đuổi hơn một năm đối phương mới chịu đồng ý…
Nhất thời, sắc mặt của hoàng đế Trần Hiểu Phong và vợ chồng Lâm Bách Xuyên đều trở nên khó nhịn tới cực điểm.