Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 462: Hoàng cung Đông Mộc.





Một câu này của Trần Tư Tuyền, làm tất cả mọi người khiếp sợ. Tin tức này quả thực quá rung động, nhất thời, đám binh lính đều đứng như hóa đá tại chỗ.
“Đứng đây làm gì nữa? Còn không mau bẩm báo lên trên? Không, để tự ta đi.” Tên đội trưởng vội vàng nói.
Nói về độ lớn của hoàng cung, đầu tiên phải nhắc tới Trung Nguyên thành, nhưng nếu nói về vẻ đẹp của sự sống, thì tất nhiên phải nhắc tới Đông Mộc hoàng cung rồi. Nghe nói, ở đây ít nhất cũng trồng đến hơn ba ngàn loại thực vật, tất cả kiến trúc gần như đều ẩn bên trong những thực vật này, giống như khung cảnh của thế ngoại đào nguyên vậy. Có lẽ, về mặt uy nghiêm sẽ hơi kém một chút, nhưng tuyệt đối là nơi khiến người ta thoải mái nhất trong năm đế quốc của Quang Minh Ngũ Hành đại lục.
Cơ Động bị Trần Tư Tuyền lôi kéo vào trong cung, cảm giác đầu tiên của hắn chính là nơi này căn bản giống một khu rừng hơn một hoàng cung, đảo mắt qua cũng có thể nhìn thấy các loại thực vật, thân cây, cành cây, các loại hoa cỏ tranh nhau khoe sắc. Có tám phần ngay cả Cơ Động cũng không biết tên, không khí trong lành đủ để làm cho người ta mê say.
“Tư Tuyền, phụ hoàng của ngươi có lẽ là người không sợ ám sát nhất.” Cơ Động đột nhiên nói.
Trần Tư Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Tại sao?”
Cơ Động cười khổ nói: “Nơi này quả thật như một cái mê cung. Nhiều thực vật như vậy, không thể phân biệt được hoàng cung ở hướng nào, thì còn ám sát kiểu gì?”

Trần Tư Tuyền cười nói: “Ngươi nói đúng, lúc chúng ta kiến tạo hoàng cung của Đông Mộc đế quốc, có cao nhân chỉ điểm. Bản thân nơi này chính là một Mộc hệ đại trận, tên là Cửu Cửu Liên Hoàn Mê Tung trận. Người bình thường tiến vào, đều sẽ hôn mê đi lúc nào không hay, như vậy sẽ rất dễ dàng bắt sống. Ngươi đừng nghĩ rằng ở đây chỉ có cảnh đẹp, mức độ phòng vệ cho dù là hoàng cung của Trung Thổ đế quốc cũng chưa chắc đã so sánh được.”
Cơ Động nói: “Khó trách ta cảm giác được, ma lực nơi này dao động mạnh mẽ hơn bên ngoài. Xem ra, đại trận này còn có công dụng tăng thêm hiệu quả của Mộc hệ nguyên tố. Khó trách ngươi trẻ như vậy đã có tu vi cao, hoàn cảnh tu luyện tốt thế này, dù không bằng Long cốc, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu rồi.
Trần Tư Tuyền cười nói: “Còn nói ta? Tuổi của ngươi cũng không lớn a! Ngươi tu luyện thế nào vậy?”
Cơ Động bật cười nói: “Ta khác với ngươi. Tuy tu luyện muộn, nhưng ta lại có một lão sư tốt.”
Trần Tư Tuyền sửng sốt một chút: “Lão sư tốt? Ngươi đang nói Chúc Dung viện trưởng sao?”
Cơ Động lắc đầu: “Chúc Dung lão sư cũng rất quan tâm tới ta, nhưng nếu nói ai giúp đỡ ta nhiều nhất trong tu luyện, thì cũng không phải lão nhân gia, mà là Liệt Diễm.”
Trong lòng Trần Tư Tuyền khẽ run lên, nhìn ánh mắt tràn đầy hoài niệm của Cơ Động, nàng không khỏi ngây dại.
Cơ Động khẽ thở dài: “Ta hơn mười tuổi mới bắt đầu tu luyện, những gì ta có, đều là do Liệt Diễm ban tặng. Nếu không có nàng bên cạnh, vừa là bạn, vừa là thầy thì đã không có ta hôm nay. Nàng là người ta yêu, cũng là lão sư của ta. Có thể nói, nàng đã cho ta một cuộc sống mới. Từ trước tới nay, ta chưa bao giờ nghĩ Liệt Diễm là của mình, vì thực ra, ta mới là của nàng. Tư Tuyền, ngươi hiểu chứ?"
Làm Cơ Động trợn mắt há mồm là, sau khi nghe hắn nói, khóe mắt Trần Tư Tuyền dần đỏ lên, ôn nhu nói: “Liệt Diễm thật tốt với ngươi, càng khó được là ngươi có thể nhớ đến tình cũ. Yên tâm, sau này ta nhất định sẽ thay Liệt Diễm chăm sóc cho ngươi.”
Vừa nói, nàng còn kéo tay Cơ Động lên khuôn mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thân thể Cơ Động lại run rẩy lần nữa, hắn phải dùng đến biện pháp kia, mượn đau dớn để tránh thoát khỏi một màn kiều diễm này. Sự ôn nhu của Trần Tư Tuyền, sợ rằng ngay cả sắt thép cũng sẽ bị hòa tan.
Hắn đâu biết rằng, trước mặt hắn lại là Liệt Diễm! Trải qua hai việc, Cơ Động đã hiểu ra nhiều điều, hắn không thể thẳng thừng cự tuyệt Trần Tư Tuyền nữa. Nàng vì hắn làm mà hi sinh nhiều như vậy, đối tốt với hắn như vậy, thậm chí còn cứu tính mạng của hắn. Huống chi, hắn phát hiện, phương pháp dù có cứng rắn đến thế nào, cũng không chút tác dụng với Trần Tư Tuyền, sự kiên trì của nàng vượt xa tưởng tượng của Cơ Động, hắn nghĩ, nếu là một cô gái khác, thì sớm đã nản lòng thoái chí không để ý đến mình nữa. Vì vậy, Cơ Động chuẩn bị dùng chính cách mà nàng đang thực hiện, dùng tình cảm để Trần Tư Tuyền biết khó mà lui. Nhưng bi kịch là, hiệu quả của phương pháp này có vẻ không ổn lắm, ngay lần đầu tiên sử dụng, chẳng những Trần Tư Tuyền không vì vậy mà buồn bã, mà còn đồng tình cùng thương tếc, việc này… Hắn nào biết, biểu lộ tình cảm của mình với Liệt Diễm, cũng tương đương với biểu lộ tình cảm cùng Trần Tư Tuyền a! Nàng đương nhiên sẽ càng cảm động.
Đang lúc Cơ Động cảm thấy thất bại, không biết nên phản ứng thế nào. Bất chợt, tinh thần hắn khẽ chấn động, đưa mắt nhìn về một phía. Cơ Động phát hiện, Trần Tư Tuyền tự nhiên cũng nhận ra, linh hồn dung hợp giữa họ tựa như lại tăng thêm một phần. Sau một khắc, ánh mắt Cơ Động lại chuyển về phía Trần Tư Tuyền, hắn kinh hãi phát hiện, linh hồn của hắn và nàng dường như đã dung hợp với nhau một cách rất tự nhiên. Lần này cũng không phải do hắn chủ động tiếp nhận, mà là bị động thừa nhận. Nói cách khác, khi dung hợp với linh hồn của Trần Tư Tuyền, linh hồn hắn căn bản không có nửa điểm phản kháng, chuyện gì vậy? Sao nàng có thể chủ động dung hợp với linh hồn của ta? Cơ Động thậm chí không hề để ý tới thanh âm vừa phát ra kia, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Tuy Cơ Động không hiểu lắm, nhưng Trần Tư Tuyền lại rất hiểu, trên khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười đắc ý. Linh hồn của nàng và hắn sở dĩ có thể dung hợp thuận lợi như vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng hai chữ đã có thể giải thích, đó chính là “ăn ý”.

Hai người xưa nay đã rất ăn ý, mỗi lần dung hợp linh hồn đều sẽ làm họ càng thêm hiểu nhau. Dung hợp linh hồn không giống dung hợp ma lực, khó khăn cao hơn rất nhiều, coi như là chí tôn cường giả cũng chưa chắc đã có thể làm được. Mỗi người đều có tư tâm, trong quá trình dung hợp, chỉ cần một suy nghĩ quấy phá, sẽ dẫn đến thất bại. Khi Cơ Động và Trần Tư Tuyền dung hợp lần đầu, Cơ Động còn chìm đắm trong nỗi đau khi Liệt Diễm chết đi, nên tự nhiên sẽ không suy nghĩ quá nhiều, Trần Tư Tuyền thì càng không phải nói, tình yêu của nàng dành cho hắn càng thêm vô tư, nên mới có dung hợp đầu tiên kia, và đó cũng là lần khó khăn nhất. Mà mỗi lần dung hợp, đều như họ đang tu luyện, cả hai người cùng có tiến bộ, đây cũng là lý do vì sao lúc đầu Cơ Động cảm giác được càng ngày mình càng không thể rời xa Trần Tư Tuyền.
Đêm đó có thể nói là một loại bộc phát của dung hợp linh hồn. Với việc này, đừng nói là Cơ Động, mà ngay cả Liệt Diễm đã sống không biết bao nhiêu năm cũng phải bó tay. Linh hồn của họ dung hợp với nhau, mới dẫn đến việc sức chống cự của Cơ Động với Trần Tư Tuyền dần giảm sút, cuối cùng dưới tình huống đặc biệt kia bộc phát ra. Nếu không, bằng sự tự chủ của Cơ Động, cho dù Trần Tư Tuyền có xinh đẹp hơn nữa cũng chưa chắc đã phải chịu sự trùng kích mạnh đến vậy.
Mà sự dung hợp tùy ý như bây giờ, là hiệu quả của việc dung hợp giữa thể xác, đây cũng là một quá trình chất biến khi họ dung hợp linh hồn. Nếu địa long chi tổ có ở đây… hẳn sẽ rất giật mình phát hiện, linh hồn của bọn họ thậm chí đã tiếp cận đến tầng thứ của hắn.
Linh hồn Cơ Động đã không thể phản kháng lại sự dung hợp linh hồn với Trần Tư Tuyền nữa, cho dù là đơn phương dung hợp cũng như vậy. Cũng giống như Trần Tư Tuyền không thể phản kháng được linh hồn của hắn dung hợp. Vì linh hồn của họ đã hoàn toàn chấp nhận đối phương, hoàn toàn hiểu rõ cho dù dưới tình huống nào, cũng sẽ không thương tổn lẫn nhau.
Nhìn nụ cười trên mặt Trần Tư Tuyền, Cơ Động một lần nữa cắn răng thúc dục mũi nhọn trên Thần Hỏa Thánh Vương Khải tự đâm vào mình. Dưới sự kích thích của đau đớn, mới có thể dời mắt khỏi nàng.
“Tư Tuyền, muội về rồi, sao không báo trước một câu để đại ca ra đón.” Kèm theo tiếng nói, một người có thân hình cao lớn bước nhanh từ trong rừng ra, tiến về phía Trần Tư Tuyền cùng Cơ Động.
Thấy người này, Cơ Động cũng không khỏi có chút kinh ngạc, lấy tu vi của hắn, ở việc nhìn người tự nhiên cũng có chỗ độc đáo. Xuất hiện trước mắt, là một trung niên nhân tuổi chừng bốn mươi, thân hình cao lớn, không hề kém Cơ Động, nhìn qua cực kỳ lực lưỡng, tướng đi long hành hổ bộ, đường hoàng nghiêm trang, đầu đội bát bảo tử kim quan, người mặc áo bào màu vàng, khí thế bức người. Cơ Động quét mắt nhìn hắn một cái, phát hiện người này cũng có thất quan ma lực tu vi. Nếu như tuổi của hắn thật sự là bốn mươi, có thể đạt đến thất quan đã là một thành tích tương đối tốt. Dù sao, đám biến thái như Thiên Can thánh đồ cũng chỉ là số ít. Không hổ là hoàng cung của Đông Mộc đế quốc, cũng là một nơi ngọa hổ tàng long.
Cơ Động nhìn trung niên nhân này, đối phương tự nhiên cũng đánh giá hắn, nhìn Cơ Động đứng bên cạnh Trần Tư Tuyền, tay còn nắm cùng một chỗ. Ánh mắt hắn hơi co rụt lại, nhưng chỉ vẻn vẹn trong tích tắc đó, trên khuôn mặt cũng không có thay đổi gì rõ rệt.
“Đại ca.” Trần Tư Tuyền hì hì cười gọi.
Trung niên nhân cười ha ha một tiếng, dang rộng hai tay: “Mau, đến đây, ca ôm một cái. Không thấy gặp lâu như vậy, các ca ca đều rất nhớ muội a!”
“Không cho.” Thân hình Trần Tư Tuyền vừa chuyển, đã trốn đến sau lưng Cơ Động. Nếu là Trần Tư Tuyền trước kia, tất nhiên sẽ từ chối cái ôm này. Nhưng giờ nàng là Liệt Diễm a! Trừ Cơ Động, nàng sẽ không cho phép ai đụng đến mình, cho dù là thân nhân ruột thịt cũng vậy.
Trần Tư Tuyền vừa trốn, Cơ Động tự nhiên sẽ mặt đối mặt với trung niên nhân kia. Hắn thu hồi hai tay, ánh mắt rõ ràng trở nên sắc bén hơn: “Còn chưa thỉnh giáo, vị tiểu huynh đệ này là?”
Cơ Động cười nhạt một tiếng: “Tại hạ Cơ Động, chào ngài, thái tử điện hạ.” Từ trang phục và cách xưng hô của hắn với Trần Tư Tuyền, Cơ Động tự nhiên có thể hiểu, trung niên nhân đang đứng trước mặt mình, chính là đương kim thái tử của Đông Mộc đế quốc.

Trung niên nhân đứng lại, thần sắc trên mặt vẫn không chút thay đổi: “Xin chào, ta là Trần Thăng.” Vừa nói, hắn vừa chủ động vương tay phải của mình ra.
Mặc dù Cơ Động cảm giác được đối phương có ý dò xét mình, nhưng vị thái tử điện hạ này, ở tình huống lần đầu gặp mặt, đối phương còn cầm tay muội muội của mình, mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như vậy, cũng để lại ấn tượng không tệ với Cơ Động. Hắn tùy ý vươn tay phải, nắm lấy bàn tay của Trần Thăng.
Khi hai người bắt tay nhau, Cơ Động nhất thời cảm thấy một cỗ ma lực Giáp Mộc hệ ẩn chứa sinh cơ bừng bừng tiến vào cơ thể. Quả nhiên như hắn phán đoán, đại ca của Trần Tư Tuyền có tu vi khoảng thất quan bảy mươi cấp.
Thần sắc Cơ Động không thay đổi, thậm chí còn nhẹ nhàng lay động tay đối phương, giống như hai người đang thật sự bắt tay nhau. Mà sắc mặt Trần Thăng lúc này cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh như trước nữa, kinh ngạc, khiếp sợ, lần lượt xuất hiện trên mặt hắn.
Trong hoàng thất của Đông Mộc đế quốc, đệ nhất thiên tài không nghi ngờ chính là Trần Tư Tuyền đang trốn sau lưng Cơ Động. Mới hai mươi tuổi đã đột phá thất quan, hơn nữa trở thành Thiên Can Ất Mộc thánh đồ. Cho dù là trong Thiên Can thánh đồ, nàng cũng là người nổi bật. Mà gần với Trần Tư Tuyền nhất, chính là vị thái tử điện hạ này rồi.
Trần Thăng là trưởng tử của đương kim hoàng đế Đông Mộc đế quốc Trần Quan Phong, từ lúc mới sinh ra đã được phong là thái tử. Mà từ đó đến nay, địa vị này của hắn chưa bao giờ bị dao động, cũng không có huynh đệ nào có ý định tranh giành ngôi vị hoàng đế với hắn, ngược lai, quan hệ giữa giữa mười mấy huynh đệ vô cùng hòa thuận. Không thể không nói, năng lực cùng thực lực của vị thái tử điện hạ này cũng rất kinh người, riêng phần thiên phú và tu vi cũng chỉ thua kém Trần Tư Tuyền mà thôi. Dĩ nhiên, trong suy nghĩ của hắn, vẫn cho là tu vi của mình cao hơn Trần Tư Tuyền, vì nàng mới chỉ rời hoàng cung gần hai năm mà thôi, cho dù tu vi có tăng nhanh, cũng chẳng ai nghĩ đến nàng có thể đạt tới trên bảy mươi cấp, hơn nữa đã bắt đầu trùng kích vào cánh cửa của tám mươi cấp.
Trần Thăng chủ động nắm tay Cơ Động, mục đích chính là dò xét đối phương. Lúc gặp Cơ Động, ở ngoài hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã cực kỳ khiếp sợ. Hắn hiểu rõ tiểu muội của mình, nàng chính là một tiểu ma nữ, hơn nữa cũng cực kì kiêu ngạo, đương nhiên, nàng có đủ tư cách để kiêu ngạo. Nhưng vừa rồi, nhìn bộ dạng khi ở cạnh Cơ Động của nàng, rõ ràng giống như một con mèo ngoan ngoãn. Hắn không hiểu, thanh niên tóc trắng trước mặt này, có năng lực gì để thuyết phục tiểu muội của mình.
Đối với một đầu tóc trắng này của Cơ Động, hắn cũng hết sức tò mò, thậm chí còn nghĩ, người trước mặt này, thật sự trẻ như bề ngoài của hắn sao?
Khi Trần Thăng thúc dục ma lực tràn vào cơ thể Cơ Động, ý nghĩ này của hắn lại càng thêm rõ ràng rồi. Hắn giật mình phát hiện, ma lực của mình sau khi tiến vào cơ thể của Cơ Động, liền giống như đá chìm vào biển. Người ta cũng chỉ đơn giản bắt lấy tay mình, phảng phất như chưa có gì xảy ra, nhưng ma lực của mình phát ra lại biến mất không còn một chút tăm hơi.
-o0o-