Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 423: Để đó, ta tự xử !





Cơ Động nói rất bình tĩnh, thanh âm cũng không lớn, nhưng mà mỗi người trong phòng đều nghe được rõ ràng. Gã quản lý tửu điếm bên ngoài cửa tự nhiên cũng nghe thấy. Nhất thời trong lòng khẩn trương đẩy cửa đi vào.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi đã quấy rầy các vị tiên sinh uống rượu. Là như thế này, tửu điếm chúng ta vừa tới một vị khách quen với Phiêu Phiêu. Cho nên Phiêu Phiêu cần phải qua đó chào hỏi một tiếng, kính xin các vị khách quý tha lỗi. Ta có thể mời rượu bồi tội cho các vị. Phiêu Phiêu, ngươi mau mau ra đây!" Vừa nói hắn còn nháy mắt ra hiệu cho Phiêu Phiêu, ý bảo nàng mau chóng ra ngoài gặp hắn.
Phiêu Phiêu khó xử nhìn sang Cơ Động, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào mới tốt.
Cơ Động lãnh đạm nhìn gã quản lý kia, hắn cảm thấy thấy cả người tự dưng lạnh lẽo lòng dưới bàn chân lạnh lên, trong nháy mắt lan truyền khắp toàn thân, nụ cười trên mặt nhất thời trở nên miễn cưỡng.
"Cút ngay !" Chu Tiểu Tiểu cơ hồ muốn nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải vung lên một cỗ ám kình trực tiếp quét gã quản lý văng ra khỏi cửa, cánh cửa phòng còn tự động khép lại.
Chu Tiểu Tiểu thật sự rất buồn bực, bản thân không phải lúc nào cũng rãnh rỗi, hiện tại muốn uống rượu một lần không bị ai quấy rầy, kết quả vẫn có vấn đề xuất hiện.
Cơ Động bình thản nhìn qua Chu Tiểu Tiểu, nói: "Mập Mạp, xem ra ta và tửu điếm Ngốc Có Tiền các ngươi có chỗ xung đột thì phải? Mỗi lần chúng ta tới tửu điếm Ngốc Có Tiền, bất luận là nơi nào cũng sẽ xảy ra vấn đề !"
Sắc mặt Chu Tiểu Tiểu âm trầm bất định đứng lên: “Ta đi xử lý ngay bây giờ, nhất định sẽ cấp một đáp án công đạo cho ngươi !"

Cơ Động lắc đầu: “Không cần, ta tự mình đi xử lý vậy!" Hắn không để ý ai rót rượu cho mình, thậm chí không có người rót rượu cũng không sao. Thế nhưng bị khiêu khích liên tiếp như thế mà không có phản ứng thì hắn đã không phải là Cơ Động nữa rồi. Giống như hắn nói lúc nãy, chuyện này đã có ba lần, liên tục ba lần gọi Phiêu Phiêu đi ra ngoài, việc này đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của Cơ Động, nếu không có phản ứng chẳng phải sẽ có lần thứ tư thứ năm hay sao?
Mập Mạp sửng sốt hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu nói: “Tự ngươi xử trí cũng được, coi như là hủy nơi này ta cũng không nói hi lời nào!" Hắn đang rất là buồn bực, trong lòng nghĩ thầm, “mấy tên khốn kiếp trong tửu điếm đang suy nghĩ gì vậy? Cho dù không biết thân phận của mình, nhưng phải biết hạng người có thể một hơi gọi rất nhiều loại rượu cao cấp không phải là người bình thường hay sao? Bản thân cố ý bảo bọn họ tìm cô nương xinh đẹp nhất chiêu đãi Cơ Động, bọn họ lại liên tiếp gọi ra bên ngoài. Chuyện này không chỉ quét sạch mặt mũi Cơ Động, lại càng làm cho bản thân Mập Mạp mất toi thể diện luôn.
Cơ Động chậm rãi buông bàn tay giữ Phiêu Phiêu ra, nói với nàng: "Phiêu Phiêu cô nương, mang ta đi tới chỗ lúc này gọi ngươi bồi rượu !"
Phiêu Phiêu nghe thế cả kinh, thần sắc hiện lên một tia cầu khẩn: “Tiên sinh, van ngài không nên như vậy, ta không đi ra là được. Ta, ta..."
Cơ Động nhìn thẳng vào mắt nàng, nói lại: "Mang ta đi!"
"Ta..." Phiêu Phiêu còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng khi ánh mắt của nàng và Cơ Động chạm vào nhau đột nhiên nàng khẽ chấn động, y như bị sét đánh vậy. Ánh mắt người thanh niên tóc trắng này tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, khiến cho nàng không thể cự tuyệt được, chỉ có thể gật đầu mang Cơ Động đi ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra khỏi cửa, Phất Thụy cười ha ha nói: "Chúng ta uống tiếp, không nên vì chuyện nhỏ như thế làm ảnh hưởng tới tâm tình mọi người."
Nghe Phất Thụy nói sắc mặt Chu Tiểu Tiểu đã buông lỏng mấy phần, dĩ nhiên hắn biết Phất Thụy đang cố ý giải vây cho hắn. Trong lòng thầm nghĩ, xem ra phải để cho tiểu tử này mang về mấy bình rượu ngon rồi.
Cơ Động theo Phiêu Phiêu ra cửa thì không thấy gã quản lý nữa, không biết đã đi đâu rồi. Thần sắc Phiêu Phiêu rõ ràng đang rất khẩn trương, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua Cơ Động, nhưng nàng làm sao hiểu được Cơ Động chứ?
Cách đó ra không xa có một gian phong truyền tới thanh âm huyên náo: “Phế vật, các ngươi đang làm gì đó? Ngay cả cô nương mời rượu cũng gọi không được, đúng là phế vật. Nhanh gọi nàng tới đây cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí. Đừng nói là một gã chủ quản nho nhỏ như ngươi, coi như là tổng quản lý cũng chịu trách nhiệm không nổi đâu!"
"Vâng vâng, điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận!" Đây là thanh âm thứ hai cũng là thanh âm gã quản lý lúc trước.
Cơ Động được Phiêu Phiêu dẫn đường đi tới chỗ này, cánh cửa phòng đúng lúc mở ra, gã quản lý mang bộ mặt như ăn phải mướp đắng từ bên trong đi ra. Rất rõ ràng, hắn tuyệt đối đắc tội không nổi vị điện hạ kia. Mặt khác, Chu Tiểu Tiểu chỉ vung tay lên đã đánh hắn bay ra ngoài, rất hiển nhiên là người ta đã hạ thủ lưu tình rồi, nhưng mà bản thân lại đi tới đó lần nữa người ta còn có thể hạ thủ lưu tình sao? Vì sao mới buổi sáng đã gặp phải chuyện xui xẻo như vậy chứ?
Hắn đang suy nghĩ miên man đột nhiên phát hiện trước mặt mình có thêm hai người, khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy Cơ Động, thần sắc trên mặt có thể nói là cực kỳ đặc sắc, miệng thì há to cứng đờ ra, dường như vừa mới phải hai con ruồi chết vậy, hầu kết không ngừng trồi lên trụt xuống, hiện tại hắn không biết nên nói gì cho đúng.
Một cỗ ám kình từ trên người Cơ Động tuôn ra, gã quản lý liền bị đẩy sang một bên nhường đường. Cơ Động tiến tới lướt qua Phiêu Phiêu, trực tiếp đẩy cửa bước vào gian phòng.
Gã quản lý nhất thời khẩn trương, vội vàng bò dậy bắt lấy Phiêu Phiêu, gấp giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Vì sao ngươi mang người đó đến đây? Ngươi có biết làm thế sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền toái hay không? Ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm liên lụy rất lớn đó!"
Phiêu Phiêu ủy khuất nói: "Ta cũng không muốn làm như thế, nhưng vị khách nhân kia muốn ta dẫn tới đây. Không biết tại sao ta không thể nào làm trái ý hắn. Thế nhưng, ta cảm thấy chuyện này không phải chúng ta có thể xử lý và thừa nhận nổi, ngài nên nhanh chóng tìm tổng quản lý tới đây. Nếu không thì phiền toái sẽ càng lúc càng lớn đó!"

Gã quản lý gật đầu xác nhận điều này, nói: "Tốt, ngươi ở chỗ này chờ, ta lập tức đi tìm tổng quản lý. Thật không biết những gã kia nghĩ thế nào nữa. Cho thực lực dù bọn họ không yếu, nhưng dám gây chuyện ở trong tửu điếm Ngốc Có Tiền chúng ta ở Kim thành, chẳng lẽ đầu óc bị úng nước rồi? Ta bây giờ chỉ hi vọng bọn họ không nên biến thành thi thể rời khỏi đây!"
Cơ Động đi vào phòng ánh mắt quét qua một vòng, bên trong có chừng hai mươi mấy người, trong đó có sáu cô nương rót rượu, còn có sáu nam tử đang ngồi nói chuyện. Còn có hơn mười người đứng ở sau lưng sáu nam tử kia, vừa nhìn liền biết là hộ vệ.
Ngồi ở chủ vị là một gã nam tử chừng ba mươi tuổi, trên đầu đội kim quan, thân mặc hoa phục có thêu đồ án bạch hổ, dùng tơ vàng phác thảo hoa văn cực kỳ hoa lệ. Năm người còn lại tuổi tác không giống nhau, toàn thể đều lớn tuổi hơn gã nam tử chủ vị.
Thấy Cơ Động từ bên ngoài đi vào bọn họ không khỏi sửng sốt ngây người, bộ dáng Cơ Động một đầu tóc trắng thật sự là quá bắt mắt.
"Ngươi là ai? Ai cho ngươi tiến vào?" Gã nam tử quát to một tiếng, lập tức hai gã hộ vệ thân hình cao lớn từ bên cạnh đi lên, đồng thời ra tay chộp tới Cơ Động. Những hộ vệ này hiển nhiên đã trải qua huấn luyện đặc thù, bước bộ trầm ổn tốc độ lại nhanh, chia ra hai bên ngăn cản đường Cơ Động tiến tới. Hơn nữa còn có thể bảo vệ sáu người ngồi bên cạnh bàn, khiến cho Cơ Động không thể tạo thành uy hiếp trực tiếp đối với bọn họ.
Hai gã hộ vệ chụp vào bả vai Cơ Động, Cơ Động cũng không có ý né tránh tùy ý cho bọn họ bắt được, đến khi bàn tay bọn họ sắp đụng vào thân thể Cơ Động thì hắn mới nhẹ nhàng nhích bả vai sang một bên, động tác nhìn qua rất đơn giản nhưng làm cho người ta có cảm giác huyền diệu kỳ lạ. Ban đầu Đằng Xà truyền thụ cho hắn Đằng Xà hóa lực thuật đã thay đổi thể chất hắn triệt để, thân thể hắn được thoát thai hoán cốt, bất luận là gân mạch, cốt cách, độ dẻo dai, lực bộc phát đều tăng tới trình độ cao nhất mà thân thể con người có thể đạt đến. Đây không chỉ là hành động tự vệ đơn giản như nó thể hiện. Cơ Động sở dĩ có thể sử dụng tuyệt học Đằng Xà Thiểm cũng là vì hắn tu luyện Đằng Xà hóa lực thuật. Hiện tại cường độ thân thể của hắn rất khó lòng đo đếm nổi.
Hai gã hộ vệ căn bản không có cơ hội đụng tới bả vai hắn, khi hai vai hắn chấn động một cỗ lực lượng khổng lồ trào ra, hai gã hộ vệ đồng thời kêu rên lên tiếng thân thể bay ngược ra sau hung hăng đụng lên trên vách tường. Cho đến lúc đó, hai tay Cơ Động vẫn còn chắp ở sau lưng, ánh mắt bình thản vô cùng.
Gã nam tử ngồi ở chủ vị hiển nhiên rất có lòng tin với những hộ vệ này, thấy Cơ Động dễ dàng đánh bại hai người này hắn nhất thời thất kinh. Cùng với những người khác đột nhiên đứng lên. Các thiếu nữ phục vụ thì kinh hô sợ hãi.
"Ngươi là ai?" Những gã hộ vệ khác không có xông tới Cơ Động, mà thật nhanh phân ra che chở sáu người kia, đồng thời thả ra toàn bộ ma lực của mình. Trong lúc nhất thời bên trong gian phòng rộng rãi xuất hiện ma lực ba động mãnh liệt. Mười mấy tên hộ vệ này đều là cao thủ trên Lục quan, hai người đứng cạnh nam tử chủ vị đã đạt đến tu vi Thất quan.
Cơ Động thản nhiên nói: "Ta là ai không trọng yếu. Quan trọng là các ngươi trước sau ba lần cho người gọi cô nương đang phục vụ ta đi. Nếu như ngươi không cấp thể diện cho ta, tự nhiên ta phải đi qua nói chuyện với các ngươi một chút!"
Gã nam tử kia lúc này chợt hiểu ra, thì ra là vì Phiêu Phiêu, cô nàng Phiêu Phiêu này chính là mỹ nữ khó gặp, mấu chốt là vẻ thanh thuần của nàng làm cho gã thanh niên này động tâm. Chỉ là bọn hắn tới chậm một bước, Phiêu Phiêu đã được an bài phục vụ cho nhóm người Cơ Động. Nhưng hắn vẫn không cam tâm nên ba lần bốn lượt cho quản lý đi gọi Phiêu Phiêu qua bên này.
"Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?" Thanh niên phẫn nộ quát.
Khóe miệng Cơ Động khẽ nhếch lên, định so thân phận sao? Mỗi khi một số người muốn dùng thân phận nói chuyện đã nói lên rằng bọn họ đã bắt đầu sợ hãi ngoài mạnh trong yếu rồi.
Cơ Động thản nhiên nói: "Ngươi là ai đối với ta không có bất kỳ ý nghĩa, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta nghe một câu mà thôi. Nếu không, trong nhóm các ngươi đừng có một ai mong từ nơi này đi ra ngoài."
"Người trẻ tuổi, làm việc không nên quá mức kiêu ngạo, nơi này là Kim thành!" Lần này nói chuyện chính là một lão giả ngồi gần nam tử kia. Nhìn qua khí độ vững vàng có mấy phần uy nghiêm.
Cơ Động nghiêng đầu nhìn sang hắn: “Ta đang kiêu ngạo đó, ngươi định làm gì?"

"Động thủ !" Gã thanh niên kia không thể kìm hãm tâm tình được nữa, hét lớn một tiếng ra lệnh cho mười hộ vệ ra tay. Từ trên người bọn hắn tản mát ra khí thế uy áp đồng thời ép tới Cơ Động.
Động thủ bên trong phòng và hoàn toàn khác với bên ngoài, nhiều người cùng buông thả ma lực trong không gian nhỏ hẹp như vậy làm cho ma lực ba động cực kỳ mãnh liệt.
Cơ Động hừ lạnh một tiếng tay phải vung ra sau, cánh cửa phòng vừa mở ra hai tay hắn lại chuyển động, một trận kinh hô vang lên, sáu thiếu nữ phục vụ đã bị hắn đẩy bay ra ngoài. Cánh cửa phòng khép lại, hắn tìm đến gây phiền toái nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đến người vô tội.
Khi Cơ Động thực hiện xong những động tác này, những gã hộ vệ kia đã xông tới, bọn họ đã nhìn thấu Cơ Động không đơn giản nhưng không dò xét ra thực lực Cơ Động đến tột cùng cao bao nhiêu. Hai gã Ma sư sáu quan đồng thời quát to hai tay giơ lên, ma lực nồng đậm bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó bay thẳng đến chỗ Cơ Động. Nơi này dù sao cũng là tửu điếm Ngốc Có Tiền, địa vị thương hội Ngốc Có Tiền đối với đế quốc Tây Kim cực kỳ trọng yếu, bọn họ cũng không muốn hủy hoại nơi này.
Cơ Động tiến lên một bước giơ hai tay lên đánh về phía hai gã hộ vệ sáu quan. Chỉ có điều hắn không có thả ra Âm Dương Miện của mình, thậm chí trên hai tay cũng không có xuất hiện ánh sáng ma lực. Phảng phất chỉ là một đòn đánh của người bình thường mà thôi.
Không có tiếng động nào vang lên, khi hai tay Cơ Động tiếp xúc với bàn tay hai gã Ma sư sáu quan thì một màn quỷ dị xuất hiện. Thân thể hai gã Ma sư sáu quan liền trở nên cứng đờ, ma lực phảng phất như biến mất hoặc yên lặng tan rã. Còn thân thể bọn hắn đứng im không nhúc nhích, thậm chí vẻ mặt cũng cứng đơ luôn, y như là đột nhiên biến thành tượng đá điêu khắc vậy.
Song phương giao thủ chỉ trong nháy mắt, không ai hiểu được đã xảy ra chuyện gì, gian phòng quá nhỏ, bọn hộ vệ lại cố kỵ nơi này là thương hội Ngốc Có Tiền nên không có xông lên đồng loạt. Chỉ có thể chia ra hai người đi tới động thủ bắt giữ Cơ Động.
Khi những người còn lại tiến lên đụng phải thân thể đồng bạn, thần sắc trên mặt đã biến thành hoảng sợ.
Trên bàn tay hai gã hộ vệ đối chưởng với Cơ Động đã bị đốt cháy nám đen, thất khiếu đồng thời bay ra làn khói xanh nhàn nhạt mang theo mùi khét lẹt. Bọn họ chỉ tiện tay kéo một cái, hai người kia đã mềm nhũn té xuống không còn có khí tức sinh mệnh nữa.
Nếu như Cơ Động dựa vào ma lực đánh bại hai gã Ma sư sáu quan, thậm chí đánh chết thì những hộ vệ này cũng sẽ không cảm thấy kinh hãi như thế.
Đây là hai gã Ma sư sáu quan, ở trong giới Ma sư những người có tu vi đột phá sáu quan đã tiến vào một tầng thứ khác. Có thể nói là Ma sư đẳng cấp cao rồi, thế mà hai cường giả như vậy ở trước mặt gã thiếu niên tóc trắng nhỏ tuổi này tựa như không có chút cân lượng. Chuyện này đã vượt qua khỏi phạm vi bọn họ nhận thức, bọn họ căn bản không rõ đây là chuyện gì nữa.
Cơ Động không có nhìn hai gã Ma sư vừa đi lên, hắn vốn không thích giết chóc, chỉ cần đối phương không động thủ, hắn sẽ không xuất thủ với mấy gã hộ vệ đánh thuê này. Chẳng qua một khi bắt hắn xuất thủ thì sẽ không bao giờ bảo lưu lực lượng.