Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 347: Tam Túc Kim Ô





- Không được, ngươi không thể đi, Tam Túc Kim Ô không phải ma thú bình thường! Quá nguy hiểm!
Trần Tư Tuyền cơ hồ bật thốt lên.
Cơ Động lạnh lùng liếc nàng:
- Chuyện của ta còn chưa tới lượt ngươi quyết định! Nhanh rời khỏi đây đi!
Vừa nói hắn vừa bắn người lên, hai cánh sau lưng mở ra nhưng không trực tiếp bay vào không trung, mà dán chặt lấy sườn núi, lướt mình qua các khe rãnh, phóng lên đỉnh núi.
Trần Tư Tuyền sửng sốt, lúc này nàng này mới ý thức được rằng mình đã không còn là Liệt Diễm, không thể chỉ bảo cho Cơ Động giống như trước kia. Đổi lại nếu là trước kia, Cơ Động làm sao có thể không nghe nàng, nhưng hiện tại hiển nhiên là không thể.
Nàng cũng không chần chờ chút nào. Quang mang màu xanh sẫm sáng lên, khải giáp một lần nữa bao phủ toàn thân, một đôi cách từ từ hiện ra từ dưới khôi giáp bên cạnh sườn, thân thể mềm mại phóng lên, trực tiếp đuổi theo hướng Cơ Động vừa rời khỏi.
Cảm giác của Cơ Động nhạy cảm tới bực nào. Trần Tư Tuyền vừa mới đuổi theo, hắn cũng đã cảm nhận được liền dừng lại trên không, cả giận nói:
- Ngươi đuổi theo ta làm gì? Ngươi rõ ràng Tam Túc Kim Ô nguy hiểm đến cỡ nào mà?! Nhanh đi đi!!
- Không! Người muốn đi, ta sẽ cùng đi với người. Ta hiểu Tam Túc Kim Ô so với người nhiều hơn, vả lại còn biết nhược điểm của nó ở chỗ nào nữa! Hơn nữa, người không phải là đã dạy chúng ta Ngũ Hành Tương Sinh sao? Ta là Ất Mộc hệ Ma sư, mộc sinh hỏa. Có ta phụ trợ, người sẽ nắm chắc phần thắng hơn. Chẳng lẽ người cho rằng không thể tự bảo vệ mình sao?
Cơ Động kinh ngạc nói:
- Ta không chắc chắn bảo vệ ngươi được. Ngươi nên đi nhanh đi! Giờ mau nói cho ta biết nhược điểm của Tam Túc Kim Ô ở chỗ nào?
- Không được, người phải cho ta cùng đi với người, không thì ta sẽ không nói cho người biết. Nếu như người cứ tùy tiện xông lên, căn bản không phải đối thủ của Tam Túc Kim Ô. Đây chính là thực lực cấp bậc Đồ Đằng thần thú.

Trần Tư Tuyền làm sao có thể nhìn Cơ Động đi mạo hiểm một mình. Nếu mình không không thể ngăn cản, thì cũng phải ở chung một chỗ với hắn.
Cơ Động thoáng do dự rồi cau mày:
- Theo sát ta!
Nói xong, hắn xoay người tiếp tục phóng lên núi. Nếu có Đại Diễn Thánh Hỏa Long, thì Cơ Động ít nhất cũng nắm chắc bốn thành khi đối kháng với Tam Túc Kim Ô. Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình thôi. Khả năng khống chế ma lực của Trần Tư Tuyền tương đối tốt, có thêm ma lực Ất Mộc hệ của nàng hỗ trợ thì cơ hội thắng có thể lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa rất rõ ràng, sự cố chấp của cô bé này hắn cũng không cách nào ý kiến được.
Trần Tư Tuyền không nói gì thêm, lẳng lặng theo sát Cơ Động.
Cơ Động vẫn bám sát theo sườn núi phi hành về phía trước, giữ cho mình luôn cách sườn núi khoảng chừng hai mươi thước. Cứ như vậy, cho dù có ma thú từ phía trên lao xuống, cũng không có cách nào uy hiếp hắn được. Hắn không trực tiếp bay lên cao đương nhiên là có nguyên nhân. Một là bởi vì hắn cần phải quan sát cẩn thận Tam Túc Kim Ô trước và hắn chưa bao giờ là người lỗ mãng. Trước mắt đầu ma thú có thực lực cường đại này, dĩ nhiên hắn có thể cảm ứng được. Sở dĩ có lòng tin đối phó Tam Túc Kim Ô, chủ yếu là vì thuộc tính của nó.
Dù cho ở thời kỳ toàn thịnh, Tam Túc Kim Ô cũng không thể đạt tới cấp Hỗn Độn, mà bản thân Cơ Động đã nắm giữ Hỗn Độn Chi Hỏa. Chỉ cần điểm này, hắn đã chiếm được ưu thế trên phương diện thuộc tính. Ở một nơi tràn đầy Hỏa nguyên tố như vậy, chính là chiến trường thích hợp nhất đối với hắn. Đã lâu rồi hắn không có được cảm giác kích thích như vậy, tựa như những học viên lúc thí luyện phải đối mặt với áp lực cường đại thì mới có thể kích thích được tiềm lực của họ, và hắn cũng có cảm giác tương tự. Mà lúc này, ma lực của hắn đã tiêu hao không nhỏ, khi có ý định bám sát vào sườn núi phi hành, là do hắn muốn có thời gian nghỉ ngơi, qua đó khôi phục ma lực của bản thân từng bước một, sau đó mới có thể chiến đấu với Tam Túc Kim Ô.
Âm Dương Hỏa Ngưng Tụ Pháp Trận lấp lánh ở sau lưng Cơ Động, Hỏa nguyên tố trong không khí không ngừng bị hút về phía hắn. Nham tương trên bầu trời đối với hắn cũng không thành vấn đề. Mặc dù cũng là nham tương, nhưng nham tương phun ra trên mặt đất làm sao có thể so sánh với nham tương của Địa Tâm Hồ trong thế giới Địa Tâm? Loại nham tương bình thường này đối với Cơ Động mà nói chẳng qua cũng chỉ là thuốc bổ mà thôi. Cho dù trực tiếp rơi lên người, cũng sẽ không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
Nhưng Trần Tư Tuyền hiển nhiên lại không có ưu thế như vậy. Nàng đã không còn là Liệt Diễm, không thể nắm trong tay năng lực của Hỏa thuộc tính. Hỏa khắc mộc…Lúc này thuộc tính của nàng đã bị áp chế hoàn toàn, nhiệt độ chung quanh làm thân thể nàng bắt đầu từ từ xuất hiện sự khó chịu.
Nếu như không có tu vi Lục Quan chống đỡ, e rằng nàng đã không thể kiên trì được nữa rồi.
Mắt thấy đã qua độ cao hai ngàn thước so với mặt biển, Cơ Động đột nhiên dừng lại trên không trung, chờ Trần Tư Tuyền bay đến. Hắn quay đầu về phía nàng nói:
- Nằm lên lưng ta! Bất luận xuất hiện tình huống như thế nào cũng không được lộn xộn!
Trần Tư Tuyền nghe vậy chợt mừng rỡ vô cùng. Chưa nói chuyện bọn họ trước tiên phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào, nhưng thừa dịp này có thể gần gũi với Cơ Động như vậy chính là chuyện rất có lợi đối với sự nghiệp "đuổi ngược" của nàng không thể nghi ngờ. Nàng lập tức dang hai tay, không chút khách khí ôm lấy hắn, vòng đôi chân dài quanh hông Cơ Động, tựa như bạch tuộc siết chặt lấy người hắn.
Mặc dù hai người cách nhau một tầng khôi giáp, không có bất kỳ cảm giác thực gì, nhưng rõ ràng trái tim của Trần Tư Tuyền đang bắt đầu gia tăng tốc độ. Rốt cục lại được cùng hắn thân mật ở cùng một chỗ rồi!
Cơ Động bị nàng vuốt ve chợt thoáng rung động. Mặc dù thân thể Trần Tư Tuyền nhỏ nhắn, không ảnh hưởng gì đến hai cánh sau lưng của hắn khi phi hành, nhưng khi bị nàng lại ôm chặt lấy, trong lòng hắn khẽ chấn động. Không biết vì sao trong Linh Hồn Tuyền Qua của hắn lại dâng lên một loại cảm giác thoải mái vô cùng mãnh liệt.
Cơ Động cũng không thích loại cảm giác thoải mái này, bởi vì hắn đột nhiên có cảm giác mình đang phản bội Liệt Diễm. Nếu như không phải là tình huống khẩn cấp, hắn nhất định sẽ vứt Trần Tư Tuyền xuống ngay.
- Làm sao vậy Cơ Động lão sư?
Trần Tư Tuyền buột miệng cười, ghé sát bên tai Cơ Động hỏi.
- Ngươi không nên lộn xộn, khống chế thân thể mình cho tốt đi! Nếu không nghe lời, coi chừng ta vất ngươi xuống lập tức!
Nói xong câu đó, Cơ Động mới tiếp tục phóng người lên.
Trên gương mặt xinh đẹp của Trần Tư Tuyền lộ ra nụ cười thỏa mãn, hai cánh vốn gấp khúc sau lưng lại vòng về phía trước, trực tiếp ôm lấy ngực và bụng Cơ Động, cố định vững vàng thân thể của mình ở trên người hắn. Mặc dù thoạt nhìn thì có vẻ quái dị, nhưng thân thể của nàng cùng thân thể Cơ Động coi như đang được hai tầng khôi giáp bao phủ.
Dĩ nhiên, Trần Tư Tuyền vẫn không quên mục đích chính của mình. Ất Mộc ma lực nhu hòa chậm rãi thâu xuất, từ mỗi một vị trí thân thể tiếp xúc truyền vào trong cơ thể Cơ Động, phụ trợ ma lực trong cơ thể hắn tăng lên. Mộc sinh hỏa có hiệu quả cực kỳ rõ ràng, làm tốc độ khôi phục ma lực của Cơ Động nhất thời tăng mạnh.
Mà Trần Tư Tuyền lúc này cũng thư thái hơn rất nhiều. Ma lực của Cơ Động tự lưu chuyển, ở bên ngoài cơ thể hai người hiện ra một tầng ngăn cách. Tầng ngăn cách này không chỉ giúp nàng ngăn nhiệt độ phía ngoài, mà cũng giúp Cơ Động hấp thu Hỏa nguyên tố trong không khí nhiều hơn. Không phải chống lại sức nóng bên ngoài, nàng càng toàn tâm toàn ý tiến hành phụ trợ Cơ Động.
Cảm thụ khí tức sinh mệnh đang truyền đến tứ chi bách hải và cảm giác ma lực được dần dần khôi phục, Cơ Động miễn cưỡng thầm nhủ, để cho Trần Tư Tuyền theo cũng không phải là chuyện sai lầm.
Độ cao ước chừng ba ngàn năm trăm thước của núi A Nhĩ Mạn Tư, lấy tốc độ phi hành của Cơ Động thì không bao lâu đã từ từ đến gần đỉnh núi. Càng đến gần đỉnh núi, nhiệt độ chung quanh cũng càng cao làm Hỏa nguyên tố thậm chí đã trở nên đặc quánh. Hỏa nguyên tố nồng đậm chẳng những trợ giúp ma lực tràn ngập trong cơ thể Cơ Động, hơn thế nữa lại còn làm hắn có cảm giác hết sức thoải mái, phảng phất làm hắn nhớ lại lúc còn ở Địa Tâm Hồ.

Từ rất xa, hắn rốt cục đã thấy rõ cử động của Tam Túc Kim Ô...
Dưới chân núi của núi A Nhĩ Mạn Tư.
Các học viên của Sí Hỏa Học viện rốt cục đã tập hợp ở trong doanh địa. Các lão sư ai cũng lộ ra vẻ bối rối, ai có thể nghĩ tới một lần đơn giản thí luyện thế nhưng lại đụng phải loại tình huống núi lửa bộc phát ngàn năm khó gặp này chứ?
Hiên Viên Hâm cùng học viên ban hai tổ bảy cũng đã gấp trở về :
- Như thế nào rồi? Người đã tập trung đông đủ chưa?
Doanh trại của họ mặc dù cách Núi A Nhĩ Mạn Tư trên dưới năm dặm, nhưng trên bầu trời vẫn không ngừng phóng ra nham tương và từng cơn mưa lửa. Cũng may nhờ trên đỉnh núi có Tam Túc Kim Ô hấp thu nham tương, nếu không, nói không chừng hiện tại chỗ này đã hoàn toàn biến thành một biển lửa rồi.
Đường Y Luyến lo lắng nói:
- Cơ Động Lão sư cùng học viên của hắn còn chưa có trở lại.
- Cái gì? Bọn họ không cùng nàng ở chung một chỗ sao?
Hiên Viên Hâm kinh hãi, thần sắc của hắn trở nên khó coi. Đối mặt với núi lửa bộc phát, một trong các tai nạn nguy hiểm nhất của thiên nhiên này, nếu không thể kịp thời rời đi, chỉ có một kết quả duy nhất là bị hủy diệt.
Đường Y Luyến nói:
- Học viên ban ba của thiếp phản ứng rất nhanh, bởi vậy học viên của hắn cùng thiếp ở chung một chỗ không săn giết được ma thú nên mới tách ra, sau đó cũng chưa gặp lại. Thiếp cũng không biết hắn dẫn học viên của hắn đi đâu!?
- Thật là loạn quá mà!! Trong đầu tên tửu quỷ này đang nghĩ cái gì vậy? Cho dù hắn không cùng nàng ở chung một chỗ, thì sau khi núi lửa bộc phát cũng có thể mang theo học viên rút lui trước mà? Chẳng lẽ hắn theo phương hướng khác thoát khỏi đó sao?
Đường Y Luyến nói:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Sợ rằng không bao lâu nữa nham tương sẽ chảy tới, đến lúc đó muốn đi cũng không kịp nữa rồi!
Hiên Viên Hâm hừ lạnh:
- Đợi thêm năm phút nữa, bất luận là bọn họ có trở lại hay không chúng ta cũng phải lập tức bỏ chạy. Không thể bởi vì một ban của hắn mà làm cho học viên chín ban còn lại của chúng ta bị uy hiếp. Những người khác đều tập trung lại đi!
Các lão sư của mỗi lớp đều chia ra điểm danh. Theo biểu hiện của họ thì học viên ban của mình đã đến đầy đủ.
Trên thực tế, đối với hoạt động thí luyện lần này, các lớp học luôn hi vọng giành thắng lợi, nhưng chuyện trọng yếu nhất vẫn là bảo đảm an toàn cho các học viên. Đây là cũng là phương pháp của bất kỳ học viện nào. Vì vậy, mấy ban này khi thí luyện, thậm chí ngay cả độ cao năm trăm mét của Núi A Nhĩ Mạn Tư cũng chưa lên tới, đương nhiên họ rút lui nhanh vô cùng.
Năm phút thoáng cái đã trôi qua. Lúc Hiên Viên Hâm chuẩn bị hạ lệnh rút lui, thì đột nhiên một học viên kêu lên:
- Mau nhìn xem, bọn họ tới kìa!
Hiên Viên Hâm nhìn theo hướng ngón tay của học viên, quả nhiên có một ít học viên đang từ trên núi chạy thật nhanh xuống. Mặc dù chạy với tốc độ cực nhanh, nhưng cự li của đội hình vẫn được giữ vững tương đối hoàn hảo, không loạn chút nào.
Thấy đội hình nghiêm chỉnh của những học viên này, Hiên Viên Hâm không khỏi nhíu mày. Những thứ này, vốn trên danh nghĩa phải là học viên của hắn mới đúng. Nhìn qua, tố chất của chúng quả nhiên là cao nhất. Cơ Động! Tên tửu quỷ thật ghê tởm này! Ngươi lại đoạt đi những học viên ưu tú của ta. Lần này chờ hắn mang theo học viên về tới, đợi sau này quay về học viện nhất định phải khiến hắn "đẹp mặt" một phen. Phải đem loại sư phụ như thế này thanh trừ khỏi Sí Hỏa Học Viện mới được.
Rất nhanh, các học viên đã chạy tới gần. Đứng ở bên cạnh Hiên Viên Hâm, Đường Y Luyến đột nhiên biến sắc, kinh hô:
- Tại sao không có Tuyền công chúa và tên tửu quỷ kia?

Hiên Viên Hâm nhất thời cả kinh, lúc này mới phát hiện ra đội ngũ đang nhanh chóng lao xuống này chỉ có chín học viên, thiếu Cơ Động và Trần Tư Tuyền.
Sự sống chết của Cơ Động bọn họ tự nhiên không sẽ để ý, nhưng Trần Tư Tuyền thì không giống vậy. Đây chính là Công Chúa của Đông Mộc Đế Quốc a! Nếu trong thí luyện của học viện mà nàng có bất kỳ nguy hiểm gì, sợ rằng sẽ tạo ảnh hưởng rất xấu đối với Sí Hỏa Học Viện. Phải biết rằng, vị Đông Mộc Thánh nữ này chính là nữ nhi mà Hoàng đế đế quốc Đông Mộc thương yêu nhất, cũng là nữ nhi duy nhất của ông ta.
Bất quá, Hiên Viên Hâm dù sao cũng không hổ là người phụ trách chuyến đi này, vẫn giữ được sự trấn định:
- Đừng hoảng hốt, chờ bọn họ đến đây rồi hỏi sau!
Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của Tử Thần Tinh và Thư Khiêm, chín học viên đã đi tới gần sát doanh trại, người nào cũng đang thở hổn hà hổn hển. Bọn họ từ độ cao một ngàn năm trăm thước so với mặt biển chạy xuống, thời gian so với các lớp khác còn dài hơn nhiều.
- Tử Thần Tinh, Tuyền công chúa đâu?
Đường Y Luyến hỏi với vẻ khẩn trương.
Tử Thần Tinh hít từng hơi từng hơi không khí lớn, vừa thở hồng hộc vừa nói:
- Hình như Trần Tư Tuyền cùng Cơ Động lão sư đang ở phía sau. Cơ Động lão sư để cho chúng ta chạy trước và đi sau chặn hậu. Trần Tư Tuyền nói mộc sinh hỏa, nàng có thể trợ giúp Cơ Động lão sư, cho nên cũng lưu lại phía sau rồi.
- Cái gì? Cơ Động để cho Tuyền công chúa giúp đỡ y à? Tên khốn kiếp này…!!! Hắn muốn chết lại còn muốn kéo theo đệm lưng nữa sao!
Hiên Viên Hâm rốt cục cũng không có cách nào khống chế tâm tình của mình mà hổn hển nói.
- Không cho ngươi vũ nhục lão sư của chúng ta..!!!
Tử Thần Tinh siết chặt nắm đấm, hai mắt phóng hỏa nhìn Hiên Viên Hâm. Không chỉ là hắn, mà mỗi một học viên cùng lớp cũng phồng mang trợn mắt nhìn hắn ta. Bọn họ làm sao cũng không quên được hình ảnh Cơ Động hiên ngang chặn ở phía sau bọn họ, lấy lực lượng một kích ngăn cản ma thú đông đảo kia. Ở trong mắt bọn họ, Cơ Động không phải tên tửu quỷ lúc trước nữa, mà chính là một vị sư phụ tốt nhất.
Hiên Viên Hâm cả giận nói:
- Vũ nhục? Ta chính là đang vũ nhục hắn đó! Các ngươi có biết hay không, nếu Tuyền công chúa xảy ra chuyện gì thì Sí Hỏa Học Viện chúng ta sẽ bị ảnh hưởng đến nhường nào hử? Tên Cơ Động khốn kiếp này…!! Ta thật hận không thể bầm thây hắn làm vạn đoạn. Sớm biết thế, ta sẽ không để cho tên tửu quỷ này đi thí luyện. Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy một người thầy nào khốn kiếp hơn hắn cả!
- Hắn căn bản không xứng với hai chữ Sư phụ!
Nghe Hiên Viên Hâm tức giận mắng, các học viên trong lớp vừa muốn phát tác, thì bất ngờ, bên cạnh một vị lão sư hoảng sợ hô lớn:
- Nhanh chạy thôi!! Nham tương đã chảy tới rồi. Không đi là không kịp nữa. Muốn ầm ĩ thì cũng phải trước sống sót mà trở về rồi hãy nói chứ!
Mọi người xoay người nhìn lại. Quả nhiên từ trên sườn núi, nham tương đã bắt đầu tràn xuống cuồn cuộn. Những nơi nó đi qua, đều trở thành một biển lửa tựa địa ngục trần gian.
Tử Thần Tinh cùng nhóm học viên lớp Cơ Động cũng không nổi giận được nữa. Mọi người đều mặt xám như tro tàn. Trong một nơi tràn ngập lửa cháy như địa ngục này, Cơ Động lão sư của bọn họ còn có thể sống sót mà trở lại được sao? Cơ Động lão sư vì cứu bọn họ mới ở lại trên núi a! Còn có Trần Tư Tuyền nữa! Chẳng lẽ, bọn họ lại phải chết như vậy sao?